Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 282: Chương 282: Chương 281




“Ngươi nói bậy cái gì! Nơi này nào có người sống?”

Hạ Lan Phiêu cho là Hạc Minh đang thần thần thao thao (kỳ lạ và khó hiểu) nói mê sảng ở sáng sớm tinh mơ, không khỏi hơi nhíu lông mày, lại bị lời của mình hù dọa, cả người tóc gáy đều dựng lên. Hạc Minh không để ý đến nghi vấn của Hạ Lan Phiêu, chỉ là nhắm mắt lại lắng nghe, vẻ mặt cũng có chút nặng nề.

“Ta nghe thấy tiếng bước chân. Hình như người tới rất nhiều nha. . . . . .”

“Thật sao?”

Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, học bộ dáng của hắn cũng nhắm mắt lại tỉ mỉ nghe, nhưng nàng chỉ nghe được tiếng gió vù vù thôi. Nàng mở mắt, trong lòng thầm nghĩ có phải hay không thần kinh của Hạc Minh có vấn đề, lại đột nhiên thấy Hạc Minh mở mắt, bắt lại tay của nàng.

“Hạc Minh!”

Ngươi sáng sớm ăn đậu hũ của ta cái gì?

“Tiểu Hạ Lan, chuyện có chút tệ ~~ người tới rất nhiều, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là tiểu tử kia tìm tới chỗ này rồi.”

“Tiêu Mặc? Không, cái này không thể nào! Hạc Minh, ngươi nhất định có biện pháp đối phó hắn, có đúng hay không?”

“Ừ.” Hạc Minh tự tin gật đầu.

“Ngươi định làm gì?” Hạ Lan Phiêu đầy cõi lòng hy vọng hỏi.

“Đương nhiên là ~~~ chạy trốn ~~”

“Hả?”

Hạ Lan Phiêu còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị Hạc Minh một tay ôm lấy. Hạc Minh một cước đá văng cửa phòng ra, nhanh chóng bay nhanh tới phía bãi biển, tiếng kinh hô của Hạ Lan Phiêu cũng đều tiêu tán ở trong gió rồi. Đang ở lúc Hạc Minh sắp chạy đến bờ biển, đột nhiên thấy thuyền nhỏ hắn mang tới đã bị đánh thành mảnh vụn, mà một nam tử áo đen đang lẳng lặng đứng ở trong tuyết, dáng vẻ giống như đã chờ đợi bọn họ thật lâu.

Không xong, trúng kế! Thì ra là tiểu tử này không biết chúng ta trốn ở nơi nào, giương đông kích tây (*), đoán chắc chúng ta sẽ đến chỗ thuyền nhỏ nên nghĩ biện pháp để cho chúng ta tự chui đầu vào lưới! Thật đúng là một tiểu tử thúi thông minh!

(*) giương đông kích tây: chiến thuật đánh lạc hướng đối phương

Hạc Minh tán thưởng nhìn Tiêu Mặc, đối với hắn giơ ngón tay cái lên, sau đó ôm Hạ Lan Phiêu quay đầu lại bay nhanh lên trên núi cao. Tiêu Mặc nhìn Hạc Minh hồng y (quần áo màu đỏ) đỏ như máu, nhìn nữ tử mất tích đã lâu trong ngực hắn, trầm tĩnh hạ lệnh: “Đuổi theo. Không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải bắt sống hai người này.”

“Dạ, Hoàng Thượng!”

Chúng tướng sĩ cùng hô to, ở trong gió tuyết đuổi theo Hạc Minh. Tiêu Mặc nhanh chóng chạy nhanh, chạy ở phía trước đội ngũ, mà hắn gần như là khống chế không được sát ý mãnh liệt trào ra rồi.

“Hạc Minh. . . . . .”

Hạc Minh ôm Hạ Lan Phiêu chạy trốn tới một cái sơn động trên vách đá của Ngư đảo, mà bốn phía của cái sơn động địa thế phức tạp này toàn là biển, mà cả đảo lại bị Tiêu Mặc vây tròn rồi nên đây là địa phương có thể ẩn thân duy nhất của bọn họ.

Trong sơn động, Hạ Lan Phiêu cuộn tròn thân thể nghe được có người xông vào động nhưng vì không biết đường mà phát ra âm thanh phẫn hận, có chút khổ sở nói: “Không ngờ sơn động bọn nhỏ của Ngư đảo dùng để chơi trốn tìm lại là chỗ ẩn thân duy nhất của chúng ta. Nếu lúc trước bọn họ có thể có thời gian chạy đến bên trong hang núi này, có lẽ sẽ sống sót. . . . . .”

“Chớ dại dột.” Hạc Minh nụ cười nhạt nhòa: “Cho dù bọn họ không có xem qua bản đồ của sơn động này không tìm được đường tiến vào mà nói, chỉ cần chận cửa động lại, cũng làm cho bọn họ đói chết thôi.”

. . . . . .

“Vậy tại sao ngươi muốn dẫn ta trốn tới đây?” Hạ Lan Phiêu bắt đầu gầm thét.

“Ở chỗ này còn có một chút hi vọng, núp ở những địa phương khác thời gian bị tìm được chỉ biết nhanh hơn ~~~ Tiêu Mặc cũng không muốn để cho ngươi chết, cho nên chúng ta vẫn có thể cùng hắn nói một vài điều kiện.”

“Hả? Ngươi muốn nói điều kiện gì?”

“Chưa nghĩ ra.”

. . . . . .

“Tiểu Hạ Lan, ngươi không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta! Tên khốn kia ước chừng dẫn theo 500 cao thủ, nếu ta một người cũng có thể giết ra ngoài, nhưng mang theo con ghẻ (*) ngươi mà nói, tỷ lệ chết trong tay bọn họ tương đối cao. Huống chi, ngươi cũng biết tiểu tử kia là một người cỡ nào tỉnh táo sắc bén, cơ hội duy nhất của chúng ta chính là ngồi đợi lúc đại loạn, đoạt thuyền của hắn chạy ra khỏi Ngư đảo. Đương nhiên, như vậy có chút khó khăn. . . . . .”

(*) con ghẻ: Trong thời cổ đại, góa phụ tái hôn, gia đình nói chung không phải là rất tốt, ý chỉ là thiên tai

“Tùy tiện thôi.” Hạ Lan Phiêu mệt mỏi nói: “Trốn ở chỗ này cũng tốt. Có thể trễ một chút gặp được hắn liền trễ một chút, thật sự không tránh khỏi cùng hắn đánh nhau chết sống là được. Chỉ là, Hạc Minh ngươi không cần thiết phải theo ta đối diện với mấy cái này.”

“Ngày quá nhàm chán, cảm giác ‘ Vong Mệnh Thiên Nhai ’ (bỏ mạng ở biển?) như vậy vẫn là rất mới lạ. Mới vừa rồi ta ôm ngươi chạy, có cảm giác hay không chúng ta cùng sinh cùng tử, Tiểu Hạ Lan ~~”

“Hạc Minh đại nhân, van ngươi đừng làm rộn.” Hạ Lan Phiêu mệt mỏi đỡ cái trán: “Vẫn là suy nghĩ xem kế tiếp nên làm như thế nào đi.”

Mấy ngày trước, Hạc Minh ở trong lúc vô ý thấy bản đồ của cái sơn động này được bảo tồn tốt trong một hộp kim loại, còn nhàn rỗi không chuyện gì tới thực địa (sơn động thật) khảo sát qua, lại không nghĩ rằng lần “Nhàm chán” này của hắn thế nhưng lại trở thành vũ khí giằng co bọn họ và Tiêu Mặc.

Mặc dù binh sĩ của Tiêu Mặc tạm thời vào không được sơn động địa thế phức tạp này, nhưng bọn hắn đều là binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, phát hiện chỗ ẩn thân của Hạc Minh và Hạ Lan Phiêu là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hơn nữa Hạc Minh và Hạ Lan Phiêu cũng không có mang theo thức ăn và nước uống, trong sơn động cũng không thể kiên trì bao lâu, cho nên bại cục (kết cục thất bại) của bọn họ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hạ Lan Phiêu và Hạc Minh cùng biết rõ đáp án, nhưng Hạ Lan Phiêu giống như đà điểu vùi đầu giấu ở trong cát, cố chấp không thèm nghĩ tiếp hậu quả của việc mình chạy trốn, cố chấp không cùng Tiêu Mặc gặp mặt. Nàng chỉ biết, nàng thật rất không muốn gặp hắn. . . . . .

Tiêu Mặc. . . . . .

Nhưng rốt cuộc bọn họ không nghĩ tới, Tiêu Mặc thậm chí không có kiên nhẫn chờ đợi. Tiêu Mặc rất có ***** ném chất độc không biết tên vào trong sơn động, Hạ Lan Phiêu vẫn còn tốt, nhưng Hạc Minh lại ho kịch liệt, xem ra bị trúng độc không cạn. Hạ Lan Phiêu lo lắng vỗ sau lưng Hạc Minh, mà Hạc Minh nhìn khói mù tràn ngập trong sơn động, tán thưởng cười: “Tiểu tử này rốt cuộc bắt đầu nghiêm túc ~~ Tiểu Hạ Lan, lần này chúng ta rất khó trốn, chỉ sợ ngươi thật phải đi về với hắn. Ngươi yên tâm, Tề quốc cũng không yếu, giao chiến với Chu quốc mà nói ai thắng ai bại vẫn còn rất khó nói. Chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài.”

“Hạc Minh, rốt cuộc ngươi thế nào rồi?” Hạ Lan Phiêu vội vàng ôm lấy Hạc Minh: “Khói mù màu vàng này rốt cuộc là cái gì? Tại sao ta không có chuyện gì?”

“Ta cũng không biết nha ~~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.