Linh La Giới

Chương 102: Chương 102: Kim Giác Lang Vương!






Nhìn thấy nhiều Thiết trảo Lang như vậy, chân mày Bạch Hoa càng thêm cau lại.

"Hú ú u u"

Tiếng sói tru khiến người khác sợ hãi không ngừng vang lên. Lúc này, Hạ Ngôn đã nhìn thấy những người đang bị bầy sói vây công, đại khái có khoảng hai mươi người đang cực lực chém giết cùng bầy Thiết trảo Lang.

- A!...

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Hạ Ngôn nhìn thấy một người trong tay cầm trường kiếm vung lên, bị một con Thiết trảo Lang hung hăng cắn tới, rồi sau đó chân trước của nó mạnh mẽ chọc thủng bụng người kia, lập tức một dòng máu phun ra, người đó hét lên thê thảm rồi ngã xuống.

- Hung dữ quá!

Nhìn thấy một màn này, Hạ Ngôn trong lòng kinh hãi nói.

Những con Thiết trảo Lang này hung dữ hơn nhiều so với mãnh hổ báo săn bình thường.

- Là bọn họ!

Lúc này Bạch Hoa đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.

- Sao?

Hạ Ngôn cũng hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn lên mấy người trẻ tuổi trong đám người bị vây công. Hạ Ngôn nhìn thấy Lục gia tiểu thư đang không ngừng lui về phía sau, trong miệng không ngừng sợ hãi hô lên.

- Tại sao bọn họ lại ở chỗ này chứ? Chết tiệt! Không ngờ bị nhiều Thiết trảo Lang vây công như vậy!

Bạch Hoa hung hăng mắng mấy câu, sắc mặt ngưng trọng, trường kiếm trong tay run lên.

- Ca ca! Hay là chúng ta đi thôi, Thiết trảo Lang nơi này quá nhiều, cho dù chúng ta có tâm giúp bọn họ cũng vô ích.

Bạch Nhị nhìn thoáng qua Bạch Hoa, nàng biết tâm tư Bạch Hoa, ánh mắt lấp lánh lên tiếng nói.

- Đại ca! Mấy tên khốn nạn đó vừa rồi khi cường đạo vây công chúng ta căn bản không thèm để ý tính mạng chúng ta, hiện tại chúng ta cũng không cần phải đi cứu bọn họ.

Trương Long cũng ồm ồm nói.

Bạch Hoa chân mày nhíu chặt, than nhẹ một tiếng.

- Mặc kệ như thế nào, chúng ta hiện tại vẫn đang mang nhiệm vụ trên người, đã nhận thù lao của người ta thì phải tiến hành nhiệm vụ đến cùng, đây là vinh quang của dong binh chúng ta. Hạ Ngôn huynh đệ! Xin đệ hãy trông chừng Bạch Nhị muội ở chỗ này, ta cùng hai huynh đệ Trương Long Triệu Mạnh lại đó xem có thể giết ra một con đường để cứu mấy vị Lục thiếu gia cùng Lục tiểu thư hay không.

Bạch Hoa ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Ngôn nói.

Đối với việc cứu hay không cứu mấy con cháu trẻ tuổi Lục gia này Hạ Ngôn thực ra cũng không quá để ý, hắn cũng không có tham gia vào trong nhiệm vụ lần này. Tuy nhiên trên đường đi chung với đám người Bạch Hoa, Hạ Ngôn rất có hảo cảm với bọn họ. Bạch Hoa nếu quyết định cứu mấy con cháu Lục gia kia, Hạ Ngôn tất nhiên cũng không có ý kiến gì.

Nhìn một mảnh chi chít Thiết trảo Lang không ngừng gầm thét một chút, vũ khí trong tay Hạ Ngôn cũng trở nên chấn động. Loại tình huống này coi như cũng là một loại tôi luyện cho mình. Hạ Ngôn còn chưa từng giết dã thú to lớn và hung ác như vậy!

- Đó là Kim giác Lang!

Không đợi Hạ Ngôn lên tiếng, Trương Long đã kinh hãi kêu lớn.

Thân hình Hạ Ngôn chấn động, nhìn theo hướng tay Trương Long chỉ, quả nhiên nhìn thấy một con sói không giống bình thường ở trong giữa bầy sói. Đầu sói này thần thái nhàn nhã ngồi ngay ngắn trên mặt đất, hai mắt khép hờ thành một đường nhỏ phát ra u quang âm trầm. Bộ lông vàng óng toàn thân dựng thẳng như rừng thương, khác biệt rõ ràng nhất so với Thiết trảo Lang bình thường là trên đỉnh đầu nó không ngờ có một chiếc sừng màu vàng kim lóng lánh, uy thế rất phi phàm!

- Kim giác Lang? Không ngờ có cả Kim giác Lang!

Bạch Hoa hít một hơi khí lạnh, toàn thân chấn động.

- Kim giác Lang! Chẳng lẽ là đầu lĩnh bầy Thiết trảo Lang này?

Hạ Ngôn thấy thần thái hai người liền nhăn mày nghi hoặc hỏi.

- Đúng vậy! Tuy nhiên, trong bầy Thiết trảo Lang bình thường căn bản không tồn tại Kim giác Lang! Thật kỳ quái, bầy Thiết trảo Lang này chỉ trên dưới một trăm con, tại sao lại xuất hiện Kim giác Lang chứ?

Bạch Hoa sau khi chấn động một chút, trầm tư khó hiểu nói.

- Kim giác Lang thực lực vô cùng khủng bố, cho dù cường giả Hậu Thiên đỉnh cũng khó có thể là đối thủ của nó. Trong Thiết trảo Lang, chúng nó chính là Vương giả!

Bạch Nhị chớp chớp đôi mắt xinh xắn chậm rãi nói.

- Đại ca! Đệ thấy có lẽ chúng ta mau lui lại thôi, nếu bị bầy Thiết trảo Lang này phát hiện sợ là chúng ta cũng bị vây công.

Trương Long nhìn Bạch Hoa nói, đại đao trong tay hoành ngang trước ngực.

- Chậc chậc! Chiếc sừng của Kim giác Lang chính là bảo bối nha! Nghe nói rất nhiều cường giả cảnh giới Linh Sư đều đặc biệt truy lùng Kim giác Lang mà không thấy đó.

Kim giác Lang cũng là khả ngộ không khả cầu, Cho dù đặc biệt tìm kiếm những nơi bầy sói tụ tập cũng rất khó tìm thấy Kim giác Lang!

- Sừng của Kim giác Lang? Chẳng lẽ là dược liệu luyện đan sao?

Hạ Ngôn ánh mắt sáng lên nói.

Nghe được tiếng Hạ Ngôn, mấy người Bạch Hoa đều nhìn Hạ Ngôn một chút, giọng nói Hạ Ngôn dường như rất có hứng thú với chiếc sừng đó.

Bạch Hoa thở sâu một hơi, nghiêm giọng nói:

- Sừng Kim giác Lang quả thật là dược liệu vô giá hiếm thấy. Tuy nhiên thực lực Kim giác Lang này gần đạt tới cảnh giới Linh Sư, người tu luyện bình thường chúng ta căn bản không thể giết chết nó, hơn nữa bên cạnh nó còn có nhiều Thiết trảo Lang bảo hộ.

- A!...

Lại có một dong bình chết thảm dưới móng sắt của Thiết trảo Lang!

- Chúng ta...chúng ta phải làm gì bây giờ?

Mấy tên con chúa Lục gia sắc mặt trắng bệch. Thỉnh thoảng vung trường kiếm tiến lên chém mấy kiếm vào một con Thiết trảo Lang, tuy nhiên hành động đó căn bản không làm nên chuyện gì.

Bọn họ lần đầu tiên đi vào Tội Ác Sâm Lâm, không ngờ mới tiến vào ba mươi dặm đã gặp phải Thiết trảo Lang, mà còn là một bầy Thiết trảo Lang! Thật sự không thể không nói vận khí bọn họ quả thực vô cùng tệ.

Vốn bọn họ chỉ muốn tiến vào Tội Ác Sâm Lâm học hỏi kinh nghiệm, chiến đấu với một số dã thú bình thường một phen, hoặc là quan sát những dong binh này làm thế nào để sinh tồn trong Tội Ác Sâm Lâm. Cũng không ngờ tới gặp phải bầy Thiết trảo Lang cường đại như thế.

Hơn mười dong binh giờ này còn lại không đến mười tên, đã có một nửa số người ngã vào trong vũng máu.

Mà bầy Thiết trảo Lang được mùi máu tràn đầy trong không khí kích thích, công kích càng ngày càng hung mãnh.

Mắt thấy mấy dong binh còn lại ngăn chặn không được bao lâu nữa, nhưng bọn hắn lại không thể giết ra một con đường để đám con cháu Lục gia chạy trốn ra ngoài!

- Chết!

Một dong binh dùng thương hai mắt đỏ ngầu, gân xanh hằn lên, đột nhiên chợt quát một tiếng, trường thương trong tay lóe lên như một tia chớp đâm vào yết hầu một con Thiết trảo Lang, rồi sau đó rút mạnh lại mang theo một dòng máu tươi phun ra.

"Rầm!"

Con Thiết trảo Lang đó liền ngã sóng xoài trên mặt đất, đây đã là con Thiết trảo Lang thứ tám mà hắn giết.

Nhưng số lượng Thiết trảo Lang rất nhiều, nội lực hắn cũng đã tiêu hao không ít, chỉ sợ kiên trì không được bao lâu nữa. Da của những Thiết trảo Lang này cứng cỏi như sắt thép, muốn giết chết chúng nó phải truyền nội lực lên vũ khí mới có thể.

- Thiếu gia tiểu thư! Các ngươi đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta còn một hơi thở, chúng ta sẽ không để các ngươi bị thương tổn!

Dong binh dùng thương cau mày lui về phía sau một bước lớn tiếng nói, tinh quang trong mắt ẩn hiện, trường kiếm ở trên không múa lượn, bức lui ba bốn con Thiết trảo Lang lao tới.

Những dong binh này quả thật vô cùng tận trách. Nhất là dong bình dùng thương, nếu hắn muốn, bằng vào thực lực của hắn hoàn toàn có thể tự mở một đường máu đánh tan bầy Thiết trảo Lang vây quanh mình chạy đi, nhưng hắn cũng không lựa chọn chạy trốn một mình.

- Nhưng vạn nhất ngươi cũng chết, vậy chúng ta...

Một gã Lục thiết gia hai chân đã run rẩy, sắc mặt tái nhợt ấp úng nói.

Dong binh dùng thương nghe được những lời này, toàn thân đột nhiên bộc phát khí thế vô cùng hùng mạnh, toàn lực đâm một thương về phía trước, không ngờ trực tiếp đâm chết hai con Thiết trảo Lang.

- Chúng ta chết rồi vậy nhiệm vụ cũng hoàn thành!

Dong bình này lớn tiếng nói.

Mấy tên con cháu Lục gia đưa mắt nhìn nhau, thân thể run nhè nhẹ, cũng không biết phải làm thế nào!

- A!...

Lục gia tiểu thư đột nhiên giống như phát cuồng, trường kiếm trong tay vung lên, liên tục tiến lên phía trước năm sáu bước, đâm ra một kiếm về phía một con Thiết trảo Lang miệng đầy máu đang mở lớn. Thiết trảo Lang đó di động thân hình một chút không ngờ né tránh một kiếm trí mạng này, sau đó nhe răng thuận thế lao về phía Lục gia tiểu thư.

Lục gia tiểu thư lập tức hoa dung thất sắc, trong đầu trống rỗng, ngay cả lùi tránh về phía sau cũng quên mất, trơ mắt nhìn con Thiết trảo Lang đó lao về phía cánh tay mình.

" Keng" một tiếng, bỗng nhiên một thanh trường kiếm từ phía sau quỷ dị xuất hiện, trực tiếp đâm vào miệng con Thiết trảo Lang này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.