Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 24: Chương 24




Trên xe thiếu đi Huệ Kỳ, Chu Tư Dịch mặt lạnh tựa vào ghế ngồi không nói một lời, Từ Vị cũng không dám mở miệng. Đến khách sạn đã là đêm khuya, Từ Vị theo sau Chu Tư Dịch lên tầng, Chu Tư Dịch đi thẳng tới phòng ngủ.

Từ Vị dừng bước, một lúc sau Chu Tư Dịch đem chăn ném đến, Từ Vị vội vã ôm lấy.

“Cái này ______ “

“Ngủ trên ghế sofa.”

Chu Tư Dịch xoay người lại, lười cùng Từ Vị nói chuyện.

Từ Vị ôm thảm mím mím môi, cau mày đi đến ghế sofa ngồi xuống, cậu làm chuyện gì sai? Cúi đầu suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra nguyên cớ. Có tiếng bước chân, Từ Vị đứng bật dậy.

Chu Tư Dịch mặc áo tắm đi vào buồng tắm, tiếng nước truyền tới, Từ Vị liền ngồi trở lại. Cậu nghiêng đầu dựa trên ghế sofa, thở ra một hơi.

Dưới mông cộm cộm, Từ Vị đưa tay mò tới một phong bì.

Chu Tư Dịch vừa từ buồng tắm đi ra liền bị Từ Vị chặn lại, hắn nhấc lên đôi mắt ướt nhẹp “Cái gì?”

Từ Vị đem phong bì đưa cho Chu Tư Dịch “Thư ký của Huệ Kỳ đưa.”

Chu Tư Dịch nhất thời thay đổi sắc mặt, mở ra phong bì nhìn thấy tiền bên trong liền giơ tay ném lên mặt Từ Vị, Từ Vị giật mình không kịp đề phòng hứng trọn.

“Chút ít tiền này liền mua chuộc được cậu? Hả?”

Từ Vị có điểm tức giận “Tôi đã từ chối, là hắn bắt tôi nhận.”

Chu Tư Dịch giơ tay xách cổ áo Từ Vị lên ấn vào tường, đầu Từ Vị ong một tiếng, liền giơ tay đẩy Chu Tư Dịch. Chu Tư Dịch hoả khí cũng nổi lên, trực tiếp đá vào đầu gối Từ Vị.

Từ Vị bị đau quỳ trên mặt đất, Chu Tư Dịch kẹp lại cổ Từ Vị “Vì chút tiền này liền bán đứng ta? Hả?”

Mặc dù thảm trải nhà rất dày, Từ Vị vẫn là đau đầu gối, bị tức giận che mất mắt. Cậu không chịu được cái uất ức này, vọt lên ôm lấy eo Chu Tư Dịch muốn đem hắn quật ngã, cậu đã đánh giá cao thể lực của mình, cũng đánh giá thấp cân nặng Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch một cước đem Từ Vị đạp trở lại, mắt Từ Vị đều đỏ, lần thứ hai nhào tới eo Chu Tư Dịch. Cậu quên đây là lão bản, người này không thể đắc tội.

Sau một khắc Từ Vị liền đụng phải cơ bụng của Chu Tư Dịch, trần trụi không có vải vóc ngăn cách.

Chu Tư Dịch đá cậu một cái, Từ Vị bỗng nhiên liền thanh tỉnh, lập tức buông tay. Cậu đem áo tắm Chu Tư Dịch kéo ngay ngắn lại, cơ bụng xốc vác, phía dưới là quần lót màu đen. Gáy Từ Vị đỏ lên một mảng.

Từ Vị xoa xoa mũi, cưỡng ép dời mắt “Chu tổng, tôi không lấy tiền, tôi cũng không bán đứng ngài.” Từ Vị vừa ra ngoài xã hội, không có bất kỳ kinh nghiệm nào “Hắn cưỡng ép đưa tiền cho tôi, tôi không nhận sẽ không thả tôi đi, còn nói ngài cùng Huệ Kỳ có giao tình.”

Chu Tư Dịch thu lại ánh mắt u ám, kéo áo tắm lên buộc dây lưng, ở trên cao bễ nghễ nhìn xuống Từ Vị “Sau đó?”

“Tôi nghĩ trở về liền đem tiền giao cho ngài.” Từ Vị thừa thế xông lên đem rất cả mọi chuyện giải thích rõ ràng “Chờ ngài xử lý.”

“Ta nên xử lý thế nào?”

Từ Vị thở hổn hển, con ngươi đen thẳng tắp nhìn Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch chậm rãi sửa sang lại áo tắm “Hửm?”

“Tôi không biết.” Từ Vị mạnh miệng, hầu kết lăn. Tư duy cấp tốc hoạt động, cân nhắc cục diện bây giờ, sắc mặt Chu Tư Dịch lạnh nhạt, không nhìn ra hỉ nộ. Từ Vị không còn dám đắc tội hắn, vừa mới phát điên cùng Chu Tư Dịch động thủ, hiện tại cậu không dám, Chu Tư Dịch thật đem cậu đá văng ra, Từ Vị đi đâu tìm công việc lương 3 vạn? “Ngài lợi hại như vậy, khẳng định biết việc này nên xử lý thế nào.”

Chu Tư Dịch xoạt cười ra tiếng “Còn biết học nịnh hót?”

Từ Vị siết tay, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói một câu.

“Nói cái gì?” Chu Tư Dịch hỏi “Lặp lại một lần nữa.”

“Ngài không gì không làm được.”

Chu Tư Dịch lúc này triệt để trời quang mây tạnh, một đôi mắt dao động, đưa tay xoa nhẹ tóc Từ Vị “Rất tốt.”

Từ Vị cúi đầu không nói lời nào, Chu Tư Dịch nói “Đừng để lại phát sinh chuyện này lần thứ hai.”

Chu Tư Dịch xoay người đi về phòng ngủ, Từ Vị thở không thuận, cậu bị Chu Tư Dịch đánh. Cúi đầu ngồi trên ghế sofa, một hồi lâu sau Từ Vị lấy ra hộp thuốc lá châm một điếu, mạnh mẽ hút hơi dài. Còn rất không thoải mái, Từ Vị quay đầu lại liếc nhìn phía phòng ngủ, đi ra ngoài ban công, dựa vào tường hút thuốc, vách tường lạnh lẽo xuyên qua lớp áo sơmi ngấm vào da thịt, Từ Vị nhắm mắt lại.

Tâm tình khó chịu, mà loại uất ức này không có cách nào nói ra.

Từ Vị hút thuốc xong, dập tắt điếu thuốc nằm nhoài lên lan can, nhìn đô thị phồn hoa dưới kia. Cái thành phố này vô luận thời điểm nào đều là đèn đuốc sáng choang, vô cùng náo nhiệt.

Đều là người khác náo nhiệt, cùng Từ Vị không liên quan.

Từ Vị từ trong túi quần lôi ra điện thoại, tay lướt thông tin trên mạng, muốn tâm sự lại không biết nhắn cho ai, cậu còn có người nào có thể liên hệ? Từ Vị hiện tại lẻ loi một mình.

Mẹ vẫn nằm tại bệnh viện, khuya muộn khẳng định không thể gọi tới.

Bằng hữu đâu? Lão Miêu còn đang ôn thi, những người khác từ khi nhà Từ Vị có chuyện liền không còn liên lạc nữa.

Từ Vị lấy một điều thuốc nhen lửa, khói thuốc lượn lờ, mạnh mẽ xoa mặt một cái. Cậu cảm giác được cô tịch, lại có chút khổ sở.

Từ Vị hút xong liền trở về phòng, ghế sofa rộng rãi, Từ Vị nằm cũng không khó chịu, cậu kéo chăn lên rất nhanh liền ngủ. Người trẻ tuổi, tâm sự nhiều, nhưng cũng dễ ổn định lại tâm tình.

Sáng hôm sau Từ Vị bị chuông điện thoại đánh thức, Từ Vị hai mắt nhắm nghiền mò mò điện thoại, mò tới một cái chân người. Từ Vị còn đang mê man, tiếng nói thanh lãnh từ đỉnh đầu hạ xuống “Cậu còn muốn sờ tới khi nào?”

Từ Vị giật mình một cái trong nháy mắt tỉnh táo, mở mắt ra thấy Chu Tư Dịch đứng trước mặt, hắn mặc áo tắm lỏng lỏng lẻo lẻo, lộ ra hai cái đùi lớn cùng chân dài trắng nõn.

Từ Vị vội vã thu tay về, xoa xoa mặt “Sớm hảo.”

Từ Vị khi ngủ là một bộ dáng đặc biệt đáng yêu, đôi mắt sạch sẽ thuần tuý. Chu Tư Dịch giơ tay lên muốn chạm tới mặt Từ Vị mới phản ứng được chính mình quá giới, ngón tay khớp xương thon dài rõ ràng dừng trên không trung, chỉ sang hướng khác chữa thẹn “Giúp ta pha ly cafe.”

Từ Vị cổ họng khô khốc, từ trên ghế sofa nhảy xuống.

Cầm lấy cốc pha cafe lại bắt đầu lúng túng, quay đầu nhìn Chu Tư Dịch “Tôi gọi điện cho nhân viên phục vụ đến đây đi?”

Chu Tư Dịch nhướn mày, hất cằm nhìn Từ Vị.

Từ Vị kiên trì “Tôi không biết pha.”

“Ừm.”

Từ Vị một mặt buồn ngủ đi gọi điện thoại, sơmi nhăn nhúm, đại khái là bởi vì nóng, nút áo bị cậu mở ra hai cái lộ một mảng lớn lồng ngực. Xương quai xanh tinh xảo, Chu Tư Dịch tại ghế sofa ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung ngắm nhìn Từ Vị.

Từ Vị nói chuyện điện thoại xong, xoa nhẹ mặt, quay đầu liền đối diện đôi mắt đen kịt của Chu Tư Dịch, tim đột nhiên nhảy lên một cái “Dịch ca?”

Chu Tư Dịch cầm lấy mắt kính mang lên, cấm dục lãnh chất, tim Từ Vị đập thình thịch.

“Tôi đi rửa mặt.”

“Đi đi.”

Từ Vị vọt tới phòng tắm, lại nghĩ tới một chuyện, quay lại lấy điện thoại, cầm lên liền thấy một cuộc gọi nhỡ đến từ mẹ. Từ Vị tiến vào phòng tắm gọi lại vào số kia.

Rất nhanh bên kia bắt máy, Từ Vị nói “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Không có chuyện gì, con đang ở đâu?”

“B thị.” Từ Vị nói “Bên này con rất tốt, mẹ yên tâm.”

“Vậy thì tốt, cùng lão bản ở chung rất vui vẻ?”

“Vâng.” Từ Vị chột dạ liếc nhìn ra bên ngoài “Lão bản đối với con rất tốt.”

“Ở bên ngoài chú ý bảo vệ mình.”

“Con biết.”

Trần Linh còn muốn nói điều gì, lại sợ gây áp lực cho Từ Vị, trầm mặc một hồi mới nói “Vậy cứ như thế, rảnh rỗi gửi cho mẹ cái tin nhắn báo bình an.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Từ Vị đánh răng rửa mặt, lấy một cái khăn lông lau khô mặt xong mới đi ra ngoài. Người phục vụ đưa cafe lại đây, mùi thơm phân tán, Từ Vị đi tới thấy Chu Tư Dịch thả nhiều viên đường vào cafe.

Chu Tư Dịch không sợ bị bệnh tiểu đường?

“Có chuyện _______ “

Chu Tư Dịch ngước mắt “Nói.”

“Dịch ca, trưa hôm nay ngài còn có bữa tiệc.”

“Ừm.” Chu Tư Dịch gật đầu, uống một hớp cafe, lại bỏ thêm một viên đường.

Từ Vị “...”

Chu Tư Dịch muốn uống siro đi?

“Buổi trưa cậu không cần đi theo ta.” Chu Tư Dịch nói “Cậu ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi.”

“Tôi có thể _____ “

Chu Tư Dịch ánh mắt lạnh lùng liếc qua, Từ Vị đem nửa phần sau lời nói nuốt xuống “Cảm ơn Dịch ca.”

Chu Tư Dịch uống hết một ly cafe, giơ tay “Lại đây.”

Từ Vị bị kinh sợ, tim đập loạn, bất động thanh sắc hít một hơi đi tới.

Chu Tư Dịch vỗ xuống chân của hắn “Ngồi xuống.”

Từ Vị nhìn phía sau bàn, lại nhìn Chu Tư Dịch trước mắt “A?”

“Ngồi.” Chu Tư Dịch ra lệnh.

Hai người rất gần, Từ Vị không biết hắn muốn làm gì, liền ngồi xuống.

Chu Tư Dịch sờ tới đầu gối Từ Vị “Đau?”

Từ Vị xác thực đau, lập tức run lên, ngày hôm qua Chu Tư Dịch ra tay thật nặng. Từ Vị rất gầy, Chu Tư Dịch dễ như ăn cháo liền đem quần của cậu kéo xuống đến đầu gối, nhìn thấy một mảng xanh tím. Mở ra ngăn kéo lấy thuốc mỡ, ở lòng bàn tay xoa đều mới đặt lên đầu gối Từ Vị.

Lòng bàn tay Chu Tư Dịch như lửa đốt.

Từ Vị căng thẳng không dám thở mạnh, Chu Tư Dịch đem hai bên đầu gối Từ Vị đều thoa thuốc, lấy giấy lau tay “Hôm qua ta uống hơi nhiều, ra tay không nhẹ.”

“Tôi không sao.”

Chu Tư Dịch đem giấy lau tay ném vào thùng rác, ngước mắt nhìn Từ Vị “Rất sợ ta?”

Từ Vị lắc đầu, mở miệng nói “Tôi tôn kính ngài.”

Chu Tư Dịch đột nhiên đứng dậy, Từ Vị giật mình, ngón tay hắn nâng cằm Từ Vị, khiến Từ Vị ngẩng đầu. Mùi thuốc thanh thanh quẩn quanh đầu ngón tay, Từ Vị nhìn vào mắt Chu Tư Dịch.

“Dịch ca?”

Ngón tay Chu Tư Dịch rất nhẹ lướt qua đôi môi Từ Vị, cúi người “Từ Vị.”

Tiếng nói thấp thuần có dụ hoặc, tâm Từ Vị cũng run rẩy.

“A?”

Đôi môi mềm mại đỏ mọng gần trong gang tấc, tư vị rất tốt, hiện tại Chu Tư Dịch có thể đem Từ Vị đè xuống dễ như trở bàn tay. Hắn trong đầu nghĩ muốn đem cậu làm đến không gọi ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.