Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 216: Chương 216: Tình huống khó xử, tuyệt đối hố cha




Diệp Từ hơi sững sờ, xem ra là cô nghĩ quá đơn giản, cho rằng sự tình lần trước có thể rút củi dưới đáy nồi, triệt để khiến cho Thiên Sơn Tà Dương suy sụp, chỉ là không có nghĩ đến, mình so với lão gia tử kia đạo hạnh còn thấp, không khỏi cười khổ, là cô quá mức ấu trĩ.

Cô ngẩng đầu nhìn Thiên Sơn Tà Dương, thở dài một hơi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, quyết định không nói.

“Tôi biết rõ cô muốn nói cái gì.” Nguyệt Thanh Khâu là thám tử tư, phân tích tâm lý con người là một việc rất quen thuộc, anh nhìn biểu hiện của Diệp Từ, biết là cô còn có việc muốn hỏi, chỉ là cuối cùng không biết vì cái gì mà buông tay.

“Tôi muốn hỏi cái gì?” Diệp Từ cười cười, cô nhìn Nguyệt Thanh khâu, lại thấy buồn cười, người này rất thông minh, cũng không biết anh ta có đoán đúng hay không. [Truyện được dịch tại banlong.us]

“Cô muốn hỏi, là chuyện của Tình Nhật Vi Chiếu và Tả Diện đi?” con mắt phân tích của Nguyệt Thanh Khâu từ trước tới nay đều rất chuẩn.

(Mấy dấu câu của chị này rất loạn, thường quên chấm câu, những câu nghi vấn vs cảm thán thì lại dùng dấu (.), ta không biết mình có diễn giải đúng không nữa, chậc. Có gì mọi người bỏ quá nhé!)

Chân mày Diệp Từ cau lại, cô tuy cảm thấy Nguyệt Thanh Khâu thông minh, nhưng cái cảm giác suy nghĩ của mình bị người đoán được, cô cũng thập phần không thoải mái.

Nhìn thấy chân mày Diệp Từ cau lại, Nguyệt Thanh Khâu vội vàng nói: “Đừng nóng giận, việc này tôi cũng không nói với bất kỳ ai, cô phải tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của tôi, huống chi, tôi là một người có lương tâm, Công Tử U cô đối với tôi có ơn tri ngộ, tôi sẽ không làm ra bất cứ việc gì ảnh hưởng đến cô.”

Lông mày Diệp Từ nhăn lại dần dần buông lỏng ra, bất quá sắc mặt cũng không tốt, cô vẫn nhàn nhạt nhìn Nguyệt Thanh khâu, không nói gì.

Nguyệt Thanh Khâu giật giật khóe miệng, phối hợp bắt đầu nói: “Vận khí của bọn họ cũng không tốt như Thiên Sơn Tà Dương, tiền quang vào cơ bản đều mất trắng, mấy ngày gần đây đều không online, tôi đoán chừng trong nhà chắc đã loạn thành một đoàn. Nếu tôi đoán không sai, xí nghiệp nhà Tình Nhật Vi Chiếu rất nhanh sẽ tuyên bố phá sản, mà nhà Tả Diện chỉ sợ cũng phải bán đi để gán nợ thôi, cô yên tâm, bọn họ chẳng qua chỉ là nhân vật bên lề, cũng không phải nội dung quan trọng gì. Tôi sẽ không nghe ngóng gì về họ nữa.”

Diệp Từ hơi sững sờ, cô biết hai nhà đều đầu tư không ít tiền, không nghĩ lại đầu tư nhiều như vậy. Theo đạo lý mà nói cha Đổng Âm và cha Dịch Thương đều là người cực kỳ cẩn trọng, chắc có lẽ sẽ không tùy tiện đầu tư một món tiền lớn như vậy, đến cùng là vì nguyên nhân gì lại khiến bọn họ có thể không quan tâm mà đem toàn bộ gia sản đều đặt trên người Thiên Sơn Tà Dương?

Tuy Diệp Từ đối với việc này vẫn trăm tư không thể giải, bất quá, chuyện cho tới bây giờ, cô đã không còn quá để ý tới nữa rồi.

Vẫn là một câu kia, cô cũng không cố ý tổn thương bọn họ, đây là lựa chọn của họ, họ sẽ phải trả giá thật nhiều vì lựa chọn của mình.

“Bọn họ có còn cơ hội đông sơn tái khởi sao?” Trầm mặc một hồi, Diệp Từ giương mắt lên nhìn Nguyệt Thanh Khâu. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Nguyệt Thanh Khâu lại nhẹ nhàng cười, dưới ánh mặt trời, nụ cười của hắn thật đẹp mắt: “Cái này, ai biết, chuyện này về sau chẳng ai có thể nói chắc được.”

Diệp Từ cũng có chút sững sờ: “Đúng vậy a, thế sự vô thường, ai biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì.”

Nguyệt Thanh Khâu ăn đủ, đứng lên, lười biếng duỗi lưng, “Lại nói cho cô một tin miễn phi a.”

“Cái gì?”

“Thiên Sơn Tà Dương đang chuẩn bị bán một bộ phận cổ phần Thiết Huyết Chiến Qua, nếu nếu có tiền, không ngại thử xem xem.” Nhạc Thanh Khâu hắc hắc cười: “Thực không dám đấu diếm, tôi cũng mua một chút, coi như mua chơi đi.” Nói xong anh ta quay người đi ra ngoài: “Nếu như cô không muốn anh ta kiến được tiền, nói cho tôi biết sớm một chút, tôi cũng không muốn lỗ vốn.”

Diệp Từ nhìn bóng lưng Nguyệt Thanh Khâu, không nói gì, chỉ là rất nhanh đưa mắt nhìn sang bên ngoài cửa sổ đi.

Nếu như cô sẵn lòng, có phải mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây?

Tất cả mọi việc lớn nhỏ trên thế giới, giống như một đoạn nhạc đệm xen vào giữa sinh mệnh vậy, lúc ấy thoạt nhìn thảm thiết như vậy, nhưng sau này nghĩ lại, bất quá cũng chỉ có thế mà thôi.

Quả nhiên chưa bao lâu, Guild Thiết Huyết Chiến Qua tuyên bố, chia thành 2 Guild. Một cái là Thiết Huyết, một cái là Chiến Qua. Thiết Huyết giao cho Thiên Sơn Tà Dương, mà Chiến Qua giao cho Liễu Sơ Cuồng. Từ nay về sau cây to đón gió Thiết Huyết Chiến Qua thoảng qua như mây khói, rốt cuộc không còn tồn tại.

Thiên Sơn Tà Dương vẫn là Thiên Sơn Tà Dương, về phần Đổng Âm có còn là Đổng Âm hay không, Dịch Thương có còn là Dịch Thương hay không, Diệp Từ cũng đã hoàn toàn không còn hứng thú. Cô cũng không còn nghe từ trong miệng Lưu Sướng tên của hai người kia, giống như khoảnh khắc Thiết Huyết Chiến Qua, bọn họ cũng đã biến mất.

Diệp Từ vẫn là ngoại trừ phó bản vốn thì chính là làm sử thi nhiệm vụ, thời gian trôi qua bình thản và phong phú. Diệp Nam Thiên cùng Tả Hiểu Lan cũng đăng nhập vào trò chơi, Diệp Từ cho bọn hắn một người một gian cửa hiệu mặt tiền, tại đám người như thủy triều ở Hồng Hồ nội thành, bọn họ đã bắt đầu xây dựng vận mệnh của họ.

Cái gọi là nhiệm vụ sử thi, có đôi khi cũng tránh không được phải chạy chân, thật giống như việc Diệp Từ đnag làm lúc này, đều là chạy chân, không phải đi trợ giúp cái NPC này đưa tin, chính là đi trợ giúp cái NPC kia mua đồ, dù sao cũng không có có gì đặc biệt khó khăn, chỉ có điều cái nhiệm vụ Sử Thi chạy chân này so với những nhiệm vụ chạy chân bình thường khác là thập phần rườm rà, lộ trình rất dài. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Giống như nhiệm vụ chạy chân lần này Diệp Từ nhận được, lại là đi ngoại thành Hồng Hồ Thành về phía Tây Bắc tới chỗ đầu lĩnh thổ phỉ lôi kéo tình cảm. Nhiệm vụ này thật đúng là tốt, tốt vô cùng.

Từ trong bảng nhiệm vụ Diệp Từ moi ra được nhiệm vụ nhánh không biết đã bỏ qua bao nhiêu năm, trên đó viết muốn cô đi tới phía Tây Bắc Hồng Hồ Thành điều tra lai lịch của nhón thổ phỉ, cô vẫn vì nhiều chuyện liên tiếp xảy đến mà trì hoãn nhiệm vụ này, hiện tại vừa vặn, hai nhiệm vụ có thể gộp chung vào làm một.

Vì vậy, Diệp Từ trực tiếp xoa Hồi Thành Thạch, từ Hắc Nê Thành về tới Hồng Hồ Thành. Triệu hồi Lão Tứ, một đường chạy thẳng về hướng Tây Bắc.

Phía Hồng Tây Bắc Hồ Thành là một địa phương có mỏ bạc, đây kỳ thực là một địa phương rất bí ẩn. Từ quái cấp một cho đến tận quái tinh anh cấp 100 đều có, mà thảo dược, khoáng sản cũng rất phong phú, nếu như không phải nơi này có một ổ thổ phỉ..., game thủ sẽ tập trung về đây rất đông.

Thổ phỉ nơi này thực tế cũng là một thế lực của đại lục.

Tại Vận Mệnh, ngoại trừ danh vọng của từng đại lục, danh vọng chủ thành, danh vọng chủng tộc, còn có một loại gọi là thế lực danh vọng. Cái gọi là thế lực danh vọng chính là đủ loại thế lực danh vọng phân bố tại các đại lục trong Vận Mệnh, nếu như game thủ cùng một thế lực có danh vọng nào đó có mối quan hệ tốt, điểm danh vọng đã đạt đến ngoài tôn kính, có thể có được chỗ tốt không ngờ. Mà trong Vận Mệnh, những thế lực danh vọng này có vô cùng nhiều loại, ví dụ như các loại thổ phỉ, các loại thế lực hắc ác, thậm chí các loại chủng tộc quái vật, chỉ có bạn không thể nghĩ ra được, tuyệt đối không thể không tìm thấy chúng trong Vận Mệnh.

Mà bên trong mạch khoáng bạc này có một thế lực danh vọng – nhóm thổ phỉ Dolan.

Đương nhiên, nhóm thổ phỉ Dolan chiếm cứ trong này cũng không phải nhóm thổ phỉ Dolan chủ lực, bọn họ kỳ thực chỉ là một chi nhánh nhỏ của nhóm thổ phỉ Dolan, ở chỗ này chiếm núi làm vua, thường xuyên cả đàn cả lũ xuất hiện, cướp bóc game thủ, NPC, có thể nói là ác một phương rồi.

Tuy trong Hồng Hồ Thành kín người hết chỗ, nhưng bên ngoài Thành lại không có bao nhiêu người, điều này liên quan mật thiết với nhóm thổ phỉ này. Mà có thể tới mạch khoáng bạc này train level không phải tiểu đội thì cũng là tiểu đoàn, nếu như ít người một chút hoặc lạc đàn xé lẻ, rất dễ dàng dẫn thổ phi tới.

Chính là vì nguyên nhân đó, cho nên khi Diệp Từ một người đơn thương độc mã xông vào khu vực mạch khoáng bạc, lập tức khiến cho những game thủ này để mắt, cả đám đều xì xào bàn tán về Diệp Từ. Diệp Từ kiếp trước cũng đã từng bị những tên thổ phỉ này cướp, hơn nữa lúc trước cấp bậc của cô không thấp, chỉ có điều cô từ trước đến nay độc lai độc vãng, khiến cho đến lúc một đống thổ phỉ đột nhiên xuất hiện đánh cho cô trở tay không kịp, đương yên đương lành lại bị bọn họ đoạt mất vài món trang bị không tệ.

Cho nên, từ nay về sau Diệp Từ đối với địa phương này thập phần ám ảnh, cho dù Hồng Hồ Thành bố trí nhiệm vụ chi nhánh như vậy, cô cũng là cứ để đó không chịu đến.

Bên ngoài mạch khoáng bạc, lượng game thủ tương đối nhiều, cho nên thổ phỉ cũng không có hung hăng ngang ngược như vậy, dù sao chỉ cần bọn họ vừa xuất hiện, cũng sẽ bị game thủ tập thể đánh giết, dần dà, những thổ phỉ này cũng học thông minh, chuyên môn đảo quanh tại những địa phương vắng vẻ ít người, có thể túm được ai thì túm.

Diệp Từ cũng không đi dọc theo địa lộ của mạch khoáng bạc, mà là chuyên môn tìm đường núi hẻo lánh mà đi, mà như vậy lại càng dễ hấp dẫn thổ phỉ chú ý. Quả nhiên, thời điểm co vừa bước vào một vùng đồng cỏ hoang vu không bao lâu, đã bị một nhóm thổ phỉ cho ngăn cản. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Cầm đầu chính là một tên tiểu đội trưởng tướng mạo xấu xí, hai tay của hắn chống nạnh, nhìn Diệp Từ cười ha ha: “Thế nào, các huynh đệ, tôi nói nhất định sẽ có thằng ngu không biết sống chết xông vào vòng vây của chúng ta, đấy, nhìn xem, đây không phải tới rồi sao?”

“Đại ca, nhưng là, cô ta thoạt nhìn không dễ bắt nạt a.” Một tên lâu la đi theo tiểu đội trưởng, nước mũi chảy dài, vừa hấp nước mũi vừa lặng lẽ đánh giá Diệp Từ dưới thân Lão Tứ.

Tiểu đội trưởng cũng phát hiện Lão Tứ rồi, không giống như game thủ, với tư cách quái vật, bọn họ rất dễ dàng thấy được số liệu của Lão Tứ. Cho nên, anh ta cũng biết Lão Tứ là cái gia hỏa thập phần không nên trêu chọc, cho nên, anh ta trực tiếp ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, trừng mắ) nói: “Này, nên phối hợp một chút đem những thứ đáng giá ra đây, hay là muốn ăn chút đau khổ?”

Diệp Từ nhẹ nhàng cười cười: “Tôi thật ra đến đây là để tìm người.”

“Tìm người?” Tiểu đội trưởng hơi sững sờ, sau đó cười ha hả, những tên thổ phỉ đi theo phía sau hắn cũng phối hợp cười lên ha hả: “Ngươi nói đến tìm người, chúng ta nơi này chính là ổ thổ phỉ, ngươi tới tìm ai ah ah “

Diệp Từ đã biết rõ cùng mấy tên thổ phỉ côn đồ này không thể nói đọa lý, cô ừ trong bao lấy ra một cái huân chương sáng lóng lánh nói: “Tôi muốn tìm đầu lĩnh của các anh.”

“Oa, vật kia trông thực đáng giá” lực chú ý của đám tiểu lâu la lập tức bị miếng huân chương kia hấp dẫn, xoa tay muốn chém giết, mà tên tiểu đội trưởng kia thì ngây ngẩn cả người, rồi sau đó hét lớn một tiếng: “Các ngươi hết thảy lui ra.”

Nhóm lâu la rống lên một tiếng, tuy không rõ vì cái gì, nhưng cũng thối lui về đằng sau, cẩn thận từng li từng tí nhìn xem Diệp Từ cùng tiểu đội trưởng, không biết chuyện gì xảy ra.

Tiểu đội trưởng nghiêm mặt nói: “Vật kia của cô từ đâu mà có?”

Tên tiểu đội trưởng này tuy xấu xí, nhưng thời điểm nghiêm mặt thoạt nhìn vẫn có vài phần uy nghiêm, Diệp Từ mỉm cười: “Tôi có được ở Hắc Nê Thành.”

“Hắc Nê Thành?” Tiểu đội trưởng nheo nheo mắt, anh ta từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Từ, rồi sau đó cười lạnh: “Nhưng sao tôi lại thấy trên người cô tỏa ra một mùi vị thối nát của Hồng Hồ Thành ? “

“Vậy thì thế nào? Tôi ngụ ở Hồng Hồ nội thành, không được sao?” Diệp Từ mỉm cười.

“Vậy ngươi là địch nhân của chúng ta.” Tiểu đội trưởng lập tức vẫy tay một cái, một đám tiểu lâu la lập tức đem Diệp Từ vây quanh chật như nêm cối.

Giữa các thế lực, kỳ thật cũng có thế lực đối địch, giống như Dolan thổ phỉ sẽ phân ra nhiều nhánh nhỏ đóng quân xung quanh các thành lớn, cho nên không khỏi có quan hệ với những thành lớn đó, bọn họ đã thường xuyên bị NPC nội thành đuổi bắt cùng đồ sát, mà NPC nội thành cũng đã thường xuyên bị bọn họ cướp bóc cùng giết chóc, cho nên, đích thị là đối địch. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Chính là vì nguyên nhân này, những tên thổ phỉ này đối với những cư dân Hồng Hồ Thành như Diệp Từ, cũng là đối địch. Cũng chẳng trách lúc Diệp Từ nói rõ thân phận của mình, liền lập tức bị đoàn đoàn bao vây, đối với mấy tên thổ phỉ này, cô chính là dê béo được đưa đến tận cửa, nếu không ăn xong lau sạch đốt thi không để lại dấu vết, sẽ phụ thân phận thổ phỉ của họ.

Thế nhưng Diệp Từ thực sự không nóng nảy, cô chỉ cười tủm tỉm với tên tiểu đội trưởng ki nói: “Tôi là người Hồng Hồ Thành không sai, cừu oán của các người cùng Hồng Hồ Thành cũng không sai, nhưng là chúng ta làm người dù sao cũng phải phân rõ từng việc từng việc một không phải sao? Ta hôm nay tới đây làm việc cho thành chủ Mole Hắc Nê Thành, mà không phải làm việc cho Hồng Hồ Thành, các người lại bởi vì thân phận của tôi mà ngăn đón không cho tôi đi vào, có phải vậy không? Nếu không, các người trước hết để cho tôi làm xong xuôi việc của Hắc Nê Thành, sau đó chúng ta lại tính toán việc của Hồng Hồ Thành, như thế nào?”

Cô nói không nhanh, thế nhưng nhóm lâu la nghe được lại thấy đầu váng mắt hoa, mà ngay cả tên tiểu đội trưởng kia tựa hồ cũng bị cô cho nói choáng luôn. Chỉ sững sờ, ngẩn người sững sờ đứng đó một hồi lâu mới mơ hồ nói: “Ngươi nói hay lắm, cũng có đạo lý, nếu như ta bởi vì ngươi có thân phận cư dân Hồng Hồ Thành mà ngăn trở ngươi, đây không phải là lại khiến cho thành chủ Hắc Nê Thành thành không thoải mái sao? Vạn nhất mai mốt gặp mặt, thực cũng không biết nên ăn nói như thế nào.”

Diệp Từ hé mắt, từ khi cô nhận cái nhiệm vụ chạy chân này, cô đã hoài nghi Hắc Nê Thành cùng ổ thổ phỉ này có cấu kết, hiện tại xem ra càng chuẩn xác không sai rồi. Chỉ là, cô hiện tại vẫn không rõ, rốt cuộc là Mole cấu kết cùng nhóm thổ phỉ này, hay là tên thị trưởng kia cấu kết cùng nhóm thổ phỉ này, dù sao, cho tới bây giờ, đến mặt của Mole cô cũng chưa từng thấy qua, cho nên, cô không thể nào làm ra phán đoán chuẩn xác.

Cứ như vậy, Diệp Từ đã bị một đoàn thổ phỉ vây quanh tiến vào hang ổ thổ phỉ ở sâu trong mạch khoáng bạc.

Kỳ thật nếu nói đây là hang ổ thổ phỉ thì cũng hơi quá, ở chỗ này, cư nhiên lại là một cái thôn xóm nhỏ, đủ loại thương nhân phân bố chằng chịt. Nam nữ già trẻ, chỉ có điều Diệp Từ thấy tên của bọn họ đều là màu đỏ, mà bọn họ nhìn tên Diệp Từ đoán chừng cũng là màu đỏ, nếu không là bởi vì chung quanh mình túm tụm nhiều người như vậy, có thể những người này cũng sẽ muốn vây quanh.

Ai kêu hiện tại cô chính là một cái id thuần túy hấp dẫn cừu hận đâu này?

Rất nhanh Diệp Từ đã bị đưa đến một căn nhà tương đối hoa lệ, trong phòng có một NPC tên Mirada, thoạt nhìn cách ăn mặc và khí độ, người này có vẻ là đầu lĩnh của nhóm thổ phỉ này, cũng chính là người mình muốn tìm.

“Lão đại, lão đại, tôi bắt được một tên người Hồng Hồ Thành.”

“Vậy ngươi còn không trực tiếp dẫn đi giết chết, đem đến nơi này của ta làm cái gì? Ngươi là càng ngày càng không được việc.” Mirada nhìn Diệp Từ, chán ghét nhíu mày, nhìn ra được, bọn hắn thế nhưng sâu sắc ác cảm với người Hồng Hồ Thành.

“Tôi vốn cũng là nghĩ như vậy, nhưng là, nhưng là. . .” Tiểu đội trưởng có chút khó xử, anh ta nhìn nhìn Diệp Từ, lại nhìn Mirada, cảm giác mình hiện tại rất giống con chuột trong ống bễ, bị hai đầu khinh bỉ ah.

“Nhưng mà cái gì?” Mirada có chút không kiên nhẫn được nữa, anh ta từ chỗ ngồi của mình thượng đứng lên, buông quyển sách trong tay xuống, hung dữ trừng tiểu đội trưởng, dáng vẻ dường như vô cùng phẫn nộ. [Truyện được dịch tại banlong.us]

“Thế nhưng , cô ta nói tới làm việc cho Mole.”

“Mole?” Mirada hơi sững sờ, nhất thời còn chưa hiểu được Mole này là Mole nào: “Mole nào?”

“Chính là thành chủ Mole Hắc Nê Thành, cô còn có huân chương của Mole” tiểu đội trưởng vừa nói vừa lôi kéo Diệp Từ, kêu cô giao huân chương thành chủ Mole Hắc Nê thành cho cô ra, dùng để chứng minh những lời cô nói một chút cũng không có sai, căn bản không có việc lừa gạt gì ở đây.

Diệp Từ thập phần cung kính từ trong bao đem huân chương lấy ra, giao cho tên tiểu đội trưởng kia, như anh ta mong muốn. Tiểu đội trưởng lấy được huân chương lập tức vọt trước mặt Mirada, hướng anh ta tranh công: “Lão đại, anh nhìn xem, quả nhiên là huân chương của thành chủ Mole Hắc Nê Thành a? Tuy tôi mới chỉ thấy một lần, nhưng tôi nghĩ tôi nhớ không lầm đâu, trên cái thế giới này, ở đâu còn có thứ hấp dẫn hơn đồ của thành chủ Mole nữa?”

Mirada liếc trắng tên tiểu đội trưởng, không nói gì, chỉ là cầm lấy chiếc huân chương kia nhìn tới nhìn lui, một hồi lâu mới xác nhận nó là thật hay giả. Đúng lúc này anh ta mới ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Từ, phất tay về phía bọn tiểu lâu la, để cho bọn họ lui xuống. Sau khi những tên tiểu lâu la kia nối đuôi nhau mà đi, lúc này Mirada mới chậm rãi hỏi: “Đây là thành chủ Hắc Nê Thành đưa cho ngươi?”

“Không phải.” Diệp Từ không có ý định lừa gạt tên Mirada này, vì vậy ăn ngay nói thật.

“Cái gì? Ngươi vừa rồi rõ ràng lừa gạt ta!” tên tiểu đội trưởng kia lập tức nhảy dựng lên, rút đao ra muốn bắt đầu động thủ với Diệp Từ.

“Lùi lại lùi lại, lão tử còn đứng chỗ này, lúc nào đến phiên ngươi ở nơi này nhiều chuyện” Mirada vội vàng đuổi tiểu đội trưởng, sau đó mới cẩn thận nhìn Diệp Từ: “Không phải thành chủ Mole đưa cho ngươi, vậy. . .”

“Là thị trưởng Hắc Nê thành cho tôi đấy, ông ta nói là thành chủ giao cho tôi, để ta đem phong thư này giao cho anh.” Nói xong cô từ trong lồng ngực móc ra lá thư.

Mirada nhướng nhướng lông mi, nhận thư, nhìn một lần, trên mặt âm tình bất định, Diệp Từ kỳ thật rất muốn biết nội dung bức thư, hơn nữa lúc ấy cô cũng định mở phong thư này ra trộm nhìn một chút, nhưng lại bị hệ thống cảnh cáo đây không phải là thư viết cho cô, cô không thể tùy tiện nhìn lén, lúc này mới không giải quyết được gì. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Mà bây giờ trông thấy Comilla đạt biểu lộ Diệp Từ cũng đoán không được phong thư này lên tới đáy ngọn nguồn ghi chính là cái gì. Bất quá, cô vẫn là bất động thanh sắc nhìn xem Comilla đạt, chờ anh ta hạ đạt mệnh lệnh, kỳ thật đúng lúc này Diệp Từ đã làm tốt xấu nhất ý định, nếu như cái này thổ phỉ đầu lĩnh muốn diệt trừ nàng..., cô sẽ không để ý ở cái địa phương này đại khai sát giới.

Bất quá, trên thực tế, phản ứng của Mirada cũng không có gì bất lợi cho cô. Anh ta chỉ nhướng lông mày nói: “Thư ta đã nhận được, nhưng ta không tuyệt đối tin tưởng ngươi, tuy ngươi ít nhiều cũng được Mole coi trọng, nhưng không có nghĩa là ta có thể tin tưởng ngươi. Ngươi phải biết rằng, ngươi là người Hồng Hồ Thành, mà chúng ta cùng Hồng Hồ Thành mặc dù không có cừu hận đến mức bất cộng đái thiên, nhưng cũng là thủy hỏa bất dung. Cho nên, takhông cách nào làm theo yêu cầu của Mole đem sự tình kia ủy thác cho ngươi làm.”

Diệp Từ nghe lời này có chút kinh ngạc nhíu mày, không thể nào, chẳng lẽ cái nhiệm vụ sử thi này đến đây thì phải dừng lại, vậy cũng quá lừa bịp đi à nha. Nhưng nhìn bộ dạng Mirada, tựa hồ còn chưa nói hết lời, vì vậy cô cũng không có xen vào, tiếp tục lẳng lặng chờ anh ta nói tiếp.

“Bất quá, tôi cũng không thể làm mất mặt Mole, cho nên, nếu như ngươi có thể đạt được điều kiện của ta, ta sẽ đem nhiệm vụ kế tiếp giao cho ngươi.”

Quả nhiên, NPC đều như vậy, chính là muốn dùng lợi ích khổng lồ dẫn game thủ từng bước một đi vào vực sâu không thể quay đầu. Diệp Từ chế nhạo cười cười, hướng về phía Mirada nói: “Trước tiên anh hãy nói thử một chút điều kiện của anh đi.”

“Nếu như danh vọng của cô ở nhóm thổ phỉ Dolan có thể đạt tới kính trọng, taliền đem nhiệm vụ tiếp theo giao cho ngươi.” Đây là lời Mirada nói, mà tiếp đó Diệp Từ vô luận nói gì với anh ta, anh ta đều dùng một câu, “cô còn chưa đạt yêu cầu” mà trả lời, Diệp Từ biết rõ, nhiệm vụ của Mirada giao cho đã không thể thay đổi được rồi.

Việc cần làm của cô bây giờ là đem danh vọng của mình trong nhóm thổ phỉ Dolan đạt tới kính trọng để được nhận nhiệm vụ tiếp theo.

Mà làm sao để tăng danh vọng trong nhòm thổ phỉ Dolan? Diệp Từ cũng không cần tốn quá nhiều thời gian đẻ suy nghĩ, bởi vì ngoại trừ Mirada, cô phát hiện mặc dù tên của những thổ phỉ này vẫn là màu đỏ, nhưng là đối phương sẽ không chủ động công kích, mà ở cửa lều của Mirada có một gã lâu la tên đã chuyển sang màu vàng. Sau khi đối thoại cùng anh ta, Diệp Từ đã nắm rõ cách tăng danh vọng trong nhóm thổ phỉ Dolan.

Đó chính là mang theo bọn thổ phỉ cướp bóc game thủ, cướp bóc cư dân Hồng Hồ Thành, nếu như có thể giết chết NPC Hồng Hồ Thành..., danh vọng trong nhóm thổ phỉ Dolan sẽ tăng lên nhanh hơn.

Diệp Từ nhìn hắn ta giải thích, cảm thấy thật sự là quá hố cha rồi. Cô nếu mang theo thổ phỉ đi chém giết cướp bóc game thủ nhất định sẽ bị những game thủ ấy vây công, mà nếu chém giết cướp bóc cư dân Hồng Hồ Thành, hoặc là đi giết NPC Hồng Hồ Thành..., như vậy danh vọng ở Hồng Hồ Thành mà cô vất vả kiếm được sẽ sụt giảm nghiêm trọng mất. Bởi vậy, nếu như cô muốn bảo trụ danh vọng ở Hồng Hồ Thành, tất yếu sẽ pjair buông tha cái nhiệm vụ sử thi này, Diệp Từ không cam lòng, nếu như không bỏ nhiệm vụ cấp sử thi này, như vậy danh vọng của cô tại Hồng Hồ thành nhất định sẽ bị ảnh hưởng, như vậy Diệp Từ càng không cam lòng.

Tình huống khó xử, tuyệt đối hố cha.

Nhất thời bán hội Diệp Từ cũng không nghĩ ra được phương pháp xử lý thỏa đáng, vì vậy, chỉ có thể hậm hực xuống núi. Trở lại Hồng Hồ Thành giao nhiệm vụ nhánh, nhận được nhiệm vụ tiếp theo lại khiến cho Diệp Từ cảm thấy tất cả đen đủi trên thế giới đều đang đến tìm cô rồi.

Bởi vì nhiệm vụ kế tiếp của nhiệm vụ nhánh là yêu cầu đả kích sĩ khí nhóm thổ phỉ Dolan 100 lần. Mà làm thế nào mới có thể đả ích sĩ khí của nhóm thổ phỉ Dolan? Cũng là có vài cách.

Giết chết thổ phỉ, bắt thổ phỉ, ngược đãi thổ phỉ.

Diệp Từ đứng ngoài chính sảnh, thật muốn chửi mẹ, mấy cái nhiệm vụ này thế nào lại mâu thuẫn như vậy. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Kỳ thật, điều này cũng không thể trách nhân viên thiết kế, dù sao không ai có thể nghĩ đến, cùng một người có thể nhận được nhiệm vụ nhánh và nhiệm vụ cấp sử thi? Đồng thời cũng không có ai sẽ nghĩ tới, Diệp Từ thành thị nào không chọn, hết lần này tới lần khác chọn lấy Hồng Hồ Thành làm quê quán cho mình đúng không.

Ngay tại thời điểm Diệp Từ đang muốn hao tổn trí não để tìm cách giải quyết vấn đề nan giải này như thế nào, cô nhận được một mật ngữ.

“Công Tử U, có phải cô đem chuyện của tôi và Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn nói cho Hắc Dạ Bạch Trú rồi hay không?” Người M tới là Du Du Phi Vân, tuy không nghe giọng, nhưng từ câu chữ, Diệp Từ cũng có thể tưởng tượng được Du Du Phi Vân đang rất phẫn nộ.

Diệp Từ híp mắt nghĩ, chẳng lẽ Hắc Dạ Bạch Trú để lộ chuyện mình nói ra ngoài, không thể nào, anh ta tốt xấu gì cũng là hội trưởng một cái đại công hội, sẽ không làm ra chuyện như vậy. Vì vậy, cô mở danh sách hảo hữu của mình ra, phát hiện icon Hắc Dạ Bạch Trú vẫn sáng, vì vậy trực tiếp M tới: “Du du Phi Vân tìm ta gây phiên phức.”

Hắc Dạ Bạch Trú lập tức trả lời lại: “Cậu ta tìm cô làm phiền? Vì cái gì?”

“Anh cảm thấy là vì cái gì?”

Hắc Dạ Bạch Trú lập tức hiểu Diệp Từ ý nói gì, anh ta lắc đầu liên tục: “Tôi không hề để lộ điều gì cả, tôi ngậm quả bồ hòn lớn như vậy còn nhẫn nhịn chưa lên tiếng, tôi sẽ không hai mặt như vậy.”

Diệp Từ cảm thấy cũng đúng, nếu Hắc Dạ Bạch Trú chút tâm tư đều không có, làm sao có thể ngồi được vị trí ấy cho tới hôm nay, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nghĩ đến là Du Du Phi Vân chính mình đoán được, cũng không biết được. Huống chi, dựa theo ý tứ trong lời nói của anh ta, cũng chưa hẳn đã chắc chắn, cho nên cũng không tiếp tục nhiều lời. Chỉ gật gật đầu: “Được rồi, quấy rầy anh rồi.”

Nói xong, cô vừa định thoát tán gẫu cùng Hắc Dạ Bạch Trú, đã nhìn thấy anh ta lại M tới: “Đúng rồi, lão Ngũ Phế Tích Thành, là nhảy hay là chạy.”

Tuy Phế Tích Thành đã có Ngũ Giáp, nhưng vẫn có rất nhiều đại công hội chưa hạ được, vẫn còn đang xoắn xuýt ở bên trong, như Đại Đường chính là một cái ví dụ. Hiện tại Hắc Dạ Bạch Trú là tự mình mang phó bản, hiện tại chính là kẹt ở giai đoạn thứ hai qua thứ ba của lão Ngũ. Vừa vặn Diệp Từ tìm anh ta nói chuyện, anh ta tựu lập tức thuận tiện hỏi Diệp Từ một chút.

“Hai mươi vạn tiền trò chơi.” Diệp Từ cũng nghiêm túc, trực tiếp muốn một cái giá.

“Tôi bó tay rồi, cô có thể âm hiểm thêm chút nữa được không, một chữ mà cô muốn bán tôi hai mươi vạn, cô cho rằng tiền của tôi là trên trời rơi xuống hả, HẮc Dạ Bạch Trú đối với cô nàng thổ phỉ này thập phần phát điên.

“Vậy anh đi hỏi người khác là tốt rồi.” Diệp Từ mới chẳng muốn cùng anh ta nói nhảm, bởi vì nhắc nhỏ mật ngữ của Du Du Phi Vân không ngừng sáng lên, khiến cho tâm cô rất phiền. Cô cùng Du Du Phi Vân không phải hảo hữu, cho nên, Du Du Phi Vân chỉ có thể M.

“Khoan khoan khoan.” Mắt thấy Diệp Từ muốn cắt đối thoại, Hắc Dạ Bạch Trú vội vàng ngăn trở, nói giỡn, nếu lúc này để cô chạy mất, liền không hỏi được ở đâu nữa rồi.”Cô tùy tiện nói cho tôi một chút đi mà.”

“Tôi nói, nhiều người như vậy đều đã đánh qua, anh tùy tiện hỏi một chút, chắc chắn sẽ có người miệng không nghiêm đấy, vì sao nhất định phải hỏi tôi?” Đây mới là điều mà Diệp Từ nghĩ không ra, hiện tại chí ít có 500 người đánh qua cái phó bản này rồi, chẳng lẽ trong cả 500 người này không ai miệng không nghiêm hay sao? Cô mới không tin đâu.

“Có, nhưng những đáp án tôi mua được đều không đúng, tôi hiện tại đam ra sợ mấy cái tin này, còn không bằng trực tiếp hỏi hỏi cô.”

“Hai mươi vạn.” Diệp Từ vẫn là mặt không đổi sắc nói tiếp: “Đừng quên, trước đó các anh vây công Guild chúng tôi, khiến cho Guild tôi tổn thất không ít, đoi anh cái giá này không tính là cao.”

“Được rồi được rồi, liền hai mươi vạn, là nhảy hay là chạy a?” Hắc Dạ Bạch Trú thật sự là đối với Diệp Từ không có cách nào rồi, gần đây anh ta cũng nghĩ thông suốt, có một số việc vẫn là không nên dính dáng đến cảm tình thì tốt hơn, nếu dính dáng đến tình cảm mà có thể được việc…, như vậy đã không xuất hiện chuyện của Du Du Phi Vân. Nghĩ thông suốt điểm này, anh ta ngược lại đối với nữ thổ phỉ Công Tử U này cũng không có nhiều khúc mắc như vậy, ngược lại cảm thấy người như cô dễ nói chuyện, chỉ cần tiễn hàng đúng chỗ, sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn. “Tôi out phó bản sẽ chuyển cho cô, cô mau nói cho tôi biết một chút đi, xin nhờ xin nhờ.”

“Nằm xuống.” Diệp Từ bên này cùng Hắc Dạ Bạch Trú nói chuyện, mà bên kia Du Du Phi Vân lại phát tin nhắn đến, khiến cho Diệp Từ tâm phiền vô cùng.”Anh sẽ không để cho Du Du Phi Vân tham gia đẩy bản đấy chứ?”

“Tôi để anh ta đi cùng đoàn ba, bốn”. Hắc Dạ Bạch Trú đã nhận được đáp án mình muốn, tựa hồ cũng không có khẩn trương như vậy nữa, khí định thần nhàn cùng Diệp Từ nói chuyện phiếm, một chút cũng nhìn không ra là anh ta đang đẩy phó bản. Kỳ thật Diệp Từ cảm thấy tính cách này của anh ta rất tốt, chỉ cần mọi người có thể đồng lòng thoái thác là tốt rồi, không có được ngú giáp cũng không sao cả, đây mới thực sự là hưởng thụ trò chơi, mà không phải bị trò chơi hưởng thụ.

“Ai bảo anh để cho hắn ta tự do như vậy, 20 vạn kim này của anh tôi lấy không oan.” Diệp Từ nghiến răng nghiến lợi: “Tốt nhất anh nên quản tốt chuyện Guild các anh, đừng tới trêu chọc tôi?” [Truyện được dịch tại banlong.us]

Hắc Dạ Bạch Trú tự nhiên biết rõ Diệp Từ vì cái gì nói như vậy, anh ta nghĩ một lát, mới nặng nề nói: “Chính cô nghĩ biện pháp đuổi cậu ta một chút đi, đối với cậu ta tôi đã có tính toán, thật ngại quá.”

Đối mặt với con rùa mai xanh Hắc Dạ Bạch Trú này, Diệp Từ còn có thể nói cái gì, cô chỉ có thể tức giận ngắt đối thoại, ấn mở tất cả tin nhắn của Du Du Phi Vân, xem từng câu một.

“Công Tử U, cô nói chuyện cho tôi “

“Công Tử U, tại sao cô lại đem loại sự tình này nói cho Hắc Dạ Bạch Trú, tôi chẳng lẽ trêu chọc cô lúc nào sao? Tại sao cô lại phải đối phó tôi như vậy? “

“Nói chuyện ah, cô tưởng rằng cô không nói gì, tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?”

“Tôi cảnh cáo cô, nếu cô không nói lời nào, tôi sẽ trực tiếp tìm cô, cô khiến tôi nhất thời không sống được yên ổn, tôi sẽ khiến cô cả đời không sống được yên ổn “

. . .

Bởi vì du du Phi Vân không phải hảo hữu của Diệp Từ, cho nên tất cả tin nhắn của anh ta gửi tới đều là nặc danh. Nếu không phải Diệp Từ vừa nhìn thấy mấy cái tên liên quan ở bên trong thì biết ngay người gủi đến là ai, nếu không, anh ta mắng cả buổi như vậy Diệp Từ thật sự có khả năng chẳng biết được anh ta là cái cọng hành nào đây.

Bên này cô đang nhìn, bên kia Du Du Phi Vân vẫn không ngừng gửi tin nhắn đến, Diệp Từ nghĩ nghĩ, cảm thấy cái vũng nước dduncj này của anh ta cô không nên nhảy vào, cho nên, tốt nhất chính là giả ngu đến cùng. Vì vậy cô chậm rì rì trả lời một câu: “Xin hỏi, anh là ai a?”

Không thể không nói, một câu này lực sát thương là cực lớn nha. Chẳng những cực lớn, mà còn cực khủng bố, sau khi gửi tin nhắn này đi, giống như đột ngột dội một thùng nước đá lên đầu Du Du Phi Vân, khiến cho tất cả uất nghẹn trong bụng anh ta nhất thời không thể thoát ra được.

Du Du Phi Vân phát hiện chưa bao giờ nói thắng được Diệp Từ, anh ta cũng biết mình không phải là hảo hữu của cô, cho nên tin nhắn gửi đến đều là nặc danh. Nhưng là, anh ta cho rằng ít nhất đối phương sau khi nhìn thấy những tin nhắn ấy cũng phải biết được anh ta đang nói cái gì, thực sự không ngờ tới sẽ nhận được một câu trả lời như vậy.

Điều này thực sự khiến cho Du Du Phi Vân quá phẫn nộ rồi.

Không chỉ là phẫn nộ, có thể nói, anh ta cảm thấy đầu óc của mình tựa hồ muốn nổ tung đến nơi. Anh ta không biết được có đúng là cô gái kia không biết anh ta là ai hay giả vờ không biết, tóm lại lúc này, anh ta chỉ cảm thấy nhất định phải làm rõ chuyện này.

Vì vậy, anh ta đè nén lửa giận của mình, lại gửi đến một tin nhắn: “Công Tử U, tôi là Du Du Phi Vân.”

“Ah, là anh ah. Anh nhắn nhiều tin như vậy làm gì?” Diệp Từ nhìn tin nhắn trả lời của Du Du Phi Vân, cảm thấy tên đàn ông này không đuuổi dễ như vậy.

“Chuyện kia. . . cô nói với Hắc Dạ Bạch Trú?”

“Chuyện gì?” Diệp Từ híp mắt tiếp tục giả ngốc.

“Ah, cái đó. . .” Du du Phi Vân do dự cả buổi mới rất hàm súc nói: “Khách sạn Hoa Viên. . .” [Truyện được dịch tại banlong.us]

“Tôi không biết anh đang nói cái gì nữa, khách sạn Hoa Viên là cái gì?” Diệp Từ trực tiếp giả vờ không biết gì cả, nếu như Du Du Phi Vân đủ thông minh, có chút đầu óc. cô nghĩ anh ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục hỏi.

Quả nhiên, Du Du Phi Vân còn chưa tới tình trạng chỉ số thông minh giảm đến 0, anh ta thấy Diệp Từ nói như vậy, liền trầm mặc một hồi lâu mới lại một lần nữa xác nhận: “Cô không biết?”

“Anh hy vọng tôi biết cái gì?” Diệp Từ cong cong khóe miệng.

Sự tình nói đến mức này, mặc kệ Du Du Phi Vân tin hay là chưa tin, anh ta cũng biết mình không nên hỏi tiếp. Bởi vì nếu như hỏi tới, chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận chuyện của mình và Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn cùng Diệp Từ, tuy vừa rồi anh ta đã nói bậy một trận, nhưng là nghe đến bây giờ, tựa hồ Diệp Từ cũng sẽ không nói ra. Dưới tình huống như vậy, anh ta dường như chỉ có thể hết thảy tin tưởng lời của cô gái này.

“Không có, không có gì.” Du Du Phi Vân dừng miệng, không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, theo tình huống hiện tại, cảnh ngộ bây giờ của mình, chỉ có thể dò xét từ trên người của Hắc Dạ Bạch Trú. Có lẽ người kia tự mình phát hiện chuyện gì đó, hoặc là. . .

“Thêm hảo hữu a, Công Tử U, về sau có cơ hội còn có thể hợp tác.” Tuy trong nội tâm tràn đầy nghi hoặc, nhưng ở thời điểm này Du Du Phi Vân vẫn không quên thiết lập chút quan hệ cùng Diệp Từ, dù sao, có thể có chút quan hệ với cô gái này, sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Theo anh ta biết, cô gái này có mối quan hệ rất tốt với những thủ lĩnh của nhiều G lớn, nếu có thể giật dây được cô gái này, về sau cho dù trở mặt với Hắc Dạ Bạch Trú, cũng có thể tìm được những đường ra khác.

(Kang: ATSM!)

Diệp Từ lại nhướng mày.

Lời này thật đúng là quen thuộc, giống như ở kiếp trước, tên đàn ông này cũng đã nói như vậy. Mà chính mình lúc ấy là trả lời như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.