Lang Nha

Chương 6: Chương 6: Đệ lục chương




Giống như thiếu niên mới nếm thử tình dục, Ổ Dạ Lôi sau khi xuất cung ngay cả xe ngựa cũng không ngồi, trực tiếp cưỡi ngựa phi như bay về Vương phủ.

Hơn nửa tháng này đủ để làm hắn hiểu rõ tính tình Trác Như Sơ. Nếu được chọn, người nọ sẽ tình nguyện trở về trên núi chứ không nguyện ở trong phủ hắn hưởng phúc. Nếu hỏi Ổ Dạ Lôi bất an nhất là cái gì, chính là Trác Như Sơ không nói một tiếng mà trở về Tê Phong Sơn.

Công phu người nọ không biết so với hắn cao bao nhiêu, trừ phi người nọ nguyện ý, nếu không hắn đừng nghĩ đem người nọ ép xuống núi. Tiểu huynh đệ của hắn chỉ đối với người nọ có cảm giác, cho nên bất kể dùng thủ đoạn gì, hắn cũng phải đem người nọ lưu lại.

Vừa xuống ngựa, chân còn chưa bước qua cửa Vương phủ, Ổ Dạ Lôi liền hỏi quản gia: “Trác thiếu gia đâu?”

Quản gia da mặt co rúm, nơm nớp lo sợ trả lời: “Hồi… Hồi Vương gia, nô tài không… Không biết.”

“Không biết?!”

Lông mày Ổ Dạ Lôi nhướng lên, quản gia lập tức quỳ trên đất sợ hãi nói: “Hồi Vương gia, ngài sáng nay vừa đi, Trác thiếu gia đã không thấy tăm hơi. Nô tài tìm hết toàn bộ Vương phủ cũng không tìm được bóng dáng Trác thiếu gia, thỉnh Vương gia thứ tội!”

Ổ Dạ Lôi một ngụm hờn dỗi ngăn ở ngực. “Mau tiếp tục tìm cho bổn vương! Tìm được bảo hắn lập tức đến Túc Phong Đường gặp bổn vương!”

“Dạ!” Quản gia hoảng loạn đứng lên, chạy nhanh thét to hối các nô tài trong phủ tìm kiếm Trác Như Sơ.

Cước bộ tức giận trở lại Sơ Phong viện, Ổ Dạ Lôi không có đến Túc Phong Đường, mà là ở trong viện đi qua đi lại, nóng lòng chờ đợi Trác Như Sơ. Tả đẳng hữu đẳng, đừng nói đợi đến người trở về, chính là tin tức của người cũng không thấy tới, Ổ Dạ Lôi chờ không nổi nữa. Người nọ nếu không muốn trở về, hắn dù phái ra mười vạn đại quân cũng tìm không thấy.

“Thôi, bảo bọn họ không cần tìm!” Rống lên một câu, Ổ Dạ Lôi đi vào Túc Phong đường. Uống một chén nước ô mai ướp lạnh cho tiêu cơn tức, tỉnh táo lại xong, trong mắt của hắn hiện lên một đạo tinh quang, chạy ra Túc Phong đường.

“Vương gia, Trương tướng quân đến đây,đang ở sau Mãn An đường.”

“Bảo hắn chờ đi.”

Đẩy ra Đại Thiên, Ổ Dạ Lôi bước nhanh đi ra Sơ Phong viện, tìm kiếm mọi nơi.

“Vương gia? Ngài muốn tìm cái gì?” Đại Thiên đi theo mọi nơi nhìn xem, không hiểu hỏi.

Ổ Dạ Lôi không trả lời, nghiêng mắt nhìn đến cách đó không xa một tỳ nữ đi tới. Hắn bước nhanh đến phía trước một phen xé quần áo tỳ nữ kia đem người đẩy ngã trên mặt đất, đè lên. Quần áo lụa vỡ rách bươm, trước mặt phần đông thuộc hạ, Ổ Dạ Lôi trực tiếp tìm tòi xiêm y tỳ nữ kia.

“A! Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!” Tỳ nữ sợ tới mức kinh thanh khóc lên, cũng không dám chống cự rõ rệt.

Ổ Dạ Lôi không chút thương tiếc dùng lực mạnh giật xuống xiêm y của tỳ nữ, lộ ra nửa bả vai của nàng. Ngay lúc hắn còn muốn tiếp tục xé tiếp, mọi người bất ngờ kinh hô, cổ của hắn xuất hiện một thanh kiếm lạnh buốt.

“Trác thiếu gia!” Đại Thiên khẩn trương nhìn chằm chằm chuôi kiếm này, sợ Trác thiếu gia lại ở trên cổ Vương gia vẽ thêm vài vết thương.

Trác Như Sơ rất tức giận, thật tức giận. Người này căn bản chính là thị ngược thành tính! Không bằng trực tiếp một kiếm kết liễu hắn, vì dân trừ hại!

Đối với Trác Như Sơ phẫn nộ, Ổ Dạ Lôi có vẻ phá lệ bình tĩnh. Buông ra tỳ nữ, hắn chậm rãi đứng lên. Cẩn thận không cọ đến thanh kiếm kia, hắn xoay người, có chút bất mãn nói: “Toàn bộ người Vương phủ tìm cũng không thấy ngươi ở đâu, ta không làm như vậy ngươi sẽ chịu đi ra gặp ta sao?”

“Chỉ biết lấy cớ!” Kiếm trong tay Trác Như Sơ dùng một phần lực, cổ Ổ Dạ Lôi thấy đỏ.

Ổ Da Lôi mặt nhăn mày nhíu, người này thế nhưng lại hoài nghi hắn. Giơ tay đẩy ra kiếm của Trác Như Sơ, hắn không vui nói: “Ta nói thật, ta không cần đối với ngươi lấy cớ. Ta ở trong phòng đợi ngươi một canh giờ cũng không thấy. Nếu không phải ngươi không đến gặp ta, ta cũng sẽ không làm như vậy.”

Tiếp theo, hắn khom người tự mình nâng dậy tỳ nữ đã muốn khóc không nổi, đem nàng đẩy vào lòng Đại Thiên, nói: “Đi lấy cho nàng một trăm lượng bạc, lại may cho nàng mấy bộ xiêm y.” Đại Thiên nhanh chóng mang theo tỳ nữ kia ly khai.

Không e ngại Trác Như Sơ mặt lạnh, Ổ Dạ Lôi tiến lên từng bước ôm y, tiến đến bên tai y thấp giọng nói: “Ngươi không ở bên cạnh ta, ta chính là như vậy. Cho nên, nếu không muốn ta lại làm khó người khác, ngươi phải để cho ta có thể tìm thấy ngươi mọi lúc.”

Thanh kiếm đút vào vỏ, Trác Như Sơ chỉ trả lời bằng cách xoay người rời đi, không nghĩ muốn nhìn người này nữa.

“Như Sơ! Ta không phải nói giỡn.” Đứng tại chỗ bất động, ánh mắt Ổ Dạ Lôi có chút cuồng loạn.

Trác Như Sơ cước bộ dừng lại, trong ngực kịch liệt phập phồng. Hai người cứ như vậy giằng co, cả đám người Vương phủ nhìn xem đều hoảng hốt không thôi. Ai dám đi quản Vương gia đối nam nhân này dây dưa không ngớt, chỉ mong Vương gia không cần giết người là tốt rồi.

Giằng co hết một ly trà nhỏ, Trác Như Sơ lại nhấc chân, phương hướng cũng là Sơ Phong viện. Khóe miệng Ổ Dạ Lôi cong lên một chút, chạy nhanh theo.

Đi đến bên người Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi đưa tay nắm vai y, Trác Như Sơ tránh ra. Ổ Dạ Lôi cười nhẹ hai tiếng, lại ôm vai y, Trác Như Sơ vẫn muốn tránh ra, Ổ Dạ Lôi lại dùng sức ôm chặt y.

Cứ như vậy, một vị càng không ngừng trốn tránh, một vị càng dùng sức đem đối phương ôm vào trong lòng, giống như tiểu tình nhân vừa mới náo loạn vẫn còn ngại ngùng, thẳng cho đến khi hai người vào Túc Phong Đường. Phía sau tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, cũng rất là nghi hoặc: Trác thiếu gia đến tột cùng trốn đã đi đâu vậy?

Ngồi ở trên giường lò, Trác Như Sơ rũ mắt, không thèm nhìn tới Ổ Dạ Lôi. Một người đứng ở trước mặt y, hai tay chống ở bên người y, đem y bao bọc. Qua một lát, người nọ khom người, đầu đặt trên bả vai y. Không khí yên tĩnh quay chung quanh ở giữa hai người, dần dần, vẻ không vui giữa mi tâm Trác Như Sơ tiêu tán.

“Ngươi muốn gặp ta, muôn vàn dễ dàng. Ta muốn tìm ngươi, lại nhọc lòng. Như Sơ, ngươi thật sự không muốn cùng ta ở một chỗ như vậy sao?” Trong thanh âm của Ổ Dạ Lôi lộ ra mất mát cùng ủy khuất.

Trác Như Sơ ánh mắt hơi hơi dao động, mơ hồ thấy được một thiếu niên ôm y thật chặt, cầu xin y không cần đuổi hắn đi.

Ngày đó, thiếu niên hôn nam tử là y, cho dù không hiểu nhân sự, y cũng hiểu được như vậy là không đúng. Có thể nói, y là người đã nhìn thiếu niên lớn lên, cho nên việc kia y vô pháp tiếp thụ. Y đem thiếu niên ném ra phòng ở, kêu hắn lập tức xuống núi. Ngày đó, thiếu niên quỳ gối ở ngoài cửa phòng y, từng lần một nói thương y.

Ổ Dạ Lôi cũng không nói được mình bị làm sao, mặc kệ đối với người khác tâm ngoan thủ lạt cỡ nào, nhưng đối mặt với Trác Như Sơ, hắn thủ đoạn gì cũng đều dùng không được. Hơn nữa, khi có được thân mình Trác Như Sơ, hắn trở nên càng ngày càng không giống mình.

Hai ngày này trong óc luôn thường thoáng qua một chút hình ảnh, hình ảnh một thiếu niên giống hắn cùng Trác Như Sơ ở cùng một chỗ ── tốt đẹp như vậy, ngọt ngào như vậy.

Cho dù đáy lòng đoán được thiếu niên kia là hắn, nhưng hắn cái gì cũng đã quên nên không cách nào khắc chế ghen tị với thiếu niên, ghen tị “người nọ” có thể cùng Trác Như Sơ thân cận như vậy, ghen tị Trác Như Sơ đối “người nọ” tín nhiệm, đối xử với “người nọ” bất đồng so với hắn.

Thân thể buộc chặt của Trác Như Sơ dần thả lỏng, tay nắm kiếm cũng buông ra, y thản nhiên nói: “Ta nhận thức Ổ Dạ Lôi, bộ dạng không giống ngươi, tính tình cũng không giống ngươi. Ngươi không nhớ rõ ta, ta với ngươi cũng không quen biết, chúng ta chỉ mới nhận thức không quá nửa tháng, tóm lại cần chút thời gian.” Cần chút thời gian dài hơn nữa mới hiểu lẫn nhau, một lần nữa học được nhân nhượng đối phương như thế nào.

Khóe miệng Ổ Dạ Lôi giương lên tươi cười, hai tay thu vào, mang theo điểm uy hiếp nói: “Như Sơ, ngươi ở bên cạnh ta, ta liền không muốn giết người. Nhìn không tới ngươi, ta lại muốn thấy máu. Ngươi có thể không theo ta tiến cung, ngươi có thể ra ngoài đi dạo, nhưng đừng làm cho ta tìm không thấy ngươi.”

Đôi mi thanh tú chau lên, Trác Như Sơ một nửa thỏa hiệp một nửa nghiêm túc nói: “Hiện tại, mỗi người đều hận không thể giết ngươi, ta sẽ bảo trụ tánh mạng của ngươi, nhưng ngươi không thể còn tiếp tục như vậy.”

Bảo trụ tính mạng của hắn. . . . . . Người nọ là nói không ly khai hắn sao?

Ổ Dạ Lôi ôm chặt Trác Như Sơ, gật đầu như bằm tỏi: “Chỉ cần ngươi đừng để cho ta tìm không thấy, ta tuyệt sẽ không vô cớ giết người. Bất quá, nếu có người muốn giết ta, ngươi không thể kêu ta khoanh tay chịu chết đi.”

“Ngươi nếu không làm bậy, ai lại đi giết ngươi?” Trác Như Sơ vừa nói xong, làm như nghĩ tới điều gì, trong mắt xẹt qua hàn quang.

Ổ Dạ Lôi châm biếm một tiếng, nói: “Ta dù có làm hay không, người muốn giết ta cũng sẽ không giảm bớt. Ta đáp ứng ngươi không loạn sát người, nhưng nếu có người muốn giết ta, ta sẽ không nương tay.”

Nghĩ đến Trác Như Sơ vẫn luôn khuyên bảo hắn, Ổ Dạ Lôi suy nghĩ trong chốc lát, lại nghe đến đối phương nói: “Không lấy mạng người khác là tốt nhất, nhưng nếu là dưới tình huống nguy cấp phải tự bảo vệ mình, ta sẽ không trách ngươi.”

Ổ Dạ Lôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha ha vài tiếng, hôn lỗ tai Trác Như Sơ nói: “Ta biết ngươi đau lòng ta mà.”

Đẩy ra Ổ Dạ Lôi, trên khuôn mặt luôn tái nhợt của Trác Như Sơ hiện lên hai mạt đỏ ửng, vành tai y cực kỳ mẫn cảm chỉ cần bị người nhẹ nhàng liếm đều đã làm y thở hổn hển, chớ nói chi là bị cắn cắn.

Ổ Dạ Lôi làm sao không rõ ràng chỗ mẫn cảm nhất trên người Trác Như Sơ, hắn rõ ràng là cố ý. Thân hổ bổ nhào về phía trước, đem người áp đảo ở trên giường lò, hắn trực tiếp liếm lên cổ Trác Như Sơ, dễ dàng đem Trác Như Sơ đặt ở dưới thân, muốn làm gì thì làm.

Màu trắng lụa bào đơn bạc bay lên, tiếp theo chậm rãi rơi vào trên đất. Chỉ chốc lát sau, từng kiện xiêm y rơi xuống, cuối cùng là tiết khố.

Những lúc như thế này, Trác Như Sơ luôn bị Ổ Dạ Lôi áp chế hùng phong đại chấn. Đầu lưỡi khiêu khích hai mạt hồng nhị trước ngực Trác Như Sơ, thành công làm đối phương bắt đầu mềm nhũn, hắn xuất ra tất cả vốn liếng khiêu khích Trác Như Sơ.

Trác Như Sơ lúc bắt đầu còn có thể chịu đựng, dần dần thanh âm liền khắc chế không được. Không biết có phải bởi vì đang nhớ lại chuyện không tốt hay không, y ngầm đồng ý Ổ Dạ Lôi ban ngày ban mặt liền đối với y động dục.

Trong việc chăn gối Trác Như Sơ không bảo thủ, nhưng cũng không hào phóng, y có thể chấp nhận Ổ Dạ Lôi liếm tính khí y, nhưng cũng tuyệt đối không thể cho phép Ổ Dạ Lôi liếm hậu nhụy y. Ổ Dạ Lôi từ ngày đầu tiên cùng Trác Như Sơ hoan hảo cũng đã ý thức được việc y không muốn, bất kể khiêu khích thế nào, cũng sẽ không liếm cái chỗ kia, mặc dù là cực độ khát vọng.

Nhưng vừa nãy nghe Trác Như Sơ nói những lời làm trái tim hắn phát ngọt, hắn cảm thấy khoái hoạt vô cùng.

Liếm thân mình trơn bóng non nớt lại bởi vì luyện võ mà phá lệ gầy gò của Trác Như Sơ, nội tâm Ổ Dạ Lôi khát vọng càng sâu. Giương mắt, bắt gặp đối phương đã hoàn toàn sa vào trong tình dục, hắn đánh bạo phiên qua thân mình Trác Như Sơ, sau đó tách ra khe mông y, không có một chút do dự đưa lưỡi vào.

“Ngô!”

Thân mình Trác Như Sơ chấn động mạnh, thân mình trắng nõn nháy mắt biến thành phấn hồng, địa phương bị liếm qua cấp tốc co rút lại sau đó hơi hơi hé ra miệng. Ngay cả Ổ Dạ Lôi cũng chưa nghĩ đến Trác Như Sơ sẽ phản ứng lớn như vậy, ngơ ngác xong, hắn khẩn cấp lại đưa lưỡi vào.

“A ngô!” Trác Như Sơ xoay người một cước đạp Ổ Dạ Lôi ra, hô hấp hỗn độn, thân mình biến thành đỏ ửng.

Ổ Dạ Lôi xoa bóp bụng bị đá đau một lần nữa nhảy lên giường, ôm lấy đối phương: “Như Sơ, ngươi không sợ đem tiểu huynh đệ của ta đá hỏng sao? Nó hiện tại cũng vất vả mới có thể mở ra hùng phong đó.”

Hơi thở Trác Như Sơ nửa ngày bình phục không được, thở gấp nói: “Không được, liếm, nơi đó.”

“Vì sao?” Ổ Dạ Lôi liếm liếm miệng, “Ta muốn a, Như Sơ, cho ta đi, ta muốn a. Thân thể của ngươi ta cơ hồ đều nếm hết, chỉ còn thiếu nơi đó. Ngươi thường thường dùng Tuyết Tinh cao, nơi đó sẽ rất thơm, cho ta đi, Như Sơ, Như Sơ . . . . . .”

Tay cùng miệng nhân cơ hội đốt lửa ở trên người Trác Như Sơ, cơ hồ là lập tức , thân mình Trác Như Sơ mềm nhũn, vô pháp chống cự.

“Như Sơ, cho ta nếm thử, cho ta nếm thử đi. . . . . .” Hấp thụ giáo huấn phía trước, Ổ Dạ Lôi nhanh lật qua thân mình Trác Như Sơ, tay tiếp tục khiêu khích ở chỗ mẫn cảm của y.

Thẳng đến Trác Như Sơ thở dốc càng ngày càng nặng, rên rỉ cũng càng ngày càng nhiều, Ổ Dạ Lôi mới lại giở trò.

“A!”

Phản ứng của Trác Như Sơ làm hài lòng Ổ Dạ Lôi.

“Ngô. . . . . .”

Con ngươi xinh đẹp bị nhiễm nước mắt tình sắc, đầu bạc của Trác Như Sơ tựa hồ cũng dẫn theo hồng nhạt xuân triều. Đầu lưỡi tạm thời thay thế tính khí ở trong hậu huyệt mềm mại của Trác Như Sơ động đậy, Ổ Dạ Lôi tự đắc khó nói lên lời. Đáy lòng toát ra một cái ý niệm trong đầu: khắp thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có hắn có thể làm người này triển lộ ra cái vẻ phong tình như thế.

Tính khí giữa háng phát ra bất mãn, Ổ Dạ Lôi không muốn thối lui, lật qua thân mình Trác Như Sơ, nhào lên.

Ở trên cổ Trác Như Sơ lưu lại một hàng ấn ký chỉ của riêng mình, Ổ Dạ Lôi chậm rãi chôn vào trong cơ thể Trác Như Sơ. Hai cỗ thân mình hoàn mỹ hợp cùng một chỗ, Ổ Dạ Lôi ngậm hai khỏa răng sói ở cổ Trác Như Sơ, hạ thân nặng nề mà đỉnh nhập.

“Ngô!” Móng tay Trác Như Sơ đâm vào hai tay Ổ Dạ Lôi.

“Như Sơ, sói cả đời chỉ biết yêu một nửa của nó, ta liền cùng sói giống nhau, đời này chỉ yêu một mình ngươi.”

“Như Sơ, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi a, ngươi đừng không để ý tới ta.”

“Như Sơ, làm Vương gia có gì tốt chứ? Ta tình nguyện cùng ngươi cả đời ở trên núi.”

“Như Sơ, Như Sơ. . . . . .”

Hai tay ôm ở cổ Ổ Dạ Lôi, Trác Như Sơ nhịn không được đem hắn kéo lại gần hơn.

Phun ra hai khỏa răng sói kia, hai mắt Ổ Dạ Lôi là tình dục điên cuồng không thể khống chế, cùng với tình yêu sâu đậm chính hắn còn chưa nhận thấy.

“Như Sơ, Như Sơ. . . . .”

Từng câu từng câu hô lên, giống như cả đời đều kêu không đủ, Ổ Dạ Lôi hoàn toàn mất kiềm chế ra vào trong cơ thể Trác Như Sơ. Chỉ bạc bởi vì thân thể dây dưa cùng lay động tán lạc tại trên giường lò, lộ ra thân mình càng phát ra trắng nõn của Trác Như Sơ, cũng lộ ra hai gò má hồng nhuận càng mê hoặc nhân tâm của y.

“Như Sơ, Như Sơ. . . . . .”

Khát vọng sâu trong linh hồn, vội vã như vậy. Mặc dù hiện tại triền miên thật sâu, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, mãi mãi không đủ.

Hai tay một lần lại một lần dùng sức, thẳng đến khi thân thể hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ. Tình dục càng trướng càng cao, hạ thân Ổ Dạ Lôi động đậy rồi đột nhiên kịch liệt.

Khi cực hạn khoái hoạt đến, Trác Như Sơ lần đầu tiên kêu tên Ổ Dạ Lôi: “Dạ Lôi. . . . . .”

Động tác của Ổ Dạ Lôi nháy mắt đình chỉ, hắn không thể tin được trừng mắt nhìn người dưới thân, chính là đối phương vừa mới nhập vào cực lạc ảo cảnh, còn chưa tỉnh táo.

Tâm chưa bao giờ nhảy thình thịch như thế, đầu đều vì vậy mà bị choáng. Không biết miệng mình cười toe toét, Ổ Dạ Lôi rút ra bản thân sau đó hung hăng đâm vào, mạnh mẽ rút ra rồi lại dùng lực đâm vào.

Như Sơ, Như Sơ. . . . . .

Trác Như Sơ không có cơ hội bình phục rất nhanh bị dẫn vào trong bể dục lần thứ hai, thân mình hoàn toàn bị Ổ Dạ Lôi nắm trong tay theo đối phương động đậy run rẩy. Cứ mỗi một lần khoái hoạt đánh úp lại, y luôn không tự chủ gọi tên “Dạ Lôi”, gọi tên của thiếu niên từng một lần một lần năn nỉ y kêu.

Lần trước, Trác Như Sơ hôn mê ở trong hoan ái. Lúc này đây, y bị Ổ Dạ Lôi ôm đến trên giường. Y không có hôn mê, chính là toàn thân vô lực. Đây là lần thứ hai y cùng Ổ Dạ Lôi xảy ra thân mật da thịt, lần đầu tiên là đêm đầu của bọn họ.

Trời bên ngoài đã tối đen, Ổ Dạ Lôi phân phó Đại Thiên bưng tới đồ ăn. Ăn hai chén cháo, uống một chén nước, Trác Như Sơ ở trên giường súc miệng, lau mặt xong liền ngủ. Ổ Dạ Lôi cũng không hề buồn ngủ, ngồi ở bên giường ngơ ngác nhìn Trác Như Sơ, tâm tình vẫn không có biện pháp bình tĩnh.

“Vương gia.” Đại Thiên tại bên ngoài hô lên, mang theo điểm khó xử.

Ổ Dạ Lôi mất hứng đứng dậy đi ra ngoài, Đại Thiên không dám nhìn sắc mặt Vương gia, rất nhanh nói: “Vương gia, Trương tướng quân còn đang ở Mãn An Đường chờ.”

Ổ Dạ Lôi lúc này mới nhớ tới còn có việc như thế, vốn muốn bảo hắn trở về, nhưng nghĩ đến người trên giường kia, hắn nói: “Bổn vương bây giờ đi qua.”

Đại Thiên yên tâm, lập tức giúp Vương gia thay quần áo.

Uống xong không biết là ly trà thứ mấy, Trương Dĩ Sơn đợi gần ba canh giờ rốt cuộc chờ được Đình Vương. Hắn là thân tín của Ổ Dạ Lôi, tự nhiên sẽ không bởi vì đợi lâu mà sinh lòng bất mãn, huống chi Đại Thiên đã lén nói cho hắn biết chuyện bên kia của Vương gia, nhất thời nửa khắc chắc sẽ tới không được.

Vừa vào nhà, ở Trương Dĩ Sơn hành lễ xong, Ổ Dạ Lôi đi đến trước bảo tọa của mình ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Dùng cơm chưa?”

Trương Dĩ Sơn há hốc miệng vì kinh ngạc, trợn tròn cặp mắt. Đại Thiên ráng nhịn cười trả lời thay: “Trương tướng quân đã dùng qua cơm.”

“Vậy là tốt rồi, để ngươi đợi lâu.” Ổ Dạ Lôi lại nói thêm một câu kinh thiên.

Trương Dĩ Sơn mãnh liệt xem xét Vương gia trước mặt, nghĩ rằng Vương gia chắc không phải là sinh bệnh đi. Theo Vương gia đã nhiều năm, hắn chưa từng nghe Vương gia nói qua lời quan tâm thuộc hạ như vậy.

Đại Thiên nhịn không nổi, vội vàng quay đầu giả bộ ho nhẹ vài tiếng.

Tựa hồ còn chưa phát hiện chính mình hù đến Trương Dĩ Sơn, Ổ Dạ Lôi nói thẳng:

“Bổn vương biết ngươi đi làm cái gì. ần này xuôi Nam, ngươi cứ chiếu lời bổn vương tại triều mà làm. Đám loạn dân này, có thể thu mua hãy thu mua. Nếu như ngoan cố không thay đổi, cứ bắt, bất quá sau khi bắt khoan hãy chém đầu, trước bắt giam bọn họ một thời gian, tìm người biết ăn nói khuyên giải bọn họ. Nếu vẫn mang ý định cùng triều đình đối nghịch, không cần bẩm báo, trực tiếp giết chết.”

Trương Dĩ Sơn dù sao cũng là thân tín của Ổ Dạ Lôi, cứ việc Vương gia hôm nay rất quái lạ, khiếp sợ qua đi hắn đã lập tức bình tĩnh rồi, cho dù trên mặt luôn giữ vẻ bình tĩnh.

“Vương gia, lần này loạn dân nháo sự thuộc hạ nghe nói vì không chịu nổi quan địa phương bóc lột, người xem. . . . . .” Lúc trước việc này Vương gia cũng sẽ không ra mặt đi quản, tâm tình tốt liền thì giao cho bọn họ đi làm, tâm tình không tốt liền bắt giết chết. Hắn cảm thấy tâm tình Vương gia bây giờ tốt lắm, nhưng Vương gia hôm nay thật sự là kỳ quái, hắn cũng không dám suy đoán lung tung.

Ổ Dạ Lôi không chút nghĩ ngợi nói: “Bổn vương lần này phái ngươi xuôi Nam cũng có việc muốn nhờ ngươi đi làm. Ngươi lần này đi, không chỉ bắt loạn dân, còn phải bắt tham quan ô lại. Lần này ngươi không bắt hơn mười hai mươi tên cho bổn vương, ngươi liền trở xuống làm Huyện lệnh đi.”

Trương Dĩ Sơn lập tức đứng lên thề: “Thuộc hạ nhất định không phụ Vương gia phó thác!”

Vương gia quả nhiên đã trở nên kỳ quái!

“Tốt lắm, cụ thể nên làm như thế nào mấy người các ngươi đi xuống bàn bạc, trước khi đi cấp tấu chương cho ta.” Ổ Dạ Lôi vội vã muốn đi về.

“Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Trương Dĩ Sơn không kéo dài, sau khi hành lễ, vội vàng ly khai.

Thuộc hạ của Ổ Dạ Lôi trừ bỏ Đại Thiên Tiểu Thiên, còn có Trương Dĩ Sơn trong bốn gã trực thuộc thân tín. Hắn bảo Trương Dĩ Sơn tìm người hợp kế chính là tìm ba người còn lại.

Nói là thân tín nhưng Ổ Dạ Lôi cũng không để trong lòng. Trước giờ bị người ám sát một hồi, hắn cũng vô pháp chân chính tin tưởng một ai, bất quá bây giờ có một người hắn hoàn toàn tín nhiệm. Không cần thử, hắn cũng biết người nọ tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, chỉ sợ đối với người nọ mà nói, hắn hiện tại chỉ là người xa lạ.

Rời đi Mãn An Đường, Ổ Dạ Lôi trực tiếp trở về Túc Phong Đường. Trác Như Sơ đã muốn ngủ gục rồi, bất quá sau khi hắn đi vào vẫn tỉnh lại, nhìn thấy hắn mới chợp mắt ngủ tiếp. Ổ Dạ Lôi thoát xiêm ylên giường, chui vào chăn ôm Trác Như Sơ thỏa mãn thở ra một hơi, thật là thoải mái.

Kể từ sau ngày đó, Ổ Dạ Lôi giống như hoàn toàn thay đổi, mỗi ngày đúng giờ vào triều, hơn nữa không hề động một chút là giết người. Có thể nói hắn căn bản không còn giết người, tại triều cũng ôn hòa rất nhiều, khóe miệng thậm chí thường thường nở nụ cười. Tròng mắt bá quan chỉ muốn rớt trên đất, một số còn nói Đình Vương trúng tà.

Bất quá không vài ngày, tin tức liền truyền khắp triều: Đình Vương hiện tại cực sủng một nam tử võ công rất cao, bộ dáng rất đẹp, hai người mỗi ngày cùng giường cùng gối không nói, Đình Vương còn vì y thu hồi tính tình nóng nảy, ở trước mặt y so với sơn dương còn hiền hơn.

Trước đó trên phố đã truyền tin ở Đình Vương phủ xuất hiện một vị Bạch thần tiên, trong lòng mọi người rất hiếu kỳ liền càng không phải nói.

Văn Huy Đế tự nhiên cũng có nghe thấy, đương nhiên, hắn không dám đi hỏi, trừ phi Ổ Dạ Lôi tự mình nói cho hắn biết.

Mà Ổ Dạ Lôi không thể nào đi nói với người khác, không phải hắn cảm thấy chuyện này ám muội, mà là không muốn quá nhiều người đối Trác Như Sơ tò mò.

Đùa sao, Trác Như Sơ chính là của hắn, ai dám nhìn nhiều hắn liền trạc mù mắt đối phương!

Mặc kệ tin đồn mơ hồ cỡ nào, tính tình Ổ Dạ Lôi đại biến chính là chuyện thực, mọi người đối vị nam tử mỹ mạo thần bí kia sinh hiếu kỳ cũng càng không thể vãn hồi.

Bên ngoài không ai dám hỏi thăm trước mặt Đình Vương, nhưng bên trong lại lén lút tìm đường hỏi xem người nọ yêu thích cái gì cùng tính nết như thế nào. Người có thể đem Đình Vương “dạy dỗ” phục phục thiếp thiếp, còn không mau chạy đi nịnh bợ.

Bất quá làmcho mọi người thất vọng là, bọn họ chỉ hỏi được người nọ tên là Trác Như Sơ, là sư huynh của Đình Vương, tướng mạo xinh đẹp tuyệt luân, nhưng không thể gặp, chớ nói chi là nịnh bợ. Ngay cả Đình Vương cũng phải dùng thủ đoạn mới có thể tìm được, làm sao người khác có thể dễ dàng nhìn thấy. Ôm tâm tư này đó, bá quan đành phải thất vọng .

Cần Vương phủ, Ổ Tam Hữu cùng hai gã tâm phúc trốn ở trong thư phòng mật đàm, một người lên tiếng: “Vương gia, theo thám tử chúng ta xếp vào ở Đình Vương phủ hồi âm nói, Trác Như Sơ kia so với Đình Vương còn muốn thần long kiến thủ bất kiến vĩ, có đôi khi Đình Vương cũng không tìm thấy y. Tiểu nhân thấy kế hoạch mua chuộc Trác Như Sơ tựa hồ không thể thực hiện được rồi.”

Ổ Tam Hữu sắc mặt nghiêm túc, nghĩ nghĩ nói: “Nếu không thể mua chuộc, vậy liền trừ khử y. Lưu giữ một người như vậy ở bên Ổ Dạ Lôi, đối với chúng ta sớm muộn cũng là tai họa, không phải nói ngay cả Ổ Dạ Lôi cũng không phải là đối thủ của y sao?”

“Thật sự như thế.” Người nọ nói tiếp: “Trác Như Sơ kia công phu quả thật rất cao, nghe nói Đình Vương dùng hết mười chiêu cũng không ngăn được.”

Tên còn lại nói tiếp: “Trác Như Sơ là kỳ tài luyện võ, mười ba tuổi đã xuất sư. Thời điểm Đình Vương ở Tê Phong Môn thực chất là theo y học võ, đánh không lại cũng là bình thường. Hơn nữa, hai người kia ở Tê Phong Môn quan hệ so với người bên ngoài bất đồng. Sau khi Đình Vương gặp chuyện không may, Trác Như Sơ cũng không thấy bóng dáng, lại không biết y hiện tại vì sao lại xuống núi? Trác Như Sơ trước giờ đều không xuống núi .”

Mi tâm của Ổ Tam Hữu càng nhíu chặt lại, nghe xong hai vị tâm phúc điều tra tin tức xong, hắn nói: “Trác Như Sơ cùng Ổ Dạ Lôi là sư xuất đồng môn, công phu như thế nào rất khó nói. Tìm người thử xem năng lực của y, tuyệt không thể để y phá hư đại sự của bổn vương!”

Hai gã tâm phúc gật gật đầu, ba người khẽ thương lượng.

Hạ triều xong, Ổ Dạ Lôi như thường trực tiếp hồi phủ, ngay cả hoàng thượng mời hắn lưu lại dùng bữa hắn cũng từ chối. Cùng hoàng thượng tính tình buồn chán không chủ kiến ăn sơn trân hải vị, còn không bằng cùng Như Sơ ở trong Túc Phong Đường ăn bát mỳ vằn thắn a.

Trong lòng nghĩ như vậy, Ổ Dạ Lôi đột nhiên ảo não. Từ khi Như Sơ xuống núi vẫn ở trong phủ hắn, này đều đã hơn hai tháng rồi a. Hắn chưa bao giờ mang Như Sơ đi dạo kinh thành, chớ nói chi là mang Như Sơ đi tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành ăn bữa cơm. Nghĩ đến hắn đường đường Đình Vương, cư nhiên chậm trễ “phu nhân” của mình như thế, thật sự là không nên.

Tuy rằng Trác Như Sơ căn bản sẽ không thừa nhận Ổ Dạ Lôi là phu quân của y, bất quá hiện tại Ổ Dạ Lôi đã sớm đem Trác Như Sơ chụp lên họ của mình. Trên đời này ai dám cùng hắn cướp người, trừ phi chán sống.

“Đại Thiên, ngươi đi Triêu Hoa lâu, nói cho bọn hắn biết bổn vương đêm nay muốn đi qua dùng bữa.”

“Vương gia?” Đại Thiên kinh ngạc, chẳng lẽ Vương gia buổi tối không bồi Trác thiếu gia?

Ngồi trên lưng ngựa, Ổ Dạ Lôi quay đầu trừng mắt nhìn Đại Thiên, thủ hạ này của hắn như thế nào càng ngày càng dốt. “Bổn vương đêm nay muốn dẫn Như Sơ đi Triêu Hoa lâu dùng bữa, còn ở đó ngốc làm cái gì! Trễ giờ lành của bổn vương, bổn vương không buông tha ngươi.”

“A! Vương gia thứ tội, thuộc hạ lập tức đi!” Đại Thiên giật mình một cái, quất ngựa, vội vàng chạy, thầm trách chính mình ngu dốt. Hắn làm sao có thể nghĩ đến việc Vương gia sẽ vứt bỏ cơ hội bồi Trác thiếu gia?

Thúc ngựa trở lại trong phủ, Ổ Dạ Lôi vừa vào cửa liền hỏi: “Trác thiếu gia đâu?” Cái này đã thành câu hỏi mỗi ngày của hắn.

“Trác thiếu gia vừa mới quay về Túc Phong Đường.” Quản gia chạy nhanh lại trả lời, sợ chậm chạp sẽ chọc Vương gia tức giận.

Vừa nghe Trác Như Sơ ngoan ngoãn trở lại trong phòng chờ hắn, tâm tình Ổ Dạ Lôi liền tốt ── hắn luôn thích hướng trên mặt mình thiếp vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.