Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 54: Chương 54: Chương 53: Nhĩ ái ngã mạ




Bạch Tử tiến vào trướng bồng của Bạch Liên, nhìn thấy Bạch Liên chính đang nằm sấp ngủ ở trên người của Hy Bình, hắn vội vàng kêu tỉnh mọi người.

Bạch Liên giận hỏi: “Bạch Tử, huynh vì sao không thông báo một tiếng liền chạy vào?”

Bạch Tử đáp: “Xin lỗi nhé, có chuyện gấp! Hoàng huynh, Tư Nhi hôm qua cứu một nữ lang Trung Nguyên, sáng nay vừa tỉnh lại liền ầm ĩ muốn gặp các người.”

Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt lập tức đứng dậy, đi theo Bạch Tử ra khỏi trướng.

Bạch Liên hung hãn nói: “Khẳng định lại là nữ nhân của vô lại đó, hứ!”

Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt đi vào trướng bồng của Bạch Tư, nhìn thấy ngoài Bạch Tư cùng Bạch Chỉ, còn có một thiếu nữ tiều tụy phi thường, không ngờ là Đỗ Manh Manh!

Tiểu Nguyệt bổ qua ôm lấy nàng ta, khóc nói: “Sư thư, Nguyệt Nhi nhớ thư chết.”

Đỗ Manh Manh nức nở nói: “Sư muội, ta cho rằng cũng không gặp được các người nữa!”

Hy Bình hỏi: “Manh Manh, làm sao chỉ có một mình nàng, vậy bọn họ?”

Đỗ Manh Manh thả Tiểu Nguyệt ra, bổ nhào vào trong lòng Hy Bình, khóc nức nở đáp: “Đại ca, muội, muội …..” Nàng ta hiển nhiên quá kích động, nhất thời mất đi năng lực biểu đạt.

Hy Bình không ngờ được Đỗ Manh Manh có thể không màng tất cả ôm hắn, nâng tay vuốt ve mái tóc của nàng ta, nói: “Manh Manh, đừng khóc, chuyện lớn bằng trời đại ca chống đỡ, nào, ngồi xuống trước, từ từ kể cho đại ca nghe.”

Rất lâu, Đỗ Manh Manh ở trong lòng Hy Bình bình tĩnh lại, nói: “Muội từ Dã Mã Tộc qua, hôn mê ngã trên thảo nguyên, là Bạch Tư cô nương cứu muội. Đêm qua khi ngủ, nghe được Bạch Chỉ nửa đêm kêu tên của đại ca, liền hỏi mới biết đại ca cùng Tiểu Nguyệt đều ở nơi đây!” Tiếp đó tự thuật quá trình tới lần này, bốn người nghe được giương mắt mà nhìn.

Hy Bình nghe nàng ta kể xong, cười nói: “Đám tiểu tử này diễm phúc không cạn, lại bị nữ nhân của Dã Mã Tộc xem trúng! Manh Manh, muội có bị nam nhân của Dã Mã Tộc hay không ….. hì hì, muội biết ta muốn hỏi gì.”

Đỗ Manh Manh đáp: “Không có à, người ta còn là xử nử ư!”

Hy Bình la to hỏi: “Tiểu tử Đại Hải đó, lại có thể không đụng muội?”

Đỗ Manh Manh cúi đầu đáp: “Huynh ấy mới không có hiếu sắc như vậy của đại ca.”

Hy Bình nói: “Được lắm! Sau khi cứu bọn họ ra, liền kêu Đại Hải bất luận như thế nào đem muội biến thành nữ nhân chân chính, để muội không làm nữ hài nữa.”

Đỗ Manh Manh ở trong lòng hắn nũng nịu nói: “Đại ca!”

Hy Bình thả Đỗ Manh Manh ra, đi đến trước mặt Bạch Chỉ quỳ một gối xuống, nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng của nàng ta, hỏi: “Tiểu Bạch Chỉ, nàng còn đau không?”

Bạch Chỉ mặt đỏ đến cổ, hai bàn tay nhỏ không biết bỏ đến chỗ nào mới tốt, cặp mắt cũng không dám nhìn hắn. Nàng ta cảm thấy bàn tay lớn của Hy Bình đã vuốt ve gương mặt của nàng ta, toàn thân liền run, ngửa mặt sợ hãi nhìn hắn

Hy Bình hỏi: “Tiểu Bạch Chỉ, nàng nằm mơ đều hận ta ư? Nàng không phải nói xóa bỏ tất cả ư? Vì sao nằm mơ đều không bỏ qua cho ta?”

Bạch Chỉ ngửa khuôn mặt nhỏ ngây ngốc nhìn hắn, đột nhiên lắc lắc đầu, trong mắt lóe lên lệ quang.

Hy Bình thở dài hỏi: “Muốn ta ôm không?”

Bạch Chỉ mạnh mẽ gật đầu.

Hy Bình ôm nàng ta vào lòng, phát nước mắt của nàng ta chảy ra, hỏi: “Tiểu Bạch Chỉ, vì sao phải khóc?”

Bạch Chỉ khóc đáp: “Chỉ Nhi không muốn cùng đại phôi đản xóa bỏ tất cả, Chỉ Nhi yêu thích đại phôi đản, trong mơ đều nhớ tới đại phôi đản.”

Hy Bình cười khổ nói: “Nào có nói lời tỏ tình như vậy của nàng? Lại xưng hô nam nhân của nàng là đại phôi đản? Tiểu Bạch Chỉ, nàng không sợ cái cây xấu xa đó của đại phôi đản ư?”

Ba nữ nhân kia liền cười mắng.

Bạch Chỉ thẹn đáp: “Sợ! Chàng sau này nhẹ chút được không? Chỉ Nhi nhịn đau thì được.”

Hy Bình nói: “Lần trước vừa đi vào nàng liền xỉu, không biết mùi vị trong đó, đợi ta đem đám khốn kiếp đó từ dưới quần của nữ nhân kéo ra, lại quay về dùng hành động thực tế cáo tố nàng cảm giác mĩ hảo ngoài đau đớn, được chứ?”

Bạch Tư giận dữ nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi muốn chết a!”

Hy Bình không để ý nàng ta, nâng gương mặt nhỏ của Bạch Chỉ lên, liền hôn lên đôi môi non đỏ của nàng ta.

Tách môi, Bạch Chỉ yêu kiều thở gấp nói: “Đại phôi đản, nhiều người như thế da!”

Hy Bình đem nàng ta ôm càn chặt, ha hả cười lớn, khả nhân nhi (người đáng yêu) khả ái như thế!

Ấy, tiểu Chỉ Nhi của ta.

Đỗ Manh Manh ban đầu nóng nảy muốn đem người cứu ra, thế nhưng Hy Bình biết bọn họ tính mệnh không có gì ưu lo, hơn nữa như loại của Tứ Cẩu, Hoa Tiểu Ba, đem bọn họ cứu ra quá sớm, trái lại có thể rước tới oán trách nữa!

Nữ nhân của Dã Mã Tộc nếu như thực cao khỏe lẳng lơ như thế, không biết bọn họ có bao nhiêu sung sướng, khẳng định đang vui quên đường về chứ!

Dưới khuyên giải của Hy Bình, Đỗ Manh Manh cũng tiêu trừ tất cả lo âu, người cũng tinh thần. Thế nhưng, khi nàng ta biết Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt luôn luôn đều ngủ chung, chấn kinh có nhiều giây ý nghĩ là một mảng trắng không.

Khi tối, nàng ta cũng đến ở trướng bồng của Tiểu Nguyệt cùng Hy Bình, nghe Tiểu Nguyệt kể sự tình phát sinh sau khi cách biệt, nghe nghe, cũng từ một bên nghiêng người ôm cổ của Hy Bình, một bàn chân để giữa hai chân của hắn, đầu gối cánh tay cường tráng của hắn, học đủ bộ dạng của Tiểu Nguyệt đối diện hắn.

Hy Bình nói: “Manh Manh, còn may muội là xử nữ, nếu không người khác còn cho rằng ta với muội có một chân chứ!”

Đỗ Manh Manh nói: “Kì thật đại ca muốn thân xử nữ của Manh Manh, Manh Manh cũng chỉ có vui mừng.”

Hy Bình nói: “Muội đừng dụ hoặc ta, ta thực không muốn có lỗi với huynh đệ!”

Đỗ Manh Manh nói: “Muội yêu Đại Hải, nhưng cũng thích đại ca, muội có phải là nữ nhân lẳng lơ dương hoa không vậy?”

Tiểu Nguyệt nói: “Sư thư, thư không phải. Nhị ca là luôn luôn tình yêu sâu đậm của thư, thư yêu huynh ấy đã rất lâu. Thế nhưng, cảm tình của thư đối với đại ca cũng là thực, đại ca là loại nam nhân bất kì nữ nhân nào thấy đều có thể động lòng, cả mẫu thân của muội đã nói đại ca là thiên địch của nữ nhân, còn nói khi người thấy đại ca cũng có thể tim đập thình thịch nữa!”

Đỗ Manh Manh vô cùng kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân của muội có thể nói lời như thế?”

Hy Bình khẩn trương hỏi: “Nguyệt Nhi, mẫu thân còn nói gì?”

Tiểu Nguyệt đỏ mặt đáp: “Mẫu thân nói, khi nào nếu thấy đại ca được, yêu thương đại ca, thì can đảm yêu, bất tất tính toán cái khác.”

Hy Bình quả thực không dám tin tưởng lỗ tai của bản thân, quát lên: “Cái gì? Mẫu thân lại để muội làm chuyện như vậy?”

Tiểu Nguyệt giận dỗi nói: “Phụ thân còn ở một bên nói, đại ca là nam nhân ưu tú, phì thủy không chảy ruộng của người khác a!”

Đỗ Manh Manh nghĩ không ra trên đời còn có phụ mẫu như vậy, lại ủng hộ đàm tình thuyết ái thậm chí đàm hôn luận giá giữa huynh muội?!

Hy Bình một hồi lâu mới hồi thân lại, nói: “Không trách được muội không sợ phụ mẫu trách mắng, cả ngày quấn cuộn ta muốn này muốn kia, khiến cho ta cơ hồ nhịn không nổi muốn xâm phạm muội.”

Đỗ Manh Manh nhanh miệng nói: “Đồng trinh của sư muội chính là huynh đoạt đi.”

Một kinh hãi này của Hy Bình không phải là thường, Manh Manh thế nào có thể đem chuyện này nói ra?

Tiểu Nguyệt yếu ớt nói: “Kì thật Nguyệt Nhi sớm đã biết, Nguyệt Nhi chỉ là không muốn đại ca khó xử, bởi vậy không có trực tiếp nói ra. Muội nếu cả nam nhân đoạt đi đêm đầu tiên của mình đều nhận không ra, còn có tư cách gì làm muội muội của huynh chứ?”

Hy Bình lúng túng không biết nói gì, rất lâu mới hỏi: “Nguyệt Nhi, muội không hận đại ca ư?”

Tiểu Nguyệt đáp: “Muội trước giờ đều không hận đại ca, đại ca vĩnh viễn đều là tối ái của Nguyệt Nhi, cho dù tất cả làm lại, muội vẫn là yêu đại ca, muội còn là cảm tạ huynh tiến vào sinh mệnh của Nguyệt Nhi. Song, đại ca, huynh có thể yêu Nguyệt Nhi chăng?”

Hy Bình không biết dũng khí từ nơi đâu tới, thản nhiên đáp: “Huynh cũng yêu muội, như quả chúng ta không phải thân huynh muội, muội nói phải tốt bao nhiêu!”

Đỗ Manh Manh đột nhiên hỏi: “Đại ca cũng yêu Manh Manh chứ?”

Hy Bình vừa muốn tiện miệng đáp vài câu, Đỗ Manh Manh lại nói: “Không cho phép nói hoang lừa Manh Manh!”

Hy Bình chỉ đành đem lời vừa muốn nói nuốt về trong bụng, than thở đáp: “Còn nhớ được đêm đó ở sơn động chứ? Khi muội xé da mặt xuống, ta liền nghĩ giả như là muội nằm ở trên đất, ta nhất định cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực. Ai, nếu là muội thì tốt, như vậy Nguyệt Nhi với ta cũng đã không thể phát sinh loại chuyện hồ đồ này.”

Tiểu Nguyệt quát lên: “Lão Hoàng Ngưu, huynh có phải hiềm Nguyệt Nhi quá xấu không?” Nàng ta đã xưng hô Hy Bình như thế, hiển nhiên là lúc này không xem hắn ta làm đại ca.

Đỗ Manh nhớ tới tình cảnh khi đó đích xác như thể —— Hy Bình chết cũng không thể Tiểu Nguyệt dịch dung trên đất, lại đối với nàng bày ra một bộ dạng hiếu sắc.

Nàng ta không tự giác cười nói: “Sư muội nha! Khi đó huynh ấy còn muốn thư giúp muội đấy, sau đó biết thư là nữ, huynh ấy liền để ta kiếm mười mấy hai mươi thanh niên giúp muội giải độc!”

Bỗng nhiên, kêu thảm ai da da liên thanh không ngừng, nguyên lai cánh tay của Hy Bình bị Tiểu Nguyệt cắn đau mấy cái.

Tiểu Nguyệt nói: “Lão Hoàng Ngưu, huynh lại dám kêu nam nhân khác đụng muội?”

Hy Bình đáp: “Khi đó huynh vừa không biết bọn muội là ai, Băng Băng vừa tại trường, huynh làm sao liền trước mặt Băng Băng cùng với nữ nhân khác tương hảo?”

Đỗ Manh Manh không tha cho hắn nói: “Vậy huynh vì sao muốn giở trò đối với muội?”

Tiểu Nguyệt nặng nề nói: “Hứ, lão sắc ma!”

Đỗ Manh Manh hỏi: “Đại ca, Manh Manh đem thân xử nữ cho huynh nha?”

Hy Bình kinh hãi kêu: “Đại Hải có thể giết ta?”

Đỗ Manh Manh giận dữ nói: “Muội hiện tại còn không phải người của huynh ấy, cho dù hảo cùng huynh, cũng không tính phản bội huynh ấy, song, hảo cùng huynh, người ta sau này cũng không thể gả cho huynh ấy, huynh ấy nhất định rất thống khổ. Muội từ nhỏ đã mộng tưởng sau khi lớn lên gả cho huynh ta, cho đến hiện tại vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu, bởi vậy muội cũng không cưỡng bức đại ca chiếm hữu Manh Manh, bất quá, khi chỉ có muội cùng sư muội ở bên cạnh huynh, huynh đều phải giống như hiện tại mặc cho muội động tay động chân như thế, còn phải …..” Nàng ta bỗng nhiên dừng, ngọc thủ duỗi vào đũng quần của hắn, cầm cự vật của hắn, mới phát hiện tay của nàng ta quả thật quá nhỏ, nghĩ thầm, không chuyện mọc lớn như thế làm gì! Dọa chết người.

Hy Bình rên rỉ nói: “Manh Manh, đừng loạn động, ta có thể khống chế không nổi.”

Đỗ Manh Manh uy hiếp nói: “Muội còn muốn huynh hôn môi muội, gọi muội là tâm can bảo bối.”

Hy Bình xin tha nói: “Được rồi! Tâm can bảo bối.”

Đỗ Manh Manh liền bĩu môi, nói: “Hôn muội!”

Hy Bình đành phải cùng nàng tới một nụ hôn dài, bỗng nhiên cảm giác một tay của Tiểu Nguyệt cũng duỗi tiến vào, hai bàn tay non ở trên hùng căn của hắn tới lui sáo lộng, hắn hét to một tiếng, đẩy lưỡng nữ ra, chạy ra khỏi trướng.

Chưa một hồi, Bạch Tư kinh hoảng thất thố tiến vào trướng bồng, nằm ở bên cạnh Tiểu Nguyệt, giận dữ nói: “Hỗn đãn đó, nửa đêm canh ba chạy đến trong trướng bồng của người ta làm Chỉ Nhi, thẹn chết người!”

Rất lâu, tam nữ nghe được một tiếng kêu thảm, theo sau liền là âm thanh vĩnh hằng tựa như thống khổ lại giống như sung sướng.

Kể tới, Hy Bình vừa tiến vào trướng bồng của Bạch Tư, liền chui vào chăn, bổ nhào đến trên người của một nữ nhân trong đó hôn mãnh liệt một trận. Trong ý loạn tình mê, lại nghe được nữ nhân bên dưới giận dữ quát: “Hoàng Hy Bình, ngươi muốn làm gì?”

Nguyên lai nữ nhân hắn đè lấy là Bạch Tư.

Hy Bình kinh hãi nói: “Làm sai rồi!”

Hắn thả Bạch Tư ra, bò đến trên người Bạch Chỉ cười trộm bên cạnh, lại là một trận hôn mãnh liệt, sau đó nói: “Ta muốn cùng Chỉ Nhi hoan hảo, nàng nếu không hi vọng ta trong loạn sai nữa, thì đi đến bên đó của bọn Tiểu Nguyệt ngủ. Đương nhiên, nếu nàng nguyện ý ở lại thì càng tốt.”

Bạch Tư một lời không phát mặc y phục tề chỉnh đi ra khỏi trướng bồng.

Hy Bình đứng lên, nói: “Tiểu Bạch Chỉ để đại phôi đản nhảy một màn thoát y vũ cho nàng xem!” Hắn hai ba cái liền đem bản thân cởi sạch không mảnh vải che người.

Bạch Chỉ nói: “Đại phôi đản, chàng bề ngoài thật dễ nhìn, bọn họ không có dễ nhìn bẳng chàng, Chỉ Nhi thực rất yêu thích chàng! Cây đồ này của chàng khiến Chỉ Nhi sợ hãi thật, trước đây Chỉ Nhi nhìn thấy cây nhục căn thô dài đó của lão gia cùng thiếu gia liền cảm thấy sợ hãi, nào biết của đại phôi đản so với của bọn họ còn phải thô dài hơn một lần, Chỉ Nhi thực sợ da!”

Đích xác, thoại nhi của Bạch Hoạt phụ tử vốn dĩ đã thô dài hơn thường nhân, khiến nữ hài trẻ tuổi nhìn cũng sợ hại, huống hồ dị chủng này của Hy Bình?

Bạch Chỉ nói cho cùng là một thiếu nữ 15 tuổi, có thể không sợ ư?

Hy Bình cười nói: “Tiểu Bạch Chỉ, đến lượt nàng.”

Bạch Chỉ không hiểu hỏi: “Cái gì?”

Hy Bình đáp: “Ta giúp nàng cởi ra, hay là nàng tự mình cởi?”

Bạch Chỉ kì thật chỉ mặc một bộ áo ngủ, lúc này nghe được Hy Bình vừa nói, lại thấy hắn mê sắc chăm chú nhìn bản thân, mặt non liền đỏ, đáp: “Thiếp tự mình cởi.”

Áo ngủ của Bạch Chỉ giống như mộng trượt xuống đất.

Hy Bình nhìn thân thể yêu kiều sơ hiện trẻ trung này, hưng phấn không giải thích được.

Đại thủ của hắn nắm sờ nụ hoa của nàng ta, từ từ dời đến vùng bụng của nàng ta, lại hướng xuống vuốt ve, sau đó hắn quỳ xuống, hôn lấy địa phương thần bí mê người nhất, Bạch Chỉ rên rĩ nhẹ nhỏ, thân thể run rẩy mềm nhũn, hai tay của nàng ta đè ở hai vai của Hy Bình, cơ hồ không cách nào chống giữ cơ thể của nàng ta.

Hy Bình đem nàng đè trên thảm, bàn tay nhỏ của nàng ta không tự giác vuốt ve cơ bắp cường tráng của hắn, cùng hắn hôn cuốn nhiệt liệt.

Hy Bình hỏi: “Tiểu Bạch Chỉ, chuẩn bị tốt chưa?”

Bạch Chỉ hiện sơ sắc thái sợ hãi, nhưng còn là kiên định đáp: “Đại phôi đản, tiến tới đi! Nhẹ chút a ….. ai da, đau a, đại phôi đản!”

Hy Bình ưỡn động có tiết tấu, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Bạch Chỉ, cảm giác thế nào?”

Bạch Chỉ hương hãn (mồ thơm) nhễ nhại kêu to: “Đại phôi đản, giống như cọc gỗ lớn lấp vào ở giữa hai chân của Chỉ Nhi, va chạm đến Chỉ Nhi vừa đau vừa thoải mái, Chỉ Nhi rất sung sướng, ê ô ….. đại phôi đản, thiếp từng thấy qua bọn họ làm chuyện này, có vài người vài giây liền xuống, lão gia cùng thiếu gia lợi hại nhất, mỗi lần đều cùng các phu nhân làm một hai thời thần, nhưng chàng giống như so với còn lâu hơn, Chỉ Nhi sợ chống đỡ không nổi, a a ….. đại phôi đản, Chỉ Nhi không được rồi, phải ngất!”

Chỉ Nhi chỉ cảm thấy hoa choáng một trận, quả thật ngất đi.

Hy Bình sau khi mãnh liệt ưỡn động vài chục cái, kéo người ra, đem hùng căn vẫn hùng phong đại tác lắng lại xuống, lắc tỉnh Bạch Chỉ, nói: “Tiểu Bạch Chỉ, nàng làm sao nói ngất liền ngất?”

Bạch Chỉ mở mắt ra, không sức lực nói: “Xin lỗi, đại phôi đản.”

Hy Bình thương tiếc hỏi: “Sau này còn sợ ta chăng?”

Bạch Chỉ đáp: “Sợ, sợ đại phôi đản không cần Chỉ Nhi.”

Hy Bình nhéo chiếc mũi của nàng ta, nói: “Nàng cũng học hiểu xảo quyệt?”

Bạch Chỉ cười ngọt ngào.

Hy Bình lật thận từ kiều thể của Bạch Chỉ xuống, đem nàng ta ôm đến lồng ngực của hắn, nói: “Ta đè nàng lâu như thế, cũng để nàng đè ta lại!”

Bạch Chỉ nằm sấp ngủ ở trên người của Hy Bình, không có làm bất kì vùng vẫy nào.

Kì thật nàng ta sớm đã không có lực khí gì.

Trời sáng, sau khi Hy Bình cùng Bạch Hoạt phụ tử thương lượng, liến quay về Bạch Dương Phủ. Gặp Bạch Dương phụ tử, tự thuật chuyện cứu người, Bạch Dương phụ tử một miệng nhận lời.

Hy Bình không thấy được Bạch Liên, đề cập sơ một cái, Bạch Dương thở dài một tiếng nói, nàng ta cùng hai ái tì sáng sớm liền ra ngoài. Hy Bình phỏng đoán có lẽ lên thảo nguyên chơi đùa với kẻ bám đuôi của nàng ta, cũng không nói thêm nói.

Bạch Hùng ra ngoài điều binh khiển tướng, Bạch Dương ngỏ lời mấy tao bà nương trong trướng của lão rất phóng túng, lão hiện tại già, thỏa mãn được một người, thỏa mãn không được một nhóm lớn, muốn Hy Bình thay thế thỏa mãn.

Hy Bình chỉ đành đến trong trướng của Bạch Dương cùng năm phụ nhân chính đang hổ lang chi niên (trung niên) đó của Bạch Dương giao chiến, chinh chiến ba thời thần, đem bọn họ giết đến không sức hoàn thủ, không ngừng đầu hàng, cầu xin, mới công thành thân thối.

Từ trong trướng bồng của Bạch Dương đi ra, đúng lúc nhìn thấy Bạch Liên tam nữ cưỡi ngựa từ thảo nguyên quay về, Hy Bình mỉm cười cùng bọn họ hỏi thăm, Phỉ Nhi cùng Ngẫu Nhi trả hắn một nụ cười mê người, thế nhưng Bạch Liên miệng liền vểnh, bộ dang thích quan tâm mà không quan tâm.

Hy Bình nói: “Nương tử cẩn thận, đừng té xuống ngựa nhá!”

Bạch Liên mắt liền trừng: “Không cần ngươi quản.” Liền xuống ngựa về trướng bồng.

Hy Bình liền cười cởi mở, sải dài bước chân, đi xem Bạch Hùng chuẩn bị thế nào.

Gần tối, Hy Bình cùng Bạch Hùng vừa nói vừa cười quay về, hai người đang chuẩn bị tiến vào đại trướng của Bạch Hùng, Ngẫu Nhi lại từ sau lưng bọn họ kêu Hy Bình lại, để Hy Bình về trướng bồng của mình.

Hy Bình còn là lần đầu tiên đơn độc ở cùng một chỗ với Ngẫu Nhi, trên đường cùng nàng ta vừa ôm vừa hôn, làm ái thiếp này của hắn xuân tình đại tác, toàn thân mềm yếu vô lực, hắn dứt khoát bế ngang nàng tiến vào trướng bồng, cùng Bạch Liên tam nữ ăn bữa tối, ba nữ nhân ngửi ra mùi nữ nhân trên người của hắn, đuổi hắn đi tắm rửa.

Hy Bình tắm rửa đi ra, nằm trong tấm chăn, tiếp nhận vặn hỏi của Bạch Liên: “Đêm qua ngươi vì sao không quay về ngủ? Có phải cùng dã nữ nhân chung chạ không?”

Hy Bình đáp: “Đừng nói đến khó nghe như vậy, tối qua chỉ là đi an ủi nương tử chân chính của ta.”

Bạch Liên kéo lỗ tai của hắn, hỏi: “Nói, ngươi còn có bao nhiêu nương tử?”

Hy Bình cười đáp: “Tạm thời đi! Trừ các nàng ra, còn có bảy nương tử, ngoài ra đi giống như còn có sáu người, sau này bao nhiêu ta thì không biết.”

Bạch Liên phát cuồng trên người của hắn vừa đấm vừa đá, nói: “Ngươi đã nhiều nương tử như thế, vì sao còn phải cưới ta?”

Hy Bình kêu khổ nói: “Đừng kéo loạn đánh loạn, nàng cho rằng ta không đau sao? Qua vài ngày ta liền phải về Trung Nguyên, cưới nàng bằng như không cưới, sau khi ta đi, nàng có thể tìm một anh hùng chân chính cưới, dù sao nàng cũng còn là thân nữ nhân thanh bạch, không có bất kì nam nhân nào có thể ghét bỏ nàng. Ai nha nha, Phỉ Nhi, cả nàng cũng cắn ta?”

Ngẫu Nhi lên tiếng ủng hộ nói: “Ai kêu chàng dám không cần bọn thiếp?”

Bạch Liên đột nhiên bình tĩnh hỏi: “Ngươi từ trước tới nay không xem người ta là thê tử của ngươi, có phải không?”

Hy Bình nghiêm túc hiếm có hỏi: “Nàng yêu ta, xem ta thành trượng phu của nàng hay không?”

Bạch Liên vùng vẫy nói: “Ta không biết, ta thực không biết!”

Hy Bình thương hại xoa vuốt mái tóc của nàng ta, nói: “Không biết thì thôi, ngày mai ta liền đi Dã Mã Tộc, từ Dã Mã Tộc quay về, ta liền đi về Trung Nguyên. Nàng tiếp tục có thể giống như trước đây làm anh hùng mộng của nàng, đùa giỡn ái tình du hí với thanh niên trên thảo nguyên, tìm nam nhân có khả năng một tên ba chim cùng qua đêm thảo nguyên, nàng vẫn là công chúa mĩ lệ nhất của thảo nguyên, được bọn nam nhân chúng tinh ủng nguyệt theo đuổi, sủng ái. Ngủ đi! Ngài mai tỉnh lại, tất cả đều có thế thay đổi.”

Hắn cảm giác được Bạch Liên ở trong lòng của hắn thút thít.

Phải chăng đang cảm kích hắn sẽ sắp thả nàng tự do nhỉ?

Ai rõ?!

Ngày mai!

Trời sẽ rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.