Linh Khứu Phi Long

Chương 46: Chương 46: Hồi 46




Nhất Linh vẫn cười hì hì: "Hảo phu nhân, chỉ dựa vào một cỗ pháo cỏn con này của nàng, làm sao đủ bắn chết hết chúng ta được chứ!"

"Ta đây còn có cái này!" Chu Chỉ im lặng từ đầu đến giờ khi ấy mới mỉm cười độc địa, tay trái giơ lên một sợi thừng dài màu đỏ, gay phải chỉ về vách núi cao nhất, vận công truyền giọng nói vang khắp đáy cốc: "Nhìn thấy đỉnh núi kia không, dưới đó có một hang động, trong động ta đã chất đầy thuốc nổ, chỉ cần điểm vào dây này là thuốc nổ bung ra, ngươi đoán xem sẽ có mỹ cảnh gì nào?"

Nghe những lời ấy của Chu Chỉ, cả Nhất Linh cũng phải biến sắc mặt.

Cả một hang thuốc nổ cháy lên, dù để làm sập cả vách núi kia xuống, sơn cốc chỉ mấy trăm trượng vuông, ngọn núi kia mà đổ, bất cứ ai cũng khó tránh khỏi bị nát thành thịt băm, dù có là Nhất Linh nhất thế tam tâm e rằng cũng khó lòng chạy thoát.

Sơn cốc bỗng trở nên im ắng lạ thường, mấy chục cao thủ không một ai dám lên tiếng.

Trong đầu Nhất Linh quay cuồng đủ các ý nghĩ, bất luận Thiên Long, Âm Ma hay Tình Ma, mỗi người đều là nhân vạt có thể xoay trời chuyển đất, thế nhưng trí tuệ của ba người hợp lại cũng không thể nhất thời tìm ra được một kế sách vẹn toàn.

"Cho các người thời gian một tuần hương. Hết một tuần hương, kẻ nào không hàng sẽ chết!" Khuôn mặt tuyệt thế của Chu Chỉ nở nụ cười tươi tỉnh, một chữ "chết" nói ra khỏi miệng nghe cũng quyến rũ lạ thường.

Vừa dứt lời một tì nữ bên cạnh ả bước ra, xoè hỏa tập châm lên một cây hương.

Nhất LInh bỗng bước ra mấy bước, cười hì hì nói: "Không cần đợi nữa, ta đầu hàng! Hảo Tuyên tỉ, vứt Hạnh Nhân hoàn gì đó xuống đi, cho ta nếm thủ xem có ngon không?"

"Ngon phải biết!" Chu Chỉ cười hà hà, ánh mắt tinh quái liếc nhìn Nhất Linh: "Ngươi khắc thì nuốt Hạnh Nhân hoàn là đủ, nhưng ngươi võ công khó lường, một chút Hạnh Nhân hoàn chắc không khống chế nổi ngươi. Vì thế nếu ngươi thật tâm đầu hàng trước hết hãy chặt hai cánh tay xuống cho ta!"

"Chu Chỉ, đồ vô liêm sỉ!" Kim Phụng Kiều phẫn nộ hét lên.

Nhất Linh dù vẫn cười nhưng sống lưng cũng có chút ớn lạnh. Vốn tin với công lực bản thân, Hạnh Nhân hoàn có độc đến mức nào cũng không thể làm hại được, chỉ cần thoát ra khỏi cốc cậu sẽ có cách cứu được tất cả quần hùng, không ngờ Chu Chỉ lại nhìn thấu toan tính của cậu.

0O0

Đang lúc không tìm ra kế sách, trên trời bỗng truyền đến tiếng chim kêu, Nhất Linh mừng rỡ reo lên: "Đại ca đến rồi!"

Tỉ muội Chu Chỉ mặt mày tái đi, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy hai con kim ưng đang mỗi lúc một gần đến, ngồi trên lưng con ưng phía trước chính là Lý Phi.

Kim ưng hạ thấp xuống, lượn vòng trên đỉnh sơn cốc.

Nhất Linh nhảy dựng lên reo: "Mau bảo kim ưng của huynh hạ xuống, cứu mọi người ở đây ra!" Đoạn quay đầu cười hà hà với Chu Chỉ: "Chu tỉ, Tuyên tỉ à, kế sách của các người hay lắm, nhưng tính thiên tính địa mà vẫn quên mất đại ca của ta!"

Chu Tuyên nghiến răng ken két, mắt chằm chằm nhìn lên Lý Phi vẫn đang lượn vòng trên không, bỗng lớn tiếng quát: "Lý Thanh Dao, Chu gia ta với ngươi rốt cuộc có thù oán gì? Lần trước ta vốn đã có thể làm Minh chủ Bạch đạo, ngươi lại bắt cóc Vuông công công đến phá ta, hôm nay ngươi lại định đối đầu ta lần nữa hả?"

"Côn Lôn Ngọc Phụng Lý Thanh Dao!" Nghe lời Chu Tuyên, quần hùng trong cốc ai nấy đều hết sức kinh ngạc, nhất là Nhất Linh.

Hai đồng tử trong mắt cậu nháy mắt như to lên gấp đôi, miệng không ngớt lẩm bẩm: "Phải rồi, đồ ngốc! Linh Thứu Kim ưng, lẻ ra ngươi phải nghĩ đến từ lâu chứ. Nhưng ưng Dao tỉ vì sao lại đối xử với ta như vậy?"

Nhất Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Lý Thanh Dao, bỗng trong đầu hiện lên một hình ảnh hoàn toàn trùng khớp, tức thì nhảy cẩng lên la lớn: "Dao tỉ, ta nhớ ra rồi! Tỉ chính là mỹ nhân tắm trong hồ chiều hôm đó, bị ta tình cờ trông thấy mới cho ta một chưởng gần chết!" Ký ức về cơ thể tuyệt mỹ vô song đó trở lại, hồn phách lập tức như lìa khỏi xác.

"Câm ngay!" Lý Thanh Dao tức giận quát lớn, mặt đỏ bừng lên vội cúi đầu xuống, song rõ ràng là nàng xấu hổ nhiều hơn tức giận.

Nhất LInh nhớ không lầm. Lý Thanh Dao chính là nữ nhân tuyệt sắc tắm trong hồ nước bị cậu bắt gặp trong khi lênh đênh trôi trên Trường Giang. Nàng là truyền nhân duy nhất của Linh Thứu Cung, tính tình vốn lãnh ngạo tột cùng, từ trước đến giờ luôn coi bất cứ đàn ông nào cũng là cỏ rác.

Ngày hôm đó bị Nhất Linh vô tình nhìn thấy, nàng vừa xấu hổ vừa căm phẫn, hận Nhất Linh đến tận xương tủy. Nếu Nhất Linh không phải ngất đi rồi bị cuốn trôi mất tăm, Lý Thanh Dao quả đã có thể ăn sống cậu rồi. Thế nhưng không hiểu sao, sau khi nhận ra cậu ta từ trên không trung, nàng lại không thể nào ra tay được với Nhất Linh nữa, lại còn kết bái huynh đệ với cậu, càng lún càng sâu. Một ý muốn lạ thường khiến nàng không lúc nào không theo sát mọi động tĩnh của Nhất Linh, chỉ sau khi cậu vào Thiên Tuyến Cốc mấy khắc, nàng đã tìm đến nơi.

Vẻ thẹn thùng của Lý Thanh Dao không qua nổi mắt Chu Tuyên. Vừa kinh hãi vừa tức giận, ả thét lên đến lạc giọng: "Chẳng trách ngươi bao nhiêu lần chống đối với ta, thì ra ngươi cũng là nữ nhân của hắn!

"Câm mồm!" Lý Thanh Dao quát, gắng gượng khống chế tinh thần, lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày: "Chu Tuyên, ta ngăn cản ngươi trở thành Minh chủ Bạch đạo, bởi vì đại hội Thiên Long là cuộc quyết đấu của những tuyệt đỉnh cao thủ, ngươi căn bản không đủ tư cách. Hôm nay cũng vậy, ta quyết không cho phép ngươi hại Hàn Nguyệt Thanh và Vương Nhất Linh, bởi lẽ hai người đó một là truyền nhân của Đại Ngu la hán, một là truyền nhân của Thiên Long."

Lời nàng vừa dứt, quần hùng ai nấy đều kinh ngạc, ồ lên, nhìn cả về phía Nhất Linh. Chu Tuyên vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, chỉ vào Nhất Linh nói: "Ngươi nói hắn là truyền nhân của Thiên Long, sao có thể như thế được?"

Lý Thanh Dao cười lạnh: "Gần nửa năm nay, những chuyện mà hắn làm ra ngươi hẳn đã biết cả rồi. Nếu hắn không phải truyền nhân Thiên Long, liệu ai có được cái bản lĩnh ấy?"

Câu nói của Lý Thanh Dao, từng lời từng chữ nặng cả ngàn cân, không một ai dám nghi ngờ. Vạn gia ngũ lão lập tức phục xuống vái lạy, mừng đến rơi nước mắt: "Bái kiến thiếu chủ, chẳng hay giáo chủ người..."

"Dao tỉ, hà tất phải vạch trần thân phận của ta!" Nhất Linh lắc đầu cười khổ, biết đã đến lúc không giấu được nữa. Cậu đưa tay đỡ Triệu Tiêu mấy người ấy, than thở: "Sư phụ đã quy tiên nửa năm trước rồi!"

Nghe mấy câu này ai cũng cảm động, mấy lão già càng khóc lóc thảm thiết hơn.

Hàn Nguyệt Thanh tuyên một câu phật hiệu, nhìn Nhất Linh gầm ghè: "Nhất Linh, cậu giấu cũng giỏi lắm!" Ngữ khí của nàng có ba phần oán trách, nhưng có đến bảy phần mừng vui. Bởi vì đối phó với Nhất Linh nàng đã rất biết cách, chỉ cần đưa ngón tay ra vẫy, Nhất Linh sẽ lập tức ngoan ngoãn trở thành quần thần răm rắp nghe lệnh. Nàng không còn phải lo lắng chuyện võ lâm bị Thiên Long chà đạp nữa rồi.

Kim, Thủy, Vạn ba nàng càng không phải nói, mặt mày hớn hở rõ ra ngoài.

Trong tiếng huyên náo, Chu Chỉ bỗng cười lên lanh lảnh: "Tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay một mẻ quét sạch cả Thiên Long lẫn Đại Ngu, đúng là trời giúp cho Chu gia ta!"

Lý Thanh Dao lạnh lùng nhìn Chu Chỉ: "Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản kim thứu của ta cứu người?"

Chu Chỉ mỉm cười ngạo mạn: "Ta không thể ngăn cản ngươi, nhưng ngươi chỉ có một cơ hội, nghĩa là nhiều nhất chỉ có thể cứu được Hàn Nguyệt Thanh và Vương Nhất Linh, nhưng truyền nhân của Đại Ngu la hán sao lại bỏ rơi Ngũ đại phái để thoát một mình? Hàn Nguyệt Thanh không đi, tam thê của hắn không cứu được, làm sao Nhất Linh lại bạc tình mà đi? Nếu không tin, ngươi cứ thả kim ưng xuống, xem hai người chúng có chịu theo ngươi không? Nếu hai người ấy đi, ta sẽ quyết không ngăn cản!"

Sơn cốc nhất thời im lặng không một tiếng động, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn lên Nhất Linh và Hàn Nguyệt Thanh. Tử Long chân nhân là người đầu tiên lên tiếng: "Minh chủ, người cứ theo kim thứu đi đi, ra khỏi đây hãy trả thù cho chúng ta!"

Bốn trưởng môn còn lại cũng đồng thanh: "Phải đấy Minh chủ, người nên đi, không thể chết cả ở đây!"

Hàn Nguyệt Thanh cảm kích nhìn ngũ đại trưởng môn, đoạn quay sang Nhất Linh, ánh mắt thâm tình vô hạn khẽ nói: "Nhất Linh, chàng nên đi đi, ta và ngũ đại phái nguyện cùng sống chết!"

Nhất Linh ha ha cười: "Hảo Nguyệt tỉ, ta biết sẽ như vậy mà!" Đoạn dang rộng vòng tay ôm chầm lấy Vạn, Kim, Thủy ba nàng vào lòng, thản nhiên: "Muốn ta bỏ rơi những người trong lòng mình để sống, ta thà xuống mười chín tầng địa ngục!"

Một người từ bi vô lượng, một người thâm tình như biển, cả hai cùng lúc đều thể hiện thái độ coi cái chết tựa lông hồng, tất cả quần hùng có mặt không ai không động lòng, ba nữ nhân càng ghì chặt lấy Nhất Linh.

"Thế nào?" Chu Chỉ cười lên khanh khách, nhìn sang Lý Thanh Dao.

"Do tỉ, nghĩ ra thì ta và tỉ cũng có duyên, chi bằng hãy xuống đây, để ta được ở cùng tỉ trong tuần hương cuối cùng này!

Nhất Linh nhìn thẳng vào Lý Thanh Dao, hai mắt ánh lên muôn vàn ái mộ. Lý Thanh Dao khẽ rùng mình, song nàng vốn đã quen lạnh lùng, nhất thời không thể nào thay đổi, bèn quay đầu đi không dám nhìn vào mắt Nhất Linh, cất giọng lạnh nhạt: "Đấy là tự các ngươi muốn chết, đừng có trách ta! Chỉ tiếc Thiên Long đại hội sang năm, Linh Thứu Cung của ta không còn đối thủ nữa!" Đoạn vỗ mạnh vào lưng kim ưng, lăng không bay đi.

Thời gian một tuần hương nháy mắt đã hết.

Chu Chỉ nhìn xuống dưới cuốc, gằn giọng: "Nghĩ xong chưa, là hàng hay chết!"

Ánh mắt Hàn Nguyệt Thanh từ từ đưa qua ngũ đại trưởng môn, cuối cùng dừng lại trên mặt Nhất Linh, từ từ bước lại, nắm chặt lấy tay cậu.

Nhất Linh đưa tay ôm cả nàng và Kim, Thủy, Vạn ba người vào lòng, thoải mái thở phào một hơi, nói: "Có thể chết cùng với những người mình yêu thương, ta thật đúng là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ này rồi! Đoạn ngửa mặt nhìn Chu Chỉ, nói lớn: "Bắt đầu đi!"

Hai mắt Chu Chỉ ánh lên độc địan: "Tốt lắm!" Giật lấy sợi dây dẫn hỏa trong tay thị nữ, đang định châm lửa.

Đúng lúc đó, trên không vang một tiếng hét chói tai: "Khoan đã!" Hai con kim ưng từ sau đỉnh núi bên phải lao vút xuống như hai mũi tên. Lý Thanh Dao đứng trên đầu kim ưng bên trái, vung mạnh tay, bảo kiếm vút đi như một tia sét, nhằm giữa ngực Chu Chỉ lao tới.

Lý Thanh Dao nói bỏ đi nhưng thực ra nàng bay nấp sẵn sau núi, đến lúc tối hậu mới ra tay. Đỉnh núi cách chỗ Chu Chỉ đứng không xa, kim ưng nói đến là đến, thanh kiếm trong tay Lý Thanh Dao thậm chí còn nhanh như chớp, bay trước cả hai con kim ưng.

Bảo kiếm chỉ trong chớp mắt đã đến trước ngực Chu Chỉ, ả hoảng loạn không kịp châm lửa, oằn người tránh được thảm họa một kiếm xuyên tâm, nhưng Lý Thanh Dao cũng đã tới nơi, tung mình nhảy khỏi kim ưng, nhanh tay đoạt lấy sợi dây dẫn hỏa.

"Ngươi mắc lừa rồi!" Vừa thấy Lý Thanh Dao nhảy khỏi kim ưng, Chu Chỉ chợt cười phá lên: "Người ta đang đợi chính là ngươi, hôm nay ta sẽ một mẻ quét sạch cả Thiên Long, Đại Ngu lẫn Linh Phụng! Vừa nói vừa tuốt trường kiếm trên lưng nhanh như cắt chém ngang sang Lý Thanh Dao.

Thì ra Chu Chỉ đã đoán trước dụng tâm của Lý Thanh Dao, một màn kịch vừa rồi là chủ ý dụ nàng vừa rời khỏi lưng kim ưng vừa tự tay mất kiếm.

Chu Chỉ lao lên, Chu Tuyên cũng tuốt kiếm công tới, phía sau còn có một lão giả bám sát, chính là Doãn Kiểm.

Chu Tuyên, Chu Chỉ công lực gần như tương đương, nếu đơn đả độc đấu hẳn không địch nổi Lý Thanh Dao, nhưng hai người hợp lực thì tình hình lại khác hẳn, thêm vào Doãn Kiểm bốn mươi năm trước đã làm đến đàn chủ Thiên Tự đàn trong Thiên Long giáo, võ công bao nhiêu không nói cũng thấy được! Họ Doãn tay không binh khí, song chưởng lực nặng tựa thái sơn, liên tiếp nhằm Lý Thanh Dao bổ xuống.

Lý Thanh Dao tuy võ công tuyệt thế, rốt cuộc cũng không địch nổi ba đại cao thủ hợp lực, trong tay lại không một tất sắc, chỉ vài ba chiêu là lâm vào thế bất lợi hoàn toàn. Hai con kim ưng vốn có thể tham chiến giúp nàng, nhưng Chu Chỉ đã bố trí đến mấy chục cung thủ, tên bịt đồng không ngớt bắn lên, dù là thần ưng cũng không thể không bay xa tránh né.

Vừa nhìn tình thế, Nhất Linh biết ngay không ổn, thốt lên: "Dao tỉ nguy rồi!" Chưa dứt lời, Lý Thanh Dao đã tiếp liền hai chưởng của Doãn Kiểm. Quá nửa công lực đã phải phân ra đối phó với hai thanh trường kiếm của Chu Chỉ, Chu Tuyên, lực đạo của nàng chỉ còn chưa tới năm thành.

"Bùng, bùng!"

Lý Thanh Dao loạng choạng lùi lại, miệng ộc ra một vòi máu tươi.

Tim gan Nhất Linh như vỡ vụn, hai mắt vằn đỏ, thét lớn: "Doãn Kiểm, ngươi dám đả thương Dao tỉ, ta phải bằm ngươi ra trăm ngàn mảnh!"

Doãn Kiểm lạnh mặt giả điếc, song chưởng một lần nữa vung lên, Lý Thanh Dao lại phun ra mấy búng máu. Nhất Linh đau đớn gào to: "Dao tỉ, chết thế vô ích, vứt dây cháy xuống, xông ra ngoài đi!"

Với võ công của Lý Thanh Dao, nếu nàng không muốn giữ sợi dây cháy mà rắp tâm thoát thana, quả thật cũng không phải là chuyện khó.

Nghe thấy tiếng gọi của Nhất Linh, Lý Thanh Dao liếc nhìn cậu một cái, bỗng nở một nụ cười tươi nói: "Các người đều không sợ chết, ta còn sợ cái gì chứ? Oan gia, nhớ dắt tay ta qua cầu Nại Hà!"

Từ trước đến giờ, Lý Thanh Dao lúc nào cũng lạnh lùng cao ngạo, song trong giờ khắc sinh tử, nàng đã bất chấp tất cả để thể hiện tình yêu của mình.

"Dao tỉ! Nhất Linh nghẹn giọng, nước mắt tuôn ròng ròng trên má.

0O0

Đột nhiên Tử Long chân nhân xông ra, quỳ sụp trước mặt Nhất Linh, cầu khẩn: "Vương Minh chủ, ngày trước bần đạo đã đắc tội nhiều, dám mong ngài không cố chấp chuyện cũ, báo thù cho Phương sư đệ ta!"

Không ai ngờ Tử Long chân nhân đã sắp sẵn một ý định. Nhất Linh quả thực ngạc nhiên đến ngây người, không hiểu lão ta có ý gì. Đang lúc chần chừ, Tử Long chân nhân đã dậm chân lao thẳng ra cửa cốc, miệng hét lớn: "Loài cầm thú, ra tay đi!"

Nhất Linh sực tỉnh lao theo, nhưng chỉ được nửa bước đã nghe thấy một tiếng nổ long trời.

Tử Long chân nhân bay ngược trở lại, lồng ngực thủng một lỗ lớn, song hai mắt vẫn như còn thần trí, vẻ cầu khẩn nhìn chăm chăm vào Nhất Linh.

Nhất Linh đau đớn thốt lên: "Ông yên tâm, nếu ta tha cho tỉ muội Chu gia, tất cả những phụ nữ của Vương Nhất Linh ta sẽ không được chết yên ổn!"

Ánh mắt Tử Long chân nhân lộ rõ vẻ an ủi, lập tức nghẹo đầu sang bên, hồn quy cực lạc.

"Hôm nay ta phải đại khai sát giới!" Nhất Linh ngửa mặt hét lên điên cuồng, âm thanh đập vào vách núi vọng lại như cơn địa chấn. Cậu nhanh như cắt bay ra khỏi cốc, song chưởng bổ xuống, hai pháo thủ đang chuẩn bị lắp viên đạn mới liền bay xa đến cả trăm trượng.

Hai tay Nhất Linh liên tiếp vung lene, mấy trăm hán tử đang trấn ngoài cửa cốc liên tiếp văng ra, ngã chồng lên nhau. Chưởng lực ấy chẳng khác nào sức mạnh quỷ thần, thật khó tưởng tượng nỗi một con người lại có thể tiềm ẩn nguồn nội lực lớn đến như vậy! Đám hán tử hồn phiêu phách lạc, những kẻ còn sống kêu la om sòm, xô nhau chạy tán loạn xuống núi.

Nhất Linh phi thân lao lên đỉnh núi. Khi còn cách tỉ muội Chu Chỉ chừng mấy chục bước, tay trái giơ lên thi triển Thần long thảm trảo, thoắt một cái đã chỉ còn cách ba người chưa đầy mười bước, tay phải lại bổ ra, song trảo trước sau liên tiếp múa tít, cuồng phong ào ào cuốn đến. Trong cơn điên cuồng cậu đã dùng đến mười hai phần lực đạo, không còn chút ý đồ thương hoa tiếc ngọc.

Chu Chỉ, Chu Tuyên không ngờ Nhất Linh nói đến là đến, trảo lực áp tới khiến hai người bên tai ầm ầm sấm nổ, trước ngực như bị ngàn cân đè xuống, gần như thở không ra hơi. Cả hai hốt hoảng không dám ứng chiến mà cùng đồng loạt lui ra hai bên.

Doãn Kiểm vốn đang đứng sau hai vị chủ nhân, nhưng khi cả hai đều phi thân tránh đòn, lão lại trở thành một mình chịu trận. Nhìn bóng trảo thủ như vuốt rồng kín trời, Doãn Kiểm đờ người thốt lên: "Đúng là đại Thiên Long trảo của giáo chủ rồi!"

Chưa dứt lời, một trảo Nhất Linh đã chụp xuống đỉnh đầu. Võ công Doãn Kiểm vốn cũng hết sức cao cường, nếu ngang tay giao đấu, trong vòng một trăm chiêu Nhất Linh chưa hẳn đã lấy được mạng họ Doãn. Nhưng thần uy Thiên Long đã in dấu trong lòng, vừa thấy chiêu thức Nhất Linh sử dụng đúng là Thiên Long trảo, tuyệt nhiên Doãn Kiểm không dám giơ tay chống đỡ.

Thấy Doãn Kiểm chỉ một chiêu là mất mạng, Chu Chỉ, Chu Tuyên hai người hồn xiêu phách tán, hốt hoảng lao vội xuống núi, nhưng Hàn Nguyệt Thanh đã dẫn tứ đại trưởng môn cùng Vạn gia ngũ lão xông lên. Quần hùng vì cái chết của Tử Long chân nhân đã bị kích động đến mức sôi máu, đâu còn để ý đến thân phận tình nghĩa.

Tứ đại trưởng môn vây Chu Chỉ vào giữa, Triệu Tiêu năm người thì khóa chặt Chu Tuyên.

Lý Thanh Dao thọ thương không nhẹ, ngoài trúng chưởng lực, trên đùi còn bị một kiếm của Chu Chỉ, đang lảo đảo muốn ngã. Nhất Linh đâu còn để ý đến cấm lệnh thường ngày, vội xông đến ôm chầm lấy nàng, tay trái ấn lên mệnh môn liên tiếp truyền chân khí vào, tay phải xé rộng chỗ rách bắt đàu xem xét vết thương kiếm.

Lý Thanh Dao xấu hổ, vội vàng giữ chặt tay Nhất Linh, giận dữ: "Đã bảo ngươi không được đụng tay chân lung tung mà!"

Nhất Linh lì lợm: "Dao tỉ, đây là trị thương, không phải là đụng tay đụng chân, hơn nữa đó là quy tắc lúc trước, sau này tỉ là phu nhân tốt của ta rồi, như thế cũng không còn là đụng chân đụng tay nữa mà là..." Nói rồi toét miệng cười hì hì.

Lý Thanh Dao hết cách, muốn sầm thêm mặt xuống, nhưng những cơ thịt trên mặt thế nào cũng không chịu nghe lời, cuối cùng nàng đành thở dài, buông tay ôm cổ Nhất Linh, gục mặt vào vai cậu, giận dỗi: "Ta đã từng thề bắt tất cả nam nhân thien hạ phải quỳ dưới chân, không ngờ cuối cùng ta gặp oan gia nhà ngươi."

Nhất Linh lại càng hớn hởn: "Chúng ta hẳn là oan gia từ kiếp trước, bằng không nàng tắm trong hồ kín đáo như vậy, làm sao ta lại tự nhiên trôi đến? Nói thật, khi ấy ta cứ cho rằng mình gặp phải yêu quái, bởi cơ thể con người đâu có đẹp được như thế!"

"Im ngay, không cho phép ngươi nói nữa!" Lý Thanh Dao càng xấu hổ, chỉ thấy toàn thân bắt đầu nóng lên.

Phía dưới, tỉ muội Chu Chỉ đã lâm vào đường cùng, trường kiếm của Chu Chỉ bị thiền trượng Ngộ Bản thiền sư đập trúng, bay vuột khỏi tay, bỗng ả hét lớn: "Dừng lại!"

Tứ đại trưởng môn lập tức dừng tay, mỗi người lùi sau một bước, song vẫn giữ thế vây chặt Chu Chỉ. Bốn đầu não của Bạch đạo đại phái liên thủ đối phó một nữ nhân, quả là chuyện chưa từng có, song cái chết của Tử Long chân nhân đã làm cả bốn không còn nghĩ gì đến thể diện.

Cực Hỏa chân nhân hai mắt như phóng ra điện, lạnh lùng nhìn Chu Chỉ, nghiến răng: "Nếu muốn xin tha thì đừng phí lời. Đừng nói ngươi chỉ là quý phi, cho dù có là đương kim hoàng đế, hôm nay cũng chết chắc rồi!"

Chu Chỉ quả thật đang định ý vào thân phận quý phi mà thoát, nghe lời Cực Hỏa chân nhân, lại nhìn ánh mắt Ngộ Bản mấy người, biết đã không còn hy vọng, nhưng ả vẫn cố bám vào cái phao cuối cùng, nói lớn: "Vương Nhất Linh, ngươi còn cần tính mạng tình nhân Lục Trúc của ngươi không?"

Nhất Linh giật bắn mình: "Ngươi giam Lục Trúc ở đâu?"

Chu Chỉ đắc ý cười to: "Ngươi chỉ cần thả tỉ muội ta đi, ta tự sẽ trả cho ngươi một tiểu tình nhân còn sống nguyên vẹn, bằng không ta chết, ả cũng đừng hòng được sống!"

"Chuyện này..."

Nhất Linh nhất thời không biết làm gì, quay đầu đảo mắt vào trong tiểu cốc, từ từ lắc đầu: "Ta đã thề với Tử Long chân nhân, hôm nay dù thế nào cũng không thể tha cho tỉ muội các ngươi. Lục Trúc nếu gặp bất hạnh, ta sẽ vô cùng đau lòng, nhưng cũng không thể để các ngươi đi được!"

"Vậy thì để ả bồi táng theo chúng ta!" Chu Chỉ nghiến răng cười lớn.

Lý Thanh Dao bỗng lạnh lùng cất tiếng: "Mộng tưởng của ngươi lớn quá đấy. Nói cho ngươi hay, người của ta trong hoàng cung đã cứu Lục Trúc ra từ lâu rồi, hiện giờ cô ta đang dưỡng thương ở Linh Phụng Cung của ta kia kìa."

"Thật không Dao tỉ!" Nhất Linh mừng như phát sốt lên.

"Có gì đâu, cô ta là hảo tỉ tỉ của ngươi mà!"

"Cám ơn hảo Dao tỉ của ta!" Nhất Linh nhảy cẫng lên ôm chặt lấy Lý Thanh Dao, rồi đột nhiên hôn mạnh lên môi nàng. Lý Thanh Dao không ngờ tên háo sắc này dám hôn mình trước mặt bao nhiêu người, hoảng sợ ra sức giãy giụa, nhưg một khi Nhất Linh đã lên cơn thì ngọc hoàng cũng bất chấp, nhất định không chịu thả nàng ra.

Bộ mặt đang đắc ý của Chu Chỉ lập tức tái mét, biết rõ thế cục đã tàn, liền nói với Triệu Tiêu năm lão: "Cũng xin các ngươi dừng tay, để cho muội muội ta đến đây!"

Chu Tuyên đang khốn đốn trong vòng vây ngũ lão, tóc tai tả tơi trông chẳng khác nào ác quỷ. Triệu Tiêu năm người lui ra, ả thừa cơ hít sâu một hơi, loạng choạng đi đến bên cạnh Chu Chỉ.

Chu Chỉ đưa tay vén đám tóc xõa xuống mặt tiểu muội, miệng cười đau khổ: "Trời không phù hộ Chu gia, trời không phù hộ hai tỉ muội ta, còn làm gì được nữa đây!"

"Vương Nhất Linh, ông trời vì sao lại sinh ra một tên quái nhân háo sắc như ngươi? Ta có chết cũng không phục!" Chu Tuyên quay đầu nhìn Nhất Linh đang chìm đắm trong nụ hôn với Lý Thanh Dao, thét lên đến lạc giọng, bỗng tựa sát vào người Chu Chỉ, vung kiếm đâm thẳng vào trước ngực.

Một kiếm xuyên thấu hai tim, hai tỉ muội tức thì mất mạng.

0O0

Ngày hai tháng hia, ngày Rồng ngẩng đầu.

Trên đỉnh Thái Sơn, anh hùng thiên hạ cùng nhau tề tựu.

Cổ Uy và Tân Vô Ảnh đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói lớn: "Giờ lành đã đến!

Kèn trống huyên náo tức thì nổi lên, Nhất Linh trong bộ hỉ phục bước ra, mặt mày rạng rỡ.

Ngẩng đầu nhìn trời, phía xa xa, hai con kim ưng khổng lồ bay tới, trên lưng kim ưng là ba nữ nhân, mình mặc hỉ phục, đầu trùm khăn hồng.

Ba nàng từ trên kim ưng nhảy xuống, Nhất Linh tay cầm ba dãi lụa đỏ, bước lên đón ba tân nương tử.

Lễ tân hô lớn: "Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, bỏ khăn trùm đầu!"

Câu cuối cùng khiến cho quần hùng ai nấy giật mình, rồi hứng chí đồng thanh hô theo: "Bỏ khăn trùm đầu, bỏ khăn trùm đầu!"

Nhất Linh vén khăn trùm đầu, lộ ra ba khuôn mặt ngọc của Hàn Nguyệt Thanh, Lý Thanh Dao, và Lục Trúc, người nào người nấy tuyệt thế dung quang, e thẹn mỉm cười, xuân ý đầy ắp.

Nhất Linh tay dắt tam thê, cao giọng nói với quần hùng: "Thiên Long đại hội lại là ngày đại hỷ của ta, thỏa ước bốn mươi năm đến đây kết thúc, vĩnh viễn không được nói đến chiến tranh!" Rồi cười khẽ nói với ba nàng: "Nếu có chiến tranh, chỉ là đại chiến trên giường mỗi ngày."

Ba nàng mặt cùng đỏ ửng, giận dữ đưa mắt liếc nhìn tân lang.

Tháng hai xanh tươi, đất trời một màu yên ả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.