Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 146: Chương 146: Anh Tử à?




Dịch: Niệm Di

Hình ảnh trước mắt vô cùng kích thích, gợi tình. Hoàng Tuyết đã sớm che kín hai mắt, còn tôi cố gắng kìm nén một vị trí nào đó đang cực kỳ “không thoải mái” trên cơ thể để quan sát cảnh đó chằm chằm, cố gắng tìm ra manh mối hữu dụng: “Ái chà!! Chẳng lẽ tư thế đó chính là chiêu Điệp Yến Phiên Phi thức đã thất truyền từ lâu?”

Điện thoại Âm Gian Tú Tràng quay lại hết mọi cảnh tượng trước mắt, truyền vào phòng livestream. Lúc này, lượng khán giả tăng lên đột biến, phá tan lịch sử, với con số cao hơn 8000.

- Waoooo! Phúc lợi đêm khuya nha!

Tôi không gợi cảm tặng 99 Minh tệ cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Anh streamer có tâm quá à!!!

- Mấy anh chuẩn bị tiến công đê!- Thế tung cánh đón gió kìa, thế mỹ nữ ngắm trăng kìa, thế phiên giang đảo hải kìa, thế ông Địa nhổ củ cải kìa, thế Tiên cô ngồi đài sen kìa! Hai kẻ đó đổi 05 tư thế trong vòng có 10 phút ngắn ngủi hà!

- Bạn bên trên nói lời chấn động nhân tâm nha! Chẳng hay trong số Đông dâm, Tây đãng, Nam hư, Bắc hỏng – ngài là vị nào?

- Tại hạ là Đông Hoàn Nhất Chi Hoa, giang hồ hay gọi là Lý Vạn Kê!- Thì ra là huynh đài! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!

Những dòng comment đã sớm bùng nổ, che kín cả phòng livestream. Những vị khán giả nhiệt tình hô to khẩu hiệu anh streamer có tâm, tặng thưởng liên tục.

Đây vốn dĩ là một cảnh tượng thật vui mắt, nhưng tôi chẳng có bất cứ cảm giác vui vẻ gì. Bởi vì, Hoàng Tuyết bên cạnh sắp chịu đựng đến mức cực hạn. Tôi sợ cô ấy có hành động nào đó quá khích.

“Đồ không biết mắc cỡ!” Dù Hoàng Tuyết che mắt lại, như những âm thanh mà cô giáo kia đang rên rỉ đều chui tọt vào tai cô nàng. Mặt Hoàng Tuyết nóng lên, cô ấy cắn chặt răng. Ở trong căn phòng này lâu hơn 01 giây đều sẽ là một cực hành tra tấn lên sức chịu đựng của cô ấy.

Lại qua hơn 10 phút, ông lão kia mặc áo vào, đứng lên từ người cô giáo một cách còn lưu luyến: “Cô Văn, hay là lần sau chúng ta...”

“Trước hết, anh xử xong chuyện của Quách Quân Kiệt đi. Cứ nhìn thấy thằng nhóc ấy là em chướng mắt.”

“Dù gì đi nữa thì em và nó cũng là người chung gia đình mà. Cứ mặc kệ nó như thế, anh sợ có chuyện lớn đó.”

“Sao? Anh sợ à?” Người phụ nữ đó bẹo cái má mỡ dầy của ông già kia, miết ngón tay, nhưng lão già ấy lại có vẻ rất thỏa mãn.

“Anh là hiệu trưởng, dĩ nhiên có thể quyết định mọi chuyện ở đây. Chỉ là ép nó tự sát thôi mà? Không thành vấn đề! Anh bảo đảm việc này sẽ kín kẽ đến mức nước chảy không lọt!”

Ông già béo núc muốn nhào vào người phụ nữ lần nữa, nhưng cô Văn đưa một chân lên, cản ngay ngực ông ta: “Nãy giờ cũng lâu rồi, coi chừng có người thấy. Chờ mọi chuyện xong xuôi, chúng ta còn nhiều cơ hội.”

“Nhưng giờ anh muốn...”

Người phụ nữ cao, gầy, gợi cảm ấy không kiên nhẫn nữa, bèn chỉ chỉ tay vào sợi dây chuyền mặt Phật mà cô ấy đang đeo. Sắc mặt lão già kia sa sầm lại, rồi ông ta cười nịnh nọt một cái, rồi lui ra đến cửa.

Sau khi ra khỏi phòng, dường như ông ấy rũ bỏ đi dáng vẻ vừa rồi, mà thay vào đó là một gương mặt già nua nghiêm khắc, thấy bọn họn sinh lảng vảng gần đó, bèn quát lên: “Cút về lớp học nhanh lên!”

Có vẻ người phụ nữ trong phòng đã quá quen với chuyện này. Cô ta thong thả, ung dung mặc xong quần áo, rồi nhét xấp văn kiện cùng miếng vải đen che mắt vào ngăn kéo, sau đó đi ra khỏi phòng.

Màn kịch kinh diễm ấy đã hạ màn. Tôi đi ra khỏi chỗ nấp, kéo nhẹ cửa, nhìn ra hành lang. Vạn vật đều yên tĩnh, không có bất cứ ai ngoài này.

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Hèn chi bên ban giám hiệu nhà trường không chịu ra mặt ngăn cản hành vi bắt nạt ác liệt này. Thì ra bọn chúng muốn ép Quách Quân Kiệt tự sát.”

Tôi bèn kéo hộc bàn ra, lấy xấp văn kiện mà người phụ nữ ban nãy để vào.

Lấy miếng vải đen ra khỏi, bên trong là một quyển sổ bảo hiểm nhân thọ thời hạn dài, tên người mua bảo hiểm chính là Quách Quân Kiệt. Trong khi đó, người được thừa hưởng quyền lợi bảo hiểm lại chính là người có hai cái tên: Quách Chí Minh, Trương Văn.

“Bọn chúng bức tử Quách Quân Kiệt để lừa bảo hiểm ư? Theo mình biết, hành vi tự sát đâu có nằm trong phạm vi chi trả của điều khoản bồi thường.”

“Nếu là bảo hiểm nhân thọ dài hạn, vậy có tính hành vi tự sát đó anh. Chỉ là, khoản bồi thường sẽ được chi trả sau hai năm.” Hoàng Tuyết đứng sát cạnh tôi, chẳng biết cô nàng bước đến từ lúc nào.

“Tại sao em biết? Đường đường là nhị tiểu thư của nhà họ Hoàng mà cũng đi bán bảo hiểm ư?”

Hoàng Tuyết nhìn quyển sổ bảo hiểm quen thuộc kia, nét mặt thoáng buồn: “Em bị bệnh từ đó đến nay, sống cũng chỉ là những chuỗi ngày dày vò. Em vốn định mua loại bảo hiểm như thế này, rồi đi luôn! Cơ mà, em bị Hoàng Bá Nguyên phát hiện, đó cũng là lần đầu tiên mà ông ấy mắng em.”

“Tự sát là hành vi thiếu trách nhiệm và vô nghĩa nhất trên đời. Em chỉ chịu đau đớn trong vài giây, nhưng người ở lại sẽ ôm nỗi đau khổ và tự trách đến hết cuộc đời.” Tôi đặt quyển sổ bảo hiểm lại vị trí cũ rồi quan sát mọi nơi trong phòng.

Đây là nơi mà thầy hiệu trưởng và cô Văn lén lút gặp nhau. Xung quanh đều là những căn phòng thí nghiệm để cho có, ít ai dùng, nên nơi này khá bí ẩn, rất ít người lui tới.

Tôi gõ gõ, chạm chạm nhiều nơi, cuối cùng có phát hiện mới.

Tại một vách tường cạnh bàn, có một tấm bản đồ Trung Quốc dán lên. Gỡ tấm bản đồ ra, tôi trông thấy một hốc trống bị đục thủng, rộng tầm 10 centimet giữa bức tường. Bên trong chỗ thủng ấy là một bức tượng Song Diện Phật.

Đầu Phật có hai mặt, trước bức tượng có cắm hai ngọn nến màu trắng.

“Song Diện Phật ư?” Nhớ đến hình ảnh cô Văn đeo sợi dây chuyền Song Diện Phật trên cổ, tôi đoán rằng bản thân cô ấy cũng giống với Lộc Hưng vậy, đều là tín đồ của Song Diện Phật.

“Bát tự Thần sát, trung học Tân Hỗ, Song Diện Phật...” Tôi dần dà xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.

Vì một mục đích nào đó không thể để ai biết, Song Diện Phật muốn tập hợp đầy đủ Bát tự Thần sát. Trong đó, Thần sát Nguyên Thần chính là Quách Quân Kiệt. Kẻ có số mệnh Nguyên Thần hay gặp nguy nan, nhục nhã, nghèo nàn, bần tiện, vô sĩ, tư thông dâm tà, không tuân theo chuẩn mực đạo đức, chịu nhiều tai nạn trong đời.

Mặc dù sách vở ghi lại như thế, nhưng đó là tổng kết của cả một đời. Năm ấy, Quách Quân Kiệt chỉ mới 17 tuổi. Số mệnh Nguyên Thần vẫn chưa tới lúc thịnh vượng, nếu dựa theo cách nói thông thường, hiện tại chỉ là vừa bộc lộ những biểu hiện ban đầu.

Nhưng để hoàn thành kế hoạch của mình, Song Diện Phật cần đẩy nhanh tiến trình đó. Kẻ này muốn kiếp nạn trong số mệnh của Quách Quân Kiệt xuất hiện càng nhanh càng tốt, ép nó chết, để nó bị oán niệm quấn thân, thành tựu Thần sát Nguyên Thần.

Sợi dây chuyền mặt Phật trên cổ cô Văn chính là minh chứng rõ rệt. Đầu tiên, người phụ nữ này phá nát gia đình của Quách Quân Kiệt, khiến nó không có nhà để về. Tiếp theo, cô ta dựa vào mối quan hệ với thầy hiểu trưởng để dẫn nó vào nhập học tại trung học Tân Hỗ, để nó trở thành học sinh bét nhất trường, khiến người người khi dễ, bắt nạt một cách tùy ý.

Vì hoàn thành kế hoạch của Song Diện Phật, chẳng ai để ý đến cảm xúc của Quách Quân Kiệt, để thằng nhỏ này trở thành một vật hy sinh đáng thương.

“Có thể nói rằng, thảm kịch của Quách Quân Kiệt chính là do một tay của Song Diện Phật gây nên. Chẳng lẽ đây là lý do mà Thần sát Nguyên Thần muốn kể rõ với mình qua hành động tái hiện lại cơn ác mộng này? Nó không phải là một tên đao phủ dính đầy máu tươi trên tay, mà là một kẻ bị hại ư?”

Ngẫm nghĩ một hồi, tôi không còn phát hiện gì thêm nữa, đành cùng Hoàng Tuyết rời khỏi căn phòng này.

“Có lẽ bọn kia bị hai anh em sinh đôi đánh lạc hướng rồi, chúng ta nhân cơ hội này mà chạy đi nhé!” Hoàng Tuyết suy nghĩ khá lạc quan, và đây cũng là biểu cảm mà lần đầu tiên tôi trông thấy từ cô nàng.

“Nhớ để ý xung quanh.” Hiện tại, tôi không còn biện pháp nào tốt hơn cả, vì dù biết rõ mục đích của Thần sát Nguyên Thần, thì ác mộng vẫn chưa tan biến.

Đi thẳng một đường xuống dưới, chúng tôi lại thuận lợi đến mức quỷ dị. Tôi và Hoàng Tuyết không hề gặp bất cứ một quỷ hồn học sinh nào. Chỉ là, ngay khi đi ngang qua tầng lầu mà Quách Quân Kiệt bị bắt nạt ban nãy, tôi trông thấy một bóng dáng cô độc ngồi tại cửa sổ.

Hai chân cô bé duỗi ra ngoài, tay nắm lấy khung cửa sổ.

“Đi nhanh! Anh ngẩn người làm gì thế?” Hoàng Tuyết không dám đi tới trước một mình, thấy tôi dừng chân hơi lâu nên cảm thấy khó hiểu.

“Đó là... Anh Tử à?” Tôi đánh liều, bước vào hành lang, dùng điện thoại chiếu sáng. Cô bé đang ngồi trên khung cửa sổ đúng là Anh Tử.

“Anh Tử!!!”

Cô bé thấy tôi, bèn nở một nụ cười ngọt ngào, nhảy xuống khỏi cửa sổ, rồi chạy đến tôi.

Chẳng biết có phải thần kinh của tôi đang căng thẳng hay không, mà ngay khi Anh Tử cười một cách trìu mến như thế, tôi cảm giác có gì đó là lạ.

“Anh có chắc cô bé đó là người không? Chẳng phải vừa rồi anh nói rằng, em chỉ có thể tin tưởng mỗi mình anh trong giấc mơ sao?” Hoàng Tuyết nhìn Anh Tử một cách cảnh giác, vẻ sợ hãi thầm kín đang ẩn giấu rất sâu trong ánh mắt của cô ta.

“Đó là Anh Tử, là một cô bé có năng lực tiến vào những giấc mơ.” Tôi duỗi tay, định sờ đầu Anh Tử, nhưng nó kín đáo né tránh. Tôi nhận ra hành động khác thường này, bèn ghi nhớ trong lòng.

Dù là trong giấc mơ, Anh Tử vẫn vô cùng thích tôi. Với một hành động sờ đầu như thế, con bé không bao giờ phản kháng hay trốn tránh chi cả.

Nhưng từ khi tiến vào giấc mơ của Hoàng Tuyết, dù là ở tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo, hay ở hiện tại, thì biểu hiện của con bé rất khác lạ. Bên cạnh đó, là nụ cười vừa rồi.

Theo tôi nhớ, Anh Tử trong giấc mơ luôn luôn giữ đúng một gương mặt. Từ trước tới nay, nó chưa bao giờ cười.

Liệu con bé có phải là Anh Tử không?

Tôi tỏ vẻ nghiêm túc, mở miệng hỏi: “Anh Tử, con có gặp nguy hiểm gì không?”

“Dạ không.”

“Thế thì tốt rồi.” Tôi thở nhẹ ra một hơi, nắm tay Hoàng Tuyết, thuận miệng nói một câu: “Vậy chúng ta không đi riêng lẻ nữa nhé! Có quỷ trong giấc mơ này, số lượng nhiều lắm! Con phải cẩn thận nha!”

Anh Tử cười ngọt, gật đầu nhẹ: “Dạ!”

Giọng nói dịu dàng của con bé rót vào tai tôi. Dù chỉ là một chữ, nhưng cũng đủ để chứng minh một sự thật!

Con bé không phải là Anh Tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.