Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 292: Chương 292: Lẻn vào bên trong




Dịch: Niệm Di

“Anh Kiện, tại sao bỗng dưng anh nói thế? Trần Nhị Cẩu em, cái gì cũng thiếu, chỉ có mỗi nghĩa khí là có thừa!”

“Đừng hứa sớm quá, nghe anh nói xong đã” Tôi cởi bộ đồng phục cảnh sát hỗ trợ ra, mặc quần áo cách điện vào: “Anh mày đang bị cả thành phố truy nã, thân phận thực sự rất nhạy cảm. Chắc chắn bọn cảnh sát đó sẽ không để anh mày tiến vào khu vực đập, nên anh muốn chú giả dạng anh.”

“Giả dạng anh ư?”

“Đúng vậy, họ không biết sự tồn tại của chú mày. Họ không thể đoán được rằng anh vẫn còn một con át chủ bài trong Sơn Dương Mall này. Đây là một điểm mù trong tư duy, và cũng là cơ hội phá cục duy nhất của anh mày lúc này!”

“Dễ thôi mà, để em làm!”

Nhị Cẩu túm lấy bộ đồng phục cảnh sát nhưng tôi chưa buông tay ra, nghiêm mặt nói: “Chú mày phải biết rõ! Bọn cảnh sát này bị anh dẫn chạy cả đêm. Họ đã quá mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần rồi, nên vô cùng hận anh. Ngộ nhỡ lát nữa, e là có thể nổ súng bắn chết chú mày đấy. Anh không dám bảo đảm an toàn cho mày! Quả thật, anh không chắc mày có thể bảo toàn tánh mạng đâu!”

Nói đến đây, tôi cúi đầu, vì đúng thật không đủ tư cách bắt người khác phải giúp mình mà đối mặc với sinh tử. Nói đến đây, tôi đã sẵn sàng tiếp nhận lời từ chối của Nhị Cẩu.

Nhị Cẩu gỡ ngón tay tôi ra, giật lấy bộ đồng phục cảnh sát. Tôi ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc: “Nhị Cậu?”

Gài kỹ cúc áo, Nhị Cẩu duỗi thẳng eo, nghiêm nghị chào tôi: “Anh Kiện, trông em thế nào?”

“Nhị Cẩu, mày suy nghĩ rõ ràng nhé. Lát nữa, e là sẽ có hàng trăm khẩu súng chĩa vào mày đấy.”

“Sợ méo gì anh ơi. Trần Nhị Cẩu em sinh ra từ nơi khỉ ho cò gáy! Nế có thể một lần chứng kiến cảnh tượng oai hùng như thế, thì có chết cũng đáng mà.”

Nghe gã nói thế, tôi càng cảm thấy khó chịu hơn:

“Nhị Cẩu, cho dù mày từ chối, anh cũng sẽ không trách mày. Lần này thực sự quá nguy hiểm, mày phải suy nghĩ kỹ... “

“Anh Kiện, đừng nói nữa.” Nhị Cẩu hiếm khi gằn giọng như thế này: “Em biết chuyện này nguy hiểm, và em cũng biết anh làm điều này không phải vì chính mình. Tuy nói người đang làm, trời đang nhìn, nhưng em cũng có thể thấy những gì anh đang làm mà. Đêm nay, em tin ở anh.”

Ngập ngừng hai giây, tôi nuốt lại những lời mà mình định nói, lập tức mặc áo cách điện và đội mũ bảo hiểm vào: “Anh để lại khẩu súng này cho mày, và có Bạch Khởi ở lại giúp mày. Nhớ mặc áo mưa vào rồi bịt miệng Giang Thần lại nhé. Cẩn thận, đừng để cảnh sát bao vây quá gần. Bên cạnh đó, cách tốt nhất là núp tại một điểm mù và đề phòng bên kia có tay bắn tỉa.”

“Anh cứ yên tâm. Cơ mà, chẳng lẽ anh từng bắt cóc ai đó để tống tiền hay sao mà kinh nghiệm dữ vậy?”

Tôi không hề cảm thấy buồn cười trước lời trêu chọc của Nhị Cẩu, chỉ tiện tay mang theo thanh Trảm Lộc đao, rồi nện nhẹ vào vai gã: “Cố gắng sống sót, anh sẽ cho chú mày biết đáp án!”

“OK!”

Tôi quay người, chạy về phía cửa sau trung tâm thương mại. Đi khoảng vài mét, giọng nói của Nhị Cẩu chợt vang lên từ phía sau lưng: “Anh Kiện, em vừa đến Giang Thành là đã được anh bảo kê. Hôm nay, em muốn nói lời cảm ơn đến anh! Anh là người thứ hai khuyên em nên đi học nghề, thay vì làm một tên giang hồ lưu manh như hiện tại.”

“Người thứ hai à?” Tôi quay lại nhìn Nhị Cẩu: “Vậy, người đầu tiên là ai?”

“Bố của em, nhưng ông ấy chết vì tai nạn xe tải hồi em 13 tuổi. Từ đó, em nghỉ học luôn.”

Đây là lần đầu tiên Nhị Cẩu kể quá khứ của nó cho tôi nghe.

Nói xong, nó vẫy tay chào tôi, sau đó mặc áo mưa và đội mũ vào.

Tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của nó lúc này, chỉ cảm giác rằng hình như vết nước trên sắc phục cảnh sát đã lăn dài xuống mặt nó.

...

Tôi tìm một mảnh vải sẫm màu để bọc thanh Cát Lộc đao lại, sau đó tìm ra một hộp dụng cụ thợ điện rồi dùng nó đập vỡ cửa sổ phòng tắm ở tầng một của trung tâm thương mại. Cuối cùng, tôi rồi lẳng lặng trốn ra ngoài.

Khi đến đập, đã 04:00 sáng. Lúc này, mây đen đè đỉnh đầu, trên trời không có một tia sáng, khiến người ta lầm tưởng vẫn đã là giữa đêm khuya.

Chạy băng qua đường, nấp trong vành đai, men theo quốc lộ ven sông, tôi cúi đầu bước đi trước cơn mưa nặng hạt.

Tôi không dám đến quá gần con sông lớn. Dòng nước sông vốn dĩ hiền hòa và tao nhã như một người mẹ hiền, nay đã trở nên điên cuồng như một con rồng thịnh nộ. Sóng cao vài mét đập vào bờ sông, khiến cây cối và hàng rào hai bên bị quật ngã.

Suốt quãng đường về phía trước, địa hình cứ cao dần. Lúc này, tôi nhớ lại thông tin về con đập mà mình từng tìm kiếm trước đây.

“Đập chính cao 41 mét, rộng ở đáy và hẹp ở đỉnh, là loại đập trọng lực bê tông kiểu vòm. Ngoài đập chính, còn có hai đập tràn, 9 hầm xả và hai cửa phân lũ. Tổng chiều dài của đập vượt 200 mét, phân chia con sông lớn thành hai vùng thượng và hạ lưu. Nhìn từ xa, con đập giống như một mái vòm đứng yên trên mảnh đất Thần Châu, bảo vệ lê dân bá tánh vùng này. Do đó, cư dân xung quanh nơi đây còn gọi con đập là Thiên Môn.

Đập nước này chính là công trình quan trọng nhất ở Giang Thành, đồng thời cũng là một con dao bén ngót treo trên cổ Giang Thành.”

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía xa, sương nước đầy trời, có thể nghe thấy thanh âm xối xả vang vọng khắp núi rừng.

“Mưa lớn từ trên trời rơi xuống, bên ngoài có lũ lụt tác động, bên trong còn có Lộc Hừng và Khâu Nhậm giở trò. Có lẽ, bờ đê ngàn dặm này thật sự sẽ bị sụp đổ. Mình phải nhanh chóng tìm ra bọn chúng mới được.

Có khả năng Lộc Hưng đến các cửa dẫn vào phòng điều chỉnh áp lực nước và dung tích chứa. Nghe Nhị Cẩu nói, có rất đông thợ điện và thợ sửa chữa máy bị triệu tập đến đây, có lẽ trạm thủy điện đã gặp sự cố.”

Song Diện Phật đã bố trí thế cục này trong 20 năm. Tôi đang nghi rằng, nơi này chắc chắn có tín đồ của kẻ ấy. Bằng không, Lộc Hưng và đồng bọn không thể nào lẻn vào đó một cách suôn sẻ như vậy được.

Thời gian không còn nhiều, tôi nghiến răng lao đi trong cơn mưa nặng hạt. Tiếng lũ quét càng lúc càng ầm ĩ. Đến khi tai ù đi, đầu choáng váng, tôi mới dừng lại, nhìn lên những đốm lửa lập lòe trên đập.

Đập cao 41m sừng sững giữa núi; nhằm giảm bớt áp lực cho đập, cả 9 cửa xả tràn đều đã được mở ra.

Đỉnh lũ cuồn cuộn, mạnh mẽ tràn về với một tốc độ và cường độ kinh khủng. Nó giống như chín con ngựa bay từ trên trời lao xuống, sãi vó, điên cuồng, lao thẳng tới rồi bất ngờ va vào những tảng đá bên dưới hẻm núi. Ngay lúc đó, chúng tan xương nát thịt, hóa thành lưới nước sừng sững, nối liền đất và trời, chấn động cả thinh không!

Đứng trước con đập, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Thế nhưng mà, tình huống này cũng khơi dậy một loại cảm xúc khác trong tôi – thậm chí tôi còn không nhận ra loại cảm xúc ấy nữa. Đối mặt với đỉnh lũ hùng vĩ, tôi đứng thẳng người, nhìn chằm chắm vào nó mà bỗng dưng không hề sợ hãi.

“Tranh với người, đấu với trời!”

Một tay cầm hộp đồ nghề, tay còn lại giữ Cát Lộc đao, tôi không lãng phí thời gian nữa, chạy thẳng vào trung tâm con đập.

Cảnh sát ở đây đã cảnh giác từ lâu. Trước khi lên đến đỉnh đập, tôi đã thấy nhiều bóng dáng tất bật, từ các chiến sĩ túc trực chống lũ đến rất đông các thợ bảo trì.

“Bộ phận nào đây? Chuyên viên xử lý điện áp cao à?” Có người lập tức vẫy tay với tôi khi họ nhìn thấy bộ đồ cách điện mà tôi đang mặc, “Nhanh lên, ở trạm thủy điện thiếu người, nhah qua đây!”

Một ai đó vẫy tay với tôi, có lẽ là chỉ huy nhóm tợ sửa chữa này. Tôi cũng không nói nhiều, cứ theo gã quan sát tình hình rồi tính bước kế tiếp.

Đây chỉ là một góc của con đập, tôi phải đi nhiều nơi khác để tìm ra Lộc Hưng và Khâu Nhậm.

Mặc dù tôi không biết cách bảo trì mạch điện, nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời để len lỏi vào bên trong.

Đi theo người trông giống như tổng chỉ huy này, đến giữa con đập, tôi vẫn bị chặn lại.

Ngã ba đường hẹp có hai đồng chí cảnh sát đứng canh gác. Trông xa xa, tôi còn trông thấy khá nhiều cảnh sát đang tiến đến: “Nhị Cẩu bị lộ rồi ư?”

Lòng thấp thỏm không yên, mãi đến khi tiến lại gần hơn, tôi mới nhận ra những người này không phải đang mặc đồng phục của cảnh sát vũ trang: “Cầu vai, quân hàm, đây là cảnh sát hình sự của chi nhánh thành phố?”

“Đứng lại! Lấy thẻ công tác của anh ra cho chúng tôi kiểm tra!” Một người cảnh sát ngăn tôi lại.

Tôi thọt tay vào túi lục lọi một hồi, sau đó cúi nhẹ đầu xuống và nói: “Chết rồi, bị gọi tăng cường gấp quá, tôi quên mang theo thẻ công tác.”

“Anh không thể vào mà không có thẻ công tác.” Người cảnh sát cảm thấy giọng tôi hơi lạ, nhưng vì cơn mưa tầm tã cộng với tiếng lũ lớn nên cũng không nghe quá rõ.

Bị chặn ở cửa, người trông có vẻ như tổng chỉ huy phòng chống lụt bão cũng bó tay: “Không vào được ư? Nhưng tình hình bên trạm thủy điện cũng gấp lắm rồi. Thêm một người thì tốc độ sửa chữa càng nhanh hơn một chút mà. Hiện tại, chúng tôi thiếu người lắm.”

Người cảnh sát lắc lắc đầu: “Bên trên đã thông báo rõ. có một người không rõ danh tính muốn đột nhập vào đập. Chúng ta phải cẩn thận trong mọi trường hợp.”

Thế là, người dẫn tôi đi vào cũng hết cách. Khi đang suy nghĩ xem có nên áp dụng các phương pháp khác hay không, chợt một người cảnh sát khác đến đi từ trên con đập xuống. Cả người gã đã ướt sũng dù có mặc áo mưa.

“Chào đội trưởng!”

“Hoa Tử, có chuyện gì vậy? Người này là ai?” Người đàn ông được gọi là đội trưởng kia cởi áo mưa và mũ ra, để lộ vẻ mặt cứng rắn.

“Anh ta là thợ điện cao thế, nhưng lại không mang theo thẻ công tác.” Hoa Tử thông báo tình hình.

“Không có thẻ công tác à? Tất cả những người ra vào đều phải mang theo thẻ công tác. Tại sao lại quên?”

Người đội trưởng với vẻ mặt rắn rỏi này nhìn tôi bằng một ánh mắt nghi ngờ rồi đột nhiên hét lên: “Anh này! Lập tức cởi mũ và lột áo mưa ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.