Liên Hoa Bảo Giám

Chương 18: Chương 18: Vì Ngươi Mà Bọn Họ Bị Lột Da






Nghe xong những lời này của Ferdinand, Đỗ Trần nghi hoặc đồng thời đánh giá nét mặt của cha. Công tước Anginus cũng mù mờ, không thể hiểu rõ việc này.

Ferdinand lại nói tiếp:

“Ta có thể nói chuyện một mình với Francis được không?”

“Đương nhiên có thể, Francis, ngươi hãy đưa giáo phụ đến phòng ngủ của ngươi đi!” - Anginus cung kính nói.

Đỗ Trần đưa Ferdinand đến tòa tiểu tháp của mình, vừa thấy nơi ở của Francis, Ferdinand lập tức nhíu mày:

“Công tước Anginus, ngươi để nhi tử của ngươi, sự cao quý của thành St.John ở nơi thế này sao? Ta cũng nghe nói ngươi đối với Francis không được tốt cho lắm.”

“Giáo phụ nói đúng, tôi sẽ đổi cho Francis một căn phòng khác!” - Trước mặt giáo phụ, ở Anginus không còn thấy khí tức của một vị phó tổng trường, hiện tại trông ông như một đứa trẻ đứng trước mặt một vị tiền bối.

“Được rồi, tất cả mọi người hãy ở ngoài, Francis, ngươi vào đây với ta!”

Ferdinand nắm tay Đỗ Trần đi đến tầng thứ ba của tòa tháp, hai người đến một cái phòng ngủ nhỏ, lúc này giáo phụ trầm ngâm nói:

“Francis, ngươi có nhớ kỹ về quá khứ của ngươi không?”

Đỗ Trần một điểm cũng không rõ mục đích của Ferdinand nên đành cẩn thận ứng phó:

“Tôn kính giáo phụ, ngài cũng biết trước đây não của ta không được tốt, sau một cơn bệnh nặng mặc dù hiểu được nhiều việc nhưng cũng có rất nhiều việc bị quên lãng, ta đối với quá khứ không được rõ ràng cho lắm.”

“Ai, điều này ta cũng biết, vì vậy ta cũng không ngại nói cho ngươi biết hai sự việc trong quá khứ có liên quan đến ngươi.”

Ferdinand ngồi trên chiếc ghế hồng mộc, hai tay đặt trước mặt, chậm rãi nói:

“Khi ngươi bảy tuổi, có một lần ngươi ra ngoài một mình đến con sông Newbie ở ngoài thành St. John, ngươi chơi đùa và nảy sinh xung đột với một số đứa trẻ khác, hà, tin ta đi, việc này chỉ là một việc bình thường của lũ trẻ con khi chơi đùa, chúng đã ném ngươi xuống sông... ngươi biết cuối cùng chuyện gì xảy ra không?”

Đỗ Trần ngồi trên chiếc giường trắng của mình, cười nói:

“Chắc chắn là ta đã may mắn thoát chết.”

“Đúng vậy, ngươi được một người đánh cá ở hạ du cứu về nhà, vì ngươi không giải thích rõ sự tình làm công tước Anginus tưởng ngươi nghịch ngợm khiến quần áo ướt hết nên đã trách phạt ngươi.”

“Người biết rõ cha con không có thiện cảm với con cho lắm.” - Đỗ Trần nhún vai.

“À, ta biết, nhưng ta muốn nói với ngươi lại là chuyện khác. Ngày thứ hai, người ở ven sông Newbie phát hiện ra thi thể của mấy đứa nhỏ, bọn chúng tất cả đều bị lột da.”

“Sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy, bọn chúng chỉ là lũ trẻ thôi mà.” - Đỗ Trần sợ hãi kêu lên, hắn cảm thấy dường như Ferdinand ám chỉ...

“Mấy đứa nhỏ tử vong bởi cách thức cổ xưa "Bác Bì Tàng Y" nên thần thánh giáo đã nhận điều tra vụ án này. Cuối cùng, vụ mấy đứa trẻ bị sát hại đã trở thành một đại kỳ án của thần thánh giáo.”

Con mắt tím của Ferdinand thâm trầm nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần, có vẻ như muốn tìm ra cái gì từ người hắn. Việc thăm dò này chỉ làm Ferdinand thất vọng bởi nhìn mặt của Đỗ Trần có thể thấy hắn hoàn toàn không biết gì về việc này cả.

“Sự kiện thứ hai, khi ngươi mười hai tuổi, có một vị huân tước kỳ thị ngươi là... xin lỗi, để thuật lại sự việc một cách trung thực, cho phép ta sử dụng một số từ ngữ khiếm nhã. Vị quan kia nói tóc ngươi màu vàng, không giống người của gia tộc Shigeru, ngươi là đồ con hoang, người này còn phái người ra đánh ngươi, kết quả là đến ngày thứ hai, hắn cũng bị lột da. Sự kiện này cũng không được làm rõ và cũng trở thành một kỳ án.”

Ferdinand đột ngột nói:

“Ngày thần an, Frisbie định giết ngươi, ngày thứ hai, hắn bị lột da, hơn nữa cả nhà hắn hai mươi bảy người cũng bị giết bởi phương thức "Bác Bì Tàng Y".”

Chẳng lẽ Frisbie là vì mình mà chết? Đỗ Trần kinh hãi nhìn Ferdinand.

“Sự việc ngày hôm nay có liên quan đến một phương thức giết người hết sức cổ xưa, vì thế nên ta đã bắt đầu điều tra từ những sự việc liên quan đến các gia tộc là hậu duệ của phong hiệu đấu thần ở Lanning đế quốc được ghi chép trong mười năm qua. Cuối cùng, ta đã phát hiện ra ba sự kiện này có điểm chung là nạn nhân đều chết vì bị lột da, những người này đều gây nguy hiểm cho ngươi và đến ngày thứ hai thì bị người ta lột da.”

Ferdinand khẩn trương đứng lên bảo Đỗ Trần ngồi xuống, cười nói:

“Việc phát sinh một lần, hai lần có thể coi là trùng hợp nhưng lần thứ ba liệu có thể là trùng hợp được không?”

Nói xong ông bình tĩnh nhìn Đỗ Trần.

Tất cả mọi sự việc đều cho thấy có một vị đấu thần cường đại đang âm thầm bảo vệ hắn, tất cả những ai uy hiếp Đỗ Trần đều bị lột da. Hơn nữa vị đấu thần này còn có năng lực tại giáo đường St. John qua mặt mấy trăm cao thủ giết chết Frisbie, người này mạnh đến mức thần thánh giáo không thể kiểm soát được.

Thần thánh giáo không cho phép tồn tại một lực lượng cường đại hơn bọn họ nằm ngoài sự khống chế của họ, truyền thống này đã tồn tại mấy trăm năm nay trong thần thánh giáo. Vì thế, hôm nay Ferdinand đích thân đến gặp Đỗ Trần, nói sự việc này cho hắn để xem phản ứng của hắn, đồng thời ông còn muốn xem xét cuộc sống của Đỗ Trần để tìm chút tin tức về vị đấu thần thần bí.

Ferdinand rốt cục cảm thấy thất vọng vì sự thật cho thấy rằng Đỗ Trần cái gì cũng không biết.

“Giáo phụ, nói không chừng sự việc này là trùng hợp.” - Đỗ trần cố gắng giảo biện mặc dù trong lòng hắn đã tin đó là sự thật.

Đáng chết, ký ức của tên tiểu tử Francis này toàn thiếu hụt những thông tin quan trọng a.

“Hà, đứa trẻ lương thiện, ngươi không cần bối rối, ta tin rằng ngươi cũng không biết vị đấu thần thần bí đang bảo vệ ngươi là ai.” - Lão than thở - “Dù sao đấu thần cao cấp đều rất cổ quái, bản thân ta cũng là một lão già cổ quái, điều này có thể giải thích cho việc vị đấu thần kia thích dùng thủ đoạn.”

Đỗ Trần đang nhanh chóng tính toán bỗng trong đầu xuất hiện chủ ý bèn cười nói:

“Giáo phụ tôn kính, ta thân là hậu duệ của phong hào đấu thần, là một tín đồ trung thành của thần thánh giáo, vì vậy ta nghĩ đấu thần bảo vệ ta nhất định cũng là một người bạn của thần thánh giáo, liệu ngài có thể tha thứ cho sai lầm lần này của đấu thần đó và ta được không?”

Tiểu quỷ này rất có thủ đoạn, Ferdinand nở nụ cười.

Chắc chắn sau lưng hắn có một vị đấu thần cường đại nhưng vị đấu thần này có thể là bằng hữu của thần thánh giáo.

Nói chuyện như một người bạn, Ferdinand muốn khẳng định sự cường đại của đấu thần bí ẩn. Bằng thủ pháp chuyên nghiệp của giáo đình hiện nay, Ferdinand đã từ kỹ thuật lột da mà nhìn ra thực lực cường đại đến tột cùng của vị đấu thần bí ẩn này.

Từ kết quả điều tra, việc Ferdinand muốn làm là được diện kiến vị đấu thần bí ẩn và đưa cho ông ta một chút lễ vật để sau này khi gặp mặt hai bên có ấn tượng tốt.

Nhưng Ferdinand cũng đoán nhiều khả năng là sẽ không thể diện kiến vị đấu thần bí ẩn kia, vì thế các món quà diện kiến của lão đương nhiên là rót cho Đỗ Trần.

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.