Lão Bà Nô

Chương 7: Chương 7




Hiên Viên Chiếu tiễn bước Hiên Viên Dã, thầm nghĩ tiểu tử này quả thực so với mình năm năm trước không có gì khác nhau. Hắn lắc đầu cười cười: Cũng không biết lúc nào tên tiểu tử đó có thể gặp được một người lợi hại đến quản giáo hắn, cũng giống như mình đã gặp được Ly Lạc.

Nhắc tới Ly Lạc, lòng hắn tự nhiên mềm lại, thậm chí cả quãng thời gian quỳ ván giặt cũng trở nên tốt đẹp. Ánh mắt hắn rơi vào tấm ván giặt ở đầu giường, bước tới nâng nó lên nhẹ nhàng vuốt ve, cười khổ nói: “Huynh đệ a huynh đệ, thời gian ngươi cùng ta ở bên nhau cũng coi như không ít, ai, mấy ngày nay Ly Lạc không có ở đây, không có ta ở bên ngươi, có thấy tịch mịch không? Nhưng không có Ly Lạc, ta quỳ ngươi làm gì? Không phải tự mình đi chịu tội sao? Nếu bây giờ Ly Lạc xuất hiện trước mặt ta, cả đêm nay ta quỳ ngươi cũng được.” [bị vợ cho quỳ ván giặc tới nổi ghiền thì thật ko thể chịu nổi rùi]

Hắn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ, giống như tiếng ngói vỡ trên đầu.

Hiên Viên Chiếu lúc này không còn là tên tiểu tử năm năm trước, trong lòng cả kinh, liền phi thân ra ngoài, không chờ chân chạm mặt đất, dùng khinh công bay lên mái nhà.

Nhìn chung quanh không có vết chân người, hắn hừ một tiếng: “Giỏi thay cho hắn, đã thoát được rồi.” Nói xong ngồi xổm người xuống xem mái ngói, chỉ thấy quả nhiên bị vỡ một khối, bên cạnh có vết máu đỏ sậm.

Hiên Viên Chiếu thầm nghĩ kì quái, chẳng lẽ là tên thích khách bị thương? Không lẽ trong hoàng cung có chuyện? Trong lòng vừa nghĩ vậy, liền lập tức kêu Bình Đại Bình Nhị đến, phân phó bọn họ canh gác các nơi trong phủ cho tốt, tuyệt không cho phép thích khách kia trốn thoát.

Hắn lập tức thay đổi y phục tiến cung. Hiên Viên Trường Không vẻ mặt bất mãn ra tiếp, không vui nói: “Làm gì? Ly Lạc nhà các ngươi không có ở đây, nhịn không được phòng trống lại nhìn ta sung sướng không vừa mắt có đúng không? Có lời gì nói mau, hắn còn đang ở trong phòng chờ ta.”

Hiên Viên Chiếu trong lòng kinh ngạc, thấy bộ dáng Hiên Viên Trường Không giống như không hề biết chuyện gì, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói luyên thuyên hai câu liền nhanh chóng cáo lui đi ra. Phía sau truyền đến tiếng mắng phẫn hận của Hiên Viên Trường Không, kèm theo một tiếng “khuông lang”, không biết vật xui xẻo nào bị mình liên lụy, bỏ mình trong tay hoàng đế đương nổi giận.

Hiên Viên Chiếu trở về phủ, kêu Bình Đại Bình Nhị lên hỏi, hai người họ đều nói ngay cả một con ruồi cũng không thể bay qua. Lúc này hắn mới yên tâm, thầm nghĩ đại khái là có vị vương công đại thần nào đó bị hành thích, cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai, đến lúc đó có người bị đâm, nhất định sẽ kinh động hoàng thượng, chắc chắn sẽ lùng bắt. Đến lúc đó hắn đem thích khách bắt được trong phủ đưa đến, mọi sự liền đại cát.

Hiên Viên Chiếu hết sức tín nhiệm năng lực của đám người Bình Đại. Hắn trở lại Hà Phong Hiên, nghĩ về Ly Lạc trong chốc lát rồi mới đi ngủ. Ngủ không tới hai canh giờ, đột nhiên tiền viện truyền đến thanh âm ầm ĩ, khiến hắn bừng tỉnh dậy.

Bình Tam vào bẩm báo: “Vương gia, quả thật có người bị đâm, hiện tại quan binh đang ở trong thành lùng bắt, có một đội ngự lâm quân đã tới phủ chúng ta. Chúng nô tài không dám kinh động lão vương gia, người xem có để cho bọn họ lục soát không.”

Hiên Viên Chiếu đứng lên mặc quần áo nói: “Không hay rồi, lúc này đã xuất động, chứng tỏ người bị đâm là một vị quyền cao chức trọng, bởi vậy hoàng huynh mới sốt ruột như thế. Cũng không biết là ai, chúng ta đi hỏi một chút.”

Tới trong sân, viên quan dẫn đầu ngự lâm quân vội vàng tiến lên chào, Hiên Viên Chiếu khoát tay nói: “Không cần đa lễ, cho người của ngươi cùng hạ nhân trong phủ ta đi lục soát. Đêm qua trong phủ ta rất có thể có thích khách ẩn giấu, trên mái ngói vẫn nhìn thấy vết máu.” Lại phân phó Bình Nhị Bình Tam: “Các ngươi phải phối hợp với ngự lâm quân cẩn thận lùng bắt, nhưng không được kinh động cha ta, hiểu chưa? [chết rùi có chuyện lớn rùi mà ta còn ngửi đc có mùi của Lạc Lạc nha]

Bình Đại Bình Nhị nhận mệnh rời đi, mấy trăm ngự lâm quân đi theo bọn họ tiến về các nơi trong vương phủ. Viên quan ngự lâm quân cảm động nói: “Vương gia thật là hiểu đại nghĩa mới ủng hộ chúng ta như thế, so với người khác…”

Hiên Viên Chiếu chỉ lo lắng cho người bị đâm, không chờ hắn nói xong, bèn khoát tay chặn lại: “Không cần phải nói, ta biết. Tiền Minh ta hỏi ngươi, người bị đâm là vị vương công đại thần nào? Hiện tại ra sao? Còn sống không?”

Tiền Minh vỗ đùi, thở vắn than dài nói: “Sống cái gì a, đợi đến lúc phát hiện ra thì đã chết lâu rồi, quốc sư giận điên lên, chẳng những chúng ta, ngay cả môn đồ thủ hạ dưới tay hắn cũng đều xuất động. Lệnh trong vòng ba ngày nhất định phải bắt được hung thủ, nghìn đao vạn chém báo thù cho Cừu đại nhân.”

Hiên Viên Chiếu nghe xong trong lòng nhất thời lạnh toát, mặt hắn tái mét, tâm thần đại chấn không khỏi lung lay, tiến lên kéo cổ áo Tiền Minh lớn tiếng hỏi: “Ai? Ngươi nói là ai bị đâm? Là Cừu Năng sao? Đồ đệ bảo bối Cừu Năng của quốc sư?”

Tiền Minh bị bộ dáng sắc bén của hắn dọa đến nhảy dựng lên, còn tưởng rằng hắn và Cừu Năng quan hệ thâm hậu, vội vàng nói: “ Đúng vậy, chính là Cừu đại nhân. Ai nha bi thảm a, bị một kiếm đâm thủng lồng ngực. Bất quá thanh kiếm Cừu đại nhân nắm trong tay khi chết cũng có vết máu, nói vậy tên thích khách kia cũng bị thương. Theo ta thấy, thích khách trốn trong vương phủ khẳng định chính là người giết Cừu đại nhân, vương gia may mắn…”

Tiền Minh còn nói những gì, Hiên Viên Chiếu đã nghe không vào nữa. Hắn buông Tiền Minh ra, cúi đầu vội vàng đi vòng quanh, lẩm bẩm nói: “Không, sẽ không, khó có khả năng là Ly Lạc. Ly Lạc đã đi ra cửa, y khẳng định là đi thăm sư phụ, đã ba ngày trôi qua, sao có thể xuất hiện ở kinh thành. Đúng, không sai, y đã đáp ứng với ta sẽ không hành sự lỗ mãng, không sai, không phải là y. Cừu Năng khẳng định là kết thù với người khác, cho nên… Không sai, chính là như vậy…”

Những lời này nói là phân tích, đúng hơn là tự an ủi mình. Đáng tiếc là ngay cả chính Hiên Viên Chiếu cũng biết, những lời an ủi này chỉ là lừa mình dối người, thử hỏi, Cừu Năng được Độc Cô Khung chân truyền, có ai có thể giết chết hắn, trừ bỏ Ly Lạc, hăn căn bản không nghĩ ra được người thứ hai.

“Ân, sắc mặt quốc sư tệ lắm, thành thật mà nói, ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, ai chẳng biết Cừu đại nhân là đệ tử đắc ý nhất của hắn. Ai, xảy ra chuyện như vầy, vương gia người cũng phải cố nén bi thương a, hung thủ nhất định khó thoát …” Tiền Minh không muốn bỏ phí cơ hội nịnh hót vương gia, không ngừng tiến lên an ủi, bộ dáng tựa hồ thống khổ vô cùng.

“Ta cố nén bi thương cái rắm.” Hiên Viên Chiếu tức giận nhìn Tiền Minh: “Hắn chết ta càng cao hứng, quốc sư tức giận liên quan gì tới ta, hắn sinh khí sao, ta so với hắn còn muốn sinh khí gấp bội.” Hắn kiên định cước bộ, suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ, hiện tại làm sao khiến cho ngự lâm quân ngừng lục soát? Đã bắt đầu rồi, từng góc trong vương phủ đã bị lục soát, không phải nói ngừng là ngừng được.

Hiên Viên Chiếu càng thêm lo lắng chính là, Ly Lạc bị thương, còn không biết thương thế ra sao. Cừu Năng võ công không phải tầm thường, đòn cuối cùng trước khi chết uy lực càng thêm đáng sợ.

Vừa nghĩ đến thương thế của Ly Lạc, Hiên Viên Chiếu lòng như lửa đốt, hận Ly Lạc không thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt mình. Quản cái gì Độc Cô Khung Độc Cô Phú, ngay cả hoàng đế ca ca thiên hoàng lão tử tới, hắn cũng phải đem Ly Lạc gắt gao ôm vào trong ngực không buông tay.

Vừa mới nghĩ như vậy, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hai thanh âm đồng thời vang lên: “Đại nhân, vương gia…”

Hiên Viên Chiếu cùng Tiền Minh xoay người, chỉ thấy Bình Đại dìu một người bước tới, một đội ngự lâm quân đi bên cạnh đều thần sắc ủy khuất không cam lòng.

Không chờ Bình Đại bẩm báo, Hiên Viên Chiếu xông lên đón lấy người kia, rõ ràng minh bạch, không phải Ly Lạc còn ai vào đây.

“Đại nhân, chúng ta tìm được thích khách rồi, nhưng người hầu vương phủ lại nhất quyết không cho chúng ta động vào hắn, lại càng không cho trói lại.” Tên ngự lâm quân bắt đầu ủy khuất cáo trạng với người đứng đầu, còn Bình Đại nói khẽ với Hiên Viên Chiếu: “Người bị ám sát là Cừu Năng, thích khách chính là Ly Lạc, vương gia, chuyện này…”

Hiên Viên Chiếu khoát tay, trầm giọng nói: “Mọi việc ta đều đã rõ, Bình Đại, ngươi làm tốt lắm, lập tức đi truyền thái y tốt nhất thái y viện lại đây, bảo bọn họ mang đến dược vật tốt nhất.”

Bình Đại chần chờ một chút, cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười vui mừng: Hài tử này năm năm trước vẫn chỉ biết hồ đồ, giờ đã trở thành một nam tử hán đại trượng phu có đảm lược. [vỗ tay chúc mừng cho thành quả dạy dỗ của Lạc Lạc nào ] Hắn vui vẻ lĩnh mệnh rời đi.

Ly Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thần sắc vừa là khiếp sợ vừa là cảm động, môi y mấp máy cả nửa ngày, mới run rẩy nói: “Hiên Viên, ta… ta xin lỗi ngươi, ta… đã không tuân thủ lời hứa với ngươi, ngươi… ngươi không cần vì ta mà trở mặt với quốc sư…Ngươi nghìn vạn lần không thể… làm như vậy, thế lực quốc sư… áp lực của hoàng thượng… Hiên Viên…”

Thương thế của y đau đớn vô cùng, mất máu quá nhiều dẫn đến vô lực, nói đứt quãng mấy câu, thấy bộ dáng Hiên Viên Chiếu không để ý tới, trong mắt hắn thần sắc càng thâm trầm kiên định khó dò vô cùng. Y biết ý hắn muốn giữ lại mình, trong lòng quýnh lên, liều mạng tránh ra cũng không được, không thể làm gì khác hơn ngoài việc quay về phía tên Tiền Minh đang đứng ngây ra như phỗng phía sau mà hô: “Các ngươi không phải muốn bắt thích khách sao? Còn đứng đấy làm gì? Nhanh chóng lại đây bắt ta đi.”

Tiền Minh phục hồi lại tinh thần, thương cảm thay cả đời đầu lĩnh ngự lâm quân cũng chưa từng gặp qua chuyện đáng ngạc nhiên như vậy: Vốn vương gia đang oán giận, sau khi nhìn thấy thích khách xong, lại chuyển từ tích cực phối hợp lùng bắt sang cực lực ôm ấp thích khách không cho bọn họ hành động. Mà phạm nhân được vương gia liều mạng bảo vệ lại cư nhiên chủ động gọi mình ra bắt y.

“Mau tới đây bắt ta đi, các ngươi… các ngươi không mang ta đi, trở về ăn nói thế nào với quốc sư?” Khí lực Ly Lạc dần dần yếu đi, thần trí cũng từ từ mơ hồ, y hô hoán xong, liền ngất đi.

Ta cũng muốn mang ngươi trở về a, nhưng ngươi xem vương gia bộ dáng giống như lão hổ, ai dám đoạt người trong lòng hắn a, ta không thể trêu vào quốc sư, nhưng ta cũng không thể trêu vào vương gia. Trong lòng Tiền Minh liên tục kêu gào: U u ô, quả nhiên vận mệnh hạ nhân như chúng ta đúng là bi thảm a.

Hiên Viên Chiếu đứng lên, ôm chặt Ly Lạc nói với Tiền Minh: “Ta không nói nhảm với các ngươi, cám ơn các ngươi giúp ta tìm ra Ly Lạc, nhưng ta tuyệt đối sẽ không giao lại y. Ta cũng sẽ không khiến các ngươi khó xử, ngươi trở về có thể đem chuyện vừa nãy nói cho Độc Cô Khung, nói hắn muốn bắt hung thủ cứ tới chỗ của ta mà bắt.”

“Vương… vương gia…” Tiền Minh hô lớn, bị Hiên Viên Chiếu quay đầu lại trừng cho một cái, nhất thời bị dọa đến rớt nửa cái mạng, chỉ bất quá hắn còn có chức trách, không thể không kiên trì đến cùng: “Vương gia… chúng ta… chúng ta trở về phải nói rõ ràng cho quốc sư, cái này… người này là… là người như thế nào với ngài? Ngài sao…ngài sao lại che chở y như vậy?”

“Người này? Ngươi hỏi y là gì của ta?” Hiên Viên Chiếu cúi đầu ha ha cười, sau đó thanh âm thoắt trở nên êm ái: “Y là người quan trọng nhất trong số mạng của ta, là người yêu của ta, là vương phi của ta.” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ trở về nói với Độc Cô Khung như vậy.”

“Vâng…vâng… vương gia, ty chức lập tức sẽ đi.” Tiền Minh bị dọa đến ôm đầu trốn như chuột, không nói hai lời mang theo ngự lâm quân rời khỏi vương phủ.Thẳng đến ra đường cái, khẩu khí hắn mới trở lại, tự nhủ: má ơi, tưởng là ai, nguyên lai chính là một trong những nam thê hung hãn nổi tiếng kinh thành a, hắc hắc, xem ra có trò hay rồi, quốc sư, Tuyên vương gia…” Hắn vừa mới cười khúc khích, lại nhớ tới chính mình còn phải phụng mệnh quốc sư, sắc mặt đột nhiên chuyển biến, chỉ thiếu điều sướt mướt khóc lớn.

Tiếng chim hót ríu rít làm Ly Lạc bừng tỉnh khỏi cơn mê. Y mở mắt ra, chợt nghe thấy tiếng Hiên Viên Chiếu thấp giọng phân phó Bình Nhị Bình Tam cùng mấy người gia phó: “Đi, đem mấy con chim đáng hận trên cây ngoài cửa sổ đuổi hết đi cho ta, chúng nó ầm ỹ như vậy, vạn nhất đánh thức Ly Lạc thì làm sao?”

Hiên Viên, Ly Lạc cả kinh, toàn bộ cơn buồn ngủ chạy đâu mất, y giương mắt nhìn về phía đầu giường, là giường trướng quen thuộc, lại nhìn trên người, cũng là áo quần quen thuộc, nơi này chính là Hà Phong Hiên không sai. Mỗi một đồ vật đối với y mà nói, đều là quen thuộc đến mức thân thiết.

Khóe miệng y thoáng hiện một nét cười khổ, Hiên Viên đến cùng vẫn là lưu lại mình, mặc cho bao nhiêu phiền toái do hành động này mang lại. Y bắt đầu hối hận, thật sự hối hận, tại sao không thể ức chế được cảm xúc, nhìn thấy Cừu Năng trên đường, sao không thể làm bộ như không quen biết, tại sao lại đi theo hắn về kinh thành để tìm thời cơ ám sát?

Hiện giờ thù của cha mẹ đã được báo, nhưng y lại hại đến người mình yêu thương nhất. Y cố gắng ngồi dậy, cúi đầu nhìn, vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận. Trong lòng cảm giác vô cùng ấm áp, nhớ đến lời nói lúc trước của Hiên Viên Chiếu, vậy là các ngự y không dám chậm trễ, đã dùng đến thuốc cầm máu tốt nhất.

Có thể vẫn có biện pháp. Ly Lạc nghĩ thầm trong lòng. Y không thể để Hiên Viên Chiếu vì mình mà đối chọi với Độc Cô Khung, đừng nói đến quyền thế của Độc Cô Khung, chỉ riêng võ công của hắn, cả mình và Hiên Viên Chiếu đều không phải đối thủ, một khi hắn ôm hận trong lòng, ngày sau sẽ bất lợi cho Hiên Viên Chiếu …

Ly Lạc rùng mình một cái, không dám nghĩ xa hơn nữa. Không được, người nào làm người ấy chịu, y phải đi tìm Độc Cô Khung nói cho rõ ràng, chuyện này là ân oán riêng của mình và Cừu năng, không có nửa điểm quan hệ đến Hiên Viên Chiếu.

Không hại hắn, không liên lụy đến hắn, chính mình chỉ có thể làm đến nước này. Tương lai âm dương vĩnh viễn cách biệt, cũng chỉ có thể than trời một câu. Nghĩ đến việc bỏ đi tình yêu say đắm trong lòng mười bảy năm trời, nghĩ đến Hiên Viên Chiếu mất đi mình sẽ ra sao, Ly Lạc liền cảm thấy tim như bị dao cắt.

Chỉ là hiện tại hối hận đã không còn kịp nữa, huống chi báo được thù, nỗ lực của y bao năm qua cũng không uổng phí. Y chỉ nuối tiếc, kiếp này không thể cùng Hiên Viên Chiếu ở bên nhau đến đầu bạc răng long.

“Ly Lạc, sao ngươi lại ngồi dậy?” Hiên Viên Chiếu vừa bước vào phòng, nhìn thấy Ly Lạc ngồi trên giường nhíu mày suy nghĩ thần sắc bi thương, không khỏi kinh hãi, vội vàng chạy đến dìu y nằm xuống, nói: “Không sao cả, đừng lo lắng, thái y nói vết thương mặc dù sâu nhưng cũng không chí mạng, là may mắn trong bất hạnh, chỉ là mấy tháng từ nay về sau phải hảo hảo tịnh dưỡng, bởi vì mất máu quá nhiều…”

“Vương gia, sao ngươi không vào triều?” Ly Lạc ngăn lại bài miêu tả của Hiên Viên Chiếu về thương thế của mình, thật sự bởi vì y hiểu rõ chính mình bị thương đến mức nào.

“Vào triều làm gì? Ta đang chờ Độc Cô Khung đến đây. Nói không chừng hoàng đế ca ca cũng đến.” Hiên Viên Chiếu bình chân như vại nói, nhìn thấy sắc mặt của Ly Lạc trong nháy mắt chuyển sang lo lắng, hắn vội vàng che miệng Ly Lạc, nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm, thế lực của Độc Cô Khung ta rất rõ, lúc nào không được đắc tội hắn tự nhiên ta cũng không đi trêu chọc. Nhưng hiện tại tình huống bất đồng, vương phi của ta bị thương, còn muốn ta vì phần hòa khí nọ mà đem y mặc cho người ta xử trí, làm như vậy, Hiên Viên Chiếu ta còn có thể xem là nam nhân sao?”

Hắn vuốt ve Ly Lạc trong lòng mình, ôn nhu nói: “Ly Lạc, ta cũng biết ngươi tốt với ta, không muốn liên lụy ta, nhưng ngươi không thể chỉ suy nghĩ từ góc độ của ngươi, ngươi cũng nên ngẫm cho ta, có phải không? Ngươi yên tâm, chuyện này ta đã cân nhắc cẩn thận, thứ nhất, chuyện Cừu Năng hãm hại nhà ngươi đã rõ rành rành, trong tay lão cha đã có chứng cứ, cho nên hắn không chiếm được phần lý, mà ngươi vì phụ mẫu người nhà báo thù đó chính là chuyện kinh thiên địa nghĩa.

Thứ hai, luận về thân phận, ngươi là vương phi, hắn bất quá chỉ là một tên quan tứ phẩm nho nhỏ, coi như là ái đồ của Độc Cô Khung, so với ngươi còn kém một khoảng xa. Mặc dù hắn chết đi, nhưng cũng đã đâm bị thương ngươi, đây chính là trọng tội, không truy cứu sai lầm của hắn là may rồi. Cho nên chuyện này kì thật xử lý sẽ không giống như ngươi tưởng tượng, ngươi cứ yên tâm đi.”

Ly Lạc vội la lên: “Ta yên tâm? Ta sao có thể yên tâm? Lý do thứ nhất thuộc về quá khứ, nhưng lại là ân oán của Hạ triều, hoàng đế ca ca của ngươi sẽ không đứng về phía ta. Điều thứ hai, ngươi căn bản chính là cưỡng từ đoạt lý, làm sao ta có thể yên tâm, không được, ta…”

Y vừa muốn ngồi lên, lại bị Hiên Viên Chiếu ấn xuống, lúc này hắn hoàn toàn ngang ngược vô lý: “Ân, ta mặc kệ, dù sao thế nào cũng mặc kệ, chỉ cần ta còn sống không kẻ nào có thể mang ngươi đi, dù ta không làm vương gia nữa cũng phải bảo vệ ngươi.” [ cảm động quá ko ngờ tới lúc cần e Chiếu cũng có thể ra dáng trượng phu bảo vệ vợ yêu]

Đột nhiên trên mặt hắn hiện ra thần sắc mong đợi, ha ha cười: “Nếu như ta có thể bỏ đi danh hiệu đó thì tốt quá, hai người chúng ta có thể lui về chốn núi rừng, sống quãng đời còn lại nơi thanh sơn bích thủy, sau đó chờ đợi chuyển thế đầu thai, kiếp sau một lần nữa tiếp tục cuộc sống vợ chồng…”

Nói chưa hết lời, chợt thấy có Bình Đại bẩm báo: “Vương gia, hoàng thượng cùng quốc sư giá lâm, hiện đã ở ngoài cửa phủ, lão vương gia lệnh cho người nhanh chóng thay quần áo nghênh đón.”

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão vương gia cũng bảo để cho Ly Lạc ngươi an tâm dưỡng thương, quốc sư sẽ không mang ngươi đi, ngài nói cùng lắm thì ngài bồi hoàn một việc bất nghĩa, bất quá chuyện bất nghĩa này có lẽ cũng có thể trở thành chuyện tốt không chừng. Ngài phân phó ngươi chỉ được ở trong Hà Phong Hiên tĩnh dưỡng, chuyện phía sau không cần quan tâm.”

Bình Đại nói xong, kêu tiểu nha hoàn chờ ở bên ngoài vào: “Sơn Tú, mau bưng thuốc lên cho vương phi dùng, còn có thuốc bổ ở phòng bếp, ngươi phải dâng cho vương phi uống hết, hiểu chưa?”

Ly Lạc lúc này nào có tâm tư uống thuốc ăn canh, nhưng Hiên Viên Chiếu điểm vào mấy huyệt đạo của y, chế trụ y hành động, khiến cho y chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu đi xa, không thể làm gì được.

“Bình Tam, Bình Tam…” Y lo lắng hô, quả nhiên Bình Tam vọt vào, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy Ly Lạc? Khó chịu chỗ nào?”

“Không, ngươi… nhờ ngươi ôm ta ra tiền viện.” Thấy Bình Tam lập tức lui ra phía sau vài bước, y không nhịn được lại năn nỉ nói: “Cầu ngươi tam ca, chúng ta không đi ra, chỉ trốn phía sau cây hoặc chỗ nào đó, ta muốn tận mắt nhìn thấy Chiếu nhi bình an, nếu không… nếu không ta…” Y gấp đến độ hai tay nắm chặt mép giường, dưới tình thế cấp bách ngay cả xưng hô năm năm trước cũng dùng đến.

Bình Tam gật đầu, lại khó xử nói: “Ly Lạc, ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng… nhưng chuyện này không đơn giản như vậy, âm thầm ra ngoài xem tình hình cũng được, nhưng… nhưng mấu chốt là, ta ôm ngươi đi ra ngoài, một khi bị vương gia biết được…” Hắn rụt cổ lại, trong phủ ai chả biết Hiên Viên Chiếu chẳng những là lão bà nô, còn là bình dấm chua hạng nhất, hắn dám ôm Ly Lạc ra ngoài, bị tên kia biết được thì sao còn có hoa quả mà ăn điểm tâm?

Ly Lạc tức đến nổ đom đóm mắt, bất đắc dĩ nói: “Ngươi yên tâm đi tam ca, hắn không dám đâu, hắn mà dám động đến ngươi, ta giáo huấn hắn.” Nói xong, Bình Tam mới yên tâm gật đầu cười nói: “Được, như vậy thì không có vấn đề, cho nên Ly Lạc ngươi nhớ kĩ, nghìn vạn lần không thể chủ động đi ra nhận tội nha.”

Ly Lạc không nghĩ tới hắn sẽ nói câu này, không khỏi vừa cảm kích vừa hối hận, thầm nghĩ sớm biết như thế, lúc đầu đã không kích động mà báo thù, kết quả hại bao nhiêu người lo lắng, chỉ là… Ai, y thở dài một hơi, Bình Tam đã cõng y đứng lên.

Trong tiền viện Bình vương phủ, bầu không khí ngưng trọng quỷ dị, Hiên Viên Chiếu cùng Độc Cô Khung trên mặt đều hiện ra nụ cười lạnh, một bên lão vương gia sắc mặt ngưng trọng không nói lời nào, mà hoàng đế Hiên Viên Trường Không ở giữa thì đang cố giảng hòa.

“Xem kìa xem kìa, các ngươi đang làm cái gì vậy. Chiếu nhi, vương phi tại sao lại hạ sát Cừu Năng? Chẳng lẽ y ỷ mình là vương phi mà hoành hành không cố kị? Sao còn có kỉ cương phép nước gì nữa? Còn có ngươi, chẳng những không đại nghĩa diệt thân, cư nhiên còn bênh vực tội phạm, trước mặt ngự lâm quân lạm dựng chức quyền, có phải ngươi cho rằng trẫm không dám tước danh hiệu vương gia của ngươi?”

Hiên Viên Trường Không chỉ vào mũi đường đệ của mình, mặc dù giọng điệu nổi giận, vẻ mặt lại không hề lãnh khốc phẫn hận, chỉ có vẻ bất đắc dĩ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Hoàng huynh, người vội vã như vậy làm gì? Ly Lạc là ai ngươi cũng biết, sao có thể sớm kết luận như vậy, y thích thú việc vô duyên vô cớ chạy đi hạ sát Cừu Năng hay sao? Huống chi chính y cũng bị trọng thương.” Hiên Viên Chiếu bất mãn trừng mắt nhìn Hiên Viên Trường Không, không một chút sợ hãi: “Nói cho người biết, Cừu Năng mười bảy năm trước đã hãm hại cả nhà Ly Lạc ở Hạ triều, khiến cho người nhà Ly Lạc trừ y ra đều bị xử tử, ngươi nếu muốn xem, ở đây lão cha ta có toàn bộ chứng cứ.”

Hiên Viên lão vương gia phối hợp đem một chiếc hộp chuyển lên, Hiên Viên Trường Không nghi hoặc mở ra, bên trong lộ ra một mảnh lụa bạch, hắn càng xem thần sắc trên mặt càng âm tình bất định, cuối cùng hắn đem mảnh lụa bạch đưa cho Độc Cô Khung, tức giận rít gào: “Xem đi, ngươi dạy ra được loại đồ đệ gì vậy, chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy cũng làm được.”

Độc Cô Khung tiếp nhận nhìn qua vài lần, liền đem mảnh lụa thả vào trong hộp, thản nhiên nói: “Lời nói của một bên không đáng tin, huống chi nếu như đó là sự thật thì sao? Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi quên, Cừu Năng là thám tử do tiên đế phái đến Hạ triều, đây là lí do vì sao tuổi hắn lớn hơn so với ta nhưng ta vẫn hết lòng chỉ dạy. Bởi vì tiên đế muốn tiêu diệt Hạ triều, Cừu Năng mới hãm hại Ly Lạc, cũng là vì Lộc quốc chúng ta mà chuẩn bị. Chỉ tiếc tiên đế đột nhiên băng hà, tân hoàng đế đăng cơ thủ hiếu ba năm, không được khởi binh đao, kết quả làm cho Đại Danh Quốc chiếm tiện nghi.”

Hắn dừng một chút rồi nói: “Mặc kệ thế nào, Cừu Năng vẫn là thần tử của Lộc quốc, hơn nữa đối với Lộc quốc hắn vẫn trung thành tận tâm, hắn lại là đồ đệ của Độc Cô Khung ta, có người giết hắn, ta lại không trừng trị, hoàng thượng, ngài bảo ta sau này sao khiến cho người phục.”

“Nga, này…” Hiên Viên Trường Không nhất thời nghẹn lời, nghi hoặc nhìn Độc Cô Khung, thầm nghĩ không đúng a, Độc Cô Khung người này bình thường tính tình mặc dù lạnh nhạt, nhưng không phải người không biết lý lẽ. Cừu Năng tuy là vì Lộc quốc làm việc, song thủ đoạn quá sức hèn hạ, nếu như bình thường, Độc Cô chắc chắn cũng không tha cho hắn, sao lần này ngay cả trẫm cũng không nể mặt, chẳng lẽ có ẩn tình chi đây?

Trong sân nhất thời không ai nói chuyện nữa, Hiên Viên Trường Không cúi đầu nghĩ kĩ, đột nhiên ngẩng lên nói: “Chuyện này các ngươi tự mình xử lý đi, trẫm trong cung còn chút chuyện phải trở về giải quyết.” Hắn nói xong liền phân phó thái giám ở lại, lần này đúng là đưa thân vào chỗ nước đục.

Bình vương gia đăm chiêu nhìn hoàng đế xa giá rời đi, sau đó dời mắt đến người Độc Cô Khung, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Tới nước này, hoàng thượng đã phất tay, quốc sư tính xử lí thế nào? Trên có trời xanh, ta cùng khuyển tử tuyệt sẽ không để cho Ly Lạc chịu nửa phần ủy khuất.”

Độc Cô Khung cũng thản nhiên nói: “Ly Lạc còn sống, các ngươi không chịu để cho y chịu nửa phần ủy khuất, mà Cừu Năng đã chết, ta nửa đời phiêu linh, bên người chỉ có một người tri âm ấm lạnh, hiện giờ cũng bỏ đi, lão vương gia bảo ta bỏ qua thế nào được?”

Lời của hắn vừa thốt ra, Bình vương gia lập tức giương mắt nhìn trời. Lúc này ngay cả Hiên Viên Chiếu cũng phát giác nội tình có điểm bất bình thường, chỉ là dưới loại tình huống này không biết hỏi sao, chợt nghe Độc Cô Khung âm trầm nói: “Lão vương gia đâu cần tại hạ rào đón vòng quanh, Tẫn Dật ở nơi nào, mong rằng lão vương gia có thể bảo cho, Độc Cô Khung cảm kích vô cùng.”

“Tẫn Dật là ai? Bổn vương sao có thể biết hắn ở nơi nào?” Bình vương gia thu hồi ánh mắt nhìn trời, tiếp tục giả bộ hồ đồ.

Còn Hiên Viên Chiếu hồ đồ thật sự, này… chuyện này sao lại đột ngột thay đổi, cái gì Tẫn Dật, cái gì tri âm ấm lạnh, phi, Cừu Năng đã gần năm mươi tuổi, Độc Cô Khung dùng loại từ này đến nghe qua cũng thấy nổi gai ốc.

Mà Ly Lạc trốn ở sau cây nghe thấy lời ấy, thân thể không khỏi chấn động, Tẫn Dật, không phải là tên sư phụ sao? Quả nhiên là sư phụ cùng Độc Cô Khung có quan hệ, chẳng lẽ… chẳng lẽ đúng như mình phỏng đoán, hai người có mối hận đoạt thê sao?

Lại thấy Độc Cô Khung lạnh lẽo mở miệng: “Lão vương gia nếu muốn giả bộ hồ đồ, tại hạ cũng đành vậy, hoàng thượng đã mặc kệ chuyện này, nhưng kinh thành không thể do Bình vương phủ các ngươi một tay che trời. Ta không thể đương trường giết vương phi, song y ám sát đại thần trong triều, lại không chấp pháp, đạo lý này chính là muốn nghịch lại hoàng thượng, không thể có cách giải thích nào khác.”

Hắn nói xong bèn vung tay lên: “Người đâu, vào trong phủ thỉnh vương phi theo chúng ta đến hình bộ đại lao ở mấy ngày.” Suy nghĩ một chút lại cười lạnh nói: “Ta biết hình bộ là địa bàn của vương gia, bất quá vương gia tuy là hình bộ thượng thư, cũng chưa chắc đã làm chủ hoàn toàn, trong khi ta có hơn mười đệ tử tại nơi đó.”

“Ngươi dám.” Hiên Viên rống giận, bước một bước đến che trước mặt Độc Cô Khung: “Ai dám động đến Ly Lạc, ta cùng hắn liều mạng.”

“Vương gia nếu cho rằng mình có thể là đối thủ của ta, xin mời rút kiếm.” Độc Cô Khung đứng chắp tay, cao ngạo mà nói, luận võ công của hắn, đích xác có thể có khẩu khí này.

“Khoan…” Bình vương gia cân nhắc tình hình, ý thức được nếu như dùng sức mạnh, thực lực bên mình quả có kém hơn một chút, không thể làm gì khác ngoài kiên trì giảng hòa đến cùng, khuyên bảo hết lời: “Quốc sư, không phải ta nói rồi sao, Tẫn Dật đã sớm quên đi tình cảm đó, ngươi hãy bỏ qua cho hắn đi. Lại nói tính tình của hắn ngươi không phải không biết, mơ mơ màng màng lại nóng nảy, cứ cho là ngươi tìm được hắn, sao biết được hắn có phải người tri âm ấm lạnh như miệng ngươi nói không? Tội gì phải làm khổ mình như vậy.”

“Quả nhiên…” Độc Cô Khung nét mặt thần sắc đại biến, đôi mắt bắn ra tinh quang kinh người, thế nhưng thân thể lại có chút run rẩy, hắn chuyển hướng Bình vương gia: “Quả nhiên ngươi biết Tẫn Dật ở nơi nào, Ly Lạc kia chính là đệ tử của hắn đúng không? Nói cho ta biết, mau nói cho ta biết hắn ở nơi nào, ta tìm hắn hai mươi năm, suốt hai mươi năm ngươi biết không?”

Bình vương gia thối lui một bước, sợ Độc Cô Khung quá mức kích động sẽ bước tới bóp cổ hắn, nhưng vẫn không ngừng khuyên bảo: “Đúng vậy, hai mươi năm, ngươi còn có cái gì mà không bỏ được…”

Không chờ hắn nói xong, Độc Cô Khung lắc mình một cái đã tới trước mặt hắn, thấp giọng quát: “Không cần ngươi nhọc lòng quan tâm, nhanh chóng nói cho ta biết Tẫn Dật ở nơi nào, nếu không ta lập tức đem con dâu ngươi đi.”

“Ngươi… ngươi đối với lão nhân gia cũng không có nửa điểm tôn kính sao? Tẫn Dật mà biết ngươi đối với ta như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Bình vương gia còn muốn chống lại đến cùng, song chứng kiến Độc Cô Khung đưa tay ra phía trước định sai người lục soát vương phủ mang Ly Lạc đi, hắn vẫn rất thức thời mà bỏ cuộc.

“Ân, hắn ở Cửu Châu đảo trong Mai Hoa cốc dưới chân núi Lung Hoa.” Bình vương gia hô to.

Hiệu quả hết sức kinh người. Tay Độc Cô Khung đang giơ lên lập tức buông xuống, sau đó cung kính lui ra phía sau hai bước, hướng Bình vương gia vái một cái, vẻ mặt tươi cười nói: “Đa tạ lão vương gia đã chỉ bảo, Độc Cô Khung cảm kích vô cùng.” [a công của sư phụ Lạc Lạc đúng là... vô sĩ, hèn hạ nhưng cũng chung tình gớm, công phu lật mặt của a chắc cũng thượng thừa - mới uy hiếp người ta xong giờ quay qua cám ơn]

Sau đó hắn ngẩng đầu lên nói với quan binh chung quanh: “Được rồi, tất cả rút trở về đi. Mặc dù Cừu Năng là vì quốc gia mà hãm hại Ly gia, song Ly Phàm tướng quân một nhà trung nghĩa, thủ đoạn Cừu Năng sử dụng thật sự quá hèn hạ. Ta tuy là sư phó của hắn, cũng không thể bênh vực cho hắn, vương phi vì phụ mẫu mà báo thù chính là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không có gì phải nói. Tiền Minh, ngươi cứ dựa theo lời của ta mà quay về bẩm báo với hoàng thượng, thuận tiện báo lại cho người, ta có chuyện riêng phải rời đi mấy tháng.”

Giọng nói chưa tan, người hắn đã như chim đại bàng phóng lên trời, vượt qua đám quan binh, trong nháy mắt biến mất ngoài tường viện.

“Này… này… công phu biến sắc mặt của quốc sư cũng quá sức lợi hại.” Tiền Minh líu lưỡi, sau đó cười cười hướng Bình vương gia cùng Hiên Viên Chiếu cáo lui, trong phút chốc người trong sân phủ đã đi sạch sẽ.

Ly Lạc kinh ngạc đến bất động, y tuyệt đối không ngờ mọi chuyện thay đổi đột ngột, cuối cùng lại có kết cục như vậy.

Hiên Viên Chiếu đột nhiên phát hiện ra y, vội vàng chạy tới, đau lòng nói: “Ly Lạc a, không phải đã nói người đừng ra sao? Sao vẫn không nghe lời?” Hắn vừa nói vừa giải khai huyệt đạo cho người yêu: “Tốt lắm, không cần lo lắng nữa, mọi chuyện đã được giải quyết trọn vẹn rồi.”

“Trọn vẹn cái rắm.” Ly Lạc vỗ mạnh lên tay Hiên Viên Chiếu một cái, vội vàng chạy về phía Bình vương gia hét: “Người… người… sao có thể đem chỗ của sư phụ ta nói cho tên kia, hắn… Giữa bọn họ có mối thù đoạt thê, không chừng sư phụ ta sẽ chết trong tay hắn, ta tình nguyện chết cũng không nguyện ý để sư phụ đến đổi mệnh cho ta.”

“Ai… ai nói giữa bọn họ có mối thù đoạt thê? Ai nói bậy vậy?” Bình vương gia khó hiểu nhìn Ly Lạc: “Sư phó của ngươi chính là thê tử của Độc Cô Khung, bọn họ có mối thù đoạt thê thế nào được? Ai nha, chuyện xưa của bọn họ ngươi không biết đâu, sau này ta sẽ nói lại cho ngươi nghe, bây giờ nhanh chóng trở về phòng dưỡng thương đi.”

“Cái…cái gì?” Thương cảm cho Ly Lạc một lần nữa chịu đả kích: “Ta… sư phụ ta là thê tử của Độc Cô Khung? Này… điều này sao có thể? Ngài… ngài năm nay mới ba mươi bảy tuổi.” [đúng là sư phụ nào thì dạy ra đồ đệ đó. sư phụ là thụ thì đệ tử cũng là thụ nha]

“Ngươi không thấy bộ dáng của hắn mới chỉ hai mươi thôi sao?” Bình vương gia cười phản bác: “Ly Lạc ngươi yên tâm, ta cũng biết sư phó của ngươi mấy năm nay vẫn còn tình cảm với Độc Cô Khung nên mới nói cho hắn biết địa điểm kia. Sư phó của ngươi a, vừa mơ hồ lại vừa quật cường, để cho hắn chủ động cúi đầu là căn bản mất hết mặt mũi. Ai nha, lại nói tiếp ta cũng vậy, rất ích kỉ, vì bảo vệ ngươi mà đem Độc Cô Khung đẩy cho sư phó ngươi giải quyết.”

Thần kinh Ly Lạc lần nữa đứt đoạn, Hiên Viên Chiếu sốt ruột, một phen ôm ngang người y, trước mặt tất cả hạ nhân đang xì xào bàn tán đi thẳng vào Hà Phong Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.