Liệp Bộ

Chương 16: Chương 16: Giằng Co




Conan nhìn chằm chằm cô gái trước mặt thật lâu, tựa hồ vẫn chưa tỉnh táo lại từ khiếp sợ, trên mặt còn lưu lại mồ hôi do chạy nhanh đến, từng giọt từng giọt chảy trên thái dương.

“Cô muốn làm gì?…” Conan rốt cục ổn định, mở miệng hỏi.

Haibara Ai chỉ cười nhẹ, tựa hồ là trời sinh, nụ cười của cô mang theo vài phần trào phúng hàm xúc. Vốn dĩ là đứng đối diện Conan, sau khi nghe Conan hỏi cũng không vội vã trả lời, mà thong thả bước đến ngồi lên sopha, bưng ly trà được đặt sẵn trên bàn, nhấp một ngụm.

Như là hưởng thụ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Không làm cái gì cả, chỉ là muốn nhìn cậu một chút xem thế nào. Nhưng tôi thấy cậu diễn con nít cũng thật tự nhiên, hoặc vốn dĩ cậu chỉ là con nít.” Thời điểm nói như vậy, đôi mắt đạm mạc màu nâu của Haibara thản nhiên nhìn Conan, trong mắt không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, “Cậu có nghĩ vậy không?”

Conan cũng tầm tuổi cô gái trước mặt này, mà trên thực tế tuổi cậu còn có thể lớn hơn.

“Cô có thuốc giải?” Cậu hiển nhiên không hi vọng bản thân vẫn phải mang thân thể học sinh tiểu học.

Haibara Ai lắc đầu: “ATPX-4869 được chế tạo để giết chết tế bào, là tôi nghiên cứu để tạo ra độc tố, trên thực tế thời điểm cho cậu uống cũng là lần đầu tiên thí nghiệm trên thân thể người, nhưng mà tôi thật sự không nghĩ tới kết quả lại như vậy.” Nâng tay lên, Haibara Ai đảo qua đảo lại hai lần, không thể nghi ngờ, cho dù là phát minh của cô đi chăng nữa, cũng rất khó tưởng tượng thuốc này lại khiến thân thể teo nhỏ, hơn nữa còn không phá huỷ tế bào thần kinh cùng vỏ não. Nói ngắn gọi, phản lão hoàn đồng!

“Cô…” Conan nhíu mày, đi tới đối diện Haibara, ngồi xuống.

Lần đầu tiên thí nghiệm trên thân thể người, hàm nghĩa câu này cậu hoàn toàn rõ. Nói cách khác, nếu lúc ấy cậu uống thuốc này mà chết, cũng chẳng qua là một lần thí nghiệm mà thôi. Cô gái này…căn bản ngay từ đầu cũng không có ý định giúp cậu.

Haibara Ai nhìn sắc mặt Conan, “Tôi có thể nghiên cứu điều chế thuốc giải, nhưng cần thời gian. Mà trong khoảng thời gian này, cậu phải cam đoan bảo vệ an toàn của tôi, thế nào?”

Cứ đơn giản như vậy nói ra mục đích của cô, nói ra điều kiện trao đổi. Nhưng vẫn mê người, ít nhất đối với Conan mà nói, quá mê người.

Lúc này không khí có chút ngưng trọng, tiến sĩ Agasa vốn đứng một bên bị hai đứa nhóc xem nhẹ sờ sờ trán, rõ ràng mới mưa xong, bên ngoài cũng không nóng, ông như thế nào lại bắt đầu đổ mồ hôi?

“Được.”

Thật lâu sau Conan mới lên tiếng, “Nhưng mà vì sao cô lại cho rằng tôi có đủ năng lực giúp cô không bị tổ chức phát hiện? Tôi chỉ là một học sinh trung… Không, hiện tại cũng không phải trung học, cô cảm giác tôi như vậy, có thể bảo hộ cô?” Conan hỏi ngược lại. Bản thân cậu hiện tại cũng khó bảo toàn được, cô gái trước mặt này thấy được năng lực bảo vệ của cậu từ chỗ nào?

“Shinichi Kudo, thám tử trung học nổi tiếng, rất nhiều người quan tâm, tôi tin tưởng cậu có thực lực này. Huống hồ, nếu tôi bị bắt, tôi nhất định sẽ khai ra cậu… Conan!” Một phần trước vừa khẳng định khả năng của Conan, phần sau lại hoàn toàn uy hiếp.

Lời uy hiếp của cô quả thực có sức nặng, nhưng mà… Conan nhếch môi cười, “Nếu tôi không đáp ứng, cô thật sự sẽ đi tìm người của tổ chức?”

Trên gương mặt đạm mạc trấn định của Haibara rốt cục xuất hiện tia dao động, một chút hoảng sợ đột ngột co lại trong đôi mắt nâu trầm.

“Hừ, tôi đáp ứng điều kiện của cô, tên hiện tại của tôi là Edogawa Conan.” Tựa hồ là không sợ uy hiếp trả thù, sau khi nói như vậy, Conan lại đáp ứng. Nhìn nét kinh ngạc trong mắt Haibara, đây chính là điều mà cậu muốn.

“Tôi gọi là Haibara Ai.” Haibara thản nhiên nói, cũng minh bạch lời vừa rồi của Conan là đe doạ hay thăm dò.

Không khí có chút dịu nhẹ đi, tiến sĩ Agasa một phen lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra.

Trong tay nắm một chiếc chăn, hai đứa trẻ ngồi trên một chiếc sopha, ngẫu nhiên đối diện.

“Mất bao lâu mới điều chế được thuốc giải?” Conan thản nhiên hỏi.

Một ánh mắt sắc lạnh quét qua: “ATPX-4869 dược tính phức tạp, trước khi trốn đi tôi cũng đã đem toàn bộ tài liệu tiêu huỷ, cho nên ít nhất phải nửa năm…”

Nửa năm! Conan trong lòng suy nghĩ, “Chẳng lẽ không còn chút ký ức nào?”

Như là cực kỳ khinh bỉ, lúc này Haibara ánh mắt cũng không nâng lên, thản nhiên nói: “ATPX-4869 được chế tạo từ nhiều thành phần được chọn lọc chiết xuất, thuốc giải hiển nhiên là cực kỳ phức tạp, nếu tuỳ tiện sử dụng… Đương nhiên nếu cậu nguyện ý làm vật thí nghiệm!” Lúc nói như vậy, Haibara cười quỷ dị, mặt đầy ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Conan.

Conan chỉ cảm thấy rùng mình, cười khan vài tiếng.

“Cô là thành viên của tổ chức, như vậy bên trong tổ chức…”

Không đợi Conan nói xong, Haibara cũng lộ ra biểu tình đoán trước được, “Tổ chức chưa từng có cái gọi là căn cứ điểm, đúng hơn là nó liên tục thay đổi. Nếu dễ dàng biết được như vậy, tôi nghĩ nó cũng đã sớm biến mất.” Haibara Ai thản nhiên nói, trong mắt toát ra cảm xúc hững hờ tuyệt vọng.

Tổ chức đến tột cùng có bao nhiêu cường đại? Có lẽ căn bản vượt quá sức tưởng tượng, cho dù là trong tưởng tượng của cô, nó đã đủ lớn khiến người ta kinh hãi, nhưng cái gọi là ranh giới thực sự ở nơi đâu? Một đám thành viên tổ chức kia, theo lý giải của cô cũng đã làm cho người ta kinh hãi…

“Bíp bíp bíp…” Vào lúc này, di động Conan lại vang lên.

Conan nhìn thoáng qua, là Ran Mori, liền thuận thế bắt máy. Bởi vì muốn thay đổi giọng điệu, biểu tình nghiêm trọng trên mặt cũng thả lỏng xuống.

“Dạ, chị Ran? A? Em ở nhà tiến sĩ Agasa, dạ, em sẽ về ngay thôi! Haha, em biết rồi, lần sau sẽ không vậy nữa!”

Cho dù nói qua điện thoại, thanh âm chất vấn lo lắng của Ran Mori vẫn cực kỳ rõ ràng.

“Dạ dạ, lần sau sẽ không, chị Ran!” Tự nhiên làm nũng như vậy, cũng vô tình nhìn thấy Haibara Ai trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng. Cậu chỉ có thể ngượng ngùng tắt điện thoại, đã bắt đầu quen với giọng nói trẻ con, trong nhất thời cũng không bận tâm.

“Cháu đi về trước.” Conan nhảy xuống sopha, liền nói với tiến sĩ Agasa, tựa hồ bỏ qua Haibara, đi về phía cửa.

“Shinichi Kudo, khuôn mặt này của cậu, cũng không chắc tổ chức sẽ không phát hiện ra. Cõ lẽ bọn chúng còn chưa có chính thức đuổi bắt cậu mà thôi.” Thanh âm Haibara đột ngột như vậy, không mang theo bất cứ cảm tình gì, nhưng lời của cô, lại có chút cảnh báo.

“Hừ!” Conan quay đầu, nhìn Haibara, rồi sau đó nhếch môi cười: “Tôi biết.” Rồi sau đó biến mất ở cửa.

Haibara vẫn như cũ nâng ly trà, nước trong ly đã lạnh lẽo, nhẹ nhàng thở ra, đối với Shinichi Kudo, tuy rằng trước giờ chỉ nghe nói, lúc này đây cô đã thực sự nhận thức.

Viên đạn bạc sao? Tuy rằng chỉ là đồn đãi, nhưng có thể thật sự là thiếu niên này.

Tuy rằng đáp lại thoải mái, nhưng Conan đi ra khỏi cửa lập tức nhíu chặt mày, người đàn ông kia một lần lại một lần xuất hiện, cùng với lời nói thăm dò…

Quả thật, tổ chức đã bắt đầu cảnh giác cậu.

Sắc trời đã tối, Conan chậm rãi đi trên đường.

Gia đình Mori sau khi Shinichi Kudo trốn thoát bỗng nhiên xuất hiện một cậu bé? Gia đình Mori cũng gia đình Kudo có quan hệ? Kogoro Mori đột nhiên liên tục phá án, thanh danh truyền lớn?

Tất cả chi tiết này hợp lại, nếu không phải suy nghĩ thấu đáo, cũng không có cái gì đặc biệt, nhưng mà…

Conan vừa đi vừa không khỏi suy tư. Càng suy tư, lại càng thấy tình huống bắt đầu khẩn cấp.

Nếu thật sự bị điều tra ra, Ran, bác Mori, thậm chí là bọn nhóc chơi cùng với cậu… Đều gặp phải nguy hiểm…

Bắt cóc cậu, ở triển lãm giao lưu Trung – Nhật không ngần ngại mà mang theo súng ống, quả thật có thể chứng minh sự lớn mạnh của tổ chức này, hoàn toàn không kiêng nể điều gì.

Conan cúi đầu đi tới, bởi vì chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tự nhiên cũng không phát hiện phía sau cách cậu một đoạn không xa, một thân ảnh ẩn trong màn đêm, chìm trong ngọn đèn đường nhàn nhạt, bên dưới chiếc mũ đen lộ ra những sợi tóc vàng lấp lánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.