Lang Thang Trong Nỗi Nhớ

Chương 10: Chương 10




Chương 10:

“Diệp! Mày lại đổi kiểu tóc à? Nhìn cute hơn đấy.”

“Chiều nay tao phải đi cắt tóc luôn mới được. Nhìn tóc con Diệp thích quá.”

Mấy cô bạn trong nhóm G7 có vẻ rất thích tóc của tôi, họ sờ mãi thế mà mẹ chê lên chê xuống.

Thực chất mẹ chỉ đổi kiểu hai tầng của tôi thành một tầng. Sau trận đòn thì tôi không dám một lần nào phá cách nữa chỉ cắm đầu vào học.

Phượng và Ngân ngay chiều đó đi cắt luôn. Tôi thấy kiểu đó ai để cũng đẹp. Nó hơi bông lên ở trên nhưng lại có những lọn tóc dài duyên dáng ở dưới, thế nhưng Phượng nói Hoàng chê tóc của bạn ấy. Tóc tôi còn không có đuôi dài, vậy nên mỗi lần đi học về giáp mặt nhau, tôi toàn quay đi.

Để kiểu tóc mới chừng hai tuần, tôi bị một bạn nam chặn ngang đường về. Bạn ấy cầm một tờ giấy trên ngực áo và nhét vào giỏ xe tôi, tay run lẩy bẩy.

“Cái gì vậy?”

“Tớ... thích cậu!”

Rồi bạn ấy chạy đi.

Thích tôi á?

Tôi nhận ra cậu ta học lớp bên cạnh, có học thêm văn cùng nhưng chưa bao giờ nói chuyện. À có một lần mượn bút cậu ấy. Tôi đi học luôn cười rất thoải mái và hay ngồi dạng chân như con trai, học thì nhàng nhàng mà giỏi làm phiền người khác. Thích ở điểm nào được? Tôi xấu hổ phi thẳng xe về nhà.

“Chào cậu!

Cậu mới cắt tóc nhìn dễ thương lắm, nhưng tớ để ý cậu từ trước đó cơ. Kể từ ngày cậu và bạn cậu sang lớp tớ nói chuyện, tớ đã bị ấn tượng bởi nụ cười của cậu, có gì đó ngại ngùng mà đáng yêu vô cùng.

Không hiểu sao sau ngày hôm ấy cứ mỗi lần qua lớp bên, tớ cứ ngó nhìn rồi tìm kiếm cậu. Tớ không biết phải diễn đạt cảm xúc ấy như thế nào nhưng TỚ THÍCH CẬU. LÀM BẠN GÁI TỚ NHÉ!

Kiên 9A2.”

Đây đích thị là thư tình, còn kẹp trong phong bì mùi thơm nồng nặc.

Tôi giở tờ giấy ra đọc đi đọc lại dòng chữ nắn nót cậu bạn đó viết. Văn dở quá. Lần đó tôi đi mắt hếch lên trời, giẵm phải chân đứa nào bên lớp đó, không cười trừ xin lỗi thì làm gì. Đứa như tôi mà cũng có người để ý, lạ thật.

“Diệp! Mua hộ mẹ gói mì chính!”

Tôi vội vàng nhét mảnh giấy dưới đệm, mau chóng cầm tiền ra cửa hàng tạp hóa.

“Cô ơi cho cháu chai mắm Cát Hải.”

“Chai cuối cùng khách vừa lấy. Cháu đổi sang loại khác nhé.”

Ôi chán ghê. Gì chứ mắm đang ăn quen vị đổi sang loại khác khó dùng lắm, muốn ra quán khác mua phải đạp xe mà ngại quá.

“Thôi Diệp lấy đi.”

Tôi ngẩng lên nhìn Đức, cậu ấy bỏ chai mắm trong túi ra. Ra là vị khách vừa mua chai mắm đó là Đức. Tôi tự hỏi không biết tình cảm cậu con trai kia dành cho mình có như tôi thích Đức ngày xưa không nhỉ? Liệu có phải như hai đứa rất quý mến nhau không? Ôi ngại quá! Tôi cầm chai mắm, trả tiền rồi chạy ngay về, quên luôn lời cảm ơn.”Mẹ dặn mua mì chính chứ mắm nhà còn đầy mua làm gì hả? Thôi không cần nữa, muộn rồi ăn cơm.”

Tôi cũng chả còn đầu óc nghĩ đến chuyện hành tỏi, ăn cơm xong lên phòng đắp chăn suy nghĩ.

Quanh đi quẩn lại chỉ là: “Tôi mà cũng có người thích á?!”

*

Hôm sau vào lớp tôi lén la lén lút tránh mặt bạn Kiên đó vì chưa tìm được cách cư xử sao cho đúng cả.

Trên lớp ngồi cạnh Ngân, đang ở trong một mớ bòng bong suy nghĩ, tôi không nhận ra là Ngân cũng đang có điều muốn tâm sự với nhóm G7.

“Sao hai đứa mày hôm nay ít nói vậy? Có chuyện gì?”

“À không, không có gì!” – Tôi vội lấp liếm, kể ra mấy đứa lại cười, trêu đùa, gán ghép mệt lắm.

“À thì bạn ấy có lời mời cả nhóm mình tan học đi ăn.”

Nên tôi ngồi nghe Ngân tâm sự.

“Thằng Kiên A2 á?”

Tôi giật thột đánh rơi bịch sữa đang uống dở. Ngân hay nói chuyện với bạn nam nào nào lớp bên đó, tôi không để tâm lắm nhưng với tính cách anh chị, cá tính mạnh mẽ của Ngân sao lại thích Kiên được. Cậu đó trông hiền khô và ít nói quá.

“Thật á? Thằng này bạo dạn ghê. Ngày nào cũng lượn qua lớp mình liếc vào chỗ con Ngân, cuối cùng đã chịu hành động.”

Phượng chen vào. Tôi vẫn lặng im không nói. Có sự hiểu nhầm ở đây, lại không biết kể chuyện của mình như thế nào.

“Nó trông có vẻ nhát lắm. Dám mời cả nhóm mình đi ăn chứng tỏ ra trò đây.”

Hẳn là thế, lúc đưa tôi lá thư, cậu ta mặt đỏ tía tai, người run cầm cập, nói không lên lời.

Chả lẽ lại nói rằng bạn Kiên đó thích mình. Thế thì quá vô duyên, không có gì vô duyên hơn. Vì vậy tôi cứ im ỉm như kẻ ngoài cuộc, cuối giờ lấy cớ nhà có việc mà về trước.

Lo ngay ngáy cậu Kiên đó trông thấy, tôi đạp băng băng về nhà, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thì giật mình thấy Đức đang chở một cô bạn nào đó. Hai đứa chúng vừa đi vừa cười, tí ta tí tởn.

Tôi đạp chậm hơn, rình, trong lòng có chút ngỡ ngàng.

“Anh Đức, cậu đèo tớ có mệt không?”

Trời, gọi cả tên đệm như vậy hẳn là thân nhau lắm đây. Từ trước tới giờ chưa đứa nào gọi tôi là “Ngọc Diệp” cả.

Bạn gái của Đức chăng?

Đức dừng xe trước cổng nhà mình, cậu ta trông thấy tôi, tự dưng nở nụ cười. Lâu rồi không bắt gặp nụ cười đó tôi đâm ra không tin, đạp thêm ba vòng rồi phanh lại, thò tay mở cổng như không.

“Chào cậu!”

Bạn nữ đó nói với tôi, nếu là bạn gái của Đức thì nên chào lại, nghĩ thế nên tôi nhe răng ra cười rồi đi vào nhà luôn. Nụ cười đó cả mười phần đều ngượng ngạo.

Cậu bạn béo của tôi đã có người yêu rồi à? Lại còn là một đứa trông khá bắt mắt chứ!

Hôm sau đi học, tôi ke giờ trống đánh vào lớp, thấy đám G7 bàn luận sôi nổi về chuyện của Ngân, bèn lảng sang chuyện khác, hỏi linh tinh gì đó.”Gần nhà mày có con bé mới chuyển đến hả?”

“Vậy á?” – Tôi tròn mắt nhìn Phượng, xóm mình mà không biết.

“Hoàng kể tao nghe.”

Á à, thì ra hôm qua con bé mà Đức chở là bạn hàng xóm mới. Hồi xưa ai đã hứa bao giờ biết đạp xe sẽ chở tôi đi khắp cả thế giới, thế mà cậu ta lại chở con bé đó. Tôi hỏi lại Phượng như mình mới thực sự là người yêu của Hoàng vậy:

“Nó chuyển tới từ bao giờ?”

“Mới thôi, vài ba ngày gì đó. Mày ở nhà làm gì mà không biết?”

“Hoàng nói gì về nó?”

“Xì, anh ấy khen con bé xinh lắm. Nó là hot girl bên trường Hùng Vương đó!”

“Không. Cậu ấy có quý mến gì con bé đó không?” – Tôi đanh giọng lại, bực tức.

“Tao biết sao được, thế mới bảo mày để ý cho tao.”

Ra là mấy thằng trong xóm không thèm nói chuyện với mình vì con bé hot hot gì đó. Cảm xúc nghẹn lên theo bao nhiêu kỉ niệm mà tôi luôn cố gắng gìn giữ. Tức không chịu được, lửa trong người phừng phừng lên, con nhỏ đó mà đòi thay thế con bé Diệp này á? Không đời nào.

Đang bực, tôi đứng chống hông giữa cửa lớp, thấy cậu Kiên đi qua cũng chẳng thèm đứng tránh ra, chỉ muốn mau mau tới giờ về, tôi chạy vào nhà Đức đấm cậu ta một trận.

Trống một phát tôi lao như bay ra nhà để xe, phăng phăng đạp. Cuối cùng đã đuổi kịp đám học sinh trường Hùng Vương, trường chúng nó tan sớm hơn trường tôi năm phút, tới đoạn gần nhà, hai cái xe đạp đang chầm chậm băng qua đường, ba đứa chúng nó cười nói rất vui vẻ. Con nhỏ đó ngồi xe của Đức, xe Hoàng đạp song song bên cạnh.

Cái sự tức của tôi chuyển sang ấm ức. Hồi mới chuyển tới đây, tôi mất nguyên một tháng ngày nào cũng đứng ở cửa nhìn ba thằng con trai chơi với nhau, sau rồi mới được Đức thu nạp, vậy mà mới có vài ba ngày con bé đó đã leo lên xe của cậu bạn tôi, trò chuyện rôm rả.

Nước mắt chực trào tự khi nào, nếu Đức ở cạnh tôi lúc này tôi sẽ cắn vào cánh tay mập ú của cậu ấy và nghiến thật lâu, để cậu ta nhớ ra từng có một con Diệp đi ngang qua tuổi thơ mình.

“Tối nay tớ ra nhà Anh Đức học Toán nhé, Trung Hoàng học cùng luôn cho vui!”

Nghe chất giọng điệu đà, sến sẩm của đứa con gái kia, tôi không quen cách xưng hô đó chút nào, chả hiểu sao không dám đạp xe vượt lên. Khóe mắt cay xè như ai đem củ hành lại gần.

“À, nhà tớ có nhiều bim bim lắm, tớ mang sang nhé.”

“Ly đem sang để vỗ béo thằng Đức à!? Ha ha!”

Có gì vui mà cười chứ. Mấy người đó đi chiếm nửa lòng đường, chả có ý tứ gì cả. Vừa hay tới quán tạp hóa gần nhà, tôi phanh xe cái kít như thể để họ phải biết sự tồn tại của mình.

Ít ra thì cả ba có quay lại.

“A! Bạn nữ đối diện nhà tớ.”

Tôi lờ đi coi như không lời con bé Ly lý lỳ ly gì đó, chạy vào mua mấy thứ linh tinh rồi mới nhớ không có đồng nào trong túi. May mà cô bán hàng cho chịu. Chờ bọn họ ai vào nhà nấy rồi mới cho xe về.

“Mạnh Cường ơi! Tối nay bọn tớ học Toán nhà Trung Đức, cậu ra học cùng nha.”

Gì nữa kia, Cường vốn khó gần mà con nhỏ đó nói bằng chất giọng tự nhiên làm như thân lắm. Cậu ta reo lên vui sướng khi Cường đồng ý, từ bên kia chạy băng qua đường, sang tới vỉa hè nhà tôi thì nhìn tôi chăm chú:

“Chào cậu, mình là Thảo Ly.”

“Ờ... chào!” – Tôi vẫn tiếp tục việc cất xe của mình, giọng xem chừng rất thái độ.

Thấy người được bắt chuyện có vẻ không nhiệt tình lắm, cô bạn đó có chút ngập ngừng.

“Diệp qua nhà tớ học Toán không? Sắp thi lên cấp 3 rồi.”

Đức học giỏi Toán tôi biết, cậu ấy cũng hay thảo lảo rủ các bạn tới nhà chơi. Tôi biết hết, chỉ có điều lâu lắm rồi cậu ấy mới rủ con Diệp này như thế. Nghe âm thanh từ cậu bạn béo của mình mới gần gũi làm sao, tôi chống xe lại, đang do dự.

“Ừ, phải đó, Diệp sang học cùng đi! Một mình tớ là con gái hơi ngại!”

Ai nói cho cậu ta tên tôi là Diệp chứ, hừm hừm. Cậu ta có vẻ như định làm thân với tôi đây. Mà cứ như mình sang học chỉ để cho cậu ta đỡ ngượng giữa đám con trai vậy.

“Không. Tối nay tớ bận!”

Tôi dùng chân bập thanh chống xe thật mạnh, cắp cặp sát nách. Ai cho phép cậu đó thân với những người bạn của tôi chứ? Đức rủ tôi chứ cần cậu đó rủ à?!

“Ơ hay Diệp, ra nhà các bạn học cho có bè có bạn.”

Mẹ cầm chổi ra quét sân. Tôi không nhìn mẹ mà đi thẳng vào nhà:

“Mai con kiểm tra Văn. Mẹ thích con học Văn cơ mà!”

Tôi lên phòng, ném phịch cặp sang bên. Khó chịu quá!

Thực ra mai trên lớp có kiểm tra môn gì đâu, ngồi vào bàn học mà tôi cứ nghĩ linh tinh. Chỉ muốn cắn cho mấy thằng hàng xóm mỗi đứa vài phát.

Nhưng bây giờ, con bé Diệp này không tác oai tác quái được như xưa nữa rồi, không bao giờ được như hồi đó nữa.

*

Căn hộ phía đối diện rao bán từ lâu rồi. Nhà đó có hai anh con trai vào trong Nam lập nghiệp, giờ ổn định nên mời bố mẹ vào ở, tiện chăm sóc. Sau đó có người mua, họ đập nhà cũ đi và xây mới.

Ngày chủ mới chuyển tới, họ mang quà bánh đến những nhà hàng xóm xung quanh chào hỏi. Tôi đi học suốt nên không biết, với lại tính tình vô tâm, chả tò mò.

“Con gặp bạn Ly hàng xóm mới chưa?”

“Hừ.” – Tôi đang vắt chân lên ghế nhai nhóp nhép, thi thoảng cũng gắp cho em một hai miếng trứng rán. Nghe bố mẹ khen cô con gái nhà đó, tôi ức lắm.

“Con nhà người ta nết na, hiền dịu, gọi dạ bảo vâng như thế, được đám con trai quý mến, chả như con nhà mình, ăn uống vung vãi tùm lum.”

Tôi tự dưng òa khóc, bao chất chứa trong lòng ùn ùn chảy ra theo dòng nước mắt. Làm con gái cứ phải yểu điệu thục nữ mới được yêu quý à?

Em tôi, nó sợ chị khóc nên ôm chầm lấy, nhìn nó, tôi càng giận mọi người hơn, giận mọi người đã quên tôi của ngày xưa.

Đến tối, ngồi và bàn xử lý vở soạn văn, tôi nhìn từ cửa sổ tầng hai sang bên kia đường là phòng của bạn Ly đó. Cậu ta đang sắp xếp sách vở để sang nhà hàng xóm học. Học với ba thằng con trai thôi mà phải ăn mặc rườm rà, ngồi soi gương rõ lâu. Khi cậu ta ngước lên tôi vờ đang ngồi đọc sách, có vẻ chăm chú lắm.

Được cái đọc văn thì tôi dễ đi vào giấc ngủ, chui vào giường ngủ một mạch đến sáng luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.