Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 30: Chương 30: Bị chiếm tiện nghi




Dẫn theo một đám thị vệ hắc y xông vào thiết lao dưới lòng đất, nam tử người mặc trường bào ô kim bước nhanh vào trước, khi nhìn thấy thiếu nữ trên hình cụ y phục rách nát nhuốm máu vết roi khắp nơi, hai mắt nhắm nghiền đã mất đi ý thức, tròng mắt đen sâu không thấy đáy bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo, ngực như có lưỡi dao vô hình xẹt qua dù chưa thấy máu nhưng đau đến không thở nổi. A Lỗ đi theo phía sau tuy nhìn không thấy vẻ mặt Khiêm Tiểu vương gia nhưng lại có thể nhìn thấy ngục tốt trước mặt hắn e ngại lui về phía sau một bước.

"Tham kiến Khiêm Vương điện hạ!"

Mọi người cùng hành lễ nhưng Kỳ Mạch lại như không nghe thấy, tiến lên giải khai dây thừng trên cổ tay thiếu nữ, đem thân thể vô lực trợt xuống nhẹ nhàng ôm vào lòng, giở tay nhấc chân đều là ôn nhu chưa từng có.

Song khi hắn ngước mắt lên nhìn, trong mắt phượng hẹp dài lại một mảnh tối tăm giống như đối đãi vật chết, lạnh lẽo liếc nam nhân quỳ trên mặt đất người mặc khôi giáp, giọng nói nhàn nhạt lại mang theo sắc bén: "Tư Đồ thống lĩnh thật đúng là xuống tay độc ác a."

Trong lòng Tư Đồ Chấn run lên, nhìn ra Khiêm Vương coi trọng nữ nhân này, trên mặt vẫn không sợ hãi nói: "Hồi bẩm Vương gia, thủ hạ Hạ giáo viên phạm sai, là cô ấy tự nguyện chịu phạt thay. Vi thần cũng bị thương bên tai, vì nể tình Hạ giáo quan cùng làm việc tại Quân Cơ xứ nên chỉ dùng roi để phạt……..xem như nhẹ."

Trong mắt Kỳ Mạch xẹt qua tia phong mang: "Nói như vậy bổn vương còn phải cảm ơn ngươi thủ hạ lưu tình?"

"Vi thần không dám! Vi thần được toàn quyền trông coi mấy vạn cấm vệ quân nên tự biết chừng mực." Trên mặt Tư Đồ Chấn nhìn như khiêm nhường nhưng lại cường điệu hắn đang nắm giữ binh quyền cấm quân.

Không biết có phải lời nói của Tư Đồ Chấn có tác dụng, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Kỳ Mạch thần sắc hơi hòa hoãn, giọng nói cũng trở nên ôn hòa khách khí hơn: "Tư Đồ thống lĩnh mau mau đứng lên. Xem như nể tình bổn vương, thống lĩnh hãy thả hết mọi người trong Bắc Uyển đi. Lần này xem như bổn vương thiếu ngươi một nhân tình, ngày khác nhất định sẽ tự mình đến cám ơn."

Trong mắt Tư Đồ Chấn lóe lên tốt sắc, đứng dậy phủi phủi tro bụi trên vạt áo choàng, nói: "Nếu vương gia đã mở miệng, vi thần tự nhiên tòng mệnh."

Kỳ Mạch xoa cằm cười, mí mắt cụp xuống che lại lãnh ý trong mắt, tránh sang ôm lấy thiếu nữ bị thương trong ngực, đang lúc mọi người lên tiếng cung tiễn dẫn đầu một bước ra khỏi thiết lao.

"A Lỗ, truyền thái y."

"Dạ, Vương gia!"

Lúc này nam nhân bị trói trên khung sắt da tróc thịt bong ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt thâm thúy đầy máu, mắt nháy cũng không nháy nhìn người bị Khiêm tiểu Vương gia ôm vào trong ngực cho đến biến mất trong tầm mắt.

Bên nay đoàn người Khiêm tiểu Vương gia mới rời khỏi thiết lao thì bên khác lại nổi giận vội vã chạy đến.

Người đi đầu là nam tử dung mạo tuấn mỹ âm nhu, mặc một thân trường bào tiên diễm, thắt lưng thắt đai lưng hồng ngọc, ngọc bội hình thoi, mái tóc được dùng trâm cố định không chút tục khí. Hắn xông pha đi đầu, phía sau đi theo một đám hộ vệ hùng hổ tiến vào thiết lao Quân Cơ xứ.

"A…… Hòa Hòa đâu?"

Sắc mặt Tư Đồ Chấn khó coi vô cùng, mở miệng: "Tú thiếu gia là chỉ Hạ Diệp Hòa Hạ giáo quan?"

"Đúng đúng, chính là nàng, người đâu?"

"Đã bị Khiêm Vương gia mang đi."

"Cái gì!?" Tú Thiểu Thược nghe thấy liền nổi lửa, xoay người cốc mạnh một cái lên đầy gã hạ nhân, đánh lia lịa cho đến người nọ mắt nổ đom đóm.

"Đồ vô dụng! Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tốt như vậy, nếu không phải ngươi chậm chạm làm sao bị người ta giành trước hả?"

"Thiếu gia…… tiểu nhân đã liều mạng chạy báo ngài a."

"Lần này bỏ qua cho ngươi, lần sau mà còn hỏng việc, sẽ đem…… Đúng rồi, sẽ đem bà bếp mập mạp mặt đầy tàn nhan gả cho ngươi!"

"Thiếu gia……” Hạ nhân khuôn mặt trắng nõn yếu ớt sầu khổ nỉ non, nghĩ đến vậy cũng lấy một tay giơ lên trăm cân Thạch Ma, đặt mông đem ghế gỗ ngồi được tan xương nát thịt vạm vỡ thân thủ, thấp giọng nói thầm: ngài này còn không bằng giết ta đây.

Tú Thiểu Thược lại như nhớ đến chuyện gì, ai nha một tiếng, xoay người rời đi: "Mau đi Kim Lân điện!"

"Thiếu gia, đi Kim Lân điện làm gì?"

"Hòa Hòa chỉ là một tiểu cô nương yểu ớt lỡ bị Kỳ Cửu hồ ly kia ăn thì làm sao?"

Hạ giáo quan —— tiểu cô nương yếu ớt? Hạ nhân khóc không ra nước mắt, thiếu gia ơi, ngài không phải quên mất lần trước người nào bẽ gãy cổ tay ngài rồi chứ ……

----------------

Trong điện Kim Lân, chính diện tẩm cung, bên trong màn che thiêu đồ án kỳ lân, trên mặt giường lớn điêu khắc song long nhả châu, thiếu nữ mặt không một chút máu lẳng lặng nằm, dung nhan thanh lệ trắng bệch làm cho người khác thương yêu, bờ môi nhếch lên để lộ quật cường kiên nghị, áo ngủ bằng gấm mềm mại ấm áp che ở trước ngực, thêu một đóa kim cúc thầm sắc hiển lộ tôn quý.

Chân mày nhẹ nhíu lại, ngón tay nhỏ khẽ cong cong, lông mi rung động nhấc lên. Diệp Hòa cố nén đau đớn trên người nhìn quanh bốn phía, trước mắt cung điện xa hoa nhất thời không biết bản thân đang ở nơi nào.

"Hừ……” Đang muốn lấy tay chống giường ngồi dậy nhưng chỉ khẽ động vết thương Diệp Hòa đau đến hít vào một hơi, cố gắng nâng cao người ngồi dậy.

Lúc này nàng mới phát hiện, trên người vẻn vẹn chỉ mặc một cái áo trong gấm màu xanh nhạt, vết roi ngang hông trên lưng đều được người dùng băng vải băng bó tốt, không biết đã thoa thuốc gì thế nhưng không chảy máu .

Lúc này cửa phòng tử đàn bỗng nhiên bị đẩy ra, hắn một thân cẩm y hoa phục vóc người thon dài bưng chén thuốc đi tới, nhìn thấy cô gái ngồi tựa trên giường liền chau lại đôi lông mày: "Ai cho nàng ngồi dậy? Nằm xuống!"

Diệp Hòa hơi sửng sờ, ngay sau đó ngầm cười khổ, vì sao vẫn là hắn cứu? Vì sao mỗi lần gặp nguy hiểm cũng là hắn kịp thời xuất hiện? Vậy nàng làm sao hồi đáp?

Nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, Diệp Hòa tạm thời bỏ xuống bùi ngùi trong lòng, hỏi: "Cấm vệ môn Bắc Uyển thế nào rồi?"

Không đề cập tới thì tốt nhắc tới sắc mặt Kỳ Mạch liền âm trầm, đem chén thuốc cầm trong tay để một bên lạnh lùng nhìn nàng, trong giọng nói mang theo châm chọc trách cứ lại như có chút ghen tuông: "Hay cho một giáo quan cấm quân có tình có nghĩa, chỉ vì cứu một cấm vệ quân nho nhỏ thậm chí ngay cả mạng cũng không cần?"

Diệp Hòa tránh ánh mắt soi mói của hắn: "Chỉ sáu mươi roi sẽ không dễ mấy mạng của ta."

"Nàng cho rằng gắng gượng chịu sáu mươi roi, Tư Đồ Chấn sẽ thả người sao? Hắn trông coi cấm vệ quân gần mười năm tác phong làm việc hèn hạ nham hiểm, còn không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, vậy mà hắn nói nàng lại tin? Hôm nay nếu không phải bổn vương kịp thời chạy tới, nàng còn có mạng ngồi ở đây sao?"

Diệp Hòa không nghe thấy hắn dạy dỗ, lặp lại câu hỏi: "Cấm vệ môn Bắc Uyển có sao không?"

"Hừ!" Kỳ Mạch giận dữ, hừ lạnh lấy bình tĩnh quay đầu đi chỗ khác không để ý đến nàng, song một giây sau sắc mặt đại biến……

"Nàng muốn làm cái gì?"

Diệp Hòa vùng vẫy cố sức trượt xuống giường, kiên định nói: "Ta đi tìm bọn hắn."

"Bộ dạng của nàng thế này mà còn muốn đi, nàng muốn bò ra sao?"

"Đúng, ta sẽ bò."

Khiêm tiểu Vương gia hắn chưa từng bị chọc tức đến vậy. Lúc này gương mặt tuấn tú giận đến trắng bệch nhưng khi nhìn thấy cô gái trọng thương chưa lành ngoan cố xuống giường, thật không muốn để ý cũng không được, cuối cùng thỏa hiệp: "Được rồi, bọn họ không sao!"

Diệp Hòa rốt cục yên lòng nhưng cũng không ngừng động tác xuống giường.

"Nàng còn muốn thế nào?" Nam tử thân phận tôn quý không còn bình tĩnh như ngày thường, cầm bả vai Diệp Hòa cúi người đè nàng trở lại trên giường, vây nàng giữa mặt giường cùng lồng ngực của mình, sắc lại mặt đen như đáy nồi.

Diệp Hòa nhìn hắn, từng câu từng chữ rõ ràng: "Trời sắp tối rồi, ta muốn trở về Thượng Thư phủ."

Kỳ Mạch nhẹ chau chân mày lại, ánh mắt tối tăm nhìn nàng cường ngạnh nói: "Nàng cứ ở đây nghỉ ngơi, trước khi thương thế tốt thì đừng nghĩ đi."

"Ngài điên rồi? Nơi này là hoàng cung, ngài đường đường là hoàng tử, để một cô nương tàn hoa bại liễu ở lại tẩm cung của ngài, ngài có biết những người khác nói thế nào không? Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào?"

"Người khác thích nói thì cứ để bọn họ nói đi, bên phụ hoàng có bổn vương chịu trách nhiệm, nàng không cần lo lắng."

Diệp Hòa giãy dụa hét ầm lên: "Ta không muốn ở lại nơi này, ngài thả ta đi!"

Nam tử đem nàng đặt ở phía dưới như không nghe thấy, bưng lên một chén thuốc đen sì sì: "Uống thuốc!"

"Thả ta đi!"

"Uống thuốc!"

"Thả ta đi! Ưm…… Ưm……”

Diệp Hòa giãy dụa bỗng dưng cảm thấy trước mắt tối sầm, hơi thở của người nọ thật gần, đôi môi dán lên một vật thể mềm mại ấm áp mang theo lực không cho kháng cự, gắn bó như môi với răng, dòng thuốc đắng nghét cũng theo đó mạnh mẽ rót vào miệng.

Khi Diệp Hòa kịp phản ứng hắn đã rời đi, khuôn mặt đỏ rần, giận đến cả người run rẩy: "Ngươi…… Ngươi tên khốn này!"

Đôi môi của Kỳ Mạch đỏ sẫm ướt át, hai tròng mắt u ám nhìn nàng, thanh âm bị đè nén mà khàn khàn, giọng nói mang theo nồng đậm cảnh cáo: "Nàng không nên thử khiêu khích ta. Nếu không bổn vương còn có thể khốn kiếp hơn."

Nghe thấy, Diệp Hòa không dám lên tiếng, tuy giận đến nghiến răng nghiến lợi bất quá trên người nàng có vết thương đánh không lại hắn, đành phải nén giận thu liễm tính tình.

Kỳ Mạch khẽ mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ gian tà, bưng chén thuốc lên hỏi: "Nàng muốn tự mình uống hay muốn ta mớm?"

Nhớ tới mới xúc cảm mềm mại trên môi vừa rồi, mặt lập tức tụ máu, trong mắt lóe lên giận giữ nhưng lại không biết làm sao, rốt cuộc nhận lấy chén thuốc đem chất lỏng đắng khổ sổ uống một hơi cạn sạch.

Thấy nàng biết điều tự mình uống xong thuốc, tròng mắt nam tử tuấn mỹ trác tuyệt mơ hồ có phần thất vọng, nhận lấy chén rỗng nghiêng người để ở một bên, Khiêm tiểu Vương gia quay gương mặt có phần nhu hòa sang nơi khác, trong đầu quanh quẩn xúc cảm ấm áp trơn mịn vừa rồi.

Lúc quay đầu lại thấy thiếu nữ ngậm miệng nhíu mày, Kỳ Mạch chưa từng quan tâm ai giải thích: "Thuốc này là xà đảm Hoàng Liên, nếu nàng thấy đắng ta sẽ cho người đem chút ít mứt hoa quả đến."

Diệp Hòa lắc đầu liên tục, thuận miệng nói: "Mứt hoa quả ăn chỉ có thể giải quyết được nhất thời, trong họng vẫn rất đắng, muốn chân chính giải đắng vẫn phải uống quỳnh tương trà."

"Quỳnh tương trà là cái gì?"

"Quỳnh tương trà của Bành kí mùi vị thơm ngát ngọt lịm nổi tiếng xa gần, ngay cả chuyện này Vương gia cũng không biết?" Diệp Hòa kinh ngạc nhìn hắn, giọng nói hơi ám chỉ hắn kiến thức hạn hẹp.

Kỳ Mạch khẽ cau mày, hắn ngày ngày ru rú trong hoàng cung, làm sao biết được những món ăn nhân gian?

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người cung kính thông báo: "Vương gia, công tử của Cát Hầu gia, Tú Thiểu Thược công tử đã ở tiền điện đợi ba canh giờ, còn nói không thấy được Hạ giáo quan sẽ không đi."

Mắt phượng nheo lại, Kỳ Mạch giọng thản nhiên kèm theo xem thường nói: "Nếu hắn thích chờ thì cứ để hắn chờ, trời tối tự nhiên sẽ đi. Bổn vương không tin hắn có thể đợi ở đây suốt cả đêm."

Sau một hồi im lặng, bên ngoài lại vang lên giọng nói buồn bực: "Nhưng mà… vương gia, hắn chính là muốn qua đêm trong điện, hắn còn bảo hạ nhân trong Tú phủ đem gối mềm áo ngủ bằng gấm của hắn đem đến đây……”

Nam tử vừa rồi còn bình tĩnh bỗng nhíu mày, Diệp Hòa cũng âm thầm chắc lưỡi, Tú Thiểu Thược này da mặt thật đúng là không phải dày bình thường nha………

Ngày này Tú Thiểu Thược đợi cả đêm vẫn không nhìn thấy được Hòa Hòa cô nương hắn muốn gặp, Khiêm tiểu Vương gia nhìn như quyết định chủ ý cùng hắn dây dưa đến cùng, bên kia sai người lấy gối mềm áo ngủ bằng gấm tính ngủ lại phòng khách Kim Lân điện, bên này lại sai người chộp tới mười mấy con chuột mà Tú Thiểu Thược sợ nhất thả vào phòng khách.

Bên kia bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt sai người đến ngự thiện phòng bưng trà sâm tới định thần, bên này lập tức sai người bỏ bột đậu vào trà sâm. Bên kia như thiêu như đốt xông về nhà xí, bên này lập tức cho người khóa lại tất cả cửa có thể vào Kim Lân điện………

Kết quả cuối cùng chính là Tú Thiểu Thược sắc mặt xanh lét ôm bụng, chạy như điên ra khỏi Kim Lân điện còn đám hộ vệ líu ríu đuổi theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.