Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 181: Chương 181: Hai người đẹp làm biên tập và lựa chọn




Trương Nguyên gật đầu nói:

- Được, ta sẽ đi ngay bây giờ, hai vị tự đi Tiền Túc Vương Từ du ngoạn nhé.

Ở phân đạo đầu phía đông cầu Việt Vương, Trương Nguyên dẫn theo Vũ Lăng đi đến phủ Vương Tư Nhâm ở phía sau chùa Hạnh Hoa. Năm người chủ tớ bọn Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông đi về phía Bắc đến Tiền Túc Vương Từ.

Thật đúng là muôn người đều đổ xô ra đường, đoạn đường này trước đây đều hiếm người đi qua, qua chùa Hạnh Hoa, nhìn thấy một chiếc kiệu đang đi tới, đi bên cạnh kiệu là một thư sinh thiếu niên và một số người hầu, Vũ Lăng tinh mắt nói:

- Thiếu gia, đó là Vương nhị tiểu thư.

Nó liền lấy kính đưa cho thiếu gia đeo vào để nhìn cho rõ.

Trương Nguyên khoát tay nói:

- Không cần.

Hai người đi tiến về phía chiếc kiệu.

Thư sinh trẻ tuổi đúng là Vương Anh Tư, nàng được biết đội cầu mưa Thủy Hử của Sơn Âm đến miếu Hải Long Vương, liền mời tỷ tỷ Vương Tĩnh Thục đến xem. Những ngày này tỷ tỷ của nàng vẫn buồn bã thương cảm, Vương Anh Tư rất lo lắng, muốn đưa tỷ tỷ đến miếu Hải Long Vương cách nhà chưa tới hai dặm du ngoạn một chút để xem nhân vật Thủy Hử giải sầu, bởi vậy xin được mẫu thân đồng ý, liền kiên quyết đẩy tỷ tỷ ra ngoài. Bản thân nàng thì cải trang thành thư sinh, không ngờ gặp Trương Nguyên ở trước chùa Hạnh Hoa, liền hỏi Trương Nguyên đi đâu?

Trương Nguyên nói rõ ý đồ đến, Vương Anh Tư nói:

- Phụ thân lúc này không có nhà, Giới tử sư huynh muốn gặp cha muội có chuyện gì?

Trương Nguyên nói:

- Hai người bạn ở Thanh Phổ muốn nhờ ta giúp bình luận văn bát cổ, còn muốn nhờ thầy viết tựa, mượn danh tiếng của thầy, để sách bán chạy một chút.

Vương Anh Tư mở to hai mắt cười nói:

- Được thôi, ngày mai mời bọn họ đến đi, Giới tử huynh bình luận thì chắc chắn cha muội sẽ đồng ý làm tựa.

Trương Nguyên thở dài nói:

- Vậy thì phải nhờ sư muội nói tốt hộ vài câu trước mặt thầy.

Hắn liếc nhìn vào kiệu, hỏi:

- Sư muội muốn đi đâu vậy?

Vương Anh Tư nói:

- Đưa tỷ tỷ của muội đi miếu Hải Long Vương giải sầu, bảng Thủy Hử cầu mưa của Tây Trương các huynh đã tới rồi đúng không?

Trương Nguyên nói:

- Đội Thủy Hử cầu mưa đã đến Tiền Túc Vương Từ rồi, ở đó bây giờ đông đúc lắm, người người tấp nập, sư muội và sư tỷ đến đó chỉ sợ sẽ bị chen lấn, theo ta thì ta đến đầu cầu Việt Vương đợi, nhân vật Thủy Hử chỉ một lúc sau là sẽ quay về Sơn Âm.

Vương Anh Tư nói:

- Tốt lắm, vậy thì làm theo lời sư huynh đi.

Nói rồi nàng vịn vào kiệu đi về hướng cầu Việt Vương, Trương Nguyên và Vũ Lăng đi theo một bên.

Vương Anh Tư chợt hỏi:

- Giới Tử sư huynh vừa mới gọi tỷ tỷ của muội là gì nhỉ?

Trương Nguyên nói:

- Sư tỷ, làm sao?

Vương Anh Tư mỉm cười nói:

- Không sao cả, nhất thời nghe không rõ thôi.

Kiệu dừng lại ở dưới bóng râm ở đầu cầu Việt Vương, hai người khiêng kiệu lui ra một bên, Vương Anh Tư kéo rèm kiệu nói:

- Tỷ tỷ ra đây mà xem, sông ở đây đều khô cạn thấy đáy rồi.

Vương Tĩnh Thục áo quần mộc mạc bước xuống kiệu, vén áo thi lễ với Trương Nguyên, gọi một tiếng:

- Trương công tử!

Trương Nguyên vội vàng thi lễ:

- Chào Vương sư tỷ.

Vương Tĩnh Thục cảm thấy Trương Nguyên xưng hô với nàng như vậy có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không nói gì, cùng muội muội Anh Tư sóng vai đứng ở đầu cầu ngắm phong cảnh, thì thầm nói chuyện với nhau.

Trương Nguyên chưa đi, cũng đợi ở đó, hắn muốn đợi Dương Thạch Hương và Kim Bá Tông cùng về, hơn nữa hai chị em nhà Vương gia còn ở đây, lúc này hắn cũng có nghĩa vụ để tâm đến họ một chút.

Ước chừng hai khắc trôi qua, chợt nghe thấy tiếng tiêu tiếng trống đang tới gần, Vũ Lăng reo lên:

- Hảo hán Lương Sơn tới rồi.

Lúc này là Quan Âm đại sĩ, Lôi bộ chư thần và Long cung thủy tộc đi đằng trước, vẫn là hai tấm biển ‘Mưa thuận gió hòa’ và ‘Đạo tức dân an’ dẫn đầu. Các chư thần Bồ Tát này xiêm y rực rỡ, nghi trượng tuyệt đẹp, nom giống như người nhà trời vậy.

Tấm biển ‘Mưa kịp thời’ đã tới, nhân vật Thủy Hử dần dần tới nơi. Vương Tĩnh Thục và Vương Anh Tư cũng là được mở rộng tầm mắt. Vương Anh Tư hỏi Trương Nguyên vị này là ai, vị kia là ai, Trương Nguyên trả lời từng câu một, Vương Anh Tư nhìn thấy Mục Chân Chân đóng vai Hộ Tam Nương, cười nói:

- Sư huynh, kia chẳng phải là tỳ nữ của huynh Mục Chân Chân ư?

Trương Nguyên cười nói:

- Đúng vậy, vị đại hán tóc đỏ bên cạnh là cha của Chân Chân, sư muội chưa nhìn ra à, ha ha.

Vương Tĩnh Thục nhìn các nhân vật Thủy Hử tướng mạo khác nhau, nói với muội muội Vương Anh Tư:

- Chọn ra được những người này quả thực không dễ nhỉ, quả thực rất giống như trong tranh được vẽ trong Trung nghĩa Thủy hử truyện vậy.

Vương Anh Tư nhìn thấy chữ “Dương hòa nghĩa thương ký” viết trên tấm vải lụa vàng được treo trên cao, liền lớn tiếng hỏi Trương Nguyên:

- Sư huynh, là huynh viết phải không?

Trương Nguyên đáp:

- Chữ không phải do ta viết.

Vương Anh Tư cười nói:

- Muội biết chữ không phải do huynh viết.

Dòng người như nước, tay giơ thành rừng, chị em Vương Tĩnh Thục tuy có vài người hầu cản ở phía trước nhưng vẫn bị chen lấn liên tục lùi về phía sau, lùi ra phía sau cây nhãn mới đứng vững. Trương Nguyên cũng giúp đỡ chăm sóc, không để cho một số kẻ nhàn rỗi tới gần. Người ở Hội Kê, Sơn Âm không ai không biết Trương Nguyên, ai dám vuốt râu hùm Trương Nguyên, nhìn thấy hắn, họ còn lo trốn không kịp.

Vương Tĩnh Thục nói thầm vào tai em gái:

- Tỷ đã nói không đi, muội cứ nhất quyết đẩy tỷ ra khỏi nhà, may còn gặp được Trương công tử, nếu không bị chen lạc rồi.

Vương Anh Tư líu lưỡi nói:

- Muội cũng không ngờ hội lại đông người như thế này, còn đông hơn cả hơn hội miếu.

Vương Tĩnh Thục nhìn bóng lưng Trương Nguyên nói:

- Trương công tử này phẩm chất rất tốt.

Vương Anh Tư nói:

- Cái này còn cần phải nói sao, là học sinh mà phụ thân yêu quý nhất đấy.

Vương Tĩnh Thục quan sát từ lâu rồi, muội muội Anh Tư nói chuyện với nàng nhưng mắt lại cứ nhìn sang phía Trương Nguyên, không thể nói là liếc mắt đưa tình nhưng trong ánh mắt có lộ sự vui mừng, sự vui mừng tự đáy lòng như vậy ngày thường rất hiếm thấy. Vương Tĩnh Thục không khỏi nghĩ:

- Nếu muội muội có thể gả cho Trương công tử thì tốt biết mấy, sao lại vô duyên như vậy, Trương Nguyên đã đính hôn với Thương thị nữ lang mất rồi.

Vì nhớ tới cuộc hôn nhân bất hạnh của mình, tự nhiên tinh thần lại bắt đầu buồn bã chán nản. Đám đông đã đi qua, Trương Nguyên không nhìn thấy bọn Dương Thạch Hương và Kim Bá Tông đâu, liền hộ tống chị em Vương thị về phủ, trên đường Vương Tư Anh hỏi:

- Sư huynh muốn chọn bát cổ văn, muội có thể giúp được gì không?

Trương Nguyên vừa nghe thì mừng rỡ, muốn chọn văn thì phải xem hết năm trăm cuốn chế nghệ mà Dương Thạch Hương mang tới, từ đó chọn ra 120 cuốn để bình luận. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian và công sức, hắn nói:

- Sư muội chịu giúp ta thật là quá tốt, ngày mai ta sẽ mang ba trăm cuốn chế nghệ tới, sư muội xem qua một lần rồi chọn ra 100 cuốn tốt hơn rồi đưa cho ta là được.

Vương Anh Tư nói:

- Vậy quá đơn giản, dù sao muội cũng nhàn rỗi không có việc gì.

Đưa hai chị em Vương Tĩnh Thục, Vương Anh Tư về tới phủ, Vương Tư Nhâm vẫn chưa về, Trương Nguyên cũng không vào, cùng Vũ Lăng quay về Sơn Âm. Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông quả nhiên đã về trước rồi.

Dùng xong cơm trưa, Trương Nguyên xem 500 cuốn chế nghệ mà Dương Thạch Hương mang tới ở sảnh trước, chưa xem được vài quyển thì Lỗ Vân Bằng và Liễu tú tài tới, báo cáo với Trương Nguyên về số tiền và lương thực mà kho lương Dương Hòa quyên góp được, tính ra là 853 lượng bạc 6 tiền, khoảng 2370 thạch gạo, lần trước được Trương Nhữ Lâm đồng ý, vì kho lương chưa được xây dựng nên số tiền và lương thực thu được đều giao cho Tây Trương bảo quản.

Liễu tú tài thọt chân là một ông lão trung hậu, Lỗ Vân Bằng cũng là người chính trực, Trương Nguyên để cho hai người bọn họ làm xã phó là tương đối yên tâm, chỉ yêu cầu hai người công bố định kỳ số tiền và lương thực thu được. Sau này số tiền và lương thực dùng vào việc gì cũng phải ghi chép công bố rõ ràng, kho lương cũng không thể hoàn toàn dựa vào quyên góp, không thể ngồi không miệng ăn núi lở. Năm nay đã vậy, sang năm còn phải thành lập kho gạo, dùng nó để điều tiết lương thực.

Hai người Lỗ Vân Bằng, Liễu tú tài vừa đi, Tiền huyện lệnh lại cử người tới tìm Trương Nguyên đi có việc thảo luận. Sau khi Trương Nguyên đi, Dương Thạch Hương và Kim Bá Tông ngơ ngác nhìn nhau. Trương Nguyên công việc quá bận rộn, việc chọn bát cổ văn rồi bình luận biết ngày nào mới làm xong? Dương Thạch Hương đường xa tới đây, chính là muốn đợi Trương Nguyên bình luận xong rồi mang về Thanh Phổ khắc dấu, không thể đợi ở đây lâu được, Dương Thạch Hương không khỏi có chút phiền não.

Đến khi chạng vạng tối Trương Nguyên mới từ huyện nha trở về. Hầu huyện lệnh truyền hắn đi là để cùng với các thân hào bổn huyện bàn bạc về chuyện điền chủ cứu tế tá điền. Giờ đã là đầu tháng 7, đã thấy được vụ lúa chiêm mất mùa là chắc chắn, ước tính huyện Sơn Âm có khoảng 1/4 ruộng lúa không hề có chút thu hoạch nào, cứ như vậy các tá điền chẳng những không đủ sức gánh vác thuê lương, buộc phải hiểu dụ các phú ông điền chủ, phải giảm bớt điền nông thuê ruộng, cuộc sống khó khăn phải tự lo tiếp tế, nên hoặc là chết đói hoặc là chạy nạn.

Đồng thời Sơn Âm phủ còn cấp báo tình hình tai nạn với phủ Thiệu Hưng và tỉnh Chiết Giang, thỉnh cầu triều đình giúp nạn thiên tai, xem xét miễn thuế cho Sơn Âm. Sáng ngày hôm sau, Dương Thiệu Hương và Kim Bá Tông mang theo lễ vật theo Trương Nguyên đến Hội Kê bái kiến Vương Tư Nhâm, Vương Tư Nhâm đồng ý viết lời tựa cho các tập văn được chọn, nhưng yêu cầu Trương Nguyên sau khi chọn lựa bình luận xong lão xem qua rồi mới viết tựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.