Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 124: Chương 124: Dự tiệc




Dịch: Niệm Di

Biết rõ cách dùng của lá bùa thượng thừa trong tay rồi, tôi bèn tạm biệt anh Lưu mù, quay lại tiệm của mình.

Có lẽ sẽ có xung đột chính diện với Lục Cẩn vào đêm nay, bỗng nhiên tôi cảm giác có một chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra. Dường như ngoại trừ gã đó ra, tôi sẽ phải đối mặt với một mối nguy hiểm khác.

Ở thời điểm hiện tại, tôi không hề biết cái cảm giác này chính là hiện tượng “thiên địa giao cảm” của người tu đạo, là khả năng cảm giác ra được sát khí trong vận mệnh đã được định sẵn. Nhưng tôi chỉ nghĩ rằng là do mình có thói quen nghi ngờ, nên không chú ý đến cảm giác này quá nhiều.

Rạng sáng ngày hôm sau, tôi không đi đâu cả, ở yên trong tiệm tu luyện tâm pháp Diệu Chân. Mấy ngày qua, bị nhiều chuyện hành hạ, hôm nay là khoảnh khắc thanh thản hiếm hoi của tôi.

...

Sắc trời tối dần, tôi thở ra ngụm khí bẩn cuối cùng: “Tới lúc đi rồi.” Tôi đứng dậy, cất bùa Đồng Tang và bùa sét Thiên Đô vào hai túi hai bên ống quần, rồi nhét bùa Thất Cương và bùa Tiểu Nhi Dạ Đề vào áo, đề phòng bất trắc.

“Mày cố ý chơi tao, tao không trách mày. Nhưng nếu mày dám đụng đến bạn bè tao, vậy đừng trách tao vạch trần bộ mặt dối trá, xấu xí của mày trước mặt người khác!” Mồi một điếuu thuốc, tôi nhìn đồng hồ treo tường, hiện tại đã là 06:50 tối.

“Bạch Khởi, chúng ta đi!”

...

Ngồi trong xe, Thiết Ngưng Hương có chút khó chịu với bộ đầm dạ hội này. Nét mặt của cô nàng đỏ hồng như hoa đào, hơi e lệ, lại có chút xấu hổ.

“Con đừng lo, con mặc bộ này xinh đẹp lắm!” Mẹ của Thiết Ngưng Hương ngồi cạnh thấy thế, đưa tay vuốt phẳng áo váy bên dưới của Thiết Ngưng Hương, làm hở ra cả bờ vai trắng nõn như ngọc quý. “Con năm nay hai mươi mấy tuổi rồi, mà đi mua toàn quần áo kiểu gì ngộ nghĩnh không vậy? Con là con gái, phải biết rõ bộ phận nào là quyến rũ nhất trên người mình, rồi show ra cho người ta ngắm.”

“Con không phải một món hàng.” Thiết Ngưng Hương gượng cười. Vốn dĩ cô ấy chỉ nghĩ là đến ăn một mâm cơm gia đình đơn giản, nên chọn quần áo khá đơn giản. Nhưng khi về đến nhà, đã thấy mẹ mình mua sẵn một bộ váy dạ hội bó sát người khá xa hoa, nghe đồn là sản phẩm của một nhà thiết kế khá nổi tiếng.

Thiết Ngưng Hương kiếm khi xem thời trang, nhưng cô ấy khá khó chịu với những vị trí lộ da lộ thị khá nhiều của bộ váy. Váy này có kiểu dáng để hở một nửa bộ ngực căng tròn, kéo dài lộ ra cả bờ vai. Làn váy bên dưới lay động, chẳng những không kéo tới đầu gối, mà cái chiều dài ngắn cũn cỡn của nó đều khiến tự bản thân cô ấy phải đỏ mặt.

“Hay con về nhe? Nếu con ăn mặc thế này, ngộ nhỡ bị đồng nghiệp của con thấy, sau này con đi làm khó lắm!”

“Đi làm, đi làm... tối ngày chỉ biết đi làm! Cả cái Giang Thành này, có một mình con làm cảnh sát à?” Người mẹ kéo tay của Thiết Ngưng Hương vào: “Là phụ nữ, phải biết tự yêu quý bản thân mình. Khi trước, mẹ đã phản đối việc con thi tuyển vào Học viện cảnh sát rồi. Một cô gái như hoa như ngọc thế này, thế mà thường xuyên giao tiếp với bọn tội phạm. Nếu không vì ông bố chết tiệt của con, thì mẹ đã không đồng ý rồi.”

“Chuyện xưa rồi, bà nhắc lại làm gì?”

“Lúc trước là mẹ chiều theo ý con, nên giờ mẹ nói gì, con cũng phải nhường nhịn mẹ một chút chứ, con hiểu không?” Mẹ của cô nàng khuyên bảo tận tình: “Mẹ chỉ là muốn tốt cho con thôi, người kia có thân phận không tầm thường, nói là muốn gặp con, nên con ngàn lần không được bẻ kèo.”

Nghe đến đây, Thiết Ngưng Hương đã hiểu rõ ý tứ của mẹ mình: “Dạ, vậy con nghe mẹ lần này.”

“Mặt mày gì mà bí xị vậy? Có phải kêu con đi chấp hành nhiệm vụ đâu?” Bố của cô nàng đang lái xe, dù giọng điệu khó chịu, nhưng miệng cười rất tươi. Ông ta đã không gặp cô con gái bảo bối của mình khá lâu, nay mới gặp được, bèn nhận ra rằng con bé càng lớn càng xinh đẹp.

“Được rồi, hai mẹ con đừng tranh cãi nữa.”

Ô tô nhanh chóng chạy đến nhà hàng Thế Kỷ Tân Uyển, đội trưởng đội bảo vệ Thạch Hữu Phúc liền chạy đến từ xa: “Cuối cùng cục trưởng Thiết đã đến, vị khách quý trên lầu kia chờ anh nãy giờ rồi.”

“Thật ngại quá, tôi bị kẹt xe.”” Dĩ nhiên phó cục trưởng Thiết sẽ không khai báo mình đến trễ là do con gái mình thay quần áo quá lâu: “Em dẫn Ngưng Hương lên lầu trước đi, anh đi đỗ xe.”

Vừa mở cửa xe, chiếc chân dài bóng loáng không có mảnh thịt thừa nào thò ra khỏi cửa. Vừa thấy cảnh đó, Thạch Hữu Phúc nuốt ực một cái, vội quay đầu sang một phía khác. Nhưng mà, dường như cô gái này có một thứ ma lực nào đó, khiến ánh mắt của gã như bị một thỏi nam châm hấp dẫn, vô thức nhìn chằm chằm vào dáng người Thiết Ngưng Hương.

Người đời thường nói, muốn xem một người phụ nữ có xinh đẹp hay không, cứ nhìn dáng dấp lúc cô ấy mang giày cao gót.

Đêm nay, Thiết Ngưng Hương mang một đôi giày cao gót màu đen đơn thuần, điểm xuyết vào viên đá lóe sáng, hoàn toàn cân xứng với đôi chân dài trắng nõn. Nhờ nét tương phản hài hòa ấy, Thạch Hữu Phúc buột phải siết chặt đôi tay để kiềm chế mình.

“Gợi cảm! Quá gợi cảm!” Chẳng biết từ lúc nào, mặt của gã cứ nhìn chằm chằm vào Thiết Ngưng Hương, cả người như bị hóa đá, giữ nguyên tư thế ấy, không nhúc nhích trong vài giây.

Nhờ vào sự rèn luyện thể dục thể thao liên tục, Thiết Ngưng Hương có thể giữ được vóc dáng cực kỳ hoàn mỹ. Da thịt cô nàng bóng loáng, căng mịn, lại có phong cách khỏe khoắn, nội hàm, thành thục, nóng bỏng, và cực kỳ mê người.

“Con gái yêu, con nhìn xem! Mấy thằng kia nhìn con với ánh mắt thèm thuồng kia. Bởi vậy, thiệt là uổng phí khi con thi vào Học viện cảnh sát nha, con chọn bất cứ nghề nào đều có thể phát triển vượt bậc hơn nghề cảnh sát!” Mẹ của cô nàng thỏ thẻ với giọng nói đầy đắc ý.

“Mẹ đừng nói nữa mà, con nói trước nha, con đến đây để ăn tối, ăn xong con về liền.”

Thiết Ngưng Hương chau mày. Cô ấy không hề thích không khí như thế này. Lần trước, cô nàng bị ép đi dự tiệc cưới của Giang Thần, nhưng nhờ gặp mặt tôi nên cảm thấy buổi hôm ấy không quá nhàm chán.

“Được rồi! Tùy con vậy! Mẹ chỉ sợ con vừa gặp mặt người ta xong, sau này sẽ bám riết lấy người ta thôi,” Mẹ của cô ấy mỉm cười một cái đầy hàm ý, dẫn Thiết Ngưng Hương đi vào Thế Kỷ Tân Uyển.

...

“Này, anh có đặt bàn trước không?” Thạch Hữu Phúc vừa ngắm Thiết Ngưng Hương đi qua xong, chưa kịp tỉnh táo lại, bèn thấy một người đàn ông bước đến, trông có vẻ rất khả nghi.

Kẻ này đội mũ lưỡi trai che mặt, không thèm trả lời, mà thọt tay vào túi để lấy thứ gì đó ra. Sau đó, gã bước đến, ôm choàng lấy bả vai của Thạch Hữu Phúc, hỏi: “Cô gái kia lên tầng mấy?”

“Mày bị điên à? Mày là kẻ biến thái rình gái à? Mày mà không đi, coi chừng tao kêu bảo vệ tới!”

Thạch Hữu Phúc trả lời một cách hùng hổ, nhưng vừa dứt lời, bèn thấy được thứ đang nằm trong lòng bàn tay của gã kia.

Đó là một tròng mắt đen nhánh, giống như mắt mèo, nhưng to hơn mắt mèo rất nhiều.

Cả người của gã lạnh run, chưa kịp hãi hùng gì cả, thì dường như có một sinh vật nào đó chui ra khỏi món đồ này, nhanh chóng bò vào người gã.

Mắt của Thạch Hữu Phúc như bị nhỏ một giọt mực vào, đồng tử mờ dần. Gã vô thức trả lời: “Lầu sáu, phòng 601, khu khách VIP.”

Gã đàn ông cặp kè tên Thạch Hữu Phúc ngã ngớn như đang say rượu kia, cùng nhau tiến vào Thế Kỷ Tân Uyển. Mặc dù đội viên đội bảo vệ tuần tra xung quanh cảm giác có vẻ là lạ, nhưng khi vừa đi ngang người, Thạch Hữu Phúc đều mở miệng chào hỏi bọn họ, dù động tác khá cứng nhắc, nhưng đây đúng là ông ta. Vì thế, chẳng một ai để bụng chuyện này.

Mãi đến khi Thạch Hữu Phúc đi ngang qua lobby, thì một thằng nhóc trông thấy ông ấy, bèn nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, cái chú béo béo vừa đi ngang mình có hai cái bóng đó mẹ. Một cái bóng béo, một cái bóng gầy.”

“Con đừng suy nghĩ lung tung, có thời gian thì học thêm vài chữ Hán tự cho mẹ!”

...

Đẩy ra cánh cửa tiến vào khu khách VIP, khác với những căn phòng lát đầy đá óng ánh vàng ở ngoài kia, nơi đây được trang trí cực kỳ cách điệu. Nó không khiến bọn nhà giàu mới nổi xung quanh cảm nhận sự xa hoa, mà tô điểm vè bình dị, gần gũi, khiến thực khách cảm giác vô cùng thoải mái.

“Ngưng Hương, vào đi con. Lục tiên sinh chờ con từ chiều!” Mẹ cô nàng đi trước, trông thấy Lục Cẩn đang mặc bộ đồ theo phong cách phương Tây, miệng cười tươi như hoa.

Nói một cách công bằng, thì dáng dấp của Lục Cẩn cũng khá đẹp trai, mặt đẹp như ngọc. Hơn nữa, nhờ vào việc tu đạo, tụng kinh, nên khí chất vô cùng thu hút, phong thái hiên ngang, dù cởi bảo đạo bào, mặc đồ Tây trên người, lại có thể tỏ ra một khí chất anh tuấn đặc biệt.

Khó trách vì sao mẹ của Ngưng Hương lại mừng thầm như thế. Người này đẹp trai, tiền nhiều, gia cảnh hùng hậu, ai lại không thích một người con rể tương lai như thế?

Thấy dáng vẻ của mẹ Thiết Ngưng Hương như vậy, Lục Cẩn bèn khinh thường, nói thầm một câu cũ rích: “Toàn là thứ phàm phu tục tử, chưa thấy sự đời. Chờ tao xử xong con gái của bà, trả thù thằng Cao Kiện kia...”

Vừa nghĩ thế, ý tưởng của gã tan thành mây khói ngay khi gặp Thiết Ngưng Hương bước vào cửa. Trong mắt của gã chỉ còn người phụ nữ xinh đẹp xuất trần ấy mà thôi.

Gã đứng bật dậy một cách vô thức, tự mình bước ra cửa: “Chào dì, dì khỏe chứ?”

Miệng gã nói chào dì, nhưng ánh mắt cứ nhìn vào thân thể Thiết Ngưng Hương: “Hôm nay đội trưởng Thiết thay đổi trang phục, suýt nữa khiến anh nhìn không ra. Hai người nhanh ngồi xuống đi.”

Gã giơ tay ra chào một cách lịch thiệp. nhưng Thiết Ngưng Hương lại không muốn chạm vào: “Thì ra là Lục đạo trưởng, thật cám ơn anh về chuyện sương mù giăng núi ngày trước.”

“Không sao, bọn anh là tu sĩ, ghét nhất là thứ tà sát hung tàn. Vì thế, đó là chuyện anh nên làm.” Gã ngó lơ người mẹ một cách hoàn toàn, mà mời Thiết Ngưng Hưng ngồi cạnh mình tại bàn tiệc, kề bên cửa sổ.

Do mẹ của Thiết Ngưng Hương đã có ấn tượng tốt từ ban đầu, dĩ nhiên không dám làm phiền hạnh phúc của con gái mình, bèn lên tiếng một cách ý tứ: “Dì đi ra đón bố của Ngưng Hương vào, hai đứa cứ dùng bữa trước đi nhé.”

Nói xong, bà ta xoay người rời đi, còn tiện tay đóng cửa phòng ăn VIP lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.