Lâm Uyên Hành

Chương 86: Chương 86: Công pháp đại nhất thống




- Oánh Oánh là vị cô nương thú vị, đáng tiếc không cách nào bắt cóc.

Tô Vân đi ra Văn Uyên các, trong lòng tiếc hận, nếu có thể bắt cóc Thư Quái Oánh Oánh liền tương đương với việc đóng gói tất cả tàng thư Thiên Đạo viện mang đi.

Đáng tiếc, nữ hài này quá thông minh.

—— Đương nhiên, cũng có thể đã bị gạt nhiều lần.

Bên ngoài Văn Uyên các, bệnh thiếu niên Đệ Bình đứng ở nơi đó lẳng lặng chờ đợi, nhìn thấy hắn đi ra Văn Uyên các, không khỏi lộ ra dáng tươi cười, nói.

- Tô Vân sĩ tử nhanh như vậy đã đi ra Văn Uyên các, nhất định có thu hoạch?

Tô Vân cảnh giác, mỉm cười nói.

- Nếu như không có thu hoạch, như vậy nơi này không xứng được xưng Thiên Đạo viện. Đệ Bình huynh đệ, ta còn có việc, cáo từ.

Hắn đi hướng về phía đại môn Thiên Đạo viện, lần này hắn muốn thử một lần ra ngoài từ đại môn, phải chăng có thể trực tiếp trở lại Linh giới của mình.

Trực tiếp thu hồi khí huyết Thiên Đạo lệnh, cố nhiên có thể trở lại Linh giới chính mình, nhưng tràng cảnh biến ảo trong lúc bất chợt sẽ cho người có cảm giác nôn mửa, rất không thoải mái.

Bệnh thiếu niên Đệ Bình đuổi theo hắn, đồng hành cùng hắn, cười nói:

- Ta thấy được vẻ kiệt ngạo từ trong mắt ngươi, thấy được dã tính. Ngươi khác biệt với các sĩ tử Thiên Đạo viện khác, ngươi giống như một mãnh thú từ trong rừng rậm nguyên thủy đi ra. Tư thái đi đường của ngươi cẩn thận từng li từng tí, thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, tri giác, vị giác ngươi ở vào tùy thời cảnh giác nhất cử nhất động ngoại giới, ngươi giống như một đầu mãnh thú tùy thời lộ ra nanh vuốt!

Tô Vân lắc đầu nói.

- Đệ Bình huynh đệ, ngươi nhìn người chưa hẳn chuẩn. Ta luôn luôn đối xử hiền lành với mọi người, từ trước tới giờ không đả thương người.

Trong giọng bệnh thiếu niên Đệ Bình cũng có cuồng nhiệt, cười nói.

- Sai, ta nhìn người cực chuẩn! Tầm mắt của ngươi cực cao, bởi vì lòng tin ngươi đối với mình cực lớn! Ngươi đi vào Văn Uyên các, tất nhiên sẽ tìm công pháp Triều Thiên Khuyết! Như vậy, ngươi học chính là Ứng Long Cảm Ứng Thiên?

Tô Vân do dự một chút, nhẹ gật đầu.

Đế Bình cười ha ha.

- Trách không được Cầu Thủy Kính để ngươi tiến vào Thiên Đạo viện! Thiên Đạo viện đã lâu không có sĩ tử tràn ngập đấu chí! Bất quá chỉ dựa vào Ứng Long Cảm Ứng Thiên còn chưa đủ làm đến đại nhất thống, ngươi còn cần mười một loại công pháp khác, ngươi hẳn đã lưu lại, cố gắng học tập, mà không phải rời đi ngay bây giờ.

Trong mắt của hắn lóe ra tia sáng kỳ dị, trên mặt hiện ra bệnh trạng đỏ bừng.

- Ngươi biết cái gì gọi là đại nhất thống sao? Ngươi biết làm sao làm được đại nhất thống sao?

Tô Vân dừng bước lại, thử dò xét.

- Chẳng lẽ dùng một loại công pháp, thống nhất tất cả cảnh giới liền gọi là đại nhất thống?

- Sai! Cảnh giới khác nhau nên dùng công pháp khác biệt, đây là bởi vì cảnh giới khác biệt dẫn đến hướng tu luyện khác biệt, tu luyện cơ sở cũng khác biệt, một môn công pháp bao quát tất cả cảnh giới, chỉ là si tâm vọng tưởng, uổng phí công phu!

Đế Bình có một loại khí phách nhiếp nhân tâm phách, cất cao giọng nói.

- Cái gọi đại nhất thống, thật ra là một môn tâm pháp, thống nhất một cảnh giới. Mà loại đại nhất thống công pháp tại Trúc Cơ cảnh giới này chính là Hồng Lô Thiện Biến ngươi tu luyện!

Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích:

- Đệ Bình huynh đệ có thể nói kỹ càng một chút?

Hai người đều là sĩ tử Thiên Đạo viện khác dạo bước, giao lưu qua lại, chỉ là Tô Vân không có chú ý tới sĩ tử khác mỗi khi gặp được bọn họ, đều tránh không kịp, không dám tới gần.

Đế Bình cười nói:

- Cầu Thủy Kính khai sáng Hồng Lô Thiện Biến, mục đích chính vì nhất thống mười hai loại công pháp Triều Thiên Khuyết, biến thành một loại công pháp!

Tô Vân có chút khó có thể tin nhìn hắn, thất thanh nói.

- Ý của ngươi là, Hồng Lô Thiện Biến có thể kiêm dung mười hai loại Cảm Ứng Thiên?

- Không phải kiêm dung, mà là dung hợp, dung nạp!

Đế Bình ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phương xa, thản nhiên nói.

- Hắn khai sáng ra Hồng Lô Thiện Biến, có sĩ tử bắt đầu tu luyện, lấy tự thân là hồng lô, lạc ấn mười hai Thần Thú, nhưng không một người thành công, cuối cùng chết mười bảy sĩ tử. Cựu thánh có câu nói, đã sớm sáng tỏ, buổi chiều chết cũng được. Vì đạo mà chết là chết có ý nghĩa. Đáng tiếc, Cầu Thủy Kính kêu dừng thí nghiệm lần này.

Tô Vân nhíu mày, cảm giác được lần thí nghiệm này hung hiểm khủng bố!

Sĩ tử Thiên Đạo viện đều tài trí hơn người, tài hoa xuất chúng, nước Nguyên Sóc một năm mới có thể chọn ra mười mấy hai mươi người, thiên tài như vậy, thế mà bởi vì trận thí nghiệm này chết mười bảy vị!

Đệ Bình tiếp tục nói.

- Cầu Thủy Kính không dám tiếp tục thí nghiệm, bởi vậy chỉ làm một thiên Ngạc Long Ngâm lừa gạt người, không duyên cớ lãng phí thiên phú sĩ tử Thiên Đạo viện.

Ánh mắt của hắn rơi trên người Tô Vân, nói.

- Nhưng thế mà hắn thu ngươi vào Thiên Đạo viện tại Sóc Phương, đồng thời để cho ngươi tiến vào nơi này, ta cảm thấy hắn đang ôm một chút chờ mong đối với ngươi.

Tô Vân nhíu mày, Thủy Kính tiên sinh thật chờ mong sao?

Đêm qua, Cầu Thủy Kính sửa chữa một khối Thiên Đạo lệnh, giao Thiên Đạo lệnh cho hắn, nói cho hắn biết trong Thiên Đạo lệnh có cái gì, để thời điểm Tô Vân không hiểu thì đi Thiên Phương lâu ở Thần Tiên cư tìm hắn.

Chẳng lẽ hắn đã sớm ngờ tới Tô Vân tiến vào Thiên Đạo viện, sẽ ở trong Văn Uyên các lựa chọn công pháp Triều Thiên Khuyết?

Có lẽ vậy.

Trong lòng Tô Vân yên lặng nói.

- Thủy Kính tiên sinh đã từng nói, trong mắt ta có cái gì. Hắn biết trong mắt ta có lạc ấn Thiên Môn trấn cùng lạc ấn Tiên Kiếm, cũng biết sự tình tám bức Triều Thiên Khuyết. Hẳn hắn cảm thấy ta có thể tu thành công pháp đại nhất thống này?

- Tô Vân sĩ tử, Hồng Lô Thiện Biến, lạc ấn mười hai thần thánh, lạc ấn mười hai thần thánh này trên vách lò hồng lô.

Đế Bình đưa Tô Vân đến trước đại môn Thiên Đạo viện, mỉm cười nói:

- Tô Vân sĩ tử, chờ đến ngươi lạc ấn Ứng Long trên hồng lô, ngươi có thể lại vào Thiên Đạo viện, học tập công pháp Triều Thiên Khuyết loại thứ hai.

Tô Vân khom người cảm ơn.

Đế Bình phất tay đưa tiễn, cười nói.

- Ta chờ ngươi trở về học tập Khai Minh Cảm Ứng Thiên.

Tô Vân kéo cửa ra, đi ra ngoài, thầm nghĩ.

- Trở về? Mới lạ ấy! Ta đã học được mười hai thiên, tuyệt đối sẽ không trở lại!

Đệ Bình đối mặt với cửa lớn Thiên Đạo viện, thấp giọng cười nói.

- Cầu Thủy Kính, ngươi cực kì bảo thủ đối với công pháp đại nhất thống Triều Thiên Khuyết, không nguyện ý dùng sĩ tử làm thí nghiệm, nhưng ngươi lại cực kì cấp tiến đối với triều chính. Ngươi để trẫm dung hạ ngươi như thế nào? Bất quá, ngươi ngược lại đưa tới cho trẫm một mầm mống tốt...

Tô Vân mở to mắt, bên ngoài sắc trời đã tối, buổi trưa tiến vào Thiên Đạo viện cầu học, mất ăn mất ngủ, lúc này mới cảm thấy bụng đói kêu vang.

Hắn có chút sợ hãi.

- Nếu ở trong Thiên Đạo viện quên thời gian, như vậy thân thể của ta rất có thể sẽ bị chết đói!

Tô Vân vội vàng đứng dậy, đi đến phòng bếp Sơn Thủy cư, thầm nghĩ.

- Mặc dù Đệ Bình đối với ta không sai nhưng người này có rất nhiều bí mật, cho người ta một loại cảm giác khó mà tới gần. Hắn đến cùng là địch hay bạn?

Đệ Bình phi thường tự phụ, thần bí khó lường, lại có chút điên cuồng, hai lần tiếp xúc này để Tô Vân cảm giác được Đế Bình là người rất khó tiếp xúc, cho nên hắn cũng không nói cho Đế Bình hắn đã nắm giữ toàn bộ mười hai môn công pháp Triều Thiên Khuyết.

Hắn cảm thấy mình đối mặt người này, nhất định phải giữ lại.

Trong phòng bếp truyền đến âm thanh vui cười, Tô Vân đi qua nhìn, chỉ thấy Trì Tiểu Diêu đang nấu ăn cùng bọn người Thanh Khâu Nguyệt, đã làm non nửa bàn đồ ăn.

Nhìn thấy Tô Vân tới, Trì Tiểu Diêu xoa xoa tay trên tạp dề, cười nói.

- Vừa rồi thấy ngươi cố gắng tu liên liền không đánh thức ngươi, ta ra chợ mua chút đồ ăn, làm tại nơi này xem như trả nợ. Sư đệ ngồi trước, một hồi sẽ làm xong.

Tô Vân dự định hỗ trợ lại bị Trì Tiểu Diêu đẩy ra.

- Ngươi hỗ trợ chỉ thêm phiền, còn không bằng Nguyệt nhi giúp ta.

Tô Vân đành phải chờ bên ngoài, qua không lâu, Trì Tiểu Diêu làm xong cả bàn đồ ăn, tháo tạp dề xuống, cười nói.

- Ta mời, nhưng chén dĩa các ngươi rửa.

Tô Vân nhìn cả bàn mười đồ ăn, có lạnh có nóng, có mặn có chay, có canh có nấu, còn có chưng nấu xào nướng sắc sấy, không khỏi vừa mừng vừa sợ, liên tục gật đầu, cười nói:.

- Học tỷ quả thật hảo thủ nghệ!

Trì Tiểu Diêu có chút đắc ý, cười nói.

- Trước chớ khen, thấy ăn được lại nói.

Mọi người ngồi xuống, bữa cơm này bọn hắn khen không dứt miệng, đợi ăn uống no đủ, Hồ Bất Bình cùng Ly Tiểu Phàm hai tiểu hồ ly liền thay đổi lề lối, dự định vứt bỏ Lý Trúc Tiên, đổi thành cưới Tiểu Diêu học tỷ.

Tô Vân thu thập chén dĩa, Trì Tiểu Diêu tới hỗ trợ, hai người một bên rửa một bên nói chuyện.

- Học tỷ hôm nay không hỗ trợ tiệm thuốc Hạnh Lâm à?

Tô Vân hiếu kỳ hỏi.

- Tiệm thuốc chỉ có thời điểm tan tầm mới có sinh ý nhiều, lúc này còn không mở buôn bán.

Trì Tiểu Diêu cười nói.

- Đến ban đêm, bên đường phố đều là người, à, còn có yêu, khi đó mới có sinh ý. Khi đó nhân yêu căn bản không che giấu, quang minh chính đại dạo phố... Ta phải trở về rồi chút nữa sẽ bắt đầu bận rộn.

Tô Vân vội vàng đứng lên đưa tiễn, nói.

- Học tỷ nếu ban ngày không có chuyện gì cần làm, ta cũng có việc. Học tỷ có thể tới làm tư học tiên sinh hay không?

Trì Tiểu Diêu giật mình, không hiểu nhìn hắn.

Tô Vân xấu hổ, nói nhỏ.

- Chúng ta mới ra Thiên Thị viên, vừa vào thành đã đúng lúc đại khảo, thi đậu Văn Xương, nhưng lúc chúng ta không có quan học một ngày nào ở Thiên Thị viên, đồ vật trong trường học dạy, chúng ta đều không rõ...

Trì Tiểu Diêu dở khóc dở cười.

- Không rõ mà ngươi có thể thi đệ nhất?

Tô Vân khiêm tốn nói:

- Ta chỉ đánh nhau lợi hại một chút...

Trì Tiểu Diêu cau mày nói.

- Ta lo lắng học vấn ta không đủ, không dạy được các ngươi. Bất quá dạy cho các ngươi một chút cơ sở, không có vấn đề.

Tô Vân nhẹ nhàng thở ra.

- Tiểu Diêu học tỷ bao nhiêu tiền một ngày? Lần trước ta hỏi vị tiên sinh, hắn ra giá nửa canh giờ một khối Thanh Hồng tệ.

Trì Tiểu Diêu giật nảy mình, thất thanh nói.

- Tiên sinh này không phải đoạt tiền sao? Hắn khi dễ người nông thôn chúng ta à!

- Đúng là như thế! Tô Vân cũng giận.

Trì Tiểu Diêu phốc phốc cười nói

- Mời ta làm tư học tiên sinh, một ngày ba canh giờ, ta thu... Ừm, ta thu 100 tiền!

Tô Vân giơ tay lên cười nói.

- Một lời đã định!

Trì Tiểu Diêu đưa tay, vỗ tay một cái, cười nói.

- Một lời đã định! Ban đêm ta soạn bài, ngày mai sẽ tới dạy các ngươi!

Nàng hứng thú bừng bừng rời đi.

Hoa Hồ ló đầu vào, nói nhỏ.

- Ngươi buổi sáng lại đi Thiên Đạo viện?

Tô Vân gật đầu, Hoa Hồ hưng phấn không hiểu, tiến vào trong phòng bếp:

- Có đánh oắt con Đệ Bình kia hay không?

Tô Vân chần chờ một chút, vẫn không có nói sự tình Triều Thiên Khuyết cho hắn biết.

- Người gọi Đệ Bình kia rất cổ quái, ta cũng không biết hắn là địch hay bạn, bất quá hắn chỉ điểm ta đi Văn Uyên các, ta ở nơi đó học được một bộ mười hai môn Trúc Cơ công pháp, chỉ cần tu luyện một chút. Ta còn phát hiện, Hồng Lô Thiện Biến không đơn giản như vậy...

Hắn nhíu mày, nói.

- Nhị ca, chờ ta tu luyện được, nếu không sai lầm lại truyền thụ cho ngươi. Còn có, ban đêm các ngươi lật thư tịch Văn Xương lệnh, ngày mai Tiểu Diêu học tỷ sẽ tới giảng bài.

Từ trước đến nay hắn nói gì Hoa Hồ nghe nấy, gật đầu nói phải, nói.

- Ngươi thì sao?

Tô Vân ánh mắt chớp động, nói.

- Ta phải ra cửa phá án. Ta đáp ứng Đồ Minh hòa thượng, nhất định phải đi ra ngoài tra án Quái kiếp tro!

Hoa Hồ giật nảy mình.

- Ngươi không mệt sao?

- Không mệt.

Tô Vân cũng cảm giác có chút kỳ quái, hắn lấy tính linh hình thái học tập tại Thiên Đạo viện một ngày, lĩnh hội mười hai môn công pháp cực kỳ phức tạp, thế mà không có cảm giác mệt mỏi.

Nghĩ đến trong lúc hắn học tập trong Thiên Đạo viện, thân thể ngủ, đạt được nghỉ ngơi đầy đủ.

Hoa Hồ chỉ đành phải nói.

- Chờ bọn Bất Bình ngủ ngươi hãy ra ngoài. Bọn hắn nếu biết ngươi đi tra án, khẳng định hưng phấn đến ngủ không yên, la hét ầm ĩ muốn đi chung với ngươi.

Tô Vân gật đầu.

Đến giờ Hợi, ba tiểu gia hỏa rốt cục chịu đi ngủ, Thanh Khâu Nguyệt ngủ ở một căn phòng, Ly Tiểu Phàm cùng Hồ Bất Bình ngủ cùng một căn phòng.

Tô Vân đắp mền cho Hồ Bất Bình, dập tắt đèn kiếp tro dự định rời đi, lúc này Hồ Bất Bình thấp giọng nói.

- Tiểu Vân ca, ngươi có bỏ chúng ta hay không?

Tô Vân nao nao, quay đầu, cười nói.

- Vì cái gì nói như vậy?

Hồ Bất Bình núp trong chăn, đè thấp tiếng, chán nản nói:.

- Chúng ta là yêu quái, Tiểu Vân ca là người, ngươi một đường bảo hộ chúng ta, đến trong thành lại đả sinh đả tử, cuối cùng đưa chúng ta đến trường học. Ta sợ Tiểu Vân ca thấy chúng ta có địa phương có thể đọc sách, có một ngày sẽ bỏ chúng ta...

Trên một giường khác, Ly Tiểu Phàm chui đầu ra từ trong chăn, nháy con mắt đen lúng liếng nhìn Tô Vân, nhỏ giọng nói.

- Trong thành đều là người, Tiểu Vân ca hẳn sẽ cùng một chỗ với người, mà chúng ta là yêu quái...

Tô Vân mỉm cười nói.

- Ta sẽ không bỏ các ngươi, trong nội tâm của ta các ngươi đều là thân nhân của ta. Nhanh lên ngủ đi.

Hai tiểu hồ ly ừ một tiếng, chui vào trong chăn.

Tô Vân đặt đèn kiếp tro ở ngoài phòng, ngồi giữa hai người bọn họ, sờ đầu của bọn hắn, chờ hai tiểu hồ ly ngủ say, hắn mới rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.