Lấy Chồng Nhà Giàu

Chương 7: Chương 7




Cậu thoáng mơ hồ, không rõ anh đang nói cố ý là cố ý việc gì? Anh cũng không để cậu suy nghĩ lâu, giữ chặt cậu, cùng lúc kéo tuột cả quần dài và quần boxers của cậu xuống. Hai cẳng chân cậu nhanh chóng trống trơn. Bản năng trỗi dậy, cậu xoay lưng tính ra ngoài, chưa được bao bước bị anh giữ lại.

Bàn tay anh giữ cậu bỏng rẫy và cứng cỏi tương tự thứ đằng trước, chỉ hơi đụng chạm, cậu đã như nhũn ra, đừng nói trốn, ngay cả nhoài người còn không chắc.

Bối Luật Thanh ôm hờ cậu vào lòng, ngón tay mơn man nơi phía trước cậu. Cậu bỗng chốc xúc động vô cớ.

Lộ Tiểu Phàm cũng cộp mác đàn ông đích thực chứ bộ, mấy trò này đương nhiên đã từng thậm thụt trong chăn, đối tượng ảo tưởng thường là nữ minh tinh Hồng Kông, Bối Luật Tâm thì không dám tưởng tượng. Nhưng Lộ Tiểu Phàm không ngờ cảm giác được người khác làm cho so với tự mình làm, còn ngây ngất gấp ngàn lần.

Nếu không phải anh nắm chặt hàm cậu, cậu biết mình có thể kêu sập phòng. Dưới động tác của anh, hồn cậu bay đi hơn phân nửa.

Rõ ràng Lộ Tiểu Phàm không phải người có thể trụ lâu ở phương diện này, chốc lát sau đã cao trào.

Anh nâng ngón tay quệt chất lỏng bên miệng, sau đó đưa ngón tay đó vào phía sau cậu. Thật ra chuyện phòng the cậu không am hiểu lắm, cậu tiếc tiền thuê phim về xem, mà trong số đĩa phim rõ là nhiều của Bối Luật Thanh lại không có loại phim này.

Khi cậu thấy anh đưa ngón tay vào trong mình, chỉ ừ hử hai tiếng, anh liền lật mình cậu lại, đè chặt eo, để mông cậu nhếch lên. Chờ đến lúc anh chính thức đẩy mình vào, cậu đương hồn vía lên mây tức khắc bừng tỉnh, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu là Bối Luật Thanh đang chọc một con dao vào mông cậu. Ngón tay anh mà không mạnh mẽ siết chặt hàm cậu, dám cậu đã hét sập phòng vì đau.

Loại dục vọng muốn kết hợp đã tan tành mây khói từ khoảnh khắc anh tiến vào, phía trước của cậu co rúm, nhưng Bối Luật Thanh phía sau vẫn cứ dốc sức thúc tới, toàn thân cậu dường như bị xé tan từng mảnh nhỏ.

Mỹ nữ trong ảo mộng lúc trước của cậu cũng nhạt nhòa tan biến. Nơi phía sau đau tới tê dại, dưới tác dụng của thuốc, phía trước cọ xát với ra giường lại vểnh lên, nhất thời cậu cảm thấy nhân sinh cậu vừa dựng thẳng hình như lại bị đổ lật rồi.

“So với những cô gái đó, thực chất em càng thích được đàn ông làm hơn, phải không?” Anh cắn cơ thể ướt rượt mồ hôi của Lộ Tiểu Phàm, ghé sát lỗ tai cậu thầm thì.

Cậu không hiểu tại sao anh nghĩ như thế. Nhưng dưới chuyển động cùa anh, chẳng rõ cậu đã ra bao nhiêu lần trên giường. Đó rõ ràng là do thuốc, song hình như cũng do cả Bối Luật Thanh. Khi ngón tay anh lướt qua ra giường.

Bối Luật Thanh nói cậu cố tình, cậu là cong. Thật sự, cậu đích thực thấy mình bị oan uổng.

Từ bé đến lớn mộng đẹp của cậu đều là ôm giai nhân trước nở sau vểnh vào lòng. Bối Luật Thanh quả thực là giai nhân, ngặt nỗi anh cách điều kiện “trước nở sau vểnh” hơi bị xa.

Cậu bị anh đè nghiến, cũng không hề hận anh. Là do sốc quá, là do mục tiêu nhân sinh vừa dựng thẳng lại bị đổ nhào, hơn nữa còn chưa bước qua cơn khiếp sợ, cậu đã bị đẩy vào cao trào, giống hệt năm phần tử xấu(*) thời kỳ Cách mạng văn hóa, còn chưa kịp liệt kê gia phả đã bị tố là cấu kết với thổ phỉ.

(*) Trong thời kỳ Cách mạng văn hóa, năm phần tử xấu là chỉ con cái của địa (địa chủ), phú (phú nông), phản (phần tử phản cách mạng), hoại (phần tử xấu), hữu (phần tử phái cánh hữu). Họ bị chịu kỳ thị ở tất cả phương diện như gia nhập Đoàn, Đảng, tốt nghiệp, tuyển việc, đi lính, yêu đương hay hôn nhân. Sau cải cách, nhận thức về xuất thân gia đình mới dần nhạt đi.

Tóm lại, mỗi một lần đều quật cậu qua qua lại lại giữa thiên đường và địa ngục, Lộ Tiểu Phàm dần coi chuyện ấy thành trả nợ, anh đùa nghịch đằng trước thay cậu xem như thu chút tiền boa.

Thế nhưng không rõ từ lúc nào, cách thức trả nợ này cũng sẽ khiến cậu hưng phấn, thậm chí đôi khi ở một mình, nhớ nơi phía dưới của mình và anh trần trụi dán vào nhau, cái cách di chuyển... cậu thật sự hưng phấn, còn thấy cả thèm khát.

Khi loại quan hệ này phát triển tới lúc đỉnh điểm nhất, cậu hưng phấn sẽ lưu lại rất nhiều vết thương trên người anh.

Đương nhiên hiện giờ chuyện này không còn diễn ra nữa, cậu đã quy củ hơn rồi.

Bối Luật Thanh tựa cằm vào vai Lộ Tiểu Phàm, hai người kề nhau khít khao. Cậu thở dốc nhìn quanh gian bếp một chút, hồi tưởng ban nãy đồ đạc cất chỗ nào, lát nữa sẽ cất lại chỗ cũ.

Lộ Tiểu Phàm là người biết điều. Tất cả người biết điều đều biết không nên để lại dấu vết của mình tại nơi không hợp, tránh cho ai khác xấu hổ.

Anh dán vào cậu một lúc rồi nhanh chóng đứng thẳng, nói: “Em đi tắm đi!”

Cậu đang định bảo em về tắm cũng được, nhưng nhận ra ngữ điệu Bối Luật Thanh không cho phép cậu thương lượng, đành phải đáp vâng, cầm quần xì đi về phía nhà tắm.

Cậu vừa vào nhà tắm, anh lại mở cửa ra thò tay vào, trong tay cầm một chiếc khăn mặt, nói: “Của em!”

Cậu nhận khăn. Cậu còn chưa mở nước nóng, bằng không cậu thực lòng nghĩ mình đã hoa mắt, bởi tấm khăn tắm này chính là tấm cậu đã sử dụng hai năm trước.

Hồi trước cậu cầm chìa khóa của anh, có đặt vài món đồ ở nhà anh, có bàn chải, có cả khăn mặt.

Khăn mặt khi đó mua vội vì được giảm giá, về mới biết là khăn tắm cho trẻ sơ sinh, trên còn thêu hai chú vịt vàng làm Bối Luật Thanh chẳng biết nên cười hay nên khóc, nhưng Lộ Tiểu Phàm thì không sao, rẻ là được.

Cậu bắt đầu xả nước, cầm khăn mà lòng hồ nghi. Có thể nào trong hai năm nay anh vẫn giữ khăn tắm của mình? Suy nghĩ phải chăng anh kỳ thực vẫn luôn nhớ mình vừa lóe lên trong đầu đã bị cậu quẳng đi vội vã.

Quan trọng nhất khi làm người thành phố là phải biết mình biết ta, cậu thừa rõ nếu không như vậy sẽ chỉ biến mình thành trò cười, đương nhiên không giẫm lên vết xe đổ, cậu cũng rõ quan trọng nhất giữa cậu và anh cũng chính là bốn chữ này đây.

Chắc vì anh hay đi nước ngoài nên khăn chưa kịp vứt đó thôi.

Miên man suy nghĩ một chốc mới giật mình là đã xả nước hơn nửa bồn. Trước kia cậu thích nhất ngâm mình ở chỗ anh, vì nhà Bối trên lầu mới có bồn, Bối Luật Tâm không đời nào chịu xài chung bồn tắm với cậu.

Lộ Tiểu Phàm đặc biệt thích cảm giác ngâm mình trong bồn tắm lớn trắng phau, người tựa thể thay da đổi thịt, sẽ có điểm nào đó được giống như Bối Luật Thanh cũng nên, do đó cậu cứ tắm khi nào mà bồn chưa cạn nước thì chưa thôi.

Lắm lúc Bối Luật Thanh cười cậu tắm rửa còn lâu hơn cả đàn bà, cậu của hiện tại dĩ nhiên sẽ không trơ trẽn tắm lâu như thế ở nhà anh nữa. Vì không biết được khi nào sẽ có khách quan trọng đến, hoặc người như anh luôn phải gặp rất nhiều người còn quan trọng hơn cậu.

Nói thế nào đi chăng nữa, Bối Luật Thanh tìm cậu, trước là vì cảm giác mới mẻ, mới mẻ trôi qua thì chỉ là vì tiện, nên cậu đương nhiên không thể để anh thấy mình không đủ tiện.

Cậu đầm mình vào chiếc bồn cỡ lớn, thành thạo rửa sạch mồ hôi và thứ dính dấp không phân biệt rõ được là của ai với ai, sau đó cầm tấm khăn vịt vàng lau khô người.

Bối Luật Thanh mặc đồ tắm ngồi hút thuốc trên sô pha. Anh rất ít hút thuốc, nhưng hẳn nhiên sẽ có người tặng đủ loại thuốc lá cho anh, trong đó có cả thuốc Hoàng Hùng Miêu(*) loại cung cấp đặc biệt. Ngày xưa anh không hút đều cho cậu cầm đi hết, thực ra là cho Lộ Tiểu Bình.

(*) Nhãn hiệu thuốc lá Hùng Miêu có từ năm 1956 rât được các lãnh đạo Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình... ưa thích. Loại Hoàng Hùng Miêu có màu cam là loại sau này, có từ năm 1990, phân biệt với loại màu lam hoặc vàng quýt.

“Nhanh thế!” Anh phủi tro thuốc lá vào gạt tàn, có phần kinh ngạc hỏi.

“Dạ!” Cậu trở vào bếp dọn dẹp, nửa chừng thì nghe tiếng điện thoại vang, anh cầm điện thoại nói mấy câu gì đó, coi mòi sắp ra ngoài. Cậu lấy làm may vì mình đã dự kiến được điểm này.

Dọn dẹp xong xuôi, cậu đi ra nói: “Anh, em tắt bếp canh rồi, bao giờ anh về thì ăn, anh có việc em về trước đây.”

“Anh đưa em về.” Anh nói.

“Không, không cần.” Cậu vớ lấy cặp mình, “Ngồi xe buýt cũng nhanh.”

Anh xé một tờ giấy nhớ, viết một dòng địa chỉ lên đó, lại bảo: “Thế em về thì qua chỗ này sửa máy, anh sẽ dặn họ trước.”

“Dạ.” Cậu nhận tờ giấy, đi tới cửa ngoái lại, “Anh à, em cất chìa khóa dưới chậu hoa.”

Anh không nói gì, cậu ra cửa.

Thành phố vào thu, gió bụi thổi mạnh, nhất là tầm hoàng hôn, không chú ý cái là mặt đen sì. Lộ Tiểu Phàm kéo cao cổ áo jacket, chạy nhanh đến trạm xe buýt.

Nơi trạm chờ rất đông người, hầu hết ai ai cũng rụt cổ như Lộ Tiểu Phàm, một sổ cô gái dùng cách quấn khăn quàng cổ quanh mặt lại tiện hơn hẳn.

Sau khi Lộ Tiểu Phàm và Bối Luật Thanh xảy ra loại quan hệ khó nói này không lâu, anh giao chìa khóa nhà cho cậu. Cậu dọn đến ở, rất có cảm giác chủ nhà. Chỗ này phải đặt thêm cái nồi đất nè, chỗ kia phải đặt thêm cái chậu hoa nè.

Tối đến lại cùng anh ôm nhau ngủ, cậu như thấy trong mắt anh chất chứa tình cảm.

Tuy một người đàn ông nhìn một người đàn ông khác bằng ánh mắt tình cảm, Lộ Tiểu Phàm kỳ thực thấy hơi biến thái. Nhưng người biến thái này là Bối Luật Thanh, cậu sẽ luôn mềm lòng.

Ngẫm lại người đàn ông gần như không có khuyết điểm này, khuyết điểm duy nhất chính là hơi biến thái, thích mơn trớn cơ thể cậu, thích sờ soạng hạ thể cậu. Nghĩ nghĩ vậy, cậu thật sự cảm khái ông trời đã không bạc đãi phàm nhân, mọi người bình đẳng.

Tuy cậu không biến thái, nhưng bên cạnh anh chỉ trống một vị trí biến thái ấy, cậu cũng đành đánh bạo chen vào.

Một năm đó là một năm hạnh phúc nhất của Lộ Tiểu Phàm. Cậu không trở thành bạn của anh, không trở thành tâm phúc của anh, cuối cùng lên làm tình nhân của anh. Dù có phần kỳ cục chút đỉnh song tỳ vết không che được ánh ngọc, tóm lại cuộc đời Lộ Tiểu Phàm đã có bước tiến lớn.

Năm mà Bối Luật Thanh chuẩn bị tốt nghiệp, anh bắt đầu làm gì đó cùng hội con nhà giàu Lâm Tử Dương, hình như còn làm rất chỉn chu. Vì Lâm Tử Dương tiêu hoang, lão gia nhà hắn vẫn kỳ vọng cao về hắn, hơn nữa biết thừa tính tình thằng con trai nên ổng cũng kiểm soát chặt chẽ kinh tế của hắn. Mỗi lần túng bấn, hắn thường hỏi vay Bối Luật Thanh để xài, nhưng theo cái thói ăn chơi bù khú, vung tiền như nước lã của hắn, Lộ Tiểu Phàm nghĩ chắc chắn không phải ở con số nhỏ đâu.

Bối Luật Thanh thì không thay đổi nhiều. Quần áo anh đều là Thẩm Ngô Bích Thị đi Nhật Bản sắm sửa cho, thuộc nhãn hiệu vừa phải, vừa hợp nhãn vừa không phô trương. Lâm Tử Dương lại không như thế. Thời ấy đang mốt Montagut(*) , một cái áo thun Montagut đã hơn mấy nghìn đồng. Toàn thân trên dưới Lâm Tử Dương đều là Montagut, đến cả đôi tất trong giày cũng không chừa.

(*) Một nhãn hiệu quần áo của Pháp.

Lâm Tử Dương thường xuyên kiếm Bối Luật Thanh xầm xì chi đó, cậu tìm cái ghế ngồi ở bếp uống canh. Người ta rầm rà rầm rì nói chuyện với nhau, cậu nào có thể dày mặt hóng hớt. Nên đồ đạc anh để trên sô pha hay mép bàn, cậu đều tránh đi, lau bàn mà gần đến mấy chỗ đó là cậu cũng vòng qua không chạm vào, anh để đâu thì vẫn nguyên xi thế. Nên mới nói, Lộ Tiểu Phàm rất có tố chất làm con nhà giàu thậm chí là bồ của con nhà giàu, hơn nữa cũng tự yêu cầu rất cao với chính bản thân mình.

Người phát hiện ra mối quan hệ giữa các cậu cũng là gã bạn thân với Bối Luật Thanh nhất - Lâm Tử Dương. Nhưng cậu thấy hắn không giật mình vì Bối Luật Thanh thích con trai, mà giật mình vì Bối Luật Thanh thích cậu thì đúng hơn, thậm chí còn giật mình dữ dội hơn cả khi cậu biết anh mà lại làm chuyện đó với em rể thì phải.

Nhất thời Lâm Tử Dương không sao tiếp thu được chuyện này, dòm mặt cậu rồi ú ớ liên tục với anh: “Không phải chứ... Không thể nào...Sao lại là em nó...” Đến tận khi anh chau mày hỏi: “Cậu nói xong chưa hả?”

Bấy giờ Lâm Tử Dương mới sực tỉnh, cười khình khịch mấy tiếng chữa ngượng rồi thủng thẳng nói: “Thôi được rồi, thế cũng hay, tính ra lại an toàn!”

Lộ Tiểu Phàm lúc ấy vẫn còn chưa tỉnh, tưởng Lâm Tử Dương là không thể không thừa nhận vị trí của cậu bên cạnh Bối Luật Thanh. Cậu nghĩ anh làm chuyện đó với cậu vì anh thích, sau mới hiểu Lâm Tử Dương nhắc đến “an toàn”, là bởi hắn đã nghĩ đến điểm tốt của chuyện này là tiện lợi.

Người thứ hai biết là Trác Tân.

Phản ứng của Trác Tân khác hẳn tên Lâm Tử Dương lông bông, văn dốt võ dát. Y là một thanh niên nhà giàu có chí và tham vọng chính trị.

Từ rất rất lâu, y đã hiểu chính trị không phải sân khấu một cá nhân mà là của một đám đông. Dù cho cả đám đông cùng nhảy múa, người ngoài cuộc chỉ biết để mắt đến diễn viên chính mà thôi.

Trác Tân rất đề cao Bối Luật Thanh. Y cho rằng dựa vào điều kiện của bản thân anh cộng thêm bọn y nữa, họ rất có cơ may trở thành diễn viên chính của thời đại, mà giấc mộng này gần như đã tan biến khi y biết mối quan hệ giữa Bối Luật Thanh và Lộ Tiểu Phàm.

Như thế lời thoại y đã thuộc rồi, hóa trang cũng xong rồi, trang phục diễn cũng mặc rồi, mà đạo diễn lại gọi y lên lĩnh quà.

Sự ghét bỏ và kỳ thị Trác Tân đối với Lộ Tiểu Phàm cũng giống hệt sự kính nể và ngưỡng mộ Lộ Tiểu Phàm đối với Bối Luật Thanh. Đó là phản ứng bản năng của một giai cấp đối với một giai cấp.

Y có việc gì sẽ gọi Bối Luật Thanh đến club do bạn y lập, chứ không như Lâm Tử Dương xồ đến nhà anh.

Cha Trác Tân là nhân vật cốt cán trong Bộ Nông nghiệp. Sau khi lý tưởng chính trị cao xa của y tạm thất bại, họ tiến xa hơn trên con đường chứng khoán. Nhóm họ khi đó là Bối Luật Thanh phân tích và xuất vốn, Trác Tân phụ trách tin tức, Lâm Tử Dương phụ trách mạng lưới quan hệ.

Chứng khoán theo cái nhìn của tầng lớp bình dân là một loại đầu tư. Dĩ nhiên, một cách gọi khác của nó ở Trung Quốc là đầu cơ, song đối với đám con nhà giàu ở mảnh đất này mà nói, đó là việc làm của bọn Bát Kỳ tử đệ(*), gọi là rửa tiền thì đúng hơn(**).

(*) Bát Kỳ là chế độ tổ chức quân sự, dân sự độc trưg cửa người Mãn châu và nhà Thanh sau này, đặc trưng của Bát Kỳ là mỗi đơn vị được phân biệt bằng một lá cờ khác nhau, tổng cộng có tám lá cờ cơ bản. Người Bát Kỳ Chuộc dân tộc Mãn, con cháu họ được xưng là Bát Kỳ tử đệ. Về sau cụm từ này được chỉ con cháu nhà giàu chơi bời chỉ biết cậy vào tổ tiền đã có công với đất nước.

(**) Ý nói tiền đó tiền đó là của nhà chứ không phải của riêng cậu thiếu gia nào, bỏ tiền ra chơi chứng khoán có nghĩa là giở thủ đoạn ra chiều hợp pháp để ngang nhiên chuyển tiền của nhà vào túi mình.

Có lần Bối Luật Thanh gọi điện về nhà cho Lộ Tiểu Phàm, kêu cậu mang hộ anh mấy món đồ để quên ở bàn.

Cậu lập tức cầm số giấy tờ trên bàn, chạy cong đít mang cho anh. Trác Tân thấy cậu đến cũng chả thèm ngẩng đầu, tiếp tục trình bày ý kiến của y. Trái lại, Lâm Tử Dương lại niềm nở gọi, Tiểu Phàm Tiểu Phàm ơi à, cậu lại như không mặn mà với việc đối đáp con rắn khẩu Phật này cho lắm.

Anh nói cậu ra ngoài bê cho các anh đĩa hoa quả, cậu nhanh chóng đứng dậy nghe lời.

Chờ cậu đi, Lâm Tử Dương cười hinh hích: “Luật Thanh, cậu để đống tài liệu đó ở nhà, em nó không xem trộm đấy chứ?!”

Anh không trả lời, mở túi giấy tờ, ngón tay thon dài kiểm tra mép giấy xem ký hiệu anh dán. Lâm Tử Dương thở dài: “Lộ Tiểu Phàm được cái nhát cáy với cẩn thận, hơi lù đù tí nhưng biết điều.”

Trác Tân cười khẩy: “Nó hiểu làm sao được. Cho nó xem nó hiểu được bao nhiêu? Vả lại, Luật Thanh cẩn trọng hơn cả hai ta, Lộ Tiểu Phàm nếu xem trộm thật liệu không bị phát hiện chắc?”

Khi Lộ Tiểu Phàm vào, Bối Luật Thanh đang đọc giấy tờ, Lâm Tử Dương và Trác Tân tán gẫu, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh, an phận ăn trái cây. Nhìn thấy trên bàn có một tờ báo Chứng khoán, liền quen tay cầm lấy đọc từ đầu tới cuối.

Trác Tân cười lạnh: “Tài khoản ngân hàng cũng không có mà học đòi đọc báo Chứng khoán à?!”

Cậu nhìn ánh mắt toát vẻ khinh thường của y, chỉ đáp ngập ngừng: “Em đọc chơi thôi.”

“Ý, nói như cậu thì dân người ta thích xem báo thế giới, họ đều là Chủ tịch Liên hiệp quốc rồi.” Lâm Tử Dương vắt chéo chân cười rung người với Bối Luật Thanh, “Luật Thanh nói đúng lắm, Tiểu Phàm nha, không hợp mấy trò đầu cơ cổ phiếu đâu. Tiểu Phàm đáng yêu nhất là chất phác mà.”

“Đứa nào ngu, đứa đó nổi tiếng.” Trác Tân chế giễu.

Bối Luật Thanh không hề ngẩng đầu, chỉ lên tiếng: “Trác Tân, cậu bị sốt rét à?”

Trác Tân còn chưa kịp dời mắt qua, anh đã nói tiếp: “Chứ không sao lại vênh váo thế?”(*)

(*) Chữ “vênh váo” ở đây nguyên văn là “đắc sắt”, cắt nghĩa ra là “bị run” . Luật Thanh đang châm biếm y “đắc hàn chứng” – sốt rét nên mới vênh váo “bị run” với Lộ Tiểu Phàm như thế.

Trác Tân tức tối liếc mắt qua. Lâm Tử Dương phụt một tiếng, rót ly rượu cho y, bảo: “Chậc, cậu để Bối gia phải mở miệng rồi cơ đấy. Cậu ta mở miệng thế đủ cho cậu uống cả chai heng!”

Trác Tân ngả người ra sau, tán dóc cùng hắn: “Tôi thấy cái tin Lão Phật Gia sắp từ bỏ quản lý thị trường chứng khoán của Luật Thanh là thật! Cậu nghĩ xem, Thượng Hải với thủ đô đấu đá nhau dữ dội, Lão Phật Gia mấy ngày nay im hơi lặng tiếng rồi, Lão Phật Gia muốn làm kinh tế thì phải đỡ dân Thượng Hải thích làm kinh tế lên ngựa trước kìa!”

Lâm Tử Dương bật cười: “Rốt cuộc vẫn bàn chuyện nghiêm chỉnh!”

“Thì bàn nghiêm chỉnh đây. Giá gạo tăng... Tăng vọt. Trong vòng hai năm nữa chắc sẽ lên một đồng!” Trác Tân ra chiều bí ẩn.

Lâm Tử Dương thất thanh: “Giờ mới năm hào một cân(*)!”

(*) Cân của Trung Quốc bằng 1/2 cân Việt Nam.

Đến cả Bối Luật Thanh cũng cầm lòng không đặng mà ngẩng đầu. Trác Tân thả tay, nói: “Quốc gia giờ đang phải tự trả giá cả lương thực vốn đã bất ổn từ lâu, tình hình miền Nam càng gay go, cấp trên nhận được văn kiện dấu đỏ bắt nâng lượng gạo trữ kho nên giá gạo chắc chắn tăng rồi.”

Lâm Tử Dương gãi lông mày: “Gạo tăng thì chắc lúa mỳ cũng thế!”

Trác Tân cười nói: “Sao lại thế chứ? Chờ cổ phiếu của chúng ta xuất ra là vừa vặn đủ nâng giá phụ phẩm nông nghiệp(*) lên cao rồi.”

(*) Trong quá trình sản xuất nông nghiệp hay chế biến nông sản, bên cạnh những sản phẩm chính, chúng ta cũng còn có những phần sản phẩm phụ khác. Chẳng hạn khi trồng lúa, ngoài hạt lúa thu hoạch được, ta còn có rơm, gốc rạ; khi xay lúa, ngoài gạo, ta còn có tấm, cám, trấu, bụi…. Khi chăn nuôi gia súc, ngoài sản phẩm chính là thịt, trứng hay sữa, sức kéo, ta còn có phân, v.v…

Bối Luật Thanh nói: “Chờ xuất cổ phiếu rồi nói sau!”

Trác Tân nhún vai, lại nghị luận trong chốc lát cùng Lâm Tử Dương. Mấy người uống vài ly rượu, nói cho đến khi chưa muộn lắm đã giải tán rồi. Lộ Tiểu Phàm từ đầu chí cuối vẫn cứ đọc tờ báo chứng khoán nọ, đợi Bối Luật Thanh đứng dậy, cậu mới bỏ báo xuống, theo anh trở về.

Trong lúc anh tắm, cậu gọi cho điện thoại nhà trưởng làng, lát sau nghe tiếng má Lộ truyền tới. Cậu cẩn thận nhìn thoáng cửa phòng tắm, mới hỏi: “Má Lộ, nhà mình có gieo lúa mỳ không?”

Má Lộ thở dài, bảo: “Thằng nhóc này tự dưng đêm hôm gọi điện hỏi nhà có trồng lúa mỳ không à?! Trồng trọt gì, giờ trồng một mẫu lúa mỳ lỗ tận mấy chục đôgng! Ai dám trồng? Làng giờ chả có ai trồng cả!”

Cậu vội hỏi thêm: “Nhà mình không ăn hở má?”

Má Lộ đáp: “Trước con ở nhà cũng có trồng ăn, nhưng giờ ba cậu kén, thích ăn lúa mỳ Hoàng Long nên nhà nhổ hết lúa rồi, năm nay sẽ trồng táo!”

Cậu không thế trình bày rõ, đành phải khuyên: “Má Lộ, sao má không trồng thức ăn của nhà chớ? Sau này không mua được lúa chẳng phải phiền lắm sao?”

“Làm gì mà không mua được?” Má Lộ nói, “Giờ làng bán ra còn không bằng huyện lị!”

Cậu cuống lên: “Nhà mình một năm ăn tận bốn năm trăm cân lúa, nếu giá lúa tăng tới một đồng một cân, chẳng phải nhà mình chết hẳn?”

Má Lộ sửng sốt: “Một đồng một cân cơ á? Tiểu Phàm, nói thật không đó? Con nghe được tin đồn gì à? Ôi trời, đất nước này có tính để dân nghèo sống không vậy, muốn nhân dân chết đói hả?”

Bà vừa dứt lời, bên cạnh đã có tiếng bà Lưu vang lên: “Bên Tiểu Phàm có tin giá lúa tăng lên một đồng đó!”

Nhà bà Lưu thường luôn rộn rịp vì nhà bà có cái ti vi độc nhất làng, vừa là trung tâm truyền bá văn hóa trong thôn, vừa là trung tâm truyền bá các loại tin tức.

Bà vừa cất tiếng, tất tật người đang xem ti vi ở nhà bà đều nghe thấy, thoắt chốc xôn xao ầm ĩ.

Da đầu cậu tê rần rần, quýnh quáng thanh minh: “Không phải, không phải, con giả sử thôi, giả sử thôi!”

Đầu dây bên kia đã nháo nhác hết cả lên rồi, làm gì còn ai có tâm trạng nghe cậu phân bua.

Dân quê cặm cụi quanh năm suốt tháng trên mấy mẫu đất cũng chỉ có thể kiếm được vài ngàn, trừ đầu trừ đuôi cơm cháo qua ngày, bệnh tật thuốc thang, lại đến hạt giống rồi thuốc trừ sâu, không tính lao động tay chân cũng chỉ kiếm được mấy trăm, giờ nghe giá lương thực tăng hơn nửa so với đồng tiền còm cõi của họ, lập tức loạn xì ngầu.

Lộ Tiểu Phàm toan nói thêm, Bối Luật Thanh đã cầm khăn mặt đứng ở cửa phòng tắm, cậu liền lúng túng như thợ vụng mất kim, nói nhanh: “Má Lộ, con gác máy!”

Cậu cúp máy, thấy anh ngồi trên sô pha đọc sách bèn nhỏ giọng hỏi: “Anh, muốn ăn canh không?”

Anh không trả lời, chỉ hít sâu một hơi. Cậu cúi gằm y chang một thằng bé tiểu học phạm lỗi.

Mãi lâu lắc sau, anh mới lên tiếng: “Lộ Tiểu Phàm, em khá lên một chút được hay không hả?”

Một tin tức trị giá cả vạn cứ thế bị Lộ Tiểu Phàm bán mất toi bằng mấy trăm đồng rẻ rúng, bản thân cậu cũng tự xấu hổ.

Hôm sau anh lại có vẻ đã quên vụ này, xem như cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhưng kể từ lần đó, cậu ít khi ngồi lâu ở chỗ Trác Tân và Lâm Tử Dương nữa.

Đối với Bối Luật Thanh, Trác Tân, dù giá lương thực tăng hay sụt đều là tin vui có lợi, nhưng đối với nhà họ Lộ ruộng đồng thì chỉ có thể là tai họa. Cậu thấy không nghe được gì hóa ra lại hay.

Mà trong cái nhìn của Bối Luật Thanh, chuyện này chẳng phải đại sự gì cho cam. Nếu nhà Lộ phải chi nhiều hơn mấy trăm do không nhận được tin, bỏ đi hai mẫu đất trồng lúa, vậy bù cho họ mấy trăm là được, anh sẽ không lấy làm day dứt vì loại chuyện này.

Sau đó mấy hôm, Lâm Tử Dương mời các anh đi ăn lẩu. Lẩu là món Lộ Tiểu Phàm khoái nhất, anh dẫn cậu cùng đi.

Đây là một nhà hàng tư nhân, ông chủ một ngày chỉ bày ba bàn lẩu.

Trác Tân cũng không thiết tha đi quá. Lẩu có gì đặc biệt đâu, lại còn nhà hàng tư, lẩu có đặc biệt mấy thì cũng chỉ là lẩu.

Lâm Tử Dương cười bảo cứ đến thì biết. Nhà hàng không rộng song từng gian đều bày trí rất ý vị, bàn đá ghế đá, tường treo cung tên, giáo sắt, rất gợi tả hình ảnh Hốt Tất Liệt dẫn quân lên phương Bắc, nồi da xáo thịt.

Bếp đun lẩu dùng lư đồng vàng, ông chủ giới thiệu nước lẩu được chế biến từ xương bò tươi sống nhất hầm chung với rất nhiều hương liệu, sau đó qua nhiều lần lọc mới trong veo như nước sôi, chỉ hơi ngả chút vàng của dầu mỡ.

Nước lẩu có thế mới tuyệt hảo, cũng không bị mất vị khi các nguyên liệu lẩu khác bỏ vào sau.

Kế tiếp là một mâm thịt bò đầy ụ, đỏ trắng xen kẽ, phần màu trắng trơn mịn tựa bạch ngọc, mỗi một miếng thịt đều là thái thủ công, nên từng lát từng lát như trang giấy. Đặt một miếng lên sách ở dưới thấy được cả chữ bên dưới, lát thịt như vậy chỉ cần nhúng cái vào nước sôi là có thể ăn, vừa đậm vị canh, vừa ngọt vị thịt

Ồng chủ nhà hàng còn giới thiệu bò này có thể ăn sống, ông ta đề cử cả ngày cũng chỉ có Lâm Tử Dương được vinh dự nếm thử.

Lộ Tiểu Phàm nghe được một nửa thì di động Lâm Tử Dương vang. Hắn phong độ rút cục gạch ra nghe, vừa nghe, mắt đã ngạc nhiên chuyển sang Lộ Tiểu Phàm, sau đó thảy cục gạch cho Lộ Tiểu Phàm, bảo: “Điện của mẹ em!”

“Má Lộ!” Cậu vội vã nghe máy.

Ra là má Lộ muốn cậu vay tiền gấp vì tiền trong nhà đều đã chỉ mua hạt giống óc chó và táo cho mùa vụ mới, bà gọi đến ký túc xá cậu mấy bận đều nhỡ, cuối cùng gọi cho Bối Luật Thanh, bạn cùng ký túc xá anh đọc số di động Lâm Tử Dương cho bà.y

Hiệu quả truyền âm máy Lâm Tử Dương khá xịn, dù cậu có nhanh chóng ra ngoài nghe máy, giọng má Lộ vẫn nghe oang oang.

Cậu vừa đi, Trác Tân đã thung dung nhả một câu: “Gia cảnh quyết định mắt nhìn, mắt nhìn quyết định chọn lựa!”

Khi ấy không ai đáp câu nói đó của hắn. Đến lúc dùng bữa xong, Bối Luật Thanh về, Lâm Tử Dương mới cáu bẳn: “Nói gì thế hả bố tướng, sao độc mồm độc miệng thế? Đồng tính đâu phải bệnh đau đầu uống thuốc giảm đau là hết hả? Cậu có đuổi Lộ Tiểu Phàm khỏi nhà Bối Luật Thanh cũng đâu thể thay đổi sự thật?”

Trác Tân chỉ đôi sư tử đá trước cửa: “Thấy không? Cửa son xứng sư tử đá, cửa gỗ chỉ xứng ngựa tre. Lộ Tiểu Phàm chỉ là thằng nông dân, chả lẽ cậu muốn để Luật Thanh cứ bị vướng vào đống chuyện nhà quê nghèo rách và mấy thứ lợi ích dớ dẩn với nó à? Bối Luật Thanh dù có là đồng tính, cậu ta cũng đáng tốt hơn thế!”

***

Lộ Tiểu Phàm đưa hết tiền cậu có cho má, thêm cả tiền tiết kiệm ròng rã hai năm tám trăm đồng lẻ cũng đưa hết luôn.

Mấy bữa sau, nhà lại gọi điện nhưng là Lộ Tiểu Đích gọi, mới biết ba Lộ nghe nói giá lương thực tăng đã nảy lòng tham, buôn cả lố lúa mỳ Hoàng Long về, tính làm một phi vụ ăn chút lãi lời.

Nào biết lương thực ở đó căn bản không hề nhúc nhích, nhà cậu mua quá hấp tấp, ba Lộ không có kinh nghiệm lại bị mua đắt, giờ muốn bán giá cao ai mà thèm để ý ông.

Má Lộ suốt ruột thuê một chiếc ba gác, chất lúa mỳ lên đấy, định lên thị trấn bán lẻ. Ấy thế mà đang bán ven đường thì đâm phải máy kéo, không chỉ xe ba gác bị lật xuống mương mà người cũng bị xe đè bị thương.

Cái máy kéo ấy là của một gã có ô dù trong huyện, cứ khăng kháng chỉ trích má Lộ không tuân thủ luật giao thông.

Cảnh sát giao thông tới điều tra, má Lộ có sắc sảo mấy cũng ngu ngơ. Dân quê thì biết gì về luật giao thông nào, luật này rốt cuộc là luật gì bà hoàn toàn không biết Chỉ biết lúa thì mất, người thì thương, không được tiền đền còn phải đền xe ba gác, má Lộ bức thiết, đành phải để Lộ Tiểu Đích về gọi điện cho Lộ Tiểu Phàm.

Lộ Tiểu Phàm gọi cho Lộ Tiểu Bình trước, nhắn hắn gửi tiền nhanh về cho nhà.

Lộ Tiểu Bình nghe má Lộ bị đâm xe cũng lo sốt vó, nhưng nhắc đến tiền thì quanh co, kể lể mình ở Thiên Tân khốn khó ra làm sao, công việc nhà nước này là phục vụ nhân dân, chớ nói tàn dư, ngay cả tiền ăn bình thường cũng phải giảm bớt.

“Chứ không sao má Lộ phải hỏi vay mày tiền mua lúa...” Câu cuối cùng của Lộ Tiểu Bình là như thế.

Biện pháp duy nhất của Lộ Tiểu Phàm là nhanh tìm Bối Luật Thanh. Kỳ thực thời gian gần đây Bối Luật Thanh ít về, căn hộ không giống của anh mà càng giống như là của cậu hơn.

Anh chưa chính thức đi thực tập ở Bộ Ngoại giao nên cậu phải tìm một vòng lớn, từ chỗ Lâm Tử Dương liên lạc với anh, cậu lại tất tả chạy đến chỗ anh, anh đang nói chuyện với người khác.

Cậu chờ cả buổi, anh mới về. Cậu kế lại chuyện xảy ra, anh hơi chau mày, cậu dường như thấy anh mất kiên nhẫn.

Thực ra cậu đã biết tự kiểm điểm hành động của mình rồi, vì mấy trăm đồng dẫn đến việc phải đi vay anh hơn nghìn đồng để giải quyết chuyện nhà họ Lộ, ngay cả chính bản thân cậu cũng cảm thấy đây là một vụ lỗ vốn.

Khi anh đưa tiền cho cậu, đầu cậu cúi chừng như sụp xuống cả thắt lưng. Cậu cầm tiền xong, anh mới tỉnh bơ nói: “Em đi đi!”

Cậu đáp dạ, đi được mấy bước thì quay đầu: “Anh à, em hầm canh cho anh nha.”

Anh trả lời: “Không cần, dạo này anh không thích ăn canh lắm.”

Nói rồi anh bước đi, cậu kỳ thực rất muốn lại gọi: “Vậy em ninh cháo cho anh được không?”

Nhưng cậu còn chưa kịp thốt thành lời, anh đã đi xa lắm.

Cậu biết anh không vui, anh không vui thường thường cũng nhịn, vì anh là người kiên cường. Nên chỉ cần anh về, cậu lấy lòng chút, chú ý đền bù gấp bội, đến khi anh nhịn xuôi hết như bình thường là được.

Tình cảnh này cứ duy trì đến lúc một người bạn của Bối Luật Thanh từ Hồng Kông tới.

Lộ Tiểu Phàm phấn chấn theo Lâm Tử Dương đi đón khách, nơi dùng bữa là một quán cà phê khá thanh tĩnh. Lộ Tiểu Phàm đi ăn Đông ăn Tây với Lâm Tử Dương một năm nay, lòng còn nghĩ đón bạn như này liệu có hơi sơ sài hay không.

Rồi khi gặp Lý Văn Tây, cậu mới biết do người ta không thích mấy chỗ thịt thà.

Bời câu nói đầu tiên của Lý Văn Tây chính là: “Thật ngại quá, do tôi chọn địa điểm, yên tĩnh một chút để còn trò chuyện.”

Chiếc ghế bốn người, vị trí bên cạnh Bối Luật Thanh là Lý Văn Tây. Lộ Tiểu Phàm thấy vị trí của mình bị ngồi mất rồi, nhất thời không biết phản ứng sao.

Lâm Tử Dương kéo vội cậu ngồi xuống cạnh hắn. Đặt mông ngồi xuống cậu mới định thần, tự nhủ mình không nên tị nạnh quá, chỗ ngồi cạnh anh tạm thời cứ cho bạn anh ngồi đi.

Câu thứ hai của Lý Văn Tây là: “Tớ đi châu Phi chơi một chuyến, mang được hạt cà phê tươi ngon về đây. Đã đưa cho chủ quán xay rồi, lát nữa mọi người nếm thử.”

Bối Luật Thanh ngoảnh qua cười: “Cậu đừng thích cà phê tới nỗi nghiện thế chứ.”

Lý Văn Tây le lưỡi với anh. Nếu một người đàn ông khác làm động tác như vậy, nhất định Lộ Tiểu Phàm thấy người ta quá ẻo lả, nhưng Lý Văn Tây thì khác. Anh ta làm gì có vẻ đều rất tự nhiên, làm biểu cảm gì cũng điển trai lạ lùng, điểm ấy có phần thật giống Bối Luật Thanh, nhưng xúc cảm thể hiện trên vẻ mặt anh lại không được sống động như Lý Văn Tây.

Cậu chỉ nghe Lý Văn Tây nói: “Cậu biết tỏng mà. Tớ chỉ nghiện có hai thứ, một là cậu, hai là cà phê.”

Đầu Lộ Tiểu Phàm nổ tung cái ầm. Khi ấy cậu là nghĩ, có nên cho Lý Văn Tây biết rằng, anh đã có người quan trọng rồi hay không? Đã có người quan trọng - Lộ Tiểu Phàm cậu - rồi hay không?

Nhưng cậu lại cảm giác tâm trạng hôm nay của anh cực kỳ tốt, cậu có từng khiến anh có tâm trạng tốt như vậy không? Hình như không có. Ai lại đi vui vẻ khi cứ hai ba hôm lại phải xử lý một chuyện vớ vẩn nơi cái làng con con? Anh nào phải lãnh đạo!

Ánh mắt anh trao Lý Văn Tây cũng rất hiền hòa, anh có từng nhìn cậu bằng ánh mắt hiền hòa như vậy không? Thật sự không thế nói rõ. Ai lại hiền hòa nhìn một đứa rước đến vô số chuyện vớ vẩn nơi cái làng con con? Thế nên hiện giờ anh không cần phải kiệm lời, tự bế như khi ở cùng cậu nữa. Trước mặt Lý Văn Tây, anh dí dỏm, anh tươi cười, anh thân thiết.

Nghĩ vậy cậu lại càng không dám khẳng định, mình thật sự là người quan trọng nào đó đối với anh hay sao?

Cậu bất đồ chột dạ, thoáng cái như lạc hướng.

Cà phê nhanh chóng được bưng lên. Bối Luật Thanh nhấp một ngụm, khen: “Ngon lắm, cậu đi chỗ X chứ gì?”

Lý Văn Tây cười rạng rỡ: “Bị cậu đoán ra mất rồi.”

Lâm Tử Dương cũng uống một hớp, cũng khen: “Quả thực đủ thơm, đủ thuần.”

Cậu nghe họ khoe, liền uống một hớp lớn, kết quả là vị vừa đắng vừa chát xít, cậu bị sặc, vừa bỏ tách xuống vừa ho vừa nói xin lỗi.

Lý Văn Tây cười bảo: “Ngại quá, tôi uống cà phê quen không cho đường nên quên bỏ đường cho cậu.”

Bối Luật Thanh gọi nhân viên phục vụ, chỉ vào tách của Lộ Tiểu Phàm: “Đổi cappuccino cho em ấy đi.”

“Đó là đồ uống của con gái mà!” Lý Văn Tây cười, sau đó nháy mắt với cậu, “Đùa thôi, đùa thôi, tại tôi nghe Luật Thanh hay nhắc đến cậu nên hơi tò mò. Cậu ấy nói cậu không thích uống cà phê, tôi lại vẫn khăng khăng đòi mời cậu đến. Làm quen chút, sau này nhờ chiếu cố nhau nhiều nha!”

Nói đoạn, anh ta chìa tay cho Lộ Tiểu Phàm, cậu vội vàng lau bàn tay dính nước cà phê rồi bắt tay anh ta. Bàn tay ấy cũng giống tay Bối Luật Thanh, thuôn dài, trắng nõn, ngón tay thô ráp.

Anh thường hay nhắc đến cậu với người khác... Cậu lại từ mịt mờ tìm được phương hướng, thần kinh chấn động. Thế nhưng cuộc nói chuyện sau đó quả tình không có điều gì cho cậu chen miệng vào.

Lý Văn Tây và Bối Luật Thanh hiển nhiên có rất nhiều tiếng nói chung, chuyện phiếm đủ trên trời dưới đất đều nói đến hân hoan, Lâm Tử Dương diện nguyên cả bộ Montagut cũng không lấy làm khó chịu, cũng hết sức hiểu biết về những đề tài đó.

“Luật Thanh, giờ cậu vẫn còn chơi dương cầm chứ?” Lý Văn Tây cười hỏi.

“Về rồi không còn chơi nữa!”

“Tiếc quá đi, cậu chơi nhiều năm thế rồi mà.”

Bối Luật Thanh cười cười phản đối: “Nói chung là không chơi nữa rồi, cậu biết tớ thực chất đâu có thích dương cầm.”

Lâm Tử Dương nói leo: “Chủ yếu do không có tri âm thôi...”

Lý Văn Tây đánh mắt qua Bối Luật Thanh, có phần ám muội, cười nói: “Vậy tớ không về...”

Lộ Tiểu Phàm bê tách cà phê bằng cả hai tay, thìa vẫn xoay vòng vòng trong đó tựa thể quyết tâm phải đánh cà phê thành pho mát.

Lý Văn Tây chỉ chiếc nhẫn sắt ở ngón giữa Bối Luật Thanh, bảo: “Cái đồ hỏng này mà cậu còn chưa vứt đi.”

Bối Luật Thanh im một lúc mới cười: “Không phải cậu không cho vứt sao?”

Cái nhẫn ấy anh vẫn đeo nơi tay, Lộ Tiểu Phàm nhìn đã thành quen, cậu chưa từng thắc mắc tại sao anh lại có một cái nhẫn sắt, vì người như anh đại để là không cần một vật trang sức bên ngoài nào tô điểm cho mình.

Cho đến hôm nay cậu mới hiểu, hóa ra chiếc nhẫn có liên quan đến một mối tình mờ ám như vậy, hơn nữa chủ nhân của mối tình mờ ám ấy lại còn đang sờ sờ trước mắt cậu.

Bối Luật Thanh lại chuyến chủ đề: “Chầng phải gần đây cậu bận đi xem mắt à?”

Thần kinh Lộ Tiểu Phàm lại rung lên. Lý Văn Tây cười bảo: “Ừ, nhưng chưa ưng lắm. Tớ thích phụ nữ không dông dài, không xen vào chuyện người khác, tớ không thích để cô ta rước thêm phiền nhiễu cho bọn mình.”

Bối Luật Thanh bưng cà phê lên cười cười, không đáp.

Lộ Tiểu Phàm có phần hoan hỉ vì Lý Văn Tây sẽ cưới cô gái khác, song nghĩ lại bản thân cậu cũng có vợ mà, hơn nữa cậu còn là em rể Bối Luật Thanh. Nỗi băn khoăn trong lòng làm cậu chằng còn biết mình ăn cái gì vào mồm nữa, sặc cơm mấy lần, bị Lâm Tử Dương lừ mắt liên tục.

Bữa tối xong xuôi, Lộ Tiểu Phàm đứng tại cầu thang quán, lái xe tới đón cậu là Lâm Tử Dương. Hắn vẫy vẫy tay: “Lên xe, lên xe.”

Cậu hơi trù trừ, bảo: “Chờ anh em nữa...”

“Anh em kêu anh đón em đấy.” Lâm Tử Dương thở dài.

Cậu chần chừ một lúc liền hiểu quả thật Bối Luật Thanh sẽ không đón cậu, vì đại khái anh muốn ở chỗ Lý Văn Tây đi.

Lên xe, Lâm Tử Dương đạp ga phóng xe đi cái vút, liếc mắt qua Lộ Tiểu Phàm, nói: “Anh nói nghe nè, Lộ Tiểu Phàm, đầu em nghĩ gì thế? Em có biết làm Gay không đấy? Gay là đàn ông, hôm nay chơi với em, ngày mai chơi cậu ta, đó là sự tự do trong mối quan hệ. Em còn nhớ mối quan hệ giữa các em không? Đừng đeo cái mặt mo như đàn bà nữa, haiz, em đừng để Lý Văn Tây người ta so sánh nữa được không? Lý Văn Tây là bạn từ tấm bé của Bối Luật Thanh mà còn chưa tỏ vẻ khó chịu với em thì thôi.”

Lộ Tiểu Phàm thật thà nghe Lâm Tử Dương phát biểu. Hắn đỗ xe ổn thỏa mới nói: “Tiểu Phàm, anh em mình đều là người nhà, anh Tử Dương cho em lời khuyên, em biết điểm tốt nhất của em là gì không?”

Cậu lắc đầu, Lâm Tử Dương lại cầm vô lăng: “Em đủ biết điều!”

Cậu ngước cái đầu có điểm trống rỗng lên, Lâm Tử Dương lại vỗ vào vô lăng: “Người như Bối Luật Thanh, báo cho em biết người muốn theo đuổi cậu ta, cả nam cả nữ đều xếp hàng dài, em đã khiến bao nhiêu người hộc máu rồi, có biết hay không?!”

Hắn khuyên nhủ cậu chán chê rồi mới “brừm” lái xe ra khỏi bãi đỗ.

Cậu về nhà. Tối hôm ấy Bối Luật Thanh không về, tối hôm sau cũng không.

Cậu nằm trên giường cổ vận hành não mình, cảm thấy bản thân lại bị rẽ sang hướng khác rồi. Cậu thử mọi vị trí kề bên Bối Luật Thanh, cuối cùng cố chen vào cái vị trí biến thái tưởng không ai tranh với cậu, giờ mới hay hóa ra vị trí biến thái ấy cũng chưa chắc là của cậu.

Có lẽ nhân sinh là một cuộc chiến tranh không hồi kết. Cậu lăn lộn suy nghĩ suốt hai ngày, tự nhủ có thế nào mình cũng phải quyết chí lên, củng cố vị trí của mình.

Vì thế, chỉ cần có cơ hội có mặt Lý Văn Tây, cậu sẽ giành ghế ngồi cạnh Bối Luật Thanh, gắp rau cho Bối Luật Thanh, ăn xong còn kiếm đủ cớ để Bối Luật Thanh về nhà với cậu, chỉ thiếu điều dán giấy lên trán anh rằng “Người của Lộ Tiểu Phàm, người lạ miễn đụng vào.”

Lý Văn Tây trước sau cứ chỉ cười tủm tỉm. Nhưng một hôm, cậu mở cửa vào nhà, đã thấy Lý Văn Tây đặt mấy hòm hành lý trong phòng khách. Anh ta cười nói: “Tôi ở nhà Bối Luật Thanh một thời gian, nên đành nhờ Tiểu Phàm dọn đi vậy!”

Bối Luật Thanh ngồi một chỗ lẳng lặng nhìn cậu, không lên tiếng. Cậu nghe Lý Văn Tây nói lúc đầu cũng không tin, sau mới cảm thấy nó hẳn là tất yếu, muốn cổ vũ mình dậy chí cạnh tranh, song chí còn chưa trỗi lên đầu đã tan rã tại miệng. Không khác gì bi bệnh bất lực, nhiệt tâm tiết sớm.

Giữa sự im lặng của Bối Luật Thanh, cậu loay hoay một chặp mới gỡ được chiếc chìa khóa khỏi mũ, chiếc chìa khóa cậu đã quấn rất nhiều thừng đỏ, nhờ thế tay cậu chỉ cần lần vào là sờ được chìa khóa nhà anh. Sau này trả chìa khóa rồi vẫn vô thức thò tay vào túi sờ chìa khóa, sờ soạng mãi mới nhớ ra, à, trả thật rồi.

Lộ Tiểu Phàm tổng kết, sở dĩ cậu đánh mất vị trí bên cạnh Bối Luật Thanh đúng là bởi cậu không nhớ lời Lâm Tử Dương cho hay ưu điểm của cậu: Biết điều. Cậu quá vênh váo mà không biết điều, nhưng cuối cùng cậu đã thuận lợi trả lại chiếc chìa khóa, cậu cảm thấy mình lúc ấy coi như là đã biết điều rồi nhỉ.

Nên sau này Bối Luật Thanh có lại đưa chìa khóa cho cậu, cậu dùng xong, đều tự giác trả. Cậu cảm thấy có thế anh mới nhớ ít nhất cậu còn thực biết điều trong chuyện chìa khóa.

Tuy lần nào anh cũng giữ yên lặng, nhưng cậu thấy chỉ cần cậu biết điều là được, những cái khác không cần nhọc công nghĩ ngợi, bởi có nghĩ cũng không chắc.

Thấm thoắt rồi Lý Văn Tây lại quay về Hồng Kông, có điều, mối quan hệ giữa cậu và anh kể từ đó dần dần lạnh nhạt. Một là vì cậu có vẻ biết điều quá đà ở một số phương diện, hai là anh bắt đầu ra nước ngoài.

Mối quan hệ duy trì ngắt quãng này không đứt hẳn cũng do chuyện nhà họ Lộ. Không phải Lộ Tiểu Phàm chưa nghĩ đến việc đừng trở về căn nhà của Bối Luật Thanh nữa, song nhà Lộ mà có chuyện, ngoài việc tìm đến anh, tựa hồ cậu cũng không còn cách nào khác.

Nên sau mỗi lần xong việc, cậu đều rửa sạch dấu vết sau mông mình như thể không bao giờ đến nữa, thế nhưng ngắn thì dăm hôm, lâu là vài tháng, cậu lại buộc lòng phải xuất hiện dưới lầu nhà Bối Luật Thanh.

“Tiểu Phàm!” Trước mặt cậu bỗng đỗ xịch một con xe, Bối Luật Thanh hạ cửa kính nói, “Lên xe!”

Cậu hơi do dự, nhưng anh đã mở cả cửa xe ra rồi, đại để anh nói đưa cậu về cũng không phải là nói khách sáo.

Anh không khách sáo, mà là ra lệnh. Cậu ngồi vào chiếc xe riêng của anh trước con mắt trầm trồ của hành khách tại trạm xe buýt.

“Làm phiền anh.” Cậu khách sáo nói.

“Đừng khách khí, anh tiện đường.” Anh cũng lạnh nhạt đáp trả một câu. Thoạt nghe, các cậu giống một cặp xa lạ quen nhau, chứ không phải một đôi tình nhân mới rồi còn trần trụi sóng đôi, làm chuyện thân mật bậc nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.