Lối Rẽ Nào Cho Tôi

Chương 16: Chương 16




Tôi ngồi bên ngoài đợi Quý, một lúc sau a đi ra trên tay cầm theo một túi thuốc và ly nước, đi lại chỗ tôi Quý đặt vào tay tôi một nắm thuốc.

_Có nước đây, em uống luôn đi.

Nhận lấy thuốc và ly nước được đựng trong chiếc cốc bằng nhựa sử dụng một lần tôi uống ực số thuốc mà Quý đưa. Sau đó, hai chúng tôi tiếp tục lên xe chạy đi tìm phòng trọ. Xem khá nhiều phòng nhưng tôi đều ko đồng ý, nhìn thấy vài người ở trọ ở đây bộ dạng ai nấy đều ko đàng hoàng thành ra tôi thấy sợ.

Quý chở tôi đi thêm một lúc nữa thì a nhớ ra gần công ty mình làm việc có chỗ cho thuê. Thế là hai vợ chồng quyết định đi sang đấy xem thế nào. Thật may là còn một phòng trống duy nhất, chỗ này vừa vào xem qua là tôi đã đồng ý. Nghe chủ nhà nói mấy người trọ ở đây đều là các cặp vợ chồng công nhân viên chức, chủ nhà cũng là một cặp vợ chồng cảnh sát về hưu thành ra ông cho người thuê cũng rất đàng hoàng. Tôi cảm thấy ở đây cũng khá an tâm cho nên quyết định đồng ý.

Sau một hồi nói chuyện chúng tôi được bác chủ nhà đưa cho một bản hợp đồng, hai bên cùng nhau kí. Quý đưa trước cho bác ấy 5triệu, tiền phòng 2,5triệu còn 2,5triệu là tiền đặt cọc trước một tháng theo quy định mà bác ấy đưa ra.

Mọi thứ xong xuôi, vợ chồng tôi nhận chìa khóa rồi đem vali về phòng. Quý chỉ tay về chiếc giường được đặt gọn gàng vào một góc.

_Em nằm lên đó nghỉ tạm tí đi. Để a dọn dẹp cho.

Uống thuốc vào làm cho cơn đau đầu dịu đi nhiều nhưng tôi vẫn có cảm giác cơ thể lúc nóng,lúc lạnh tay chân như mềm nhũng. Tuy rất muốn cùng Quý dọn dẹp nhưng ko hiểu sao đôi mắt lại nặng trĩu, tôi leo lên giường nhìn Quý đang loay hoay cho số quần áo của hai vợ chồng vào chiếc tủ sắt, được đặt sẵn trong phòng trong lòng bắt đầu nhe nhóm tí hi vọng về cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Nằm trên giường nhìn Quý dọn dẹp mọi thứ rồi tôi ngủ quên luôn lúc nào ko hay chỉ đến khi tình dậy căn phòng đã trở nên sạch sẽ. Tôi ngồi dậy bước xuống giường nhìn mãi vẫn ko thấy Quý đâu cả trong lòng vô cùng lo lắng. Rút chiếc điện thoại trong túi tôi bấm số gọi cho a, đầu dây bên kia liền đổ chuông nhưng mà ko thấy ai nhấc máy. Tiếng chuông đổ dài rồi vụt tắt nỗi lo lắng trong lòng tôi lại nhiều hơn. Thật ra từ ngày mất đi con của mình tôi rất sợ, sợ cái cảm giác mất đi người thân. Tôi đi lại lấy chiếc áo khoát trên giường mặc vào người để đi tìm Quý.

“Cạch” cánh cửa phòng mở ra, Quý đi vào tay cầm theo một số đồ, bao nhiêu lo lắng trong lòng đều được gỡ bỏ, cởi chiếc áo khoát tôi di lại chỗ Quý.

_A đi đâu về vậy.

Quý đặt số đồ vừa mua xuống sàn thở hổn hển.

_Tính rủ em đi mua vài thứ mà thấy em ngủ ngon quá nên thôi. Giờ mình ở riêng rồi thì cần sắm vài thứ cần thiết như xoong, nồi, bát, đũa và các vật dụng gia đình chứ em.

Nghe Quý nói vậy tôi thấy bản thân mình thật tệ, mấy việc ấy mà cũng ko nghĩ đến. Quý lấy số đồ của mình vừa mới mua treo lên thật cẩn thận.

_Em thấy còn thiếu gì ko bảo a đi mua.

Tôi nhìn qua một lượt số đồ mà Quý vừa mua cảm thấy còn thiếu rất nhiều thứ thì đi lại mặc cho mìn chiếc áo khoát rồi đi lại chỗ Quý

_Còn thiếu vài thứ. Hai vợ chồng mình cùng đi

Hai chúng tôi rời khỏi phòng trò đi mua thêm một số đồ cần thiết. Cuối cùng chúng tôi cũng mua đủ mọi thứ để trang bị cho cuộc sống riêng của hai vợ chồng. Quái lạ, cơ thể tôi cứ liêm tục có cảm giác nóng lạnh và sốt. Bình thường bị ướt mưa cho dù có sốt cũng chỉ sốt tầm một đêm là khỏi bây giờ đã một ngày một đêm rồi nhưng vẫn ko giảm. Hai bầu ngực thì liên tục căng cứng, đau đớn.

Sau khi mua mọi thứ trở về phòng sắp xếp gọn gàng xong xuôi. Quý thấy tôi ko khỏe nên bắt tôi nằm ngủ rồi một mình chạy đi mua thứ gì đó cho tôi ăn.

Nằm trên giường ko biết làm gì tôi bắt đầu mấy chiếc điện thoại của mình lên mạng tìm hiểu lý do mình bị sốt và ngực lại căng tức. Sau một hồi đọc hết các thông tin tôi mới biết hóa ra tôi sốt ko phải do dầm mưa mà do tắc sữa. Một vài trường hợp có thể bị áp xe phải đi viện, một vài trường hợp sẽ hết sau vài ngày.

Tắt chiếc điện thoại đặt sang một bên tôi nhắm mắt lại trong lòng thầm cầu nguyện cho mọi thứ tốt đẹp. Bây giờ ra ở trọ mà bị áp xe đến bệnh viện sẽ rất tốn kém, tôi lại ko làm ra tiền chỉ một mình Quý lo liệu sẽ rất vất vả.

Nằm được một lúc thì Quý cũng trở về, trên tay cầm theo mấy túi thức ăn được mua từ các cửa hàng. Vừa đặt chân xuống giường để ngồi dậy đã nghe thấy tiếng Quý nói.

_Em nằm đấy đi. A sắp ra rồi ngồi dậy ăn.

_Để em phụ.

_Ko cần. Em cứ nằm đó. Có tí thôi mà.

Tôi mặc kệ đứng dậy đi lại phụ a sắp xếp đồ ăn ra đĩa rồi cả hai vợ chồng ngồi ăn. Sau khi ăn uống xong xuôi chúng tôi leo lên giường ôm lấy nhau mà ngủ. Tuy sống ở đây phòng có hơi chật chội nó ko được rộng rãi như ở nhà Quý nhưng mà mọi thứ lại rất thoải mái.

Thời gian này cũng là thời gian mà tôi và Quý được hạnh phúc nhất. Mỗi ngày đi làm Quý đều ghé sang thăm mẹ, mỗi ngày tôi đều hỏi Quý.

_Mẹ có khỏe không anh.

_Mẹ khỏe, em ko cần lo lắng quá đâu.

Tuy bà ko đối xử tốt với tôi nhưng dù thế nào bà vẫn là người sinh ra Quý. Nếu ko có bà tôi sẽ ko có Quý của ngày hôm nay. Cơn sốt cũng dịu đi rất nhiều,đúng như những gì tôi tìm hiểu, tôi sốt có lẽ là do tắt sữa. Sau 5 ngày hai bầu ngực của tôi đã ko còn căng tức nữa. Nỗi đau mất con tuy ko còn dữ dội như trước nhưng nó vẫn âm ỉ trong lòng tôi.

Thấm thoát thời gian chúng tôi dọn ra ở riêng tính đến nay cũng hơn một tháng. Quý cũng dần thay đổi rõ rệt, mỗi ngày đều tranh thủ đi làm về đúng giờ lao vào bếp cùng tôi nấu bữa tối. Ăn uống xong xuôi người rửa chén bát luôn là Quý tưởng chừng mọi thứ sẽ mãi mãi như thế này. Tôi sẽ hạnh phúc bên Quý mãi mãi nếu ko có cuộc điện thoại của a Phú buổi tối hôm ấy.

Buổi tối hôm nay cũng như mọi ngày, tôi và Quý đều cùng nhau vào bếp chuẩn bị một bữa cơm cho hai vợ chồng. Đang ngồi ăn vui vẻ với nhau thì điện thoại Quý đổ chuông, a nhìn vào dãy số trên màn hình rồi nhíu mày, sau đó đặt chiếc điện thoại xuống bàn tiếp tục ăn nốt bát cơm của mình. Tôi đưa mắt nhìn chiếc điện thoại rồi lại nhìn Quý.

_Sao a ko nghe máy.

Quý vẫn tiếp tục bữa ăn của mình bờ môi mấp máy trả lời.

_Ko có gì quan trọng đâu. Tí a gọi lại.

Tôi trước giờ ko có tín đa nghi, Quý ngoài việc quá nghe lời mẹ thì a là một người đàn ông mẫu mực. Nghe Quý nói như vậy tôi cũng ko nói gì thêm, hai vợ chồng cứ thế mà ăn cơm.

Chiếc điện thoại vẫn ko ngừng đổ chuông liên tục, lúc này dường như Quý cũng khó chịu vì tiếng chuông,a đặt bát cơm xuống sàn rồi nghe máy.

_Em nghe đây. Sao a gọi mãi vậy.

_Chú đang làm cái gì đấy hả. Nhà có mỗi hai mẹ con sao chú lại bỏ mẹ mà dọn ra ngoài. Chú có biết suy nghĩ ko hả....

Tiếng quát được phát ra từ điện thoại của Quý, tôi nghe rất rõ tiếng của a Phú. Quý đưa mắt nhìn sang tôi, có lẽ a sợ tôi buồn nên đứng dậy bịch tay vào loa của chiếc điện thoại, bờ môi khẽ mấp máy.

_Em ăn đi a ra nghe điện thoại tí.

_Vâng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.