Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 105: Chương 105: Tru tà




Dịch: Bụt Thánh Thiện

Giang Phi đột ngột thoát khỏi sự khống chế, khiến gã Hàng đầu sư bất ngờ, trở tay không kịp, đành ăn thiệt thòi lớn.

Mớ nội tạng được máu huyết bồi dưỡng bị Giang Phi cắt tan nát, ruột và dạ dày rách bươm. Bụng của gã Hàng đầu sư chảy máu; xác khô em bé kia cũng phun một vật gì đó đen ngòm ra từ miệng, có vẻ bị thương rất nặng.

“Tại sao lại như thế? Tại sao con nhỏ đó có thể thoát khỏi sự điều khiển của Hàng đầu?” Đây là lúc suy yếu nhất của gã Hàng đầu sư này, bởi vì nội tạng của gã được ngâm trong quan tài, còn thân thể nhập định, trong khi ý niệm bám vào xác khô Vong Thần kia.

Một thể phân ba vị trí, trông có vẻ khống chế toàn cục, nhưng thực tế nếu bất cứ một phân đoạn nào gặp vấn đề, kế hoạch của gã sẽ không thể tiến triển trơn tru được.

Nội tạng bị hủy khiến gã bị thương nặng, khó mà điểu khiển bốn người bệnh nhân cùng một lúc. Tôi cảm nhận sức mạnh đè ép trên lưng giảm xuống rõ rệt. Có hai người bệnh nhân thả lỏng tay, ngu ngơ tại chỗ, dường như không rõ mình đang làm gì.

“Cơ hội đến rồi!” Tôi dùng một tay chống xuống đất, tay kia chụp vào sợi dây xích quấn bên hông. Thế rồi, tôi lắc mình, kẹp cổ một gã bệnh nhân, quật gã ngã nhào xuống đất.

Nhặt con dao giải phẫu rơi trên mặt đất, tôi lụi vào động mạch trên đùi gã một dao. Máu tươi chảy ra giàn giụa. Tôi bò lên khỏi mặt đất, phóng về cái xác khô em bé nhanh như một con báo săn mồi.

Ý niệm của gã Hàng đầu sư đang mắc kẹt trong cái xác ấy. Trong phút chốc, ông ta không kịp quay lại bản thể ngay. Ông ấy thấy tôi cầm dao tiến đến, mặt hầm hầm sát ý, bèn hét to một tiếng, tự cắn lấy lưỡi mình, khiến từng giọt máu chảy ra: “Vô trung sinh hữu, ơn như phụ mẫu, quỷ thần đều oán, sinh nhĩ giả ngã, nghe theo lệnh ta, quỷ nhỏ Linh hàng!”

Ông ấy không có đạo cụ thi pháp trong tay, bèn quyết đoán mượn xác khô Vong Thần kia để làm vật môi giới, phát động thuật pháp Linh hàng.

Ý niệm của ông ta giống như một lưỡi dao sắc bén đang đâm thẳng vào linh đài của tôi. Trong khi đó, hai chân tôi mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Bóng tối vô biên bao vây xung quanh tôi.

Nhìn về phía trước, tôi chỉ thấy một con quỷ em bé đáng sợ đang bò về phía bản thân. Nó bò càng lúc càng gần, bò đến trước người tôi, bò lên sát mắt tôi. Nó còn muốn tiến vào trong đầu tôi nữa.

“Cút!”

Tận sâu trong não, ngay giữa linh đài, một giọng nói hững hờ vang lên.

Mặc dù chỉ có một chữ, nhưng tựa như “ngôn xuất pháp tùy”, con quỷ em bé vừa định bò vào trong óc tôi bị dọa chết khiếp, điên cuồng bò ngược về sau, trốn chạy.

“Mày là...?”

...

Ý niệm trở về lúc này, tôi nhận ra cả người mình ướt đẫm mồ hôi, cùng với một vết hằn đột tử ngay trên mũi, xoa cỡ nào cũng không tan.

Tình huống vừa rồi nguy hiểm hơn điều mà tôi tưởng tượng gấp trăm lần. Nếu tôi không được giọng nói bên trong linh đài cứu giúp, áng chừng hiện tại tôi đã xong đời.

“Cái quái gì?” Phản ứng của gã Hàng đầu sư còn thái quá hơn tôi nhiều. Gã liều mạng, chịu tổn thương nguyên khí, kéo ý niệm về lại bản thể. Ông ấy phun ra ba ngụm máu to liên tục, rồi đứng thẳng người lên: “Mày giấu thứ gì trong người? Tại sao thứ đó có thể quát một tiếng là dọa lui được quỷ em bé, phá tan Linh hàng của tao?”

Vẻ ngạc nhiên, nghi ngờ che lấp ánh mắt của tên Hàng đầu sư. Đầu tiên là nội tạng của gã bị hủy, công lực toàn thân chỉ còn một nửa. Tiếp theo, gã thi triển thuật Linh hàng, lại bị phá công, cắn trả. E rằng lúc này, ông ta chẳng thể nào vận dụng một thân bản lĩnh.

“Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết à? Thằng chó! Hôm nay chính là ngày chết của mày!” Giữa tình huống ngàn cân treo sợi tóc, tôi lại cầm dao, đứng lên lần nữa.

Ông ta sa sầm nét mặt. Nén hương cạnh chân cháy còn một phần ba: “Mặc dù thực lực của tao sa sút nhiều hơn trước, nhưng tao không phải là kẻ mà thứ tôm, tép như mày có thể uy hiếp.”

Gã lau khô vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt nham hiểm, lấy một con hình nhân bằng tóc ra: “Dù tao bị thương nặng, chỉ có thể điều khiển một người mà thôi. Nhưng như thế là quá đủ!”

Gã dùng kim thép đâm vào ngực hình nhân: “Kề dao lên cổ mình!”

Tên Hàng đầu sư ra một mệnh lệnh trống trơn như thế. Tôi quay đầu lại, giậc mình khi nhận ra Giang Phi đang kề dao sát cổ mình khi đứng giữa quan tài. Con dao giải phẫu sát bén ấy đang áp chặt vào chiếc cổ trắng như tuyết của cô ấy.

Lưỡi dao xuyên qua da thịt khoảng một phần ba, từng dòng máu đỏ tràn ra trên làn da trắng như tuyết.

“Giang Phi...”

Gã Hàng đầu sư cười khặc khặc một cách quái dị, “Cô ấy là người mà mày yêu nhất, đúng không? Nếu mày bước tới một bước, tao sẽ bảo cô ấy tự sát ngay!”

Tôi siết chặt con dao giải phẫu, hạ tay xuống từ từ.

Giang Phi không phải là người mà tôi yêu nhất, thậm chí tôi còn chẳng có cảm tình gì với cô ấy. Thế nhưng mà, tôi không thể trơ mắt nhìn cô nàng chết trước mặt mình. Dù gì đi nữa, chuyện như vậy... tôi không thể nào làm được.

Ban nãy nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã trở thành một vũng máu dưới chân cái xác khô Vong Thần này mất rồi.

“Giờ mày muốn sao?” Tôi nhìn chằm chằm gã Hàng đầu sư, cố giữ mình thật tỉnh táo.

“Ném cây dao ra thật xa, rồi nghe theo mệnh lệnh kế tiếp của tao.”

Con dao bén ngót rơi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Tôi ném con dao vào một góc xa xa, kín đáo nháy mắt về phía cánh cửa bên ngoài, rồi giơ hai tay lên: “Giờ làm gì nữa?”

“Mày đứng im, không được nhúc nhích.” Gã Hàng đầu sư đứng canh me chiếc lư hương, không dám rời xa nửa bước. Lúc này, nén hương chỉ còn dài bằng một phần năm độ dài ban đầu.

Ông ta nâng hình nhân trong tay lên, âm thầm niệm chú. Vạch kẻ nhỏ vì bùa phép của Hàng đầu sư trong mắt của Giang Phi đậm dần. Cô nàng bước ra khỏi cỗ quan tài máu, nhặt một con dao gần đó lên, rồi đi đến cạnh tôi.

“Ái chà chà... Đây đúng là hình ảnh sinh ly tử biệt nha. Tao rất thích xem cảnh tượng mộng mơ đẹp đẽ bỗng chốc hóa tan thành mảnh vụn. Giống như mày đẩy mạnh một món đồ cổ quý giá rơi vỡ nát, cái cảm giác đó thích lắm!” Tên Hàng đầu sư liếc nhìn nén hương sắp tàn, bèn hạ lệnh cho Giang Phi: “Cô đâm con dao đó vào bụng thằng này! Nếu nó phản kháng, cô phải tự cắt cổ của mình ngay lập tức!”

Tôi đứng ngây ra, ngơ ngác nhìn đôi mắt Giang Phi. Từng giọt lệ tuôn trào nơi khóe mi, lăn dài trên má cô. Rốt cuộc, ngay lúc này, tôi đã biết rõ lý do vì sao người phụ nữ bị giam trong nhà ngục kia lại vừa gào khóc, vừa nở nụ cười thấp hèn kia.

Bàn tay cầm dao của Giang Phi run bần bật, cô nàng giãy giụa trước mặt tôi, trông như muốn nói gì đó, nhưng mãi vẫn không thể thốt thành lời.

“Đâm con dao vào bụng thằng này cho tao!” Tên Hàng đầu sư này lấy châm thép ra, đâm vào ngực hình nhân một lần nữa. Đôi mắt của Giang Phi dần chuyển sang màu đỏ ngầu. Cô ấy nhấc bàn tay đang cầm dao lên.

“Cao Kiện! Anh tránh ra nhanh lên! Tránh ra đi!”

Con dao phẫu thuật sắc bén ánh xạ lên gương mặt bình tĩnh của tôi. Tôi không thể nào nghe tiếng thét thảm thiết sâu tận đáy lòng của cô ấy, nhưng tôi cũng không hề tránh né.

Dao đâm xuống... một cảm xúc phức tạp hiện ra trên gương mặt Giang Phi trong khi gã Hàng đầu sư kia cười lên một cách điên cuồng: “Chỉ mới bắt đầu thôi mà! Tao còn muốn con nhỏ này phân thây mày ra thành từng mảnh, từng mảnh! Dù mày chết rồi, tao cũng luyện mày thành tiểu quỷ mà thôi!”

Nén nhang trong chiếc lư hương kia chỉ còn lại một ít. Làn khói xung quanh nhạt nhòa dần. Dường như gã Hàng đầu sư ấy đang rất vui mừng vì mình đã tránh thoát một kiếp, và cái phương thức ăn mừng của gã chính là dằn vặt người khác. Sự hạnh phúc của gã được hình thành trên nỗi đau đớn của kẻ xung quanh.

“Không!!!”

Mũi dao sượt ngang da tôi, nhưng chưa đâm vào thịt quá sâu. Cánh tay cầm dao của Giang Phi run bần bật. Cô ấy cứng rắn nhìn tôi, hé mở bờ môi tím tái: “Đi mau!”

Cô ấy chỉ có thể nói ra hai chữ như thế, vì đó đã là quá sức chịu đựng.

“Còn kháng cự nỗi à? Thế thì tao chích thêm vài kim nhé.” Ông ta lên cơn điên, lấy thêm bốn cây châm thép từ quần áo ra, chuẩn bị đâm vào tứ chi của hình nhân.

Trong lúc ông ta tập trung thi pháp, định đâm châm thép của hình nhân, trong khi Giang Phi đang giãy giụa một cách khổ sở vô cùng, chẳng có ai chú ý đến một bóng dáng nho nhỏ cúi xuống nhặt lấy con dao mà tôi ném vào góc phòng ban nãy.

Kẻ đó bước đi rất nhẹ nhàng. Bàn tay cầm dao của nó rất vững chãi. Tuổi tác của nó không lớn lắm, nhưng nó biết phải đâm dao vô đâu trên cơ thể mới đủ sức gây ra một đòn trí mạng!

Nó chính là con trai của ma quỷ! Nó chính là kết quả của một bi kịch! Tên của nó là Tống Tiểu Phượng.

Mũi dao sắc bén đâm thủng làn da, xé rách da thịt, xuyên qua khung xương rồi cắm thẳng vào trái tim đang đập thình thịch kia!

Gã Hàng đầu sư kia vẫn còn đang thi pháp, cố gắng hết sức quay đầu lại. Ông ta trông thấy một thằng bé với vẻ mặt ngốc nghếch đang ung dung, thong thả rút con dao ra khỏi trái tim của mình!

Gã không thể nào thét lên, vì một dòng máu nóng nhanh nhẹn tràn qua khỏi yết hầu. Ông ta ngã chổng vó xuống đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lư hương kia, rồi thấy mẩu nhang cuối cùng vừa tắt ngấm.

“Thần sát trong Bát tự của tao chính là mạng Vong Thần, chắc chắn phải gặp tai kiếp trong số mệnh. Nhất Ngộ bị bắt giữ - Nhị phùng bị chém đầu. Đêm nay, chính là ngày Nhị Phùng...”

Thiện hay Ác, chắc chắn đều có báo ứng! Không phải không có báo ứng đâu, chỉ là báo ứng chưa đến mà thôi!

Tên Hàng đầu sư vừa té xuống kia bị Tống Tiểu Phượng dùng dao đâm chém cuồng loạn. Sự thù hận dồn nén bao lâu nay được thằng nhóc phát tiết tất cả ra ngoài.

Không khí trong phòng đã không còn nặng nề như ban nãy. Con dao trong tay Giang Phi đã dừng lại tại vị trí đâm xuyên qua cơ thịt tại lồng ngực, sâu khoảng hai tấc.

Tơ hồng nhân duyên đã đứt đoạn. Giang Phi nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ quái, im lặng hồi lâu rồi lầm bầm: “Sao anh không né?”

Tôi không trả lời. Cả người tôi ăn dao quá nhiều, lại bôn ba cả đêm. Vết thương trên bàn tay nhiễm trùng nghiêm trọng. Cơn mệt mỏi ép tôi đến bờ vực sụp đổ.

Khi thấy Tống Tiểu Phượng đâm lén thành công, tôi đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

Tôi vặn nhẹ một nụ cười trên khóe môi, rồi ngã xuống đất.

Từ khi Giang Phi cắt nát đống nội tạng của gã Hàng đầu sư, tôi đã bắt đầu hoạch định kế hoạch. Tôi dùng chính mình làm mồi nhử, để Tống Tiểu Phượng lén lút ra tay. Một sáng một tối, một hư một thực.

Nhìn thấy Tống Tiểu Phượng vẫn đang giải tỏa thù hận trên người gã Hàng đầu sư kia, tôi hơi đau lòng: “Vẻ ngoài là một thằng bé rất ngốc nghếch, nhưng có lẽ nó mới là người thông minh nhất. Chỉ là, chẳng biết thằng nhóc này chờ đợi ngày hôm nay bao lâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.