Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 220: Chương 220




“Chào ngươi….” Hạ Lan Phiêu cảm thấy tay chân của mình có chút luống cuống khi ở trước mặt mỹ thiếu niên kia: “Này, ngươi có nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ hay không…”

“Các nàng đi rồi.” Nam hài khẽ mỉm cười, nụ cười xinh đẹp mà khinh thường: “Ngươi là nha hoàn của Lý gia, hay là thị thiếp của tên kia?”

“Hả? Thị thiếp?”

“Đúng vậy …” Ánh mắt của nam hài đảo qua xương quai xanh trên người Hạ Lan Phiêu, lạnh nhạt nhìn nàng: “Coi như mới đầu làm nha hoàn, nhưng về sau cũng sẽ trở thành thị thiếp của tên kia, vinh hoa cả đời.”

“Ruốt cuộc ngươi đang nói cái gì? Nếu không biết thì ta tự đi tìm”

“Tùy ngươi.”

Nam hài thản nhiên nhìn Hạ Lan Phiêu, khuôn mặt của hắn hoàn toàn không phù hợp với vẻ lạnh lùng. Hạ Lan Phiêu nhìn hắn, lại nhìn con đường phức tạp đan xen nhau ở trước mặt, chỉ cảm thấy lửa giận đột nhiên dâng lên trong lòng.

Nàng thật vất vả mới trà trộn được vào Lý gia, lại không nghĩ rằng chỉ vì một chút sao nhãng mà bỏ qua cơ hội, thật là buồn bực hết sức. Mà để cho nàng càng buồn bực hơn chính là, mình thế nhưng lại bị người một người quái lạ nói thành tiểu thiếp của người nào. Thật là đầu óc có bệnh!

“Ngươi, đưa ta đi tìm các nàng.” Hạ Lan Phiêu ra lệnh.

“Ngươi bắt ta…. Đứng lên?”

“Đúng! Đều tại vì nói với ngươi lâu như vậy, nếu không, ta đã sớm tìm được các nàng! Ngươi nhất định là rất quen thuộc với khu vườn này, mau mau dẫn ta đi!”

“Ta không muốn.” Nam hài nói, vẻ mặt có chút cổ quái.

“Không dẫn đường?”

“Chính là không dẫn.”

“Có dẫn không?”

“Không dẫn!”

“Được, vậy ta tự đi! Ta cũng không tin không tìm được. Hừ!”

Hạ Lan Phiêu tức giận trợn mắt nhìn nam hài một cái, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ đi, lại bối rối nhìn những lối rẽ khắp vườn hoa. Nàng đang rối rắm không biết phải đi con đường nào, lại nghe được nam hài lạnh nhạt nói: “Bên phải.”

“Thật sao? Tiểu tử thúi này thỉnh thoảng cũng có chút đáng yêu!”

“Ngươi nói ai là tiểu tử thúi?” Lông mao toàn thân nam hài xù lên giống như con mèo, hai mắt tròn trịa, thật là đáng yêu!

“Được, được, được. Là ta nói chính bản thân mình, được rồi đi? Tạm biệt!”

Hạ Lan Phiêu mỉm cười vẫy tay với nam hài, sau đó không chút nghĩ ngợi bước về phía con đường bên trái. Nàng đi dọc theo con đường nhỏ hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của những người khác trong lương đình (đình nghỉ mát). Nàng hứng trí bừng bừng chạy tới, thản nhiên cười làm lành, lại bị quản gia lạnh lùng từ chối: “Khảo hạch đã chấm dứt, người cũng đã chọn xong, các ngươi có thể rời đi!”

“Cái gì?” Hạ Lan Phiêu kinh hãi hô: “Ta còn chưa có biểu diễn mà.”

“Thời gian đã qua, là chính ngươi không đến kịp, không trách được bất luận kẻ nào. Tất cả mọi người có thể rời khỏi.”

Ngoài một cô nương lộ ra vẻ mặt vui mừng, những người còn lại đều mang bộ dáng thất vọng cực kỳ, thậm chí còn có người nhẹ nhàng khóc nức nở. Có người ngay lập tức quỳ xuống tận lực cầu xin, lại không có lấy một chút tác dụng nào, có người thương tâm đến gần như ngất đi. Hạ Lan Phiêu cũng hiểu được thế giới lại một lần nữa đóng cửa rộng lớn lại với mình, tâm nặng nề vô cùng.

“Tất cả mọi người mau đi thôi. Nếu là còn có ai đứng ỳ ở đây không chịu rời đi, ta chỉ còn cách gọi gia đinh tới đuổi mọi người đi thôi. Mời các vị cô nương tự tiện.”

“Ôi.”

Tất cả cô nương không được tuyển chọn đều cúi thấp đầu đi theo sau quản gia. Hạ Lan Phiêu cũng ủ rũ xen lẫn vào giữa đội ngũ, thật giống một cái đấu bại tiểu cẩu. Nhưng mà, ngay tại lúc nàng đang âm thầm tính toán làm thế nào lại trà trộn vào Lý gia, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên: “Nữ nhân kia, ta muốn.”

Người nào?

Hạ Lan Phiêu kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy phía trước là nam hài nàng hỏi đường, mà lúc này Hạ Lan Phiêu mới phát hiện hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ, hành động đều phải có người nâng.

Thì ra là như vậy….

Hèn chi tính tình của hắn xấu xa như vậy, hèn chi hắn không chịu dẫn đường cho ta! Thì ra là vì hắn không thể đi đường…. Nhưng thật ra là ta lỗ mãng…. Hạ Lan Phiêu áy náy thầm nghĩ.

Phía sau nam hài có vài nha hoàn và gia đinh đi theo, tuy rằng tuổi còn nhỏ, cũng đã có bộ dáng tôn quý cao ngạo. Hắn dùng ngón tay chỉ Hạ Lan Phiêu, từ trên nhìn xuống nói: “Lý Ngọc, nàng là nha hoàn của bổn thiếu gia, mang nàng đến viện của ta đi.”

“Hả?”

“Nữ nhân xấu xí, không phải ngươi muốn làm nha hoàn sao? Bổn thiếu gia sẽ thành toàn cho ngươi.” Nam hài tà ác cười: “Ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.”

Lúc này, áy náy trong lòng Hạ Lan Phiêu lập tức biến mất không thấy.

Vận mệnh à thật TMD (mẹ nó) lúc nào cũng tràn ngập hí kịch.

Tuy rằng Hạ Lan Phiêu không có trở thành nha hoàn nhóm củi của Lý gia, lại trở thành thiếp thân nha hoàn của nhị thiếu gia Lý gia Lý Thương Nguyệt, làm cho Tuyết Nha kinh ngạc nói không lên lời. Ban đêm, Tuyết Nha lặng lẽ lẻn vào “Lục Mai hiên” của Lý Thương Nguyệt, có chút lo lắng nói: “Tiểu Hạ Lan, ngươi có thể trở thành nha hoàn của Lý gia thật sự không tệ, lại trở thành thiếp thân nha hoàn được hắn tự thu vào, hẳn là có thể cả đời không lo ăn mặc.

“Vậy thì tốt.” Hạ Lan Phiêu cười khổ.

“Nhưng mà….Nhị thiếu gia đi đứng bất tiện, tính tình cũng có chút cổ quái, chưa từng có nha hoàn nào có thể ở bên người hắn làm hết một tháng, đều bị hắn dở trò đùa dai làm tức giận đến phát khóc mà bỏ đi. Tiểu Hạ Lan, ngươi sẽ không cũng như vậy đi?”

“Ta đương nhiên sẽ không.” Hạ Lan Phiêu khe khẽ thở dài: “Ta còn muốn kiếm tiền trả ngươi, cho nên ta sẽ kiên trì.”

“Việc này không quan trọng…. Nếu ngươi thực sự không chịu được mà nói, liền nói với ta, có lẽ ta có thể thay ngươi nghĩ cách.”

“Chuyện này nói sau…. Đúng rồi, nghe nói Lý gia muốn chọn tộc trưởng, nhị thiếu gia cũng là người được đề cử sao?”

“Đương nhiên. Ngoài đại thiếu gia và nhị thiếu gia bổn gia còn có ngoại tôn (cháu ngoại) của lão gia cùng với các công tử chi thứ. Tuy nói mỗi người đều có cơ hội trở thành tộc trưởng, nhưng phần thắng của đại thiếu gia là lớn nhất. Dù sao, chân của nhị thiếu gia ….”

“Ừ.”

Như vậy nói đúng ra, đi theo Lý Thương Nguyệt cơ hội lấy được “Huyết Ngọc” lớn hơn làm nha hoàn nhóm củi. Ông trời, cám ơn người, cuối cùng người cũng chiếu cố ta một lần! Ta nhất định phải lợi dụng tiểu tử thúi này để tìm được Huyết Ngọc.

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, trên mặt lộ ra tươi cười gian trá làm Tuyết Nha nhìn mà kìm lòng không nổi đổ vài giọt mồ hôi lạnh. Nàng lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói: “Nhị thiếu gia tính tình cổ quái, ngươi ngàn vạn lần không cần trêu trọc hắn, nếu không ngay cả chết như thế nào cũng không biết. Nhưng lại nói, ngươi là người đầu tiên được nhị thiếu gia tự mình chỉ định làm nha hoàn, nói không chừng, ngươi hợp với tính khí của nhị thiếu gia…. Tóm lại, hãy bảo trọng.”

“Đã biết…. Cảm ơn ngươi, Tuyết Nha.”

“Ngươi vẫn là tự cầu nhiều phúc đi.”

Tuyết Nha nói xong tức giận rời đi, giống như hiện tại Hạ Lan Phiêu đang ở không phải là phòng ngủ hoa lệ mà là đầm rồng hang hổ. Lúc ấy, Hạ Lan Phiêu còn không lý giải được tại sao Tuyết Nha lại đồng tình nhìn nàng như vậy, thẳng đến ngày hôm sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.