Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 15: Chương 15: Ngươi có thể mặt dày hơn được không?




Thương Liên tận tình đưa Lam Khanh Khanh đi hết ngang dọc ngõ ngách trong thành Tây, miệng líu lo líu lít không ngừng y như người nàng lần đầu gặp ở Túy Yên lầu không phải là nàng ấy vậy

“Cô xem xem, đây là Cẩm Niên các là tiệm tơ lụa lớn nhất thành Tây, kia là Phượng Hiên lầu trà lâu nổi tiếng...bla...bla...bla...”

“Đặc biệt chính là bốn điểm trọng yếu của thành Tây, Túy Yên lầu và Diệp Hương các là nơi thu thập thông tin cũng là nơi để tìm người. Thiến Huyên phường là tiệm cầm đồ có tiếng cũng là nơi nắm giữ máu mạch lớn nhất thành Tây. Tố Duyệt các, khách điếm sa hoa tranh trọng nhất thành Tây, là nơi hội tụ nhiều nhân sĩ hay dân thương, kẻ tầm thường đến cao nhân đều trọ lại nơi đây”

Lam Khanh Khanh gật đầu, quả thật quy mô Dạ Nguyệt sơn trang rất lớn nha, thành Tây này có một trăm hai mươi ba cửa hiệu, lại có hai mươi tư cửa hiệu, mười ba cửa hàng lớn thuộc tay Dạ Nguyệt. Haiz thảo nào Dạ Nguyệt lạ có tiếng vậy, nhưng hình như mọi người không biết trong sơn trang toàn bọn vô lại với già mồm thì phải.

“Này Khanh Khanh ta đưa cô đến Diệp Hương lầu nhé” Thương Liên hươ hươ tay trước mặt Lam Khanh Khanh, nàng gật đầu hỏi “các cửa hàng này là ai quả“. “Ờ trước kia Tố Duyệt các là của cữu công tử Lâm Bích Tần, Thiến Huyên phường thuộc về nhị công tử Bạch Mặc Thương, Túy Yên lầu là tam công tử Mộ Dung Xuất, Diệp Hương các do lục công tử Vương Lăng Thần”

“Vậy tại sao họ lại cho ta quản hai điểm mấu chốt?” Lam Khanh Khanh khó hiểu hỏi, Thương Liên vỗ vai nàng một cái “bọn họ trăm công nghìn việc ở Dạ Nguyệt lại làm chủ sau lưng bao nhiêu gian hàng từ thành Bắc đến thành Tây, từ phố Kim Hải đến phố Ngọc An chứ, còn cô vừa và sơn trang lại không biết cô hợp với việc gì thấy cô thích lui tới thành Tây nên cho thôi”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện chớp mắt đã đứng trước cửa Diệp Hương các, Lam Khanh Khanh nhìn tấm bảng to đùng viết ba chữ Diệp Hương các như rồng bay phượng rồi bước vào trong. Kiến trúc đúng thật không tệ, vừa thanh tao lại nhàn nhã xen chút hoa văn tinh xảo, rất hợp với một trà lâu quán ăn.

Nàng càng nghĩ càng không thể hiểu, là bọn họ quá tin tưởng nàng hay cho rằng nàng sẽ quản lý tốt hai nơi này.

Chưởng quản thấy Thương Liên cùng một nam tử lạ mặt đến liền hiểu ra gì đó tươi cười tiếp đón. “Uầy Thương Liên cô nương hôm nay rảnh rỗi hay là thanh lâu của cô đóng cửa nên tới đây!”

Thương Liên liếc xéo ông ta một cái “ông trù ẻo Túy Yên Lầu đấy à”, nàng kéo Lam Khanh Khanh tới trước mặt “đây là Lãnh công tử, nên chào hỏi nhỉ“. Ông ta cười hiền hòa “mời lên lầu thưởng trà, công tử thấy sao”, Lam Khanh Khanh gật đầu hảo một tiếng.

Ông đưa Lam Khanh Khanh cùng Thương Liên lên tận lầu ba, vì đây là tầng có phòng thượng hạn nhất nên đa số ít người. Lam Khanh Khanh đi ngang qua một nhóm người có khoảng ba bốn tên, cảm giác có gì đó không đúng nên vô ý thức đi nhanh thêm một bước nhưng vẫn không nhanh bằng người kia.

“Nha tiểu mỹ nhân lại gặp nhau rồi đây có được gọi là duyên phận không?” Lam Khanh Khanh trừng mắt nhìn nam tử xinh đẹp phải nói là yêu nghiệt trước mặt “công tử xin lỗi ngài nhận nhầm người rồi”

Lam Khanh Khanh hơi vùng ra lại bị hắn một tay ôm ngang eo xiết lại “tiểu mỹ nhân nàng nói nàng không quen ta sao? Không sao ta quen nàng là được“. Lam Khanh Khanh biết hắn nhận ra mình cố vùng ra nói nhỏ “ta hiện là nam nhân ngươi...ta...có phải hơi không hợp?”

Hắn nhìn ngang ngó dọc thấy mọi người đang nhìn họ liền thả nàng ra, Lam Khanh Khanh trừng hắn bây giờ nàng mới biết có kẻ ngốc mới tin hắn là kẻ vô dụng trong lời đồn. Nàng mà biết kẻ nào tung tin hắn là phế vật, đồ vô dụng nàng liền chém chết kẻ đó.

Phong Nguyệt Vô Thần cười đến vô lại cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng “tiểu mỹ nhân nàng đã thấy hết toàn bộ thân thể ta rồi, có nên...chịu trách nhiệm không?”, “ta nhớ không nhầm đào hoa ngươi vô số sao không đi tìm các nàng đi” Lam Khanh Khanh cười đến vô cùng nguy hiểm.

“Nha không giống” hắn vẫn ngây thơ như không biết sát khí đang tỏ ra từ người nàng, Lam Khanh Khanh cúi đầu cười bất ngờ giáng cho hắn một phát trời đáng là hắn phải lui vài bước quát to “mẹ nó chứ biến thái vô sỉ CMM ngươi có thể mặt dày hơn được không.”

Chửi xong Lam Khanh Khanh tức giận đi vào phòng gần đó đóng cửa một cái rầm. Thương Liên dùng ánh mắt đồng cảm liếc về phía Phong Nguyệt Vô Thần rồi đi theo ông chưởng quày vào phòng.

Vân nhìn Phong Nguyệt Vô Thần hỏi “chủ tử người có sao không hay ta...”, “không cần” hắn nhìn căn phòng đó rồi mỉm cười “điều tra nàng cho ta” hắn xoay người rời đi như có như không lẩm bẩm “thú vị, thật thú vị”

******

Bên trong phòng

“Ấy Khanh Khanh bớt giận bớt giận” Thương Liên vuốt vuốt lưbg nàng cười, ông chưởng quản cũng cười theo khuyên “tiểu thư người mặc kệ đi hắn nổi tiếng phong lưu cũng chỉ là tên phế vật, người...”

“Phế vật cái rắm...” Lam Khanh Khanh buộc miệng chửi giơ cánh tay vừa bị hắn nắm ra vén ống tay áo lên, trên da thịt trắng noãn liền xuất hiện vết ứa máu. Thương Liên cau mày “làm sao...làm sao có thể?”, nàng nghiêm mặt “nếu hắn là người bình thường thì cho dù hắn làm thế nào cũng không chạm vào ta được, đằng này” đúng là lúc nảy nàng cho dù vùng vẩy ra sao vẫn không thoát được hắn.

Nam nhân yêu nghiệt này không phải là người tầm thường tốt nhất là không nên dây dưa với hắn, Lam Khanh Khanh thầm nhủ.

Nhưng nàng đâu biết được đời không như là mơ, sau này nàng còn phải gặp hắn dài dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.