Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 153: Chương 153: Quý nhân hay quên việc




"Tút tút tút!"

"Ai thế!"

Điện thoại reo lên ba tiếng liền có người bắt máy, một giọng nói vừa mạnh mẽ lại vừa uy nghiêm truyền tới, khiến Giả Vi Dân run lẩy bẩy!

"Tôn tiên sinh, là tôi, Giả Vi Dân!"

Giả Vi Dân nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh giọng nói của mình!

"Giả Vi Dân? Có việc gì nói sau đi, giờ tôi đang bận!"

Người đàn ông đầu dây bên kia có không mấy nhẫn nại, cúp máy luôn!

Trong nháy mắt, nét mặt của tất cả mọi người đều có vẻ rất thích thú!

Bởi vì trong lúc cúp máy, bọn họ đều nghe thấy giọng nói nũng nịu ở đầu dây bên kia truyền tới!

"Ai vậy? Sáng sớm ra mà đã làm phiền người ta!"

Giả Vi Dân liền thấy có chút xấu hổ, Tôn Tiên Châu đã hơn sáu mươi tuổi đầu rồi, lại có giọng nói hay như vậy sao?

Đến cả Tôn Minh Đức cũng không ngờ, chú hai nhà mình, mới sáng sớm ra đã hào hứng như vậy!

"Cậu Diệp, cái này"

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của Diệp Thiên, Giả Vi Dân nhanh chóng nghiêm túc trở lại, dè dặt hỏi!

"Gọi lại!"

Diệp Thiên thốt ra hai chữ, trong lòng đã có chút bực mình!

Giả Vi Dân đồng ý, chỉ có thể mặt dày gọi lại lần nữa!

Nhưng điện thoại vừa mới đổ chuông đã bị cúp ngay!

Sắc mặt của Giả Vi Dân càng trở nên khó coi hơn, nếu Diệp Thiên không lên tiếng, thì chỉ còn cách tiếp tục gọi!

Cuối cùng, gọi tới lần thứ ba mới có người bắt máy!

"Giả Vi Dân, ông có bị điếc không vậy? Không biết ông đây đang có chuyện quan trọng phải làm sao?"

Ở đầu bên kia, Tôn Tiên Châu gần như hét lên!

Bộ dạng hổn hà hổn hển!

Giả Vi Dân run cầm cập, chút nữa là đánh rơi cả điện thoại!

"Tôn tiên sinh, tôi…"

"Tôi gì mà tôi? Nếu ông dám gọi lại lần nữa, cẩn thận tôi giết chết ông!"

Nói xong, ông ta lại đang định cúp máy, thì cuối cùng Diệp Thiên lên tiếng!

"Người nhà họ Tôn, người nào người nấy kiêu căng, ngạo mạn, hôm nay đúng là đã được mở mang tầm mắt!"

Giả Vi Dân mở loa ngoài, cho nên giọng nói của Diệp Thiên được truyền tới đầu dây bên kia vô cùng rõ ràng!

"Cậu là ai? Giả Vi Dân, rốt cuộc ông muốn làm gì vậy?"

Có thể nghe ra, Tôn Tiên Châu đã thực sự nổi điên!

Sắc mặt của Giả Vi Dân khó coi vô cùng!

Quả nhiên, lần này, nhất định đã bị nhà họ Tôn ghi thù rồi!

Nhìn thấy bộ dạng run rẩy, nói không nên lời của ông ta, Diệp Thiên mới cầm lấy điện thoại, tiện tay đặt lên bàn!

"Tôn Tiên Châu, là tôi, Diệp Thiên, lẽ nào ông quên rồi sao?"

Hử? Diệp Thiên?

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, như thể đang cố lục tìm lại cái tên này trong bộ não!

"Chú hai, là cháu, Minh Đức đây! Thằng cha Diệp Thiên này, không chỉ giết cháu trai của chú, Tôn Minh Vọng, mà vừa nãy còn đánh đập cháu nữa! Thậm chí còn trâng tráo muốn trừng phạt nhà họ Tôn chúng ta, chú hai, chú nhất định phải làm chủ chuyện này cho cháu!"

Tôn Minh Đức đã hơn 40 tuổi đầu rồi, giờ phút này còn nước mắt ngắn nước mắt dài đi cáo trạng!

Ngay cả Giả Vi Dân và Lý Văn cũng thấy khinh thường!

"Cháu nói nói gì? Minh Vọng chết rồi?"

Quả nhiên, Tôn Tiên Châu bị tin này dọa cho khiếp sợ!

"Chuyện xảy ra khi nào, cái tên chết dẫm này, sao bây giờ mới nói chú biết?"

Tôn Tiên Châu hét lên, thực dọa Tôn Minh Đức khiếp sợ!

"Chú hai, đều là tại tên tiểu tử Diệp Thiên, không phân biệt trắng đen, ngang nhiên giết hại Minh Vọng! Bây giờ đến cháu hắn cũng muốn xử lí! Nếu chú còn không ra tay, nhà họ Tôn đều bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ hết cả!"

Tôn Minh Đức nào dám nói ra chuyện của con trai mình? Cha ông ta mất từ sớm, ông ta ở thủ đô đều là nương tựa sự chở che của người chú hai này!

"Hai đứa chúng mày thành sự thì ít, bại sự có thừa! Đã nói với chúng mày trước rồi, bớt bớt lại, giờ bị báo ứng rồi sao?"

Tôn Tiên Châu nghiêm khắc quát mắng!

"Rắc rối chúng mày tự chuốc lấy, thì tự đi mà giải quyết, tao không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy!"

Những lời Tôn Tiên Châu vừa thốt ra khiến Tôn Minh Đức có chút hoảng loạn!

"Chú hai, chú hai, chú không thể làm ngơ cháu được! Cháu"

Tôn Minh Đức còn chưa nói hết, Diệp Thiên đã lạnh lùng xua tay, ngắt lời ông ta!

"Tôn Tiên Châu, trước khi anh trai của ông chết đã nhường lại vị trí cho ông, lẽ nào là để ông tác oai tác quái như vậy sao?"

Chỉ một câu nói, đã khiến Tôn Tiên Châu ở đầu dây bên kia hắng giọng!

"Hừ, hình như những điều này chẳng liên quan gì tới mày? Diệp Thiên, phải không? Mày giết cháu tao, dù thế nào cũng phải giải thích rõ ràng?"

Đáp lại lời chất vấn của ông ta, Diệp Thiên chỉ khẽ lắc đầu!

"Đầu tiên, Tôn Minh Vọng không phải do tôi giết, ông ta chết cũng không hết tội!"

Nói rồi, giọng của Diệp Thiên bỗng trở nên lạnh tanh!

"Thứ hai, Tôn Tiên Châu, trước khi anh trai ông chết, không phải đã nói rồi sao! Nếu như có người tranh giành, bất cứ lúc nào cũng có thể thu về quyền lợi cho nhà họ Châu, những lời này chẳng lẽ ông lại không biết?"

Câu vừa thốt ra, lập tức khiến Tôn Tiên Châu ở đầu bên kia cứng đờ người.

"Sao mày biết những điều này? Rốt cuộc mày là ai?"

Trong lúc nói chuyện, giọng của Tôn Tiên Châu khẽ run lên!

Nhà họ Tôn, có thể nói là Tôn Tiên Hà một tay gây dựng, đáng tiếc là, Tôn Tiên Hà đang trong lúc khí thế nhất thì phát hiện ra mình bị ung thư!

Tôn Tiên Hà biết rõ em trai và hai đứa con trai là loại người thế nào.

Còn nhà họ Tôn từ lúc nổi lên đã đắc không ít tội với các ông lớn!

Để đảm bảo sau khi ông ta chết nhà họ Tôn không bị tan vỡ, Tôn Tiên Hà mới xin với cấp trên, sau khi ông ta chết, hãy giao chức vụ của ông ta lại cho người nhà họ Tôn!

Cấp trên niệm tình công lao to lớn của ông ta trong thời chiến, nên mới đồng ý!

Còn vị trí này, đương nhiên rơi vào tay Tôn Tiên Châu!

Chỉ đáng tiếc, Tôn Tiên Châu bất tài vô dụng, mới chưa được một năm, đã khéo léo lấy lí do nghỉ hưu để rút lui!

Có điều, cấp trên dành cho nhà họ Tôn rất nhiều đặc quyền, cho nên mới để nhà họ được tiếp tục tồn tại!

Nếu nhà họ không tự phấn đấu tranh giành, thì lũ lang sói hùm beo ngoài kia có thể sẽ quay vào xâu xé nhà họ Tôn ngay!

"Tôn Tiên Châu, ban đầu không phải ông hứa sẽ bảo vệ chức vị của Tôn Tiên Hà sao, không lẽ ông quên rồi?"

Diệp Thiên dựa lưng vào ghế, lên tiếng mỉa mai!

Còn những câu nói ngắn ngủn của anh ấy lại giống như sấm sét, khiến Tôn Tiên Châu như muốn nổ tung!

"Cậu cậu, lẽ nào cậu là, vị đó?"

Giọng nói the thé của Tôn Tiên Châu khiến loa điện thoại rè đi trong giây lát!

Việc nhận chức từng bị hoãn lại, do ban đầu các vị lãnh đạo cấp cao của Long Quốc đều cật lực phản đối!

Chỉ là sau này, có một ông lớn can thiệp vào, việc này mới có chuyển biến!

Trùng hợp, Tôn Tiên Châu cũng biết, ban đầu người đã nói giúp nhà họ Tôn, chính là vị tướng nào đó ở chiến khu Bắc Dã!

Có thể thay đổi quyết định của các lãnh lạo cấp cao Long Quốc, cũng chỉ có duy nhất người này mà thôi, không còn ai khác!

"Ông thấy sao? Tôn Tiên Châu, ông đúng là quý nhân hay quên việc!" Diệp Thiên nhẹ nhàng hắng giọng, những lời này, hiển nhiên đã thừa nhận danh tính của mình!

"Ngài Diệp, tôi tôi"

Tôn Tiên Châu ở đầu dây bên kia bị dọa cho giật mình, nói không nên lời!

"Anh yêu, nhanh lên! Điện thoại của ai vậy, tắt máy không phải được rồi sao? Chúng ta vẫn còn chuyện chưa làm xong mà!"

Giọng nói nũng nịu truyền tới, nếu là trước đây, Tôn Tiên Châu sẽ vội vã nhào vào ngay!

Nhưng bây giờ, Tôn Tiên Châu lại vội vã che micro ở điện thoại đi, hung hãn tát một cái lên mặt cô ả!

"Ông đây đang nói chuyện, cô chõ mồm vào làm gì? Suýt nữa là hại chết tôi rồi biết không hả? Mau cút đi cho tôi!"

Người phụ nữ với giọng nũng nịu bên cạnh bỗng bị Tôn Tiên Châu điên khùng dọa cho giật mình, một câu cũng không dám nói, mặc xong quần áo rồi chán nản bỏ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.