Làm Giai Cong Trong Truyện Bg

Chương 30: Chương 30: Sủng phi chốn cung đình 6




Phàn Viễn nhìn bóng lưng nam chính tiêu sái rời đi, thiếu chút nữa vươn tay Nhĩ Khang ra, gào thét: “Nam chính, anh đừng đi! Chúng ta cùng nhau nhìn trời ngắm sao tâm sự phong hoa tuyết nguyệt, kể chuyện nhân sinh lý tưởng có được, hay, không!!!”

Nhưng thực tế, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Khải biến mất khỏi tầm mắt mình, đón gió rơi lệ.

“Tiểu Ngũ, sao đột nhiên anh thấy gió phương Bắc lạnh quá, ngay cả lòng cũng buốt.”

“Bíp…”

Thấy anh chậm chạp bất động, Thôi Hồng đứng bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở: “Tiêu công tử, chủ tử đang ở trong buồng ngủ chờ người, để chủ tử sốt ruột đợi chỉ sợ sẽ không hay.”

Phàn Viễn nghe thấy lời anh ta liền hoàn hồn lại, nhưng anh không cảm kích, trái lại còn hung hăng trợn trừng mắt lườm, từ từ đi vào buồng ngủ, miệng bất mãn lầm bầm: “Chủ tử nhà ngươi đúng là quá tùy hứng, bao nhiêu tuổi đầu rồi, tắm rửa còn cần người khác hầu hạ, cho mình là trẻ con chắc.”

Thôi Hồng đứng cách anh không xa, nghe thấy rõ mồn một, hắn xoa xoa mồ hôi lạnh chảy trên thái dương, trong lòng mặc niệm: “Ta không nghe thấy cái gì cả, không nghe thấy cái gì cả….”

Phàn Viễn đi tới buồng ngủ của Bùi Khải, trong lòng cứ do dự, cuối cùng vẫn phải rút hết dũng khí ra gõ cửa.

Anh an ủi bản thân: Cái tên Cố Kỳ kia do còn nhỏ tuổi, huyết khí phương cương tâm trí không kiên định, bị anh vô tình bẻ cong cũng là chuyện thường, nhưng mà Bùi Khải đâu có giống, người này lớn lên trong quân doanh từ nhỏ, người ta vẫn hay nói kiêu binh mà, chắc chắn chẳng còn trong sáng đơn thuần gì nữa, nói không chừng chơi qua hết rồi, đâu còn cần anh phải bận tâm.

Huống hồ nguyên chủ thế giới này cũng miễn cưỡng tuấn tú khôi ngô, đâu có giống gương mặt xinh xắn của Cố Viễn, đâu dễ dàng cảm nắng cảm gió chứ? Anh nghĩ nhiều quá rồi.

Củng cố tâm lý xong, quả nhiên anh nhẹ lòng hơn nhiều, kiên nhẫn đợi Bùi Khải gọi vào, nhưng đợi hồi lâu không thấy bên trong đáp lời, anh đành phải tự đẩy cửa đi vào.

Đây không phải lần đầu tiên anh vào buồng ngủ của nam chính, ngày trước làm “người làm vườn” anh thường xuyên tới thăm, sau này được hắn trọng dụng rồi, anh không còn lý do gì để lui tới nữa, nhoáng cái đã vài tháng trôi qua, cuối cùng cũng có chút xa lạ.

Theo trí nhớ mơ hồ anh đi tới nhà tắm, buồng ngủ của Bùi Khải thông tới một suối nước nóng, mỗi ngày mười hai canh giờ đều có nước nóng do thiên nhiên cung cấp, trước đó anh còn rất ước ao hâm mộ đãi ngộ xa hoa cấp bậc kim cương của nam chính, giờ có cơ hội hưởng thụ, anh lại chẳng vui chút nào, không thể không cảm thán ông trời thật biết trêu ngươi!

Đi tới gần suối nước nóng, Phàn Viễn mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy, hiển nhiên Bùi Khải đã xuống suối tắm rửa, anh cố gắng đi tiếp.

Bùi Khải đang xõa mái tóc vừa đen vừa dài ngồi trong suối, cơ bụng đẹp đẽ nhưng không khoa trương như ẩn như hiện sau làn hơi nước, cánh tay hữu lực tùy ý đặt trên vách đá, tựa như con báo đen đang say giấc, gợi cảm, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Đôi mắt vốn đang khép hờ của hắn nghe thấy tiếng động thì từ từ mở ra, con ngươi đen sâu thẳm hờ hững liếc qua Phàn Viễn, miệng oán trách: “Tới muộn thế, làm bổn vương không đợi được.”

Phàn Viễn bị cảnh đẹp trước mắt làm cho sững sờ, giờ lại nghe hắn nũng nịu nói như vậy, chợt sinh ra lỗi giác như mình đang bị dụ dỗ.

Anh nuốt nước miếng cái ực, quan trọng là anh sắp bị dụ dỗ tới nơi rồi, đậu xanh rau má, anh sẽ không cong chứ huhuhu.. Không không không, tuyệt đối không thể nào! Anh đây là trai thẳng đệ nhất tổ nam thứ gay, là trai-thẳng đến không thể thẳng hơn mà!!

Phàn Viễn lấy lại bình tĩnh, sợ hãi mà trả lời: “Thuộc hạ lững thững tới chậm, xin vương gia thứ tội.”

Bùi Khải sốt ruột ngắt lời: “Qua kì lưng giúp bổn vương đi”

Phàn Viễn rùng mình một cái, chớp mắt cảm thấy đôi chân mình nặng ngàn cân, đến bước một bước nhỏ về phía trước cũng quá khó nhọc, anh lo lắng, một bước nhỏ này thôi, nói không chừng sẽ trở thành một bước nhảy vọt mang tính chất lịch sử làm đảo lộn con đường của anh, bởi vì lúc này đây, nhịp tim anh đang đập với tần suất không bình thường một chút nào!!

“Tiểu Ngũ, sao anh lại có cảm giác miệng lưỡi khô khốc, trong đầu như có cây đuốc, không bình thường một chút nào, anh là trai thẳng cơ mà!!”

Qua một lúc Tiểu Ngũ đáp: “Bíp, theo kiểm tra của hệ thống, trong cơ thể nguyên chủ có thành phần của xuân dược, bởi vì nhiệt độ nơi đây hơi cao nên đã bắt đầu phát huy tác dụng, Tiểu Ngũ đoán, rất có thể rượu ở Đông cung đã bị đụng vào.”

Phàn Viễn sửng sốt: “Sao cơ, rượu bị đụng vào rồi? Nam chính uống mấy bình như vậy! Chẳng trách đêm nay hắn có vẻ bất thường, như say như không, thái tử quá âm hiểm, em mau đổi thuốc giải cho anh, hẳn hai bình đi!”

“Bíp… xuân dược không có thuốc giải, giờ chỉ có hai biện pháp, một là phát tiết ra ngoài, hai là cố chịu đựng cho qua.”

Phàn Viễn liền xù lông: “Chịu đựng cho qua á?! Đây là xuân dược đó, chịu đựng dễ lắm à!”

Anh đang định oán trách vài câu để di dời lực chú ý, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bờ ngực vững chắc, trên làn da màu lúa mạch khỏe mạnh có mấy giọt nước chảy dài, mái tóc đen như mực buông dài trên vai, người kia nghiêng đầu lười biếng nhìn anh, cả người toát lên mị hoặc không thể nói rõ.

Phàn Viễn vội quay mặt sang chỗ khác, khôi phục lại nhịp thở, giọng khàn khàn nói: “Vương gia, thuộc hạ chợt nhớ còn có một số việc quan trọng cần phải xử lý, không bằng… AAA!”

Anh còn chưa nói hết câu đã bị Bùi Khải kéo xuống dưới nước, y phục trong nháy mắt bị suối nước nóng thấm ướt, hơi nóng bốc lên khiến anh vốn chẳng còn mấy lý trí, muốn giữ tỉnh táo lại càng trở nên khó khăn hơn, mà cái tên đầu sỏ kia lại che khóe môi mỉm cười, bộ dạng ngây thơ vô tội, khiến anh muốn tức mà không bùng phát được.

Ánh mắt Bùi Khải u ám khó dò, hắn nắm tay Phàn Viễn chạm lên gò má nóng hổi của mình, thấp giọng nói: “Tiêu Viễn, ta nóng quá, rất khó chịu.”

Hắn không còn tự xưng “bổn điện”, cũng không xưng “bổn vương”, mà dùng giọng nói đáng thương xưng “ta”. Chỉ những khi say Bùi Khải mới như vậy, Phàn Viễn không tự chủ mà mềm lòng, cái này đã trở thành thói quen, mà có đôi khi, thói quen lại là thứ rất đáng sợ.

Giống như lúc này đây, tuy Bùi Khải dựa vào vai anh, ôm thật chặt, nhưng anh lại không cảm thấy có chỗ nào lạ kì, trái lại còn có thể dập tắt cái khô nóng trong cơ thể, kiên nhẫn an ủi hắn: “Vương gia, người cố chịu đựng, sẽ ổn thôi.”

Bùi Khải từ từ lắc đầu, thấp giọng khẩn cầu nói: “Không được.. ta đã nén chịu suốt dọc đường, chỉ càng cảm thấy khó chịu hơn, Tiêu Viễn, ngươi giúp ta một chút, có được không?”

Trái tim Phàn Viễn đập lệch một nhịp, một người từ trước tới nay luôn giữ hình tượng nam tử thân cao mét chín cường tráng rắn rỏi, lúc này đây lại nằm ghé vào tai anh, thấp giọng cầu xin anh giúp hắn, loại cảm giác này rất thỏa mãn tự tôn đàn ông của anh.

Anh không tự chủ mà đáp: “Vương gia muốn thuộc hạ giúp thế nào?”

Bùi Khải nắm lấy bàn tay kia của anh, nắm tay anh từ từ đi xuống, mãi đến khi chạm vào nơi nóng bỏng, Phàn Viễn hoảng hốt, vô thức muốn bỏ chạy, lại bị hắn nắm chặt cổ tay ép đặt lên, từ từ vuốt nhẹ nơi đó, nhịp thở hắn nặng nề, miệng bắt đầu ăn vạ: “Tiêu Viễn, Tiêu Viễn, ngươi đã hứa giúp ta rồi mà.”

Phàn Viễn khóc không ra nước mắt, quả đúng là muốn đập đầu chết quách đi cho xong, ở thế giới trước không ít lần anh bị Phương Húc ép làm loại chuyện này, mỗi lần làm xong không chỉ cổ tay đau lòng bàn tay rát, mà tâm lý cũng chịu tổn thương nặng nề, không ngờ mới thoát khỏi một tên biến thái, lại đụng phải một tên tâm thần, sao cuộc đời anh xui xẻo thế không biết!!!

Bùi Khải kéo anh đi tới bên bờ suối, để anh ngồi lên vách đá, hai chân vẫn ngâm trong suối nước nóng, ngay lúc Phàn Viễn hí hửng rằng hắn tha cho mình, thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện ra hạ thân mát rượi, quần đã bị cái tên Bùi Khải kia lột ra.

“(⊙_⊙)???”

Phàn Viễn đang muốn biểu tình, lại thấy Bùi Khải nhẹ nhàng cầm cậu em của anh lên, Phàn Viễn hít sâu một hơi, vốn dục vọng đã được xoa dịu xuống, giờ nằm trong lòng bàn tay nóng bỏng của Bùi Khải lại một lần nữa ngẩng đầu lên.

Chỉ nghe thấy Bùi Khải thành khẩn đề xuất: “Chúng ta cùng giúp lẫn nhau, có được không?”

Đậu xanh! Ai thèm giúp đỡ lẫn nhau với anh chứ! Anh mau buông ông ra!!!!!

Cơ mà… sao có vẻ.. sương sướng?

*****************

Hai canh giờ sau, Phàn Viễn như cái xác khô mà nằm trên giường của Bùi Khải, lòng bàn tay bị mài suýt xước một lớp da, da thịt non mềm nơi bắp đùi cũng đỏ tưng bừng, Bùi Khải thì đang cầm một lọ cao Thanh Lương Ngọc Lộ giúp anh thoa loạn lên mấy chỗ sưng đỏ, Phàn Viễn hơi trừng mắt lườm hắn, sau đó lại vô lực nhắm mắt lại —— anh đã “vò mẻ chẳng sợ nứt”.

Đối với cái tên vô sỉ tới trình độ này, Phàn Viễn lại một lần nữa nhận thức sâu sắc, nói dễ nghe thì là giúp đỡ lẫn nhau, nhưng rõ ràng lực kéo dài đâu có giống! Anh cống hiến đôi tay thôi còn chưa đủ, cuối cùng phải dâng luôn cả cặp đùi của mình.. Tiên sư, dư này là thành bạn giường của nam chính rồi sao?!

Phàn Viễn chỉ muốn chết quách đi cho rồi, sao lại thất thủ vào ngay lúc quan trọng cơ chứ, ý chí sắt thép của anh thế mà lại bị cái thứ xuân dược đánh bại, lần này xong rồi, xong thật rồi!

“Tiểu Ngũ, em nói xem anh nên làm gì bây giờ QAQ!!”

“…….”

“Anh biết lần này là lỗi của anh, tại anh thiếu kiên định, nhưng em làm chiến hữu cách mạng, không thể bỏ rơi anh được /(ㄒoㄒ)/~~ ”

“Bíp, thật ra Tiểu Ngũ muốn thông báo với chủ nhân, tuy rằng chủ nhân khiến hình ảnh nguyên chủ méo mó đồng thời đi lệch hẳn kịch bản, nhưng tới giờ hệ thống vẫn chưa nhận được bất cứ cảnh cáo nhắc nhở nào, nội dung kịch bản vẫn tiến hành được 30% như bình thường.”

“What? Chẳng lẽ kịch bản-kun tèo rồi?

“Có lẽ đây là cách giải thích duy nhất, bộ phận giám sát ở thế giới trước có lỗ hổng, đến giờ vẫn chưa chữa, lần này chủ nhân lại tránh được một kiếp, xin chủ nhân nhân cơ hội này, sửa chữa mọi sai lệch.”

Hai mắt Phàn Viễn sáng lên, cơ thể như bị rút cạn máu đột nhiên tràn trề sinh lực, anh đẩy cánh tay đang giúp mình bôi thuốc của Bùi Khải ra, thành khẩn nói: “Không dám làm phiền vương gia, thuộc hạ có thể tự làm.”

Trong đôi mắt Bùi Khải ánh lên tia tiếc nuối, hắn tỉnh bơ thu tay về, lại nhét bình thuốc mỡ vào trong tay Phàn Viễn: “Hôm nay do bổn vương hồ đồ, cưỡng ép ngươi, nếu ngươi muốn bổn vương cho ngươi công đạo, bổn vương có thể..”

“Không không không, không cần cho thuộc hạ công đạo! À không, ý thuộc hạ là, vương gia quá lời rồi, chỉ là chút việc nhỏ không đáng để ý tới..”

Ơ ơ ơ? Hình như có chỗ không ổn, anh vội vàng cứu chữa: “Chuyện hôm nay là do thái tử giở trò, vương gia và thuộc hạ đều là người bị hại, cho nên, vương gia không cần phải bận lòng, chỉ cần không nhắc tới chuyện này nữa, coi như chưa xảy ra chuyện gì là được rồi.”

Bùi Khải chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của anh, qua hồi lâu mới mập mờ nói: “Không nhắc tới nữa sao, quả đúng là một biện pháp tốt.”

Đột nhiên Phàn Viễn cảm nhận thấy nguy hiểm, thầm nghĩ mau rời khỏi đây thì tốt hơn, “Thuộc hạ chợt nhớ ra mình còn chút việc chưa xử lý, nếu vương gia không còn gì sai bảo, thuộc hạ xin cáo lui.”

Bùi Khải lui một bước, hiểu ý gật đầu: “Vậy ngươi đi mau đi, nhớ thoa thuốc.”

Phàn Viễn đáp một tiếng rồi vội vàng bò xuống giường, chạy ra cửa, đi được mấy bước đột nhiên dừng lại.

Anh xoay người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin vương gia, cho mượn một cái quần..”

#Lúc-phát-hiện-dưới-thân-mát-rượi-trái-tim-tui-vỡ-răng-rắc#

#Bàn-xem-cởi-truồng-chạy-với-mượn-quần-nam-chính-cái-nào-mất-mặt-hơn#

#Cái-tên-nam-chính-kia-đừng-tưởng-anh-quay-đầu-đi-thì-tui-không-biết-anh-đang-cười-trộm!!!#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.