Long Nữ Đế

Chương 36: Chương 36




Ngắm nhìn tấm màn phất phơ lây động trong gió, tâm trạng Ngọc Dao lại càng bình tĩnh lạ thường. Nàng rót một ly trà nóng chậm rãi thưởng thức, hồi sau, thấy Uy Viễn vẫn im lặng đứng đó nhìn nàng. Lúc này, Ngọc Dao rót thêm một ly trà nữa, khách sáo mời chàng: “Trà vừa mới pha, uống cùng đi!”

Uy Viễn bước tới bên nàng, ngồi xuống, quan sát thái độ của nàng chăm chú thêm một lúc, rồi mới hỏi: “Nàng đã biết?”

Ngọc Dao khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn chàng, đáp: “Ta chuyện gì cũng không biết, đang đợi chàng nói cho ta nghe đây.”

Chàng nhíu mày, khẽ thở dài: “Ngọc Dao, có những chuyện vốn không như nàng nghĩ đâu.”

Nàng yên lặng, nâng ly trà nhấp một ngụm, đặt ly trà xuống bàn, nói tiếp: “Vậy bây giờ ta cho chàng cơ hội, giải thích rõ ràng với ta đi!”

Ánh mắt chàng nhìn nàng dịu dàng tĩnh lặng như gương, Ngọc Dao đợi rồi lại đợi, rút cuộc chàng vẫn vậy, vẫn im lặng không giải thích điều gì.

Không hiểu tại sao lúc này nàng lại cảm thấy vô cùng tức giận, càng nhìn khuôn mặt an tĩnh kia, lại càng khiến nàng khó chịu, máu huyết ruột gan dâng lên sôi sục. Vạn lời chất chứa trong lòng muốn hỏi chàng, muốn chất vấn chàng, nhưng bây giờ lại không tài nào thoát ra khỏi miệng.

Nàng day huyệt thái dương, đứng lên, quay lưng đi không muốn cùng chàng đối mặt.

Uy Viễn cũng đứng dậy, bước tới muốn ôm lấy nàng, nhưng sau lại thành khẽ đặt tay lên vai an ủi, chàng nói: “Ta không giỏi dỗ dành nữ nhân. Đợi khi ta xong việc, sẽ nói rõ ràng.”

Ngọc Dao quay người, ngẩng mặt nhìn chàng như chưa từng quen biết, mơ hồ hỏi: “Chàng muốn ta đợi đến khi chàng cùng Hoa thần thành thân xong sao?”, nàng lại cười ánh mắt càng mông lung xa lạ: “Thực ra, ta cũng không quá nặng lòng với chàng đâu, chàng không cần phải giải thích thêm bất kì điều gì nữa. Cứ đi đi, một mình ta vẫn ổn! ”

Tuy sắc mặt chàng vẫn rất điềm tĩnh, nhưng giọng nói đã lạnh như băng: “Nàng không nặng lòng với ta cũng được, chỉ cần ta nặng lòng với nàng là được rồi!”

Nàng ngập ngừng: “ Chàng…”

Uy Viễn cúi mắt, ngắt lời nàng: “Ta sẽ đi, để nàng được nghỉ ngơi. Mai nàng còn có trận đánh quan trọng đúng không?”, hai tay chàng giữ lấy đầu nàng, môi in nhẹ lên trán nàng. Ngọc Dao bị hành động bá đạo đột ngột của chàng làm cho ngây ngẩn, phản ứng chậm đi một nhịp. Chàng có chút buồn cười, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, quay người rời đi.

Trà nguội, câu chuyện dở dang. Khuất mắc trong lòng nàng vẫn chưa được gỡ bỏ.

Trông theo bóng lưng của chàng, nàng đã rất muốn hỏi, chàng thực sự sẽ thành thân cùng với Yên Tử La sao? Chỉ là, khi đó Ngọc Dao lại vô cùng e ngại, sợ rằng bóng lưng vẫn luôn hiên ngang ấy, sẽ khựng lại bối rối thừa nhận, khiến lòng nàng càng thêm tan vỡ...

***

Có đôi khi, đám tiểu tiên trông coi Vườn Thượng Uyển ở Nhất Thiện Thiên nhàn rỗi không có việc gì làm, sẽ thường cùng nhau tụm lại bàn tán tin đồn lớn nhỏ tiêu khiển giết thời gian. Mà dạo này, tin tức lớn nhất trong giới thần tiên, còn không phải là cái tin hôn lễ sắp sửa diễn ra của Thượng Thần Uy Viễn và Hoa Thần Yên Tử La hay sao.

Có tin đồn, sở dĩ Thượng Thần Uy Viễn nổi tiếng vạn năm thanh tịnh vô vi, lại đột ngột công bố với tứ hải bát hoang kết mối lương duyên cùng Hoa Thần Yên Tử La, nguyên nhân nghe đâu chính là do bị Hoa Thần ép buộc! Nghe thì có vẻ phi lý, nhưng tin đồn trên vốn có cơ sở bắt nguồn từ chuyện Phượng My Đế Cơ - con gái nuôi của Thượng Thần Uy Viễn, vô tình bị nhiễm phải khí độc ở Điển Ngục Ti, không may lâm vào hôn mê, nay cần có cỏ Lưu Tinh trân quý trong tay Hoa Thần, để bào chế thuốc dẫn, mới có thể khiến nàng ấy sớm ngày tỉnh lại. Từ đó có thể hiểu, nhất định là do Hoa Thần mượn lòng từ bi của Thượng Thần đối với Phượng My Đế Cơ, nhân cơ hội này, đặt ra yêu cầu Thượng Thần thú nàng ta. Nếu đúng thế thật, thì Hoa Thần cũng quá là vô liêm sĩ rồi!

Yên Tử La vừa từ Dao Trì ngắm hoa sen mới nở trở về, đi ngang qua vườn Thượng Uyển, nghe được câu chuyện của đám tiểu tiên, liền giận tím cả ruột gan. Trong đầu Hoa Thần lúc đó, quả thực chỉ muốn xông vào điểm mặt từng người, chửi cho một trận đến hả hê bụng dạ, nhưng vì gìn giữ phong phạm tôn quý tạo dựng biết bao nhiêu năm qua, nên nàng ta đành ức chế nhẫn nhịn, phất tay áo hậm hực bỏ đi.

Về đến Hoa Cung, Yên Tử La cuối cùng cũng có thể tự nhiên bộc phát cơn thịnh nộ. Nàng ta nhìn đám tiểu tiên tỳ hầu hạ trong cung, lòng bỗng khó chịu nhớ đến đám tiểu tiên ở Vườn Thượng Uyển, Yên Tử La bèn giận cá chém thớt, lôi bọn họ ra gây khó gây dễ. Cho đến khi, tiên tỳ của Hằng Nga tiên tử dâng lên tấm thiếp mời đến Cung Quảng Hằng thưởng trà và chơi cầm tỳ bà, Yên Tử La mới tạm gác cơn giận, sửa soạn xiêm y đẹp đẽ, gọi mây lành rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.