Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 301: Chương 301: Chương 303




“Đây chính là phòng trà của các ngươi? Tách riêng uống trà và ăn uống ra, cũng thật sự là hiếm lạ.”

“Không cần.” Tiêu Mặc lắc đầu, cười chuyển động ly trà trong tay: “Mọi việc đều phải có chừng có mực, phải tránh bị nghiện. Cô nương, ta muốn gặp mặt lão bản của Ngọc Minh Trai, xin thay thông truyền.” (L: hình như bên trên bị mất đoạn??? thấy k liên kết lắm)

“Lão bản không gặp khách lạ.” Thị nữ mỉm cười cự tuyệt.

“Vậy sao. . . . . .” Tiêu Mặc lộ ra vẻ mặt tiếc hận mà cô đơn: “Rõ là. . . . . . Nhưng đáng tiếc.”

Thất vọng của nam tử tuấn mỹ này đả động trái tim của thị nữ.

Nàng chỉ cảm thấy trái tim mạnh mẽ nhảy lên, mặt cũng trong nháy mắt trở nên đỏ bừng. Nàng xấu hổ nhìn Tiêu Mặc, do dự một hồi, rốt cuộc nói: “Mặc dù lão bản không thường xuất hiện, nhưng hình như hôm nay nàng tới Ngọc Minh Trai. Nếu không, để nô tỳ thông truyền chưởng quỹ, để chưởng quỹ hỏi một chút ý tứ của lão bản?”

“Tốt.” Tiêu Mặc cười: “Xin nói lại với lão bản, nói ta muốn mua cả Ngọc Minh Trai.”

Ngay từ lúc ở Đại Chu, Tiêu Mặc đã chú ý tới khách điếm trong thời gian ngắn ngủi mở rộng và mang theo lợi ích khổng lồ này, phái một số người đi tìm hiểu. Nhưng mà, người về báo lại đều nói dò thăm không tới bất kỳ tin tức gì của lão bản khách điếm này, Ngọc Minh Trai cũng cự tuyệt đề nghị phát triển tới Đại Chu.

Chỉ là một thương nhân, lại có thể cự tuyệt lợi ích của lời mời mở rộng? Rốt cuộc là không biết điều, hay là có chỗ hơn người gì?

Thật rất tò mò về lão bản của Ngọc Minh Trai này đấy. . . . . .

Tiêu Mặc nghĩ tới, tự nhiên uống nước trà làm người vui vẻ, nghe tiếng đàn giống như thiên âm (âm thanh trên trời), chỉ cảm thấy thần kinh cẳng thẳng nhiều năm qua rốt cuộc buông lỏng. Đang ở lúc hắn lẳng lặng hưởng thụ thời gian chờ đợi thì lại nghe được tiếng tỳ nữ giòn giã nói sau lưng hắn: “Công tử, phu nhân nhà chúng ta đã tới!”

“Bá.”

Theo màn trướng màu xanh lá nhấc lên, Tiêu Mặc chậm rãi quay đầu lại. Hắn chỉ thấy một đôi tay trắng nõn nhỏ bé dừng lại ở trên màn trướng, mà một nữ tử áo trắng che mặt cũng đứng ở trước mặt hắn.

Mắt hắn híp lại, nhìn nữ tử giống như bị bao phủ ở trong sương mù màu trắng không thấy rõ mặt mũi đó, khóe môi lộ ra mỉm cười lạnh nhạt. Hắn chú ý thấy, sau khi nàng kia thấy hắn liền theo bản năng lui lại mấy bước, sửng sốt một chút, nhưng vẫn là chậm rãi đi tới trước mặt hắn.

Xem ra, là người quen biết nha. Thật thú vị.

“Phu nhân, ta tên là Tiêu Mặc, sớm nghe nói về đại danh (tiếng tăm) của phu nhân, đặc biệt tới để thăm viếng phu nhân.”

“Ừ. . . . . .” Bạch y nữ tử (cô gái mặc quần áo màu trắng) kia phát ra âm tiết kỳ quái.

“Phu nhân không tiện nói chuyện sao?”

“Ta. . . . . . Cổ họng có chút khó chịu.”

“Không sao.” Tiêu Mặc cười ôn hòa: “Nếu cổ họng của phu nhân khó chịu, vậy để cho Mặc pha trà cho ngài, thanh nhiệt giải độc đi.”

“Phu nhân há lại hiếm lạ uống trà hư kia của ngươi?” Thương Nguyệt lập tức đứng ở trước mặt Hạ Lan Phiêu: “Đi, không cần để ý tên háo sắc này!”

“Ý kiến của phu nhân là?”

Tiêu Mặc giống như căn bản không có thấy Thương Nguyệt, mắt mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu. Ánh mắt của hắn giống như một thanh lợi kiếm, xuyên thấu qua khăn che mặt và mặt nạ của Hạ Lan Phiêu, thẳng tắp đâm vào mặt mũi của nàng, cũng làm cho Hạ Lan Phiêu có cảm giác mình giống như bị lột sạch y phục tại chỗ, lúng túng mà không chỗ che giấu.

Sau đó nàng bắt đầu hối hận mình cách màn lụa, không có nhìn kỹ bóng dáng của người đưa lưng về phía mình, theo thói quen lui về phía sau, theo thói quen muốn chạy trốn. Nhưng mà, thân thể của nàng giống như bị hóa đá, không thể động đậy chút nào. Nàng nhìn tròng mắt đen nhánh không thấy đáy của Tiêu Mặc, biết lúc này mình trốn chạy mà nói chỉ càng làm người nam nhân này hoài nghi nhiều hơn.

Hơn nữa, vì sao ta phải chạy trốn? Chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy rồi, chính ta ở trước mặt hắn còn vẫn nhỏ yếu giống như quá khứ sao?

Ta cũng trưởng thành, Tiêu Mặc.

“Được.” (L: là trả lời câu pha trà của Mặc đó ~)

Vì vậy, Hạ Lan Phiêu và Thương Nguyệt ngồi ở trên ghế đá, nhìn Tiêu Mặc tư thế thuần thục pha trà cho bọn họ. Hắn theo trình tự người thị nữ kia mới vừa pha trà, đun nóng nước, sau đó rắc đều lá trà lên vải. Đợi lúc nước trà tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, hắn ưu nhã múc một chén nước trà cho Hạ Lan Phiêu.

Hạ Lan Phiêu là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Mặc làm những công việc mà hạ nhân mới làm này, nhưng không ngờ phát hiện hắn làm thuần thục như vậy, quả thật giống như làm đã quen. Tỳ nữ Thúy nhi phục vụ Tiêu Mặc thấy thế, vui mừng kêu lên tiếng: “Thì ra là công tử cũng biết pha trà?”

“Mới vừa thấy, lúc đó học.” Tiêu Mặc thản nhiên nói.

Mọi người: . . . . . .

“Xin phu nhân thưởng thức trà.”

“Đa tạ.” Hạ Lan Phiêu cố ý khàn giọng nói.

Nàng nhìn bàn tay trắng noãn thon dài cầm ly trà của Tiêu Mặc, nhớ lại đôi tay này của hắn đã từng dịu dàng xuyên qua tóc của mình, đã từng dịu dàng ôm lấy eo của nàng, cũng từng dịu dàng mà sắc mặt không đổi giết đứa bé của nàng, giết nhiều người của Ngư đảo như vậy. . . . . .

Một loại đau lòng khó hiểu và hít thở không thông trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, mà hô hấp của nàng cũng không tự giác dồn dập lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.