Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 196: Chương 196




Sự chiều chuộng của tổng giám đốc Hạ.

Thẩm Thất lập tức mở hộp ra.

Bên trong chiếc hộp còn có một bó hoa hồng, nhưng dòng chữ trên tấm thiệp lại là: Tình mẹ bao la.

Tình mẹ bao la.

Bản thân cô cũng không phải mẹ...

Khoan đã, chẳng lẽ đây mới là chủ đề của vòng thi lần này sao?

Thẩm Thất lập tức kêu lên đầy kích động: “Tôi biết đề mục là gì rồi! Là thiết kế một bộ trang phục hoàn hảo cho người mẹ! Năm phần mà chúng ta sẽ tranh tài với nhau là: Quần áo, túi và giày, đồ trang sức, tạo hình nhân vật và nhân vật nam đi cùng. Nếu chủ đề là người mẹ, vậy thì cũng chỉ có thể rơi vào bốn chủ đề trước thôi!”

Thẩm Thất đưa tấm thẻ cô đang cầm trong tay cho đội trưởng.

Nhóm trưởng nhìn thấy nội dung trên tấm thẻ này thì vui mừng đến mức chỉ muốn ôm chầm lấy Thẩm Thất, nhưng Lưu Nghĩa thoáng cái đã kéo Thẩm Thất lại, bảo: “Bắt tay là được rồi, đâu cần phải ôm chứ!”

Nhóm trưởng cười toe toét: “Tiểu Thất, cô chắc chắn là ngôi sao may mắn của cả nhóm rồi! Tôi nghe nói lần này sẽ loại tám trong số mười nhóm! Cuối cùng chỉ còn lại có hai nhóm thôi! Chúng ta biết chính xác chủ đề, vậy thì cơ hội chiến thắng của chúng ta hẳn phải rất cao rồi!”

Toàn bộ những thành viên trong nhóm đều vô cùng hào hứng.

Sau phút giây vui mừng khôn xiết, Thẩm Thất mới nói: “Vấn đề bây giờ là, ai trong số mọi người biết cách tạo hình nhân vật vậy?”

Cô hỏi tất cả mọi người.

Thẩm Thất tiếp tục hỏi: “Mẹ của mỗi người đều không hề giống nhau, từ giai tầng, tuổi tác, ngoại hình, trình độ học vấn đều rất khác biệt. Vậy thì chúng ta lấy hình tượng người mẹ như thế nào để làm bản gốc cho thiết kế đây?”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đúng vậy, chủ để này vô cùng rộng!

“Trước đây mặc dù tôi có từng tạo hình nhân vật, nhưng tôi chỉ phụ trách tạo hình các tiểu thư và đại thiếu gia của xã hội thượng lưu. Từ trước đến giờ tôi chưa từng tạo hình một người mẹ bình thường bao giờ.” Thẩm Thất tiếp tục nói: “Trong số mọi người, có ai từng làm công việc tạo hình nhân vật không?”

Lúc này có một người nói: “Ngày trước tôi từng tham gia một dự án phim chiếu mạng, làm nhân viên hóa trang cho diễn viên. Vậy có tính không?”

Thẩm thất lau mồ hôi lạnh: “Tính chứ!”

Sau đó, không còn bất kì ai nói thêm gì nữa.

Đa số mọi người ở đây vẫn tập trung vào thiết kế vật là chính, chứ không để ý đến mảng tạo hình nhân vật.

Thẩm Thất cuối cùng đành cắn răng nói: “Thế này vậy, tôi sẽ nhận tạo hình nhân vật, những người còn lại phân công nhau cùng thiết kế trang phục, đồ trang sức, giày và túi. Mọi người thấy thế nào?”

Nhóm trưởng và những người khác đồng thanh trả lời: “Không thành vấn đề! Những việc này cứ giao cho chúng tôi! Nhưng chúng ta đi đâu tìm người mẫu bây giờ?”

Thẩm Thất suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này, để tôi suy nghĩ một chút! Bây giờ chúng ta không thể liên lạc với gia đình, vậy hiển nhiên là không có cách nào mời mẹ của chính chúng ta đến làm mẫu.”

Những người khác đều gật đầu.

“Vậy nên chúng ta chỉ có thể tìm mẫu ở bên ngoài.” Thẩm Thất cắn môi nói: “Chúng ta hãy thử tìm hiểu xem, có thể bên cạnh chúng ta đang ẩn giấu một ai đó có thể trở thành hình mẫu mà chưa được khám phá ra chăng? Cũng có thể, đây là cách mà ban tổ chức kiểm tra năng lực của chúng thì sao?”

Mọi người đều đồng ý.

Chủ đề đã được xác định, bây giờ là khâu hành động.

Sau khi tan họp, Thẩm Thất ôm cái hộp về phòng cùng với Lưu Nghĩa.

Lúc này khi nhìn hoa hồng và các loại hoa nhỏ khác được bó chung vào một bó hoa, Thẩm Thất mới chợt nghĩ ra một chuyện.

Những bông hoa nhỏ này là Hạ Nhật Ninh đưa đến sao?

Ngày nào hắn cũng viết lời xin lỗi ở trên tấp thiệp kia...

Hắn đang xin lỗi mình sao?

Thẩm Thất nhìn dòng chữ xin lỗi viết bằng tay, bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng.

Hôm nay hắn lại còn nói cho mình biết chủ đề của vòng thi, tuy rằng làm như vậy chắc chắn sẽ khiến hắn mất mặt.

Hạ Nhật Ninh, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?

Tại sao đã làm chuyện như vậy với Thôi Nguyệt Lam rồi, còn có thể xoay sang dịu dàng che chở cho em?

Nhưng anh có biết không? Rằng anh càng như thế, em càng không dám quay đầu lại?

Bởi vì em sợ, nếu quay đầu lại, em sẽ lại phải đau khổ một lần nữa!

Hạ Nhật Ninh, nếu có thể, chúng ta cứ rời xa nhau như vậy đi.

Em thà rằng, bây giờ lạnh lùng với anh.

Còn tốt hơn sau này khi em đã chìm sâu trong tình cảm với anh rồi, anh lại lạnh lùng rời xa.

Lưu Nghĩa thấy Thẩm Thất nhìn chằm chằm vào bó hoa mà ngơ ngẩn, liền nói rằng: “Tiểu Thất, cậu thực sự không sao chứ?”

Thẩm Thất lấy lại tinh thần, bỏ lại tấm thẻ vào trong hộp, cắm hoa vào bình, lắc đầu nói: “Tớ không sao. Chỉ là mặc dù chúng ta biết được chủ đề thi, nhưng lại không thể tìm được người làm mẫu thích hợp, phải làm sao đây?”

Lưu Nghĩa thay áo xong thì nói với Thẩm Thất: “Thực sự muốn thì tự nhiên sẽ tìm được thôi. Giờ tớ muốn đi bơi, cậu đi không?”

Thẩm Thất nghĩ một chút, nói: “Cậu chờ tớ một chút, tớ đi thay quần áo.”

Thẩm Thất cũng cảm thấy mình cứ buồn rầu ngồi trong phòng như vậy, không bằng thay đổi không gian, thư giãn một chút.

Giờ này, người đi bơi cũng không nhiều.

Bây giờ đi bơi lại có thể thư giãn một chút.

Hai người cười cười nói nói đi đến hồ bơi.

Nhưng khi vừa vào cửa, lại phát hiện cửa phòng thay quần áo đã bị khóa lại.

Chẳng lẽ giờ này hồ bơi không mở cửa nữa sao?

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đều hơi tiếc, chuẩn bị xoay người rời đi.

Vừa lúc ấy, có một giọng khóc nức thở từ bên trong hồ bơi truyền ra, khiến hai người đang chuẩn bị rời đi phải dừng lại.

Có người đang khóc?

Chuyện gì xảy ra vậy?

Thẩm Thất quay người lại, gõ cửa: “Xin hỏi bên trong có ai không?”

Tiếng khóc trong phòng chợt ngừng lại, nhưng không ai đáp lời.

Lưu Nghĩa cất cao giọng, hỏi thêm một lần nữa: “Xin hỏi bên trong có ai không?”

Ngay sau đó, có tiếng loạt soạt loạt soạt không ngừng truyền đến từ bên trong.

Giọng một bà lão có vẻ hoảng hốt đáp lại: “Tôi đang dọn vệ sinh thôi, không làm chuyện xấu gì đâu! Làm ơn đừng đuổi việc tôi!”

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cùng nhìn nhau.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

“Xin lỗi, hôm nay chúng tôi đến bơi, xin hỏi hôm nay hồ bơi không mở cửa sao?” Thẩm Thất chuyển trọng tâm câu chuyện, đồng thời nói đối phương biết mình cũng không phải nhân viên quản lí ở đây.”

Đối phương thở phào nhẹ nhõm, đi đến mở cửa. Lúc này hai người mới nhìn ra đó là một dì trên dưới năm mươi tuổi. Bà nói: “Hôm nay người đến bơi không nhiều lắm, cho nên tôi mới đóng cửa sớm.”

Lưu Nghĩa có vẻ thất vọng, nói: “Thôi vậy ạ, hôm khác chúng cháu sẽ đến sau.”

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa vừa đi được vài bước, bỗng nhiên sắc mặt bà lão nháy mắt trở nên tái nhợt, lảo đảo ngã xuống đất!

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nghe thấy phía sau “rầm” một tiếng.

Khi nhìn lại, hai người thiếu chút nữa sợ đến mất cả hồn!

Bà lão nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa liền nhanh chân chạy đến, sờ lên trán bà lão, thì thấy trán bà ấy lạnh như băng!

Chuyện gì thế này?

“Mau đi gọi người đến giúp!” Thẩm Thất bảo Lưu Nghĩa: “Bà ấy bị ốm rồi! May mà chúng ta đến đúng lúc, nói cách khác thì ở đây hiện không có ai cả, nguy hiểm quá!”

Lưu Nghĩa gật đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài gọi người.

Không lâu sau, quản lí ở tầng trệt lập tức đưa người tới, thì thấy Thẩm Thất đang chăm sóc bà lão hôn mê kia.

Vị quản lí này lập tức nói: “Cô ơi, cô có thể giúp chúng tôi đưa bệnh nhân đến phòng nghỉ được không?”

Thẩm Thất gật đầu: “Được, để tôi đỡ bà ấy.”

Mọi người vội vàng đỡ bà lão lên, hai người đỡ hai bên, Thẩm Thất đỡ phía sau, nhanh chóng đi về phía phòng nghỉ.

Trong khách sạn này có phòng y tế.

Người ta nhìn vào mắt bà lão một chút, bắt mạch xong thì nói: “Bà ấy bị đói.”

Đói sao?

Thẩm Thất lẫn Lưu Nghĩa đều cảm thấy không ổn!

Ở thời đại này, ở nơi thành thị phồn hoa này, trong một khách sạn sang trọng nhường này, mà vẫn còn người đói đến mức xỉu sao?

Bà ấy cũng đâu phải mấy minh tinh, người mẫu, cần ăn uống điều độ để giảm béo? Hơn nữa bà ấy cũng đủ gầy rồi, không cần thiết phải nhịn đói mà.

Chẳng lẽ có chuyện gì sâu xa?

Bởi vì lúc này đã được châm cứu nên bà lão liền tỉnh lại.

Vừa nhìn thấy Thẩm Thất, bỗng nhiên bà ấy khóc to lên.

Thẩm Thất không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi: “Dì à, dì không sao chứ?”

Bà ấy lắc đầu nói: “Dì thấy cháu thì nghĩ ngay đến con gái dì! Nếu như con gái dì còn ở đây, thì nó cũng gần bằng tuổi cháu bây giờ!”

Thẩm Thất tò mò hỏi: “Vậy con gái của dì đang ở đâu ạ?”

Xung quanh có người lắc đầu, thở dài nói: “Đây là một chuyện rất buồn! Con gái của dì Triệu đã qua đời mấy năm trước, chồng bà ấy mất, một mình bà ấy nuôi con gái lớn khôn, đâu biết những chuyện bất hạnh lại đổ ập xuống cơ chứ. Mấy năm trước, cô ấy gặp tai nạn giao thông, mất rồi. Dì Triệu vì muốn đòi lại công bằng cho con gái nên đã đi khắp nơi nhiều năm, vậy mà cũng không thể đưa kẻ gây ra cái chết cho con dì ra công lý. Hiện tại dì Triệu nhịn ăn nhịn uống như thế, là vì muốn tìm kẻ kia đòi lại công bằng cho con gái!”

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa phút chốc liền động lòng thương cảm.

Thực sự... không dễ dàng.

Thẩm Thất nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ khách sạn không cung cấp thức ăn cho dì ấy sao?”

Quản lí trả lời: “Không phải không cung cấp, mà là bà ấy yêu cầu đổi hết đồ ăn đồ uống thành tiền chuyển vào thẻ lương. Hơn nữa khách sạn chúng tôi không cho phép nhân viên ăn thức ăn thừa. Bà ấy không sống trong ký túc xá của nhân viên, chúng tôi cũng không thể giúp được gì.”

Thì ra là thế.

Thẩm Thất nhìn Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa liền hiểu được ngay ý của Thẩm Thất, đến nhà hàng mang đồ ăn về.

Thẩm Thất bảo với dì Triệu: “Dì à, chúng cháu cũng không thể giúp được dì nhiều, vậy thì bữa cơm này chúng cháu mời.”

Lưu Nghĩa cũng nói: “Đúng vậy, muốn tiết kiệm tiền đến mấy thì cũng không thể bỏ ăn được. Ăn no mới có thể đi tìm kẻ kia để báo thù chứ ạ.”

Dì Triệu chậm rãi ngồi dậy, nước mắt rưng rưng, định cúi xuống cảm ơn hai người, lại bị hai người ngăn lại.

“Cảm ơn hai cháu, dì chẳng biết làm gì để trả ơn.” Dì Triệu nói. “Hai ngày nữa là sinh nhật con gái dì, đáng tiếc, đã vài năm rồi con bé không có được một cái sinh nhật tử tế.”

“Ai cũng nói ngày con sinh ra là ngày mẹ khổ nhất. Dì thà rằng khổ thêm một lần nữa, đổi lấy con gái dì được sống lại, thì dì cũng cam lòng.” Dì Triệu lau nước mắt nói: “Nhưng giờ dì có khổ đến mức nào, thì con gái dì cũng không sống lại được nữa.”

Thẩm Thất vô cùng đau xót.

Cô nghĩ đến mẹ của mình.

Lúc mẹ sinh mình ra, hẳn cũng rất đau đớn đúng không?

Tâm lạnh, thân lạnh.

Cô cũng rất nhớ mẹ.

Không biết mẹ có còn nhớ sinh nhật của cô không?

Liệu mẹ có biết quan tâm chính bản thân mình không?

Nhìn thấy gương mặt thương cảm của Thẩm Thất, bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lưu Nghĩa.

Không phải bọn họ đều không thể tìm được người thích hợp để làm mẫu sao?

Hiện tại, dì Triệu chính là ứng cử viên sáng giá nhất rồi!

Cô cần một người mẹ!

Cô cần một sự thay đổi!

Lưu Nghĩa lập tức kéo Thẩm Thất sang một bên, thì thầm: “Tiểu Thất, hay là mời dì Triệu đến làm người mẫu cho chúng ta đi? Sau đó cả nhóm chúng ta cùng quyên góp tiền, giúp dì Triệu đi tìm cái tên chết tiệt kia. Cô thấy như vậy có ổn không?”

Ánh mắt Thẩm Thất chợt sáng ngời!

Đó là một ý kiến hay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.