Long Phù

Chương 208: Chương 208: Chiêu binh mãi mã (2)




- Lưu Vũ, ngươi mang mấy vị khách nhân này xuống dưới chiêu đãi, ta có việc tâm sự riêng với Hàn Lộ cô nương.

Cổ Trần Sa phất tay.

- Mấy vị, mời, ta đã chuẩn bị yến hội xong rồi.

Lưu Vũ nhìn người đứng phía sau Ngọc Hàn Lộ nói.

Người đứng phía sau Ngọc Hàn Lộ đều là thành viên vương thất, bất quá đều lấy nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhìn sắc mặt của nàng mà làm.

- Các ngươi đi đi, ta cũng phải cùng Vương gia trao đôi một chút.

Ngọc Hàn Lộ cũng lên tiếng, những người này mới động, đi theo Lưu Vũ tham gia yến hội.

Cổ Trần Sa nhìn ở trong mắt, biết Ngọc Hàn Lộ ở Bảo Ngọc Quốc có địa vị rất cao.

- Vương gia, xem ra thủ đoạn của ngươi vượt xa ta tưởng tượng, Vũ Vân rõ ràng triệt để quy thuận ngươi, đối với ngươi khăng khăng một mực, ta biết tính cách của Vũ Vân kiên cường, cũng không phục người, ngươi có thể được nàng tín nhiệm, khẳng định có chỗ bất phàm.

Ngọc Hàn Lộ nhìn bốn phía:

- Còn có phủ đệ này, tuy là Huyền Vũ Xuất Hải Cục, nhưng ở trong đó, ta rõ ràng cảm thấy thể xác và tinh thần giãn ra, khí tức hùng hậu, tựa hồ trong mắt trận có pháp bảo tuyệt thế trấn áp, ở đây đã sắp vượt qua cách cục trong vương cung của Bảo Ngọc Quốc, những thị vệ và tùy tùng kia của ta có mấy ngàn người, tuy phòng ốc ở phường thị cao lớn rộng rãi, nhưng mọi việc không tiện, tu luyện cũng không thanh tĩnh, hi vọng Vương gia có thể cho một khu vực trong thành, để chúng ta ở lại, ta thấy thành bảo của Vương gia lớn thì lớn, nhưng khắp nơi không không đãng đãng, khuyết thiếu nhân khí. Thành trì này tính toán đâu ra đấy, có thể ở mấy vạn người, an trí mấy ngàn người của ta không tính là gì.

- Cái này không có vấn đề.

Cổ Trần Sa nói:

- Sau đó ta sẽ an bài, cho các ngươi một khu vực, bất quá các ngươi phải đối ngoại tuyên bố thần phục, còn các ngươi ăn ngủ, chi tiêu đều là ta ra, như thế nào?

- Ngươi là muốn ta triệt để quy thuận?

Tựa hồ Ngọc Hàn Lộ cũng ngờ tới Cổ Trần Sa sẽ ra yêu cầu này.

- Là làm cho bên ngoài xem mà thôi.

Cổ Trần Sa nói:

- Đương nhiên, ta cũng muốn các ngươi triệt để quy thuận ta, nhưng người có chí riêng, không thể cưỡng cầu, ngươi muốn vào thành trì của ta, ta nghĩ cũng không phải chỉ vì luyện võ thuận tiện, mà là trong Bảo Ngọc Quốc xảy ra vấn đề, ngươi cũng không ép được, vì vậy đến chỗ ta trốn một thời gian.

- Xem ra cái gì cũng không không thể gạt được ngươi? Có phải Vũ Vân nói cho ngươi hay không?

Ngọc Hàn Lộ hỏi.

- Long Vũ Vân không nói việc này, bất quá dùng đầu cũng có thể suy đoán được, trong triều Bảo Ngọc Quốc chia làm hai phái chiêu an và đối kháng, ngươi chủ trương chiêu an, mà thái tử của Bảo Ngọc Quốc chủ trương đối kháng, nếu ngươi chiếm thượng phong, việc chiêu an này cũng không tới phiên ta, sớm đã bị hoàng tử khác làm.

Cổ Trần Sa căn bản không cần tình báo gì, có thể phân tích ra rõ ràng:

- Vốn ngươi còn khống chế được cục diện, nhưng gần đây bên thái tử đảng hẳn đã nhận được cường lực gì viện trợ, mới bức bách ngươi rời đi.

- Đúng vậy, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, gần đây có Đông Hoang Tiên Nhân đến, ủng hộ thái tử, ta cũng không có biện pháp. Chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn.

Ngọc Hàn Lộ ăn ngay nói thật.

- Tiên Nhân trong truyền thuyết cũng tới quản sự tình trong trần thế, còn đối kháng triều đình?

Cổ Trần Sa nhíu mày:

- Trước mắt phụ hoàng trấn áp Man tộc Tà Thần, bọn hắn chẳng những không đến giúp, khoanh tay đứng nhìn thì thôi, lại còn ngang ngược phá hư, rốt cuộc là tiên đạo hay là ma đạo?

- Bọn họ đều là tông môn tiên đạo cao cao tại thượng, xem hồng trần chúng ta như con sâu cái kiến, không dựa theo ý nghĩ của bọn hắn làm việc, sẽ nói chúng ta là ma, thuận theo bọn hắn, mới là chính đạo, trong mắt bọn họ, Thiên Phù Đại Đế mới là đại ma đầu nghịch thiên phản đạo nhất.

Ngọc Hàn Lộ nói ra lời thật:

- Trước thời đại Thiên Phù, những môn phái tiên đạo kia ở các quốc gia tuyển nhận đệ tử, mở phân đà, đảo loạn pháp chế, triều đình không có thực quyền, mà do những tiên trưởng kia định đoạt, hiện tại bất đồng, thời đại Thiên Phù tiêu diệt bọn hắn, tôn vương pháp, hưng lễ giáo, khiến cho bọn hắn không còn lực khống chế ở hồng trần. Bọn hắn tự nhiên cho rằng là đại nghịch bất đạo, nếu không có phàm nhân ngu muội nhỏ yếu, làm sao tô điểm ra tiên đạo to lớn cao ngạo?

- Nói hay lắm.

Cổ Trần Sa vỗ tay:

- Thế nhân đều nói tiên đạo tốt, nhưng thật ra là bởi vì phàm nhân ngu muội cực khổ, khi phàm nhân thoát ly những thứ này, tiên đạo sẽ không còn gì đáng giá khoe khoang.

- Hiện tại Thiên Phù Đại Đế làm là khai dân trí, phá dị đoan, tự nhiên uy hiếp rất lớn với tiên đạo, đồng thời cũng là địch nhân của ma đạo, có thể nói bị chính tà không dung.

Ngọc Hàn Lộ nói:

- Ta cực kỳ nhận đồng chính sách của Đại Đế, đây cũng là nguyên nhân ta ra sức chủ trương chiêu an.

- Những sự tình kia sau này hãy nói, điều kiện của ta ngươi có đáp ứng không?

Cổ Trần Sa hỏi.

- Có thể, bất quá ăn ngủ thì không cần. Hết thảy tự chúng ta an bài, mặt khác chúng ta còn trả lệ phí. Người của ta có thể gia nhập biên chế quân đội của vương phủ, bản thân ta cũng có thể trở thành khách khanh của vương phủ, như thế nào?

Điều kiện của Ngọc Hàn Lộ rất thoải mái.

- Thành giao.

Cổ Trần Sa đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.