Long Huyết Chiến Thần

Chương 160: Chương 160: Độc thú​




"Hai người kia cũng là một đôi trời sinh a"

Long Thần có chút buồn bực nghĩ đến.

Thế nhưng, đây là hắn chỉ tác quái tại trong lòng mình mà thôi, Đông Phương Huyền Tiêu này niên kỷ thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi, kỳ thật tuổi thật sự đoán chừng đã qua tuổi bốn mươi, cái tuổi hoàn toàn làm cha của Doãn Mộng Dao.

Chờ cho bọn hắn phân chia đội ngũ xong xuôi, Đông Phương Huyền Tiêu không nói gì, mà từ trong túi càn khôn lấy ra pháo hoa tín hiệu, để cho Đông Phương Thiên Vũ phân phát xuống dưới.

"Chỉ cần một đạo chân khí nhập vào pháo hoa tín hiệu, thì pháo hoa tín hiệu có thể phóng ra"

Đông Phương Huyền Tiêu nói rõ phương pháp sử dụng pháo hoa tín hiệu.

Lúc này, Đông Phương Thiên Vũ rốt cuộc cũng đi tới trước mặt Long Thần, Long Thần đột nhiên phát hiện, ánh mắt của Đông Phương Thiên Vũ nhìn mình, không có chút hảo ý nào.

"Tiểu tử, lúc trước gặp ngươi ở Thiên Vũ cảnh, hình như cái vẻ rất đáng thương ngày đó của ngươi đã đi đâu rồi, ngay cả Sở Thiên Hùng cũng dám đụng tới, chọc Vân Dao tức giận, trong mắt ngươi, chẳng lẽ không có con người ta hay sao?"

Sau khi hắn nói xong, hắn đem pháo hoa tín hiệu để ở trên tay Long Thần, sau đó chuyển hướng sang người khác, trong khi đó, hắn nhìn về phía Long Thần lạnh lùng cười một tiếng.

Đối phó Sở gia, cũng sẽ khiến cho Đông Phương Thiên Vũ này sinh ra địch ý với mình, điểm này Long Thần sớm đã nghĩ tới rồi, thế nhưng hắn hiện tại như tên đã lắp vào cung, không phát không được, bởi vì quan hệ đến Liễu Lam, thù Sở gia đã kết lớn thật rồi.

Sau khi Đông Phương Thiên Vũ đem số pháo hoa tín hiệu trong tay phân phát xong toàn bộ, Đông Phương Huyền Tiêu lại từ bên trong túi càn khôn lấy ra hai mươi Ngọc Tinh thủ trạc ngọc quang mông lung, Ngọc Tinh thủ trạc này đúng là vật thần kỳ, theo tay hắn vung lên, hai mươi thủ trạn thế nhưng tự động bay ra, quấn quanh trên cổ tay của hai mươi người Long Thần.

Nhìn thủ trạc quấn trên cổ tay, trong lòng Long Thần có chút khiếp sợ.

"Đây là Ngọc Tinh thủ trạc, lấy thực lực hiện giờ của các ngươi, hoàn toàn không thể phá hư, chỉ cần các ngươi bị thương vượt qua một giới hạn nào đó, Ngọc Tinh thủ trạc này sẽ tự động thoát ra, bị người khác thu lấy"

Đông Phương Huyền Tiêu mặt không chút đổi sắc, tiếp tục nói: "Quy tắc Kỳ Thiên lộ, nói vậy các ngươi sớm đã biết rõ ràng, ta cũng không cần phải nói nhiều nữa, hiện giờ sắc trời cũng không còn sớm nữa, bọn ngươi trở về hảo hảo chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai liền đi lên Kỳ Thiên lộ"

"Vâng, Huyền Tiêu đại nhân!"

Giống như những người khác, Long Thần cũng hướng Đông Phương Huyền Tiêu cung kính nói.

Đông Phương Huyền Tiêu nói xong, cũng không còn nói cái gì nữa, liền trực tiếp rời đi.

Từ đầu đến cuối, hắn cũng không nói đến chuyện Long Thần cùng Sở Thiên Hùng lúc nãy, nhưng trong lòng Long Thần liền biết rằng, từ trên cái thân phận ngọc bài của Long Thần, đã được cài đặt đầy đủ, đây chính là cảnh cáo không tiếng động đối với Sở Thiên Hùng, dưới tình huống như thế, Sở Thiên Hùng mới không dám làm cái gì đối với Long Thần.

Đợi Đông Phương Huyền Tiêu rời khỏi, Cổ Phách Thiên liền vỗ đùi cái bạch, đứng lên, hướng về phía Long Thần cười nói: "Người trẻ tuổi, xem ra Thanh tộc các người hình như cũng không an toàn cho lắm? Buổi tối nên đi Tử tộc chúng ta nghỉ ngơi đi, để cho ta hảo hảo chiêu đãi ngươi"

Long Thần vốn cũng không muốn ở chung một chỗ với Sở gia, có Cổ Phách Thiên giải vây, đây là không thể tốt hơn rồi, cho nên hắn vội vàng bái tạ nói: "Cám ơn Cổ tiền bối"

Thấy Cổ Phách Thiên và Long Thần thông đồng nhau, trong mắt Sở Thiên Hùng lần nữa hiện lên ánh sáng lạnh.

"Tam gia gia, ngài đừng vội, Kỳ Thiên lộ ngày mai, ta cùng Kim Thánh Ân đã thương nghị tốt rồi, mạng của Long Thần này không qua khỏi đâu"

Lúc này, Sở Vân Hi ở bên cạnh Sở Thiên Hùng, thản nhiên nói.

"Ừ, Hi nhi, vậy thì phải nhìn ngươi rồi, dựa theo thủ đoạn của gia gia đi" Sở Thiên Hùng thanh âm lạnh như băng.

"Ta biết rồi, chúng ta sẽ lấy pháo hoa tín hiệu trước, liền đem hắn bầm thây"

Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chỉ có Linh Hi là một người đang rãnh rỗi mới có thể nghe được, nàng theo lời của bọn hắn nói lại cho Long Thần nghe, trong giọng nói, tràn đầy tức giận.

"Gấp cái gì, lão tử cũng không phải là thật sự thua bởi tay hắn" Long Thần lạnh lùng cười một tiếng, nhỏ giọng nói.

Lúc này, hắn đã lôi kéo Liễu Nguyên và Liễu Lam tới đây, những người khác dần dần ra khỏi nghị sự đường, Cổ Phách Thiên cũng đang muốn mang đám người Long Thần đi theo.

Bỗng nhiên, Doãn Mộng Dao từ lúc nãy không nói gì liền thản nhiên nói: "Long Thần phải không? Có thể mượn ngươi nói chuyện một lát được không?"

Mỹ nhân băng lạnh này thế nhưng chủ động tìm mình, Long Thần cảm thấy ngoài dự liệu a.

Cổ Phách Thiên tuổi đã không còn nhỏ, tinh thần bát quái mười phần, vừa nghe Doãn Mộng Dao nói thế, liền chậc chậc nói: "Muội tử à, chẳng lẽ là ngươi coi trọng tên tiểu tử này sao?"

Bị Cổ Phách Thiên nói như vậy, Doãn Mộng Dao sắc mặt lại không có bất kỳ biến hóa nào, nàng cung kính lạnh nhạt trả lời: "Hồi Cổ tiền bối, ta chỉ muốn thương lượng cùng hắn một chút chuyện vào ngày mai mà thôi"

"À nha" Trêu nghẹo vị cô nương này quả thật không có hứng thú gì, vì thế Cổ Phách Thiên không nói lời nào nữa.

Long Thần liền gật đầu, cùng Doãn Mộng Dao đi tới một góc của nghị sự đường, càng tới gần Doãn Mộng Dao, Long Thần lại càng thấy nàng xinh đẹp có chút kinh tâm động phách, nhất là cỗ cảm giác lạnh lùng trong trẻo, cô gái bình thường rất khó học được a.

Nhìn về phía Long Thần, nàng nói thẳng: "Thái thượng trưởng lão Ngân tộc ta nói, ngươi đã đến Địa Đan cảnh, nên ta cũng yên tâm một chút. Chiến đấu ngay mai, ngươi tận lực trốn đi, đối thủ thì để ta đối phó, ngươi cứ giữ Ngọc Tinh thủ trạc của mình, có thể được không?"

Trên thực tế, Doãn Mộng Dao không có ghét bỏ mình, Long Thần ấn tượng đối với nàng cũng là không ít, cho dù lúc này nàng nói ra lời nói cũng mang theo chút khinh thị Long Thần, nhưng mà không ảnh hưởng ấn tượng tốt của Long Thần đối với nàng.

"Nàng cũng chỉ đọc được ta không có thực lực, sợ rằng ta mất đi Ngọc Tinh thủ trạc, không tốt, nên mới nói ra lời như thế này mà thôi.

Tư vị bị xem nhẹ, Long Thần cũng không có nói gì, cho nên hắn gật đầu, nói: "Được rồi, yên tâm đi, ta sẽ làm theo khả năng"

Tại Long Thần đối với Sở Thiên Hùng lúc nãy thì nhìn ra được, hắn hoàn toàn là một tên mao đầu tiểu tử, nhưng mà Doãn Mộng Dao làm thế nào cũng không nghĩ ra được, hắn hiện tại thế nhưng lại sảng khoái đáp ứng, hơn nữa thái độ rất thành khẩn.

Cái này càng tốt chứ sao, làm nàng dè dặt uổng phí công phu, cho nên nàng liền gật đầu, nói là gặp lại sau, liền rời đi trước.

Long Thần đi theo Cổ Phách Thiên, tại trong Cửu Ma sơn trang này tu luyện một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đi theo Đông Phương Huyền Tiêu, đi tới dưới chân núi Sinh Tử ma sơn.

Mặc dù nói sáng sớm ngày hôm sau, nhưng mà trên thực tế, ngay ngày hôm sau cũng không có ánh sáng.

Khí trời Cửu Ma sơn nổi danh ác liệt, Long Thần xem chừng canh giờ, mới ra khỏi phòng, liền phát hiện trời ở bên ngoài vẫn còn là một mảnh đen kịt, mặc dù không thể nói là đưa tay ra không thấy được năm ngón, nhưng mà cũng không xê xích nhiều lắm.

Trên bầu trời đều là mây đen đen kịt, mây đen đó ép xuống vô cùng thấp, thẳng đến trên giữa sườn núi Cửu Ma sơn, bên trong đó những lôi đình thiểm điện đang không ngừng chớp động.

Oanh long long!

Ngẫu nhiên có tiếng sấm trầm muộn vang lên, thanh âm rít gào, làm cho người ta có chút sởn tóc gáy.

Đây là lần đầu tiên Long Thần thấy mây đen giữa ban ngày.

"Đã tới giờ Thìn rồi, nhưng vẫn còn mờ mờ như vậy, xem ra thời tiết hôm nay sợ là có biến hóa a"

Lúc này Cổ Phách Thiên cũng đã đi ra, cau mày.

Buổi tối ở nơi này, Long Thần và Cổ Phách Thiên đều sống chung một chỗ, cùng với hai gã thiên tài của Tử tộc, hai người thiếu niên này đều là Địa Đan cảnh tiểu thành, mà một người trong đó có tên là Cổ Thành là đích tôn của Cổ Phách Thiên, cũng là người trực tiếp đạt được tư cách tham gia nội tộc tuyển chọn, còn một người khác thì có chỗ thua kém hơn một chút, tên là Lưu Quế.

"Ba người các ngươi, nếu xuất hiện nguy hiểm thật sự, phải nhớ là chiếu ứng lẫn nhau, dù sao với khí trời hôm nay, ở trên Kỳ Thiên lộ, sợ rằng thật sự khó hơn lên trời"

Trước khi đi, Cổ Phách Thiên dặn dò.

"Gia gia, ta biết rồi, nếu như Long Thần lão đệ có phiền toái, chúng ta sẽ hỗ trợ"

Ở chỗ này, thực lực Long Thần là nhỏ yếu nhất, Cổ Phách Thiên rõ ràng là muốn hai người bọn họ chiếu cố đến Long Thần, bọn họ tự nhiên đáp ứng.

"Tiểu tử xin cảm ơn mấy vị trước"

Biết hảo ý của bọn hắn, Long Thần vội vàng nói lời tạ ơn.

Dù sao tất cả mọi người đều là bình thủy tương phùng, nhưng Cổ Phách Thiên vẫn chiếu cố Long Thần, Long Thần trong lòng vô cùng cảm kích.

Mặc dù, Cổ Phách Thiên bởi vì liên quan đến đối địch với Sở Thiên Hùng, cho nên mới nhìn Long Thần thuận mắt, nhưng đây cũng là sự trợ giúp, Long Thần vẫn luôn nhớ ở trong lòng.

Phía sau là Liễu Nguyên và Liễu Lam.

Đối với biểu hiện ngày hôm qua của Long Thần, bọn họ cũng không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao chuyện đã phát sinh rồi, Long Thần cũng đã kết thù với Sở Thiên Hùng, nếu như Long Thần không vượt qua nội tộc tuyển chọn, trở về Thanh tộc, vậy thì nhất định là xong đời.

Hoàn hảo chính là, Cổ Phách Thiên khen ngược tựa như vô cùng thưởng thức Long Thần, có hắn trợ giúp, đoán chừng Long Thần còn có một con đường sống.

Liễu Lam hôm nay vẫn như cũ rực rỡ sáng ngời, là một hình ảnh tuyệt đẹp trong cảnh sắc bóng đêm, mắt thấy nội tộc tuyển chọn đã đến lúc, Long Thần nhớ tới chuyện Liễu Lam đã đáp ứng với hắn, nhìn nhìn Liễu Lam xinh đẹp, trong lòng có chút xao động.

"Ngươi đang nhìn cái gì?"

Bị ánh mắt Long Thần nhìn rất rát như vậy, nháy tai Liễu Lam liền nóng lên chút ít.

"Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt chưa? Ta đang suy nghĩ, chính là chuyện ngày đó?”

Long Thần nói chuyện với nàng, những người khác cũng nghe được dĩ nhiên là không hiểu được, cho dù là Liễu Nguyên một thân cũng không giải thích được.

Tại bên trong Linh Hi Kiếm, Linh Hi cũng không biết Long Thần nhắc nhở liên tục là cái chuyện gì, thế nhưng bên cạnh Long Thần hiện giờ đều là cao thủ, nàng cũng không dám lên tiếng hỏi.

Đúng là chết đến nơi rồi, thế nhưng Long Thần kia vẫn còn chưa giác ngộ tử vong, mà đang nghĩ đến chuyện loạn thất bát tao, khiến trong lòng Liễu Lam có chút nổi giận, càng hơn nữa là thất vọng.

"Vọng động, bất kể là kết quả, to gan lớn mật, Long Thần từ lúc nào đã biến thành cái bộ dáng này vậy …"

Nghĩ đến tương lai của hắn, Liễu Lam không khỏi vì hắn mà lo lắng.

Phải biết rằng, nội tộc tuyển chọn lần này, kỳ thật quan hệ rất lớn đến Long Thần, Long Thần thành bại, nói cho cùng đây là chuyện của hắn, cũng chẳng liên quan đến Liễu Nguyên và Liễu Lam.

Đùa giỡn Liễu Lam một phen, lúc này Long Thần mới đi theo những người khác, bước lên cuộc hành trình.

Tại nghị sự đường, Long Thần cùng với mười chín tuyển thủ dự thi đều tụ hợp ở nơi này, dưới sự hướng dẫn của Đông Phương Huyền Tiêu, đi tới dưới chân núi Cửu Ma sơn.

Mà những người khác, hình như là đi theo những thái thượng trưởng lão Thiên Đan cảnh đại thành, trực tiếp lên Kỳ Thiên lộ, tới trước Sinh Tử quật, Linh Vũ gia tộc ở nơi nào cũng có cứ điểm của mình.

Mặc dù Sở Thiên Hùng ở đây, nhưng mà có Cổ Phách Thiên chiếu cố hai người Liễu Nguyên và Liễu Lam, Long Thần cũng yên lòng. Tại chân núi Cửu Ma sơn, trong tầm mắt mờ mờ, hắn ngẩng đầu lên, nhìn ngọn núi cao chót vót đâm thẳng vào thiên không!

"Đây chính là Sinh Tử ma sơn sao?"

Trong lòng Long Thần tràn đầy khiếp sợ, lúc này, mây đen đem Sinh Tử ma sơn hoàn toàn cắt thành hai khúc.

Mây đen trên ngọn núi hoàn toàn không thấy được mây đen bên dưới, khắp nơi đều là cây cối đông nghìn nghịt, mây mù lượn lờ bên trong rừng cây, Long Thần căn bản không thấy được cái gì, trên Sinh Tử ma sơn tựa như một con hung thú cự đại đang ngủ đông, đang há cái miệng âm u cực đại đang đợi chờ bọn họ đi vào.

"Vừa lên Kỳ Thiên lộ, trong lúc sinh tử một đường, các thiếu niên, bắt đầu cuộc hành trình của các ngươi đi thôi"

Tới dưới chân núi Sinh Tử ma sơn, Đông Phương Huyền Tiêu cũng không có nhiều lời, trực tiếp tuyên bố cuộc chiến nội tộc tuyển chọn ở cửa ải thứ nhất, Sinh Tử ma sơn chính thức bắt đầu.

Dưới sự an bài của Đông Phương Huyền Tiêu, đội ngũ của mọi người đều bắt đầu từ những phương hướng khác nhau, không cùng một góc độ tiến vào Sinh Tử ma sơn, an bài như thế, cũng là tránh khỏi bọn họ gặp mặt nhau sớm, chém giết.

Long Thần và Doãn Mộng Dao bị đặt ở phía sau cùng. Đông Phương Huyền Tiêu vừa mới an bài xong hai tên thiếu niên Xích tộc lên núi, liền nhanh chóng dẫn hai người Long Thần đến một cái phương hướng khác.

"Từ nơi này đi lên, chịu khó đi khoảng năm trăm thước, bước kế tiếp, sinh tử là do chính các ngươi khống chế"

Nghe theo chỉ thị của hắn, Long Thần và Doãn Mộng Dao nhìn nhau, sau đó liền cất bước đi lên Sinh Tử ma sơn tối đen như mực.

"Hai tiểu tử Xích tộc mới vừa rồi, hình như là muốn nhắm thẳng vào các ngươi đó"

Khi mà Long Thần và Doãn Mộng Dao cất bước lên đường, thanh âm của Đông Phương Huyền Tiêu vang lên trong tai bọn họ, sau đó là bốn bề hoàn toàn yên tĩnh.

"Xích tộc?" Doãn Mộng Dao sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, sau đó nói: "Đối phó với bọn họ cũng không khó lắm"

Mà Long Thần cũng kỳ quái, hình như Đông Phương Huyền Tiêu là đang chiếu cố bọn họ vậy.

Lúc này, hai người trên đường đi lên Sinh Tử ma sơn đã được một khoảng, bốn phía đều là cây cối sum xuê đen như mực, cành lá đung đưa, cành lá cây cối và cây khô nơi này đều thô to vô cùng, Long Thần thậm chí đã thấy được một ngọn lá cây thô to so với một chiếc thuyền nhỏ.

"Cây cối trên Sinh Tử ma sơn, hẳn là thuộc chủng loại 'ma mộc', thụ mộc thô to cứng rắn, độ cứng căn bản cũng tương đương với cương thiết"

Nhìn ma mộc thô to này, Long Thần chậc chậc lấy làm kỳ quái.

Khắp nơi đều là ma mộc, trên mặt đất đều là rễ cây chồng chéo lên nhau, căn bản là rất khó tìm được một khoảng đất trống làm điểm dừng chân.

Ma mộc là đặc thù tại ma sơn, nhưng mà Long Thần biết. trên ma sơn này còn có một loài vật khác kinh khủng hơn, đó chính là độc thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.