Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ

Chương 12: Chương 12




Bên hồ nước trong xanh, phần ván gỗ của đình như đang nổi trên dòng nước.

Một nữ nhân mặc y phục màu trắng thanh thoát, mái tóc đen dài bóng mượt hoàn toàn xõa ra. Nàng nằm trên đùi nam nhân, khiến cho phần tóc tán ra khắp nơi, xinh đẹp vô cùng.

Nam nhân diện mạo cao lớn, tuấn lãng, gương mặt nhu hòa nhìn nữ nhân đang nằm trên đùi mình, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm đưa tay xuống dòng nước vớt lên mấy cánh hoa nhỏ trôi dạt theo dòng.

-“Phu quân, chàng nói, chúng ta nên đặt tên con là gì?”

Nam nhân nghe hỏi, trầm tư một lát, bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên của nàng. Một lúc sau, dưới ánh mắt chờ mong của thê tử, mới mỉm cười nói:

-“Hoàng Ngạo, con của ta, phải là kẻ kiêu ngạo nhất thế gian này, cũng phải là kẻ ngạo thị quần hùng, không ai có thể làm gì được nó, cũng không ai dám làm gì nó.”

Nữ nhân nghe xong, cười khanh khách: “Hài tử có thể gánh nổi cái tên này không thế.”

Nam nhân nhẹ nhàngnhéo lên gương mặt nàng, vẻ mặt đầy tự tin : “Con của Hoàng Dược Sư ta, đương nhiên là có thể.”

-“Tự tin như vậy. Thế nhưng, nếu ta sinh là nữ nhi thì sao?” – Nói xong, chớp chớp mắt nhìn hắn, phu quân đại nhân, không phải chàng là kẻ trọng nam khinh nữ chứ, như vậy, thiệt là không ổn à nha.”

Hoàng Dược Sư nhìn đôi mắt đầy nghi ngờ của thê tử, oán giận vỗ nhẹ vào mông nàng: “Nghĩ bậy gì đó. Nếu như nàng sinh nữ nhi…vậy thì tên là Hoàng Dung.”

Nữ nhân ánh mắt hơi lóe lóe, sau đó vui vẻ nói: “Hoàng Dung, hoa Phù Dung, “thiên lâm tảo tác nhất phàm hoàng, chỉ hữu phù dung độc tự phương” (Khắp rừng lá vàng rụng, chỉ có hoa phù dung còn tươi), Phù Dung, còn được mênh danh là loài hoa phú quý.”

Nói đến đây, ánh mắt nàng liền sáng lấp lánh nhìn nam nhân, đã đặt cho nữ nhi cái tên như vậy, làm sao có thể là trọng nam khinh nữ, hơn nữa…

Nhìn thê tử thỏa mãn mỉm cười, khóe miệng của hắn cũng gơi cong lên. Chỉ cần là nàng sinh, dù là nam hay nữ, hắn đều sẽ yêu thương.

Nữ nhân nằm một hồi, lại thắc mắc mở miệng: “Tuy là như vậy, nhưng nếu lần này ta thật sự sinh nữ nhi, chàng thật không ngại sao?” Dù sao, người trọng nam khinh nữ vẫn đây rẫy ra đó.

Hoàng Dược Sư tỏ vẻ không sao cả, tùy ý nói: “Vậy thì lần sau sinh nam là được rồi.”

Nữ nhân nghe vậy thì cười thật tươi, hữu lực mười phần nói: “Được, ta nhất định sẽ sinh nam nhi cho chàng, tốt nhất là nam nữ đều có, cho dù có rồi, cũng tiếp tục sinh nữa, sinh thật nhiều.”

Nghe thê tử tuyên bố, nam nhân liền bật cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, động tác ôn nhu như nước.

Tiếng cười của hai người vẫn vang xa, trong buổi trưa hè nóng nực, lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

*-*

Phùng Hành mở mắt ra, mơ hồ một hồi, mới bắt đầu sờ soạng bên cạnh. Như mọi ngày, bên cạnh đã sớm không còn người.

Nàng ngồi dậy, im lặng không nói lời nào. Nghĩ đến giấc mơ ban nãy, khóe miệng tràn ra một tiếng cười khổ, lại đến nữa sao.

Cứ mỗi lần những kí ức đó hiện lên, nhìn thấy cảnh ngọt ngào của hai người, lòng của nàng lại càng thêm nặng trĩu. Những hình ảnh đó như dao cắt vào trái tim nàng, khiến nó đau đớn, cũng bồi hồi khó hiểu.

Tuy đã biết một ít kí ức, thế nhưng Phùng Hành chưa bao giờ nói với Hoàng Dược Sư. Nói để làm gì, nếu đã không có dũng khí nói sự thật cho hắn, nói cho hắn biết việc này cũng chỉ để hắn hy vọng thêm thôi.

Tiếng mở cửa vang lên, sau đó là bóng người cao lớn bước vào. Nhìn người trên giường đang thất thần, Hoàng Dược Sư mở miệng : “Sao vậy?”

Phùng Hành hoàn hồn, thấy là hắn, cười gượng nói: “ Không có gì!”

Nhanh chóng đứng lên rửa mặt, sau đó cùng hắn ra ngoài đại sảnh ăn sáng.

Đang nhấm nháp bánh bao nhạt nhẽo, chợt, Hoàng Dược Sư lên tiếng : “Ăn xong ta sẽ dẫn nàng đến Lục Gia Trang.”

Phùng Hành hơi không rõ vấn đề, suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra, Lục Gia Trang là nơi vợ chồng Quách Tĩnh đang ở. Mục đích rời đảo lần này cũng là đi thăm gia đình bọn họ, vậy nên đi chỗ đó là đương nhiên.

Ậm ừ đồng ý, sau đó không nói gì tiếp tục gặm bánh bao.

Hoàng Dược Sư nghe thấy câu trả lời không có tinh thần của nàng, mày hơi nhíu. Lại nhìn cái bánh bao bị nàng gặm nãy giờ vẫn chưa xong, gương mặt lại âm trầm hơn. Mấy món ăn này không hợp khẩu vị của nàng, nên nàng ăn rất ít.

Phải nhanh chóng làm xong chuyện lần này, rồi về đảo. Không khí trên đảo, đối nàng vẫn tốt hơn. Ở đây tuy náo nhiệt, nhưng cũng quá ồn ào, nhiều chuyện thị phi, không thích hợp, sức khỏe của nàng vẫn chưa hoàn toàn tốt.

Phùng Hành không hề biết bộ dạng của mình đã bị Hoàng Được Sư để ý. Nàng đang vì giấc mơ tối qua mà buồn rầu, nay lại sắp phải gặp Hoàng Dung, trái tim lại càng rối rắm. Đây có tính là mẹ kế phải đi gặp con gái riêng của chồng không.

Nghĩ như vậy, lại tự khinh bỉ bản thân một phen. Trên danh nghĩa, người ta còn là con ruột của nàng, huống chi, nàng với hắn còn không có làm cái gì kia đâu.

Thôi vậy, nhân sinh người ta có mấy mươi năm, đối với nàng, chắc nên dùng từ mấy năm. Dù sao, nàng không nghĩ Hoàng Dược Sư sẽ lâu như vậy mà còn không nhận ra nàng là đồ giả.

Dùng xong bữa sáng, Hoàng Dược Sư liền dắt nàng lên phòng thu thập hành lí, thật ra là hắn thu thập hành lí, còn nàng…vẫn là thu thập bản thân vậy.

Xong xuôi, cả hai trả phòng,đi đếnLục Gia Trang.

*-*

Trên đường tấp nập người đi kẻ đến, tiếng người bán hàng rong với đủ thứ mặt hàng khiến không khí trở nên nhộn nhịp.

Tay Phùng Hành bị Hoàng Dược Sư nắm, cả người nhìn tới nhìn lui, trong mắt là nồng đậm hứng thú. Đường phố cổ đại, đúng là mang một phen cảm giác khác.

Tuy lúc trước nàng cũng từng đi tham quan Hoành Điếm (phim trường Hoành Điếm á), thế nhưng ít nhiều vẫn sẽ có người mặc đồ hiện đại bên trong, còn có đủ thứ máy móc quay phim.

Hoàn toàn cổ trang như thế này, đương nhiên là cảm giác chân thật hơn.

-“ Các ngươi có nhìn thấy cô cô của ta đâu không?”

_Hết chương 12_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.