Long Phù

Chương 126: Chương 126: Lấy giỏ trúc mà múc nước (2)




- Vâng!

Thạch Trung Thiết phảng phất như khôi lỗi, trung thực thi hành mệnh lệnh.

- Tam ca, ta đi rồi, Đào Huyện do ngươi đến trấn thủ.

Cổ Trần Sa dẫn binh mã dưới trướng, muốn rời khỏi Đào Huyện.

Bốn phía bị vây chật như nêm cối, nhưng tướng lãnh kia trông thấy hắn dẫn người đi tới, không khỏi nhìn Cổ Phạm Sa, ngăn trở hay không ngăn trở đây.

Cổ Phạm Sa nhíu mày, nghĩ nghĩ:

- Lão Thập Cửu, nếu ngươi tham công liều lĩnh, chậm trễ chiến cơ, thì dù trước đó lập công lao lại lớn, cũng có thể xoá sạch.

- Tam ca, ta hiểu.

Cổ Trần Sa gật đầu.

Cổ Phạm Sa khoát khoát tay.

Binh sĩ vây quanh nhượng ra một con đường, để cho người của Cổ Trần Sa thông qua, sau đó lao nhanh về phía Trà Huyện.

- Tam gia, vì sao để hắn đi dễ dàng như vậy?

Bên cạnh, một tướng lãnh tâm phúc hỏi:

- Dù thế nào cũng phải đoạt 300 bộ Giác Giao Khải kia tới.

- Đó là lễ vật Cự Thạch Hầu dùng để lôi kéo lão Thập Cửu, minh đoạt sẽ bị chỉ trích, huống hồ đồ vật của Cự Thạch Hầu cũng không dễ đoạt như vậy.

Cổ Phạm Sa nhìn đám người rời đi:

- Vừa rồi ta cố ý ức hiếp, là muốn xem át chủ bài của lão Thập Cửu, có dám chống đối lại ta hay không, hắn giết bốn lão ma, lại công phá Đào Huyện, tuyệt đối là có cường viện, nhưng hắn vẫn cố ý yếu thế, nội tâm lại không khiếp đảm, để cho ta cảm giác rất có lực lượng, ta mới thả hắn rời đi.

- Điện hạ, ta đã tìm tòi bốn phía, nhưng không phát hiện có tài vật, chỉ có rất nhiều đao kiếm giáp da, là binh sĩ Man tộc lưu lại.

Lúc này, Tướng Quân phụng lệnh sưu tầm bảo tàng chạy đến.

- Điện hạ, chúng ta phát hiện bảo khố dưới mặt đất, nhưng trống trơn, tựa hồ đã bị dọn sạch.

Lại có người đến báo.

- Cái gì?

Cổ Phạm Sa kinh hãi:

- Ta để lão Thập Cửu đi dễ dàng như vậy, là vì bảo khố ở đây, sớm đã có tình báo, đại quân Man tộc truyền tống rất nhiều vật tư chứa đựng ở chỗ này, lão Thập Cửu không có mang đi bất kỳ vật gì, hai ngày này bên ta giám thị rất chặt, hắn không thể nào mang theo nhiều vật tư như vậy, vì sao hiện tại lại không còn?

- Điện hạ, đúng là không có.

Sắc mặt của mấy thuộc hạ cũng rất khó coi, vốn bọn hắn cũng muốn phát tài, đáng tiếc ở đây quá sạch sẽ.

- Tài phú ở đây chí ít cũng mấy ngàn vạn, còn có rất nhiều bảo bối quý hiếm ngay cả tiền cũng không mua được, lại vô duyên vô cớ biến mất?

Sắc mặt của Cổ Phạm Sa tái nhợt:

- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi xác định lão Thập Cửu không có đại quy mô di chuyển tài vật?

- Tam gia, ta xác định.

Có một tướng lãnh quỳ xuống:

- Khắp nơi đều là thám tử của chúng ta, khoản tài phú này không có đội ngũ ngàn người, là căn bản không cách nào vận chuyển, hiện tại nhân thủ của hắn còn không đủ a, số tài phú kia chứa ở trong hơn một ngàn cái rương lớn, từng cái đều cần năm sáu người mới khiêng nổi, thậm chí còn cần xe vận chuyển. Ở đây không có dấu vết bánh xe, cho nên Thập Cửu điện hạ là không thể nào nhúng chàm được.

- Việc này quá cổ quái, chẳng lẽ Man tộc ở thời điểm lui lại đã mang đi? Không có khả năng, Truyền Tống Môn kia là truyền tống đơn hướng.

Cổ Phạm Sa đi qua đi lại.

- Còn nữa, Thần Sứ, Nguyên Soái kia chạy đi đâu? Chẳng lẽ đều ở trong bạo tạc bỏ mình? Thật nhiều nghi hoặc, trên người lão Thập Cửu có cổ quái rất lớn.

- Tam gia, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?

Mấy tướng lãnh quay xung quanh, chờ đợi mệnh lệnh.

- Phái người nhìn chằm chằm lão Thập Cửu, hắn thống khoái rời đi như vậy, khẳng định có cổ quái.

Sát khí của Cổ Phạm Sa để cho người sợ:

- Khoản tài phú này không thể rơi vào trong tay bất luận kẻ nào, có khoản tài phú này, ta có thể làm rất nhiều chuyện.

Lúc này trong sơn lâm, đội ngũ của Cổ Trần Sa đang nghỉ ngơi, bọn hắn cũng không có đi Trà Huyện, mà quay đầu lên núi nghỉ ngơi và hồi phục.

- Thập Cửu gia, chúng ta không nghe mệnh lệnh của Tam điện hạ?

Thạch Trung Thiết hỏi thăm.

- Lão Tam muốn chỉ huy ta, không có dễ dàng như vậy.

Cổ Trần Sa cố ý nói xong, hắn biết Cự Thạch Hầu và Tam hoàng tử tranh đấu nhiều năm, ở trước mặt Thạch Trung Thiết biểu hiện cường ngạnh chút ít, sẽ càng dễ đạt được Cự Thạch Hầu ủng hộ:

- Lão Tam vội vã chạy đến, là muốn đạt được tài phú mà Man tộc lưu lại, đáng tiếc lấy giỏ trúc múc nước mà thôi.

Thạch Trung Thiết cũng rất nghi hoặc, hắn không thấy Cổ Trần Sa lấy được tài phú gì, nhưng hắn là người thông minh, sẽ không đi hỏi thăm bí mật, chỉ cần chi tiết bẩm báo cho Cự Thạch Hầu, như vậy là đủ.

- Thập Cửu gia, kế tiếp chúng ta làm như thế nào?

- Rất đơn giản, ghi tấu chương, nói ta phá vỡ Đào Huyện, giết địch mấy ngàn, chém giết Nguyên Soái Man tộc, đưa thi thể Nguyên Soái Man tộc lên, bằng điểm này, ta đã đạt được công lao lớn. Lão Tam muốn tranh công, ta xem hắn tranh như thế nào.

Cổ Trần Sa mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.