Linh Chu​

Chương 196: Chương 196: Đạo tặc và mỹ nhân. (2)




Nếu không phải hiện tại linh khí trong đan điền nàng vô phương tụ tập, nàng thật muốn băm kẻ mới vừa mở miệng thành thịt vụn.

- Các huynh đệ, bình tĩnh, bình tĩnh, băng sơn mỹ nhân này là tuyệt đối không chạy thoát được đâu. Còn về phần trình tự trước sau, lúc trước không phải đã điểm số sao? Khụ khụ, ta chính là báo danh đệ nhị.

Nhị đương gia ngại ngùng ho khan hai tiếng, sau đó ánh mắt quét một vòng ở chung quanh mà đứng lên, hỏi:

- Là vị huynh đệ nào phát hiện mỹ nhân tuyệt sắc như thế, đã phóng ra Xuyên Vân Tiễn?

- Ta!

Phong Đại Ngưu quát to một tiếng, sau đó cố gắng chạy tới.

Trải qua một đoạn thời gian vừa rồi, trong đan điền của Phong Đại Ngưu đã khôi phục một bộ phận linh khí, đã có được năng lực đi lại.

Phong Đại Ngưu chạy tới, liếc mắt nhìn Kỷ Thương Nguyệt, sau đó cười to bảo:

- Nhị đương gia, là ta, Phong Đại Ngưu!

- Ngươi là...

Nhị đương gia hiển nhiên là chưa từng nghe qua cái tên Phong Đại Ngưu này. Nói giỡn, đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh có chừng hơn ba ngàn tên, hơn nữa mỗi ngày đều có người đến đây gia nhập vào, Nhị đương gia làm sao có thể nhận biết được mỗi người. Nhưng mà lúc này làm sao có thể nói ra không nhận được cơ chứ. Đó chẳng phải là rất mất mặt ư !

- Thì ra là Đại Ngưu ngươi a! Lần này ngươi xem như lập công lớn, Lão Tử không nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên là hạt giống tốt!

Nhị đương gia nhe ra một hàm răng bàn cuốc vàng khè, bàn tay hung hăng vỗ vỗ trên vai Phong Đại Ngưu, có vẻ rất là quen biết.

- Đại Ngưu thật tốt! Có thể bắt một vị tuyệt thế mỹ nhân, so sánh cướp được mười vạn kim tệ đều phải dữ dằn hơn!

- Đại Ngưu ca! Ta thực sự bội phục tấm lòng của ngươi. Bắt được tuyệt đại giai nhân như thế, lại cũng không ăn một mình, vẫn còn lấy ra chia xẻ cho các huynh đệ. Phần khí phách này Hoàng lão tam ta xin bội phục!

- Đại Ngưu, gì cũng không nói, thật là phúc hậu! Sau này có chuyện gì, ca sẽ che chở ngươi! Cái...kia... Ta là người xếp hàng thứ ba biết không?

...

Vốn là không ai nhận biết Phong Đại Ngưu, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, thật giống như tất cả mọi người đã từng quen biết hắn. Hơn nữa quan hệ vẫn còn có vẻ không tồi. Loại kết quả này ngay cả Phong Đại Ngưu đều cảm giác thật bất ngờ.

Nhị đương gia lại vỗ vỗ bả vai Phong Đại Ngưu, nói lời thấm thía:

- Đại Ngưu, người là ngươi bắt được. Đệ nhất pháo khẳng định là của ngươi, ba nghìn huynh đệ Hoàng Phong Lĩnh chúng ta, mọi người đều là trai tráng con nhà võ, đàn ông tinh lực dồi dào. Chúng ta đều xếp hàng ở phía sau, không nên để cho chúng ta chờ đợi quá lâu a, các huynh đệ nhìn mắt thèm a!

Nhị đương gia lui về phía sau hai bộ, liền vỗ vào phía sau Phong Đại Ngưu mà đẩy lên. Còn một đám đạo tặc ở phía sau hắn cũng là bắt đầu đua nhau đứng thành hàng, một cái hàng dài do hơn ba trăm người trong nháy mắt cũng đã hình thành áng chừng đến trăm thước có thừa.

Nhóm đạo tặc này mặc dù mọi người đều không phải người lương thiện, nhưng mà lại hiểu được nguyên tắc và quy củ.

Cảnh tượng này thật sự là rất hoành tráng. Đừng nói là một nữ nhân, coi như là một con voi mẹ cũng đều phải bị dọa đến ngất xỉu.

Phong Đại Ngưu giờ phút này cũng là trong lòng quay cuồng. Hắn quay đầu, hỏi:

- Ngay ở chỗ này?

- Đương nhiên! Đại Ngưu, tốc độ a!

Đạo tặc Hoàng Phong ở phía sau ai nấy đều vội vàng lên tiếng trả lời, đặc biệt mấy tên xếp hạng hàng đầu thì càng là kêu to mồm hơn.

Phong Đại Ngưu nhìn chằm chằm Kỷ Thương Nguyệt, phát hiện vị Tử Linh Tử được Kỷ gia huấn luyện ra này, vào giờ phút này lại cũng không cách nào duy trì được sự thong dong, gương mặt vốn lạnh như băng mà giờ phút này cũng tràn đầy vẻ sợ hãi. Phong Đại Ngưu coi như là từng có mấy lần giao tiếp với nàng, nhưng vẫn còn là lần đầu tiên chứng kiến nàng bị dọa đến thê thảm như vậy.

Tử Linh Tử có ý chí kiên định như thế nào, nhưng mà với hơn ba trăm người xếp thành hàng dài trước mặt, thì cũng vẫn trở nên vô cùng yếu ớt.

Phong Đại Ngưu đương nhiên không phải là thiện nam tín nữ gì. Nếu mỹ nhân cấp bậc như Kỷ Thương Nguyệt thật sự nguyện ý làm ấm giường cho hắn, thì hắn tự nhiên là sẽ không chối từ. Thế nhưng mà hành sự trước mặt nhiều người như vậy, lại với cô nàng kia thì mẹ nó, thật đúng là hắn không làm được.

Nhưng mà hàng người phía sau lại bắt đầu không chờ nổi, có người bắt đầu thúc giục lên tiếng:

- Đại Ngưu, không phải thân thể ngươi có chuyện chứ? Nếu như thân thể có chuyện, cũng đừng gượng gạo, chúng ta sẽ không cười gì ngươi.

- Đúng, đúng. Đại Ngưu nếu như ngươi là thật sự có chuyện với thân thể, thì ta nguyện ý xuất ra một trăm mai kim tệ để thay đổi vị trí với ngươi.

- Một trăm mai kim tệ rất keo kiệt, ta ba trăm mai!

...

- Đừng có ầm ĩ, con mẹ nó, thân thể các ngươi mới có chuyện. Lão Tử thật sự là hung dữ mãnh liệt, có Kim Cương Bất Hoại Chi Thân.

Phong Đại Ngưu đương nhiên đi tới, đứng ở trước mặt Kỷ Thương Nguyệt, đưa một tay dò vạt áo của nàng.

Giờ phút này là bị bức đến tuyệt lộ, dù sao hắn cũng không quen biết gì với Kỷ Thương Nguyệt, cởi thì cởi, tựa hồ cũng sẽ không có bóng ma tâm lý gì. Nếu như chính mình không leo lên người nàng, thì một đám sói đói phía sau đều sẽ trực tiếp nhào lên thay thế.

- Ngươi... Ngươi muốn làm chi?

Trong lòng Kỷ Thương Nguyệt cũng sớm đã sợ hãi, đến sau khi Phong Phi Vân chạm tay đến vạt áo của nàng, lập tức khiến cho thân thể nàng run lên mãnh liệt, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã lăn ra trên mặt đất.

- Oa! Đại Ngưu thật khá, mỹ nhân đã nằm xuống cho ngươi! Ha ha!

- Đại Ngưu, ra chiêu đi, nhằm thẳng đảo Hoàng Long!

...

Một đám đạo tặc ở phía sau bắt đầu ồn ào!

Kỷ Thương Nguyệt tóc đen xõa xuống, liền như một thác nước xanh đổ xuống, khiến cho làn da thịt xanh ngọc ánh lên càng tỏ ra mê người. Một đôi mắt nhung lạnh như băng giống như đầm nước đang ầng ậng những giọt lệ trong suốt. Thân hình mảnh mai thon thả mềm mại bởi vì ngã trên mặt đất, có vẻ càng tỏ ra mê người.

Một vị Tử Linh Tử lạnh lùng mà không có tình người, giờ phút này yếu đuối tựa như một con dê mới sinh !

Phong Đại Ngưu thật sự là không chịu được tiếng kêu của một đám đạo tặc ở phía sau kia. Hắn không thể không ngồi xổm xuống, lại đưa ngón tay đến vạt áo của Kỷ Thương Nguyệt, bắt đầu mở ra cái cúc đầu tiên trên quần áo của nàng. Bầu ngực có hơi nhô ra, để lộ một mảnh trắng như tuyết phía dưới cổ.

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để làm loại chuyện này thì Phong Đại Ngưu tự nhận là có lẽ không làm được. Thế nhưng là bị người ta ép mình phải lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn thì đó chính là một sự việc khác.

Giai nhân trên mặt đất, mặc kệ cho ngươi xâm phạm, chuyện tốt như thế đúng là ngàn năm khó gặp !

Bỏ lỡ thôn này, liền không có cô em thôn khác!

Đến khi Phong Đại Ngưu cởi ra nút thắt đầu tiên trên trang phục nàng, trong mắt Kỷ Thương Nguyệt liền sinh ra tro tàn. Phong Đại Ngưu có nhãn lực kinh người như thế nào, tự nhiên là nhìn ra sự thay đổi tế nhị trong ánh mắt nàng, biết nàng muốn tìm cái chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.