Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 160: Chương 160: Không phải người




"Bạch Tuyết, để anh ta ở đây đi! Em đi trên lầu nghỉ ngơi, A Cốc, em một tấc cũng không được rời khỏi Bạch Tuyết." Khang Nghị nói.

"Vâng, anh, anh cẩn thận một chút." Khang Cốc và Bạch Tuyết rời đi.

Trong phòng khách, trong nháy mắt lạnh lên, áp suất xuống thấp, hai người, đều ôm tâm tư.

"Hôm nay anh mang nhiều người tới chỗ tôi như vậy, là vì Bạch Tuyết, tôi có thể bỏ qua cho anh, thế nhưng, có một số việc không nên quá phận, bảo người của anh bên ngoài rời đi, nếu không tôi sẽ cho anh thấy!" Khang Nghị lạnh lùng nói.

"Anh nghĩ rằng tôi nguyện ý đến đây sao, người của tôi ở đây, đương nhiên tôi phải bảo vệ, thủ hạ của anh tôi không tin được!" Cung Hàn nói.

"Chỗ này của tôi không có người anh phải bảo vệ, anh cũng đừng mơ tưởng có thể mang người đi khỏi chỗ tôi!" Khang Nghị lạnh lùng nói.

"Chẳng lẽ đại cảnh tư của chúng ta cũng bị Bạch Tuyết bắt làm tù binh? Lại còn biết thương hương tiếc ngọc!" Cung Hàn ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Anh tốt nhất cách xa Bạch Tuyết ra, nếu không tôi sẽ không khách khí!" Khang Nghị không muốn Bạch Tuyết bị loại người này quấn đến!

"Không khách khí? Tôi rất muốn nhìn xem anh không khách khí thế nào?" Cung Hàn không khách khí trả lời một câu.

Hai người trừng mắt nhìn nhau!

Lúc này, trên lầu.

Bạch Tuyết có chút lo lắng, Khang Cốc ở bên cạnh, ngộ nhỡ lúc cô chuẩn bị rời đi, thì rất bất tiện!

Hiện tại cũng bất tiện khi nói chuyện với bọn nhỏ!

Bỗng nhiên, một trận gió lạnh manh theo hơi nước thổi vào từ ngoài cửa sổ, màn giường bị lay động bắt đầu đung đưa, sau lưng Bạch Tuyết toát ra một trận mồ hôi lạnh, cô biết người nghênh đón cô chính là người nguy hiểm mà cô không tưởng tượng nổi, hiện tại mọi chuyện phát sinh ở trên người cô, đã rõ ràng nói cho cô biết, thế giới của cô huyền ảo, hoang đường, thoát khỏi phạm vi tưởng tượng của con người, cô cảm giác được có chuyện sắp phát sinh, hơn nữa là chuyện rất lớn!

Cô vững vàng ngồi ở bên giường, đưa tay sờ lên bụng của mình.

"Tại sao bỗng nhiên có gió lớn như vậy?" Khang Cốc đi tới trước cửa sổ, chuẩn bị đóng kỹ cửa sổ.

"Khang Cốc, mở ra đi, em có chút nóng, mở ra mát mẻ một chút, anh qua đây ngồi đi." Bạch Tuyết mỉm cười nói, cô biết mọi chuyện sắp xảy ra, nhưng mà có một số việc vẫn không nên cho Khang Cốc biết!

"Ừ, được rồi, nghe lời em." Khang Cốc ngồi xuống bên người Bạch Tuyết.

"Anh xem đây là cái gì?" Bạch Tuyết vươn tay cho Khang Cốc nhìn, kỳ thực trong lòng bàn tay Bạch Tuyếtcũng không có gì, là bọn nhỏ đã dùng tâm linh nói với Bạch Tuyết, nói trước hết Bạch Tuyết phải cho Khang Cốc ngủ, bọn họ mới có thể rời đi.

Khang Cốc đưa đầu ra nhìn về phía lòng bàn tay Bạch Tuyết, cũng trong nháy mắt, Khang Cốc ngáp một cái, liền nằm ở trên giường ngủ.

"Mẹ, hắn đã tới, ma quỷ tới --" giọng nói trẻ con từ trong bụng Bạch Tuyết truyền ra, trong giọng nói mang theo canh gác.

Uh`m." Bạch Tuyết ừ một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, nghĩ đến Lãnh Dạ bị tên Ma Quỷ bắt đi, Bạch Tuyết chỉ có tức giận, không có sợ hãi, cô không sợ, vì cứu Lãnh Dạ ra, cô đều không sợ!

"Xin chào kẻ can đảm, cũng dám một mình gặp bản tôn." Trước cửa sổ xuất hiện một bóng đen.

Bạch Tuyết ngẩn ra! Trong lòng dù có sợ hãi, thế nhưng cô cũng phải kiên cường chịu đựng.

"Chính là anh đã bắt cóc anh ấy, anh chính là Ma Quỷ? Cái người Ma Quỷ độc ác --" Bạch Tuyết rống giận, nghĩ đến Lãnh Dạ bị anh ta bắt cóc, Bạch Tuyết liền phẫn nộ!

"Lớn mật, nếu kêu danh hiệu bản tôn !" Thanh âm từ ngoài cửa sổ truyền đến, có chút âm ngoan, trong giọng nói mang theo phẫn nộ!

Bạch Tuyết lạnh lùng nhìn bóng dáng màu đen, không chút khách khí mở miệng, nghĩ đến Lãnh Dạ bị anh ta bắt, Bạch Tuyết lập tức nổi giận hơn.

"Gọi danh hiệu của anh tôi còn ngại ô uế miệng mình, Ma Quỷ là thứ bị người ta phỉ nhổ, là đại biểu cho ác ma, không cho tôi kêu là Ma Quỷ, chẳng lẽ gọi là tên khốn khiếp?" Bạch Tuyết nắm chặt hai tay, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, bằng bất cứ giá nào, cô còn đang mang thai, cô không thể mềm yếu, cô muốn làm mẹ, cô phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, lúc này, cô chỉ muốn như vậy.

Bọn nhỏ có chút không ngờ, người mẹ luôn luôn mềm yếu lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, ý chí chiến đấu sôi sục, một bộ không sợ trời không sợ đất, rất có phong cách.

Bọn họ yên lặng theo dõi biến hóa, không có xuất thủ, thế nhưng mỗi người đều nghiêm túc nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hi vọng có thể xuất thủ vào thời điểm mấu chốt, nên hiện tại mẹ chúng có thể khống chế cục diện, như vậy bọn chúng liền theo dõi.

"Ngươi? Chẳng lẽ không sợ ta?" Ma Quỷ giật mình hỏi, hắn không nghĩ đến nữ nhân gầy yếu này có thể lớn mật như thế, dám như hạ thấp giá trị hắn!

"Sợ sao? Vì sao? Chỉ có có kẻ ác sợ chính nghĩa, anh là hóa thân của cái ác, tôi hận không thể giết anh --" Bạch Tuyết nói xong chữ giết. Chính mình cũng phải giật mình, sao cô có thể nói ra nững lời độc ác như thế, sát sinh là chuyện rất đáng sợ, cô lại co thể khinh địch nói ra khỏi miệng như vậy! Thế nhưng tình huống khẩn cấp, đành phải vậy thôi!

"Khẩu khí thật lớn, không hổ là hậu nhân của nàng ta! Bất quá ngươi cũng không phải là nàng, vẫn nên ngoan ngoãn đi theo ta."

"Anh thả Lãnh Dạ, tôi sẽ đi theo anh, nếu không, đừng mơ tưởng!" Bạch Tuyết lạnh lùng nói, trong tròng mắt đều là phẫn nộ.

"Truyện cười, dám cùng bản tôn nói ra điều kiện, không biết tự lượng sức mình!"

Thanh âm mang theo một tia khinh thường, phụt --

Bạch Tuyết chỉ nghe phụt một tiếng, cái ghế bên người cô bốc cháy, hơn nữa rất nhanh liền hóa thành tro, biến mất không thấy đâu!

Bạch Tuyết bị dọa sợ, người này?

Không --

Đây không phải người!

Đây thực sự là Ma Quỷ!

Cô lại thực sự nhìn thấy Ma Quỷ?

Chẳng lẽ trên thế giới thật sự có Ma Quỷ? Không thể tưởng tượng nổi!

Trước đây cho rằng Ma Quỷ và Thiên Đế chỉ là truyền thuyết mà thôi, bây giờ cô lại nhìn thấy Ma Quỷ!

Như vậy nhất định cũng có Thiên đế ?

Bạch Tuyết khôi phục yên lặng, mặc dù là Ma Quỷ, cô cũng không sợ.

Bởi vì hắn ta bắt Lãnh Dạ đi, người đàn ông mà cô yêu mến, cô muốn đổi Lãnh Dạ trở về.

Mà Ma Quỷ muốn cô, như vậy chỉ cần hắn ta giao ra Lãnh Dạ, cô sẽ đi theo hắn, bằng không chính là chết, cô cũng sẽ không thỏa hiệp!

Bạch Tuyết nhanh chóng suy nghĩ, mặc dù là Ma Quỷ nhưng nhất định cũng có thứ hàng phục được hắn! Rốt cuộc Ma quỷ là vật gì? Bạch Tuyết trăm mối ngờ không giải được? Là yêu? Là quỷ? Dù sao cũng không phải người, cũng không phải thần!

Ngay khi Bạch Tuyết tự hỏi Ma Quỷ là vật gì, trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm...

Xem hắn là yêu gì?

Xem hắn là yêu gì?

Xem hắn là yêu gì?

...

Cái ý nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Bạch Tuyết, hơn nữa còn lặp đi lặp lại...

Thế nhưng, xem thế nào?

Bạch Tuyết cũng không rõ lắm!

Nhìn bằng tâm...

Nhìn bằng tâm...

...

Làm theo chỉ dẫn này.

Bạch Tuyết nhìn về phía chậu hoa trên tủ đầu giường, sao Khang Nghị có thể nuôi một chậu tử đinh hương?

Tử đinh hương là đại biểu cho ý chí kiên cường, bỗng nhiên Bạch Tuyết hiểu, lúc này nhất định cô phải kiên cường, bởi vì cô là một người mẹ, mặc dù đứa nhỏ còn chưa có sinh ra, thế nhưng cô phải bảo vệ bọn chúng.

Cô dơ tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu cầu cầu xin tử đinh hương cho cô dũng khí, trên thế giới này có Ma Quỷ, cô tin trên thế giới nhất định cũng có thần linh, hoặc là Thiên đế.

Bây giờ Bạch Tuyết đang cầu xin giúp đỡ.

"Bạch Tuyết cầu xin thần linh, xin thần tiên hiển linh,cho Bạch Tuyết pháp nhãn, để cô co thể thấy rõ nguyên hình của Ma Quỷ."

Theo Bạch Tuyết cầu xin, bỗng nhiên xuất hiện tiếng nói: "Pháp nhãn mở." Vang lên trong tai Bạch Tuyết.

Bỗng nhiên Bạch Tuyết mở mắt ra, trong hai mắt đã hóa thành một mảnh đục ngầu, đục ngầu bắt đầu từ từ chuyển động, hai mắt bắt đầu trở nên rõ ràng, bỗng nhiên xuất hiện tia sáng chiếu vào bóng đen ngoài cửa.

Bóng đen bỗng nhiên hiện lên một đạo lục quang, chỉ thấy trong lục quang hiện ra một cái một con xà lớn, Trên trán Bạch Tuyết đổ mồ hôi lạnh, cô chưa từng thấy con xà nào lớn như vậy, coi chừng dài hơn mười thước, rất khủng bố!

Xà?

Xà?

Muốn chế phục xà, nghe nói đánh vào tấc thứ bảy sẽ chết, thế nhưng, hắn lớn như vậy, bảy tấc ở chỗ nào?

Bạch Tuyết đành bó tay!

"Hôm nay nếu không ngươi đi theo ta, nếu không ta liền đào ra bụng của ngươi đem kia ba tiểu oa nhi bắt đi, cho ngươi hai lựa chọn, nếu không ta hiện tại liền hút khô ngươi tinh khí, còn có thể trợ bản tôn tu vi."

"Ngươi dám thương tổn con của ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi --" Bạch Tuyết nóng nảy.

Editor : Míp

"Nếu muốn làm quỷ,bản tôn sẽ thành toàn cho ngươi, đưa ngươi xuống địa phủ."

Bạch Tuyết cắn cắn môi, dù cho cô có thực sự biến thành quỷ, cô sẽ thể trở về báo thù, cô biết mình không phải là đối thủ của con xà lớn kia!

Ngay lúc Bạch Tuyết thất thần , Ma Quỷ phát ra một đạo hồng quang hướng bụng của BạchTuyết mà chiếu tới , song Bạch Tuyết bỗng nhiên cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, cô phi thân tránh thoát một đoàn trí mạng hồng quang ấy, chỉ thấy hồng quang đánh về phía tường, trong nháy mắt xuất hiện một cái động lớn, lúc này mọi người ở dưới lầu rối rít chạy lên.

Bạch Tuyết trốn khỏi hồng quang một khắc, trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một cành cây khô đang được thiêu cháy.

Kỳ thực sau này Bạch Tuyết sẽ dùng cành khô đó để phá hủy mọi pháp khí, chỉ là trước mắt không thể sử dụng cành cây khô , bởi vì Cung Hàn và Khang Nghị đã chạy tới, bóng đen trước cửa sổ cũng đã biến mất.

Cung Hàn và Khang Nghị quan sát vách tường bị xuyên thủng rất to phía sau Bạch Tuyết , trong ánh mắt là sự kinh hoảng và lo lắng, nếu như nó bắn trúng vào Bạch Tuyết , phỏng chừng cơ thể nhỏ bé của cô sẽ không còn.

Cung Hàn hai lời chưa nói liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Khang Nghị mặc dù giật mình, thế nhưng vừa nghĩ tới hắn là sát thủ, chắc hẳn ra vào từ cửa sổ gây án đã quen rồi nên mới dám từ cửa sổ nhảy xuống, nơi này chính là lầu hai a!

Khang Nghị không có nhảy cửa sổ, mà là hướng cửa chạy đi, lúc ra còn đá Khang Cốc một cước.

"Mau đứng lên, bảo vệ Bạch Tuyết, người kia đã xuất hiện, ta đi đuổi theo." Khang Cốc gãi gãi đầu, nhìn sự tình phát sinh trong phòng.

"Đã xảy ra chuyện gì? Ta thế nào lại ngủ?" Khang Cốc hiếu kỳ hỏi.

"Anh quá mệt mỏi, lại nghỉ ngơi một chút đi!" Bạch Tuyết vung bàn tay nhỏ lên, Khang Cốc lại ngủ.

Bạch Tuyết biết Cung Hàn và Khang Nghị đuổi theo Ma Quỷ, hiện tại cô có thời gian đi cứu Lãnh Dạ .

"Các con, mau dẫn mẹ đi tìm cha của các con?" Bạch Tuyết ra lệnh một tiếng.

"Vâng."

Bạch Tuyết tuy còn rất sợ, cô nhắm mắt lại, cô biết đứa nhỏ nhất định có thể đem cô mang đến nơi mà Lãnh Dạ bị giam.

Chỉ là không ngờ , bọn nhỏ lại đem cô tới vùng thảo nguyên này, ở đây cái gì cũng không có, không có nhà cửa cũng không có người cư trú, Lãnh Dạ đang ở nơi nào?

Có phải hay không bọn nhỏ nhầm rồi?

"Các con có phải là tới nhầm rồi không? Ở đây sao có thể có người?" Bạch Tuyết sốt ruột hỏi, thời gian cấp bách, cô không biết Ma Quỷ lúc nào sẽ đuổi theo, mục tiêu của Ma Quỷ là cô, cho nên cô ở địa phương càng nguy hiểm hơn!

"Mẹ, chính là ở đây, cha đang bị giam giữ ở nơi này!" Sói con số một khổ sở nói.

"Ở đây? Ở đây nào có người? Nào có phòng ở?" Bạch Tuyết nỗ lực quan sát chung quanh một chút, cái gì cũng không có ?

"Cha ở phía dưới!"

"Cái gì? Phía dưới?" Bạch Tuyết cho rằng Lãnh Dạ là bị Ma Quỷ chôn sống ?

Thả người ngồi trên mặt đất, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đều nói nước mắt lặng lẽ rơi là nước mắt trong thời gian thương tâm nhất mới có thể chảy, Bạch Tuyết cho rằng Lãnh Dạ đã bị giết hại!

Khoảng khắc Bạch Tuyết ngồi xuống, bỗng nhiên Lãnh Dạ cảm giác được Bạch Tuyết , cô gái nhỏ của hắn đang ở đây?

Đáng chết!

Cư nhiên cô lại có thể đến nơi này, cô đến tới nơi này làm gì! Muốn tự tìm cái chết sao!

Mặc dù hiện tại anh bị chú ngữ vây khốn, thế nhưng không có nguy hiểm tính mạng!

Bạch Tuyết khóc!

Khóc rất thương tâm!

Lúc trước cô đã nhẫn nại không để cho mình khóc!

Bởi vì cô biết cô còn phải cứu Lãnh Dạ, thế nhưng bây giờ Lãnh Dạ đã mất, cô còn nhẫn nại cái gì nữa!

Trong lòng khó chịu muốn chết! Nước mắt chảy ra ào ạt, khó mà ngừng được!

"Mẹ?"

"Mẹ?"

"Mẹ?"

"Mẹ trước tiên hãy ngừng khóc!"

"Mẹ cũng không muốn khóc! Thế nhưng nhịn không được!" Bạch Tuyết khóc nói, thân thể run run.

Nước mắt của Bạch Tuyết rơi trên thảo nguyên từ từ ngấm vào trong đất...

"Đều là trách ta, ta là họa thủy, ta là yêu tinh hại người, là ta đã hại chết anh ấy... Ô ô... Lãnh Dạ... Lãnh Dạ... Là em hại anh... Là em hại anh... Lãnh Dạ... Lãnh Dạ... Dẫn em đi... Dẫn em đi... Ô ô... Không có anh... Em làm sao có thể sống... Ô ô... Mang em rời khỏi nơi đây... Anh đang ở đâu... Không nên bỏ em lại... Dẫn em đi với..." Bạch Tuyết liền khóc lớn.

"Mẹ!"

"Mẹ!"

"Mẹ!"

Ba đứa con của Bạch Tuyết bất đắc dĩ khóc kêu lên, thế nhưng, Bạch Tuyết làm sao nghe lọt, cô chỉ biết là Lãnh Dạ đã không còn !

"Mẹ không tốt... Mẹ không tốt... Ô ô... Các con có thể hay không đưa... Mẹ đi xuống cõi âm..." Bạch Tuyết thương tâm hỏi.

"Mẹ, vì sao?" Sói con số một bất đắc dĩ hỏi.

"Mẹ muốn xuống cõi âm tìm cha các con... Mẹ không nên cùng cha các con tách ra... Các con mau đưa mẹ đi..."

"Mẹ, cha kỳ thực không phải ở đó!" Sói con số hai tà mị cười.

"Ô ô... vậy anh ấy đi đâu... Mẹ chính là yêu tinh hại người... Mẹ là yêu tinh hại người..." Bạch Tuyết vừa thương tâm khóc lớn lên.

"Ai dám nói em là yêu tinh hại người? Anh xem em là tiểu yêu tinh câu hồn phách người thì có!" Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Bạch Tuyết ngừng nức nở, ngẩng đầu, nghiêm túc nghe, xác định nguồn gốc của thanh âm vừa rồi.

Tiếp theo là một đôi bàn tay đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực.

"Đây không phải là thật đúng hay không? Nhất định là ảo giác, là hồn phách anh trở về tìm em ..." Bạch Tuyết quay đầu lại, nhìn Lãnh Dạ, vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc, cô quan sát sắc mặt của anh, nếu như là thực sự thì thật tốt!

Thất vọng cúi đầu!

Lãnh Dạ nâng cằm của nàng, hung hăng trên môi Bạch Tuyết cắn một cái.

Người này a? Thành quỷ cũng cắn người!

"Có muốn hay không anh làm cho em nhanh thanh tỉnh lại một chút?" Lãnh Dạ lạnh lùng nói, nhìn cô gái nhỏ ngốc nghếc đáng yêu của anh, phần dưới thân đã lặng lẽ giơ lên, chỉ là có chút lo lắng, ở đây là thảo nguyên, Ma Quỷ sẽ trở về chỗ này, cho nên bọn họ vẫn là mau nhanh rời khỏi đây.

"Anh Anh? Là người?" Bạch Tuyết nói lắp hỏi.

"Không phải người chẳng lẽ là quỷ?" Lãnh Dạ buồn bực hừ một tiếng! Thực sự là phục nàng!

"Lãnh Dạ -- "

Bạch Tuyết hô to một tiếng nhào vào trong lòng Lãnh Dạ, ôm chặt lấy cổ anh.

"Anh làm em sợ muốn chết, em nghĩ anh đã..." Bạch Tuyết vùi mặt vào bờ vai Lãnh Dạ, vừa cười vừa khóc!Nước mắt nước mũi chùi lên người Lãnh Dạ !!!

Lãnh Dạ một trận đau lòng, ôm eo Bạch Tuyết rời khỏi .

Bọn nhỏ trong bụng Bạch Tuyết cũng vui mừng theo, bọn nhỏ bây giờ còn là những điểm nhỏ chưa thành hình, nếu không bọn nhỏ nhất định sẽ bắt chéo chân để tay sau đầu nằm trong bụng mà hì hì cười, đáng tiếc, hiện tại còn chưa có chân. Không có cách nào bắt chéo chân, chỉ là ba đậu đỏ.

Song, ở nơi mà Bạch Tuyết và Lãnh Dạ vừa rời khỏi, rất nhanh xuất hiện một bông hoa mẫu đơn, chỉ là bông hoa mẫu đơn này không như những bông hoa bình thường khác, nó là đang đợi Ma Quỷ đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.