Long Phù

Chương 123: Chương 123: Thu vét tài phú (1)




- Những thanh niên dưới trướng của ta, quả nhiên không thể so sánh với tinh nhuệ của Cự Thạch Hầu.

Cổ Trần Sa ở trong chiến đấu, thuận tiện cũng nhìn tình huống quân đội, 243 người rất hung hãn, nhưng tốc độ giết chóc lại kém xa người của Thạch Trung Thiết.

Quân đội của Thạch Trung Thiết không có mặc Giác Giao Khải, mà chỉ là Chiến Mãng Giáp bình thường.

Khôi giáp của quân đội Đại Vĩnh Vương Triều tiêu chuẩn là khôi giáp bình thường, khôi giáp tinh chế, Linh Xà Giáp, Chiến Mãng Giáp. Mỗi cái lại phân thượng trung hạ tam đẳng. Nha dịch, thuế lại chỉ mặc khôi giáp bình thường, nhưng cũng là dùng da và thiết đặc chế, phòng hộ kiên cố, có thể chống đỡ đao kiếm.

Khôi giáp tinh chế là người Lục Phiến Môn mặc, ở dân gian tập nã đạo phỉ, làm chút chuyện nguy hiểm.

Mà Linh Xà Giáp thì của võ quan.

Chiến Mãng Giáp dành cho Tướng Quân, hoặc dũng sĩ tinh nhuệ chân chính, giết địch lập công, có chiến tích khổng lồ mới được ban thưởng.

Trước mắt, bộ đội của Thạch Trung Thiết đều có Chiến Mãng Giáp, đại biểu mỗi chiến sĩ ít nhất đều đã giết trên trăm Man tộc.

Về phần thị vệ của các thế gia thì mặc khôi giáp đủ loại kiểu dáng, kia là tự mình nghiên cứu chế tạo, không thể lượng sản, nên không cần tính.

Ở trước kia, thế gia cất giấu cung nỏ khôi giáp, đó là tội lớn mưu phản, bị tru di cửu tộc, nhưng tới thời Thiên Phù lại giải trừ cấm lệnh, mặc cho hào phú quý tộc có vũ khí, chỉ là không thể ẩu đả giết người. Người bình thường ra đường, cũng có thể đeo đao kiếm. Việc này được vô số người ủng hộ, nhưng cũng thể hiện ra Thiên Phù Đại Đế có lòng tin nắm giữ hết thảy.

Cảnh giới quá cao, sẽ không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, không sợ hào phú quý tộc ngươi có vũ khí nhiều hơn nữa, cường đại hơn nữa, chỉ cần dám tạo phản, trở tay là có thể diệt.

Chiến Mãng Giáp giá trị khổng lồ, hạ đẳng cũng có thể đổi một thôn trang. Nhưng vẫn không thể so sánh với Giác Giao Khải.

Giác Giao Khải là tiến bộ vượt thời đại, đánh dấu trang bị của quân đội bay vọt.

Nhưng trận pháp của bộ đội Thạch Trung Thiết rất kỳ diệu, năm ba người tổ thành tiểu trận, tiểu trận lại gắn kết đại trận, quân đội thành chỉnh thể, thỉnh thoảng hóa thành châm, hung hăng đâm vào, đục thủng trận thế phòng ngự của Man binh, thỉnh thoảng lại hóa thành hình quạt răng cưa, lăn lộn đi tới, thu hoạch tánh mạng.

Trong Man binh cũng có người tài ba, lớn tiếng hô quát, tổ chức phòng ngự, thuẫn binh, giáo binh, cung tiễn thủ, kỵ binh, tầng tầng lớp lớp, nhưng vừa mới bố trí ra trận hình, Thạch Trung Thiết đã ra lệnh, trận hình tách ra, lại biến thành chiến trận hình quạt, lưỡi hái… thu hoạch.

Như vậy qua lại xen kẽ mấy lần, Man binh thủy chung không tổ chức nổi quân trận, từng người tự chiến, lẫn nhau va chạm, thậm chí giẫm đạp, quân lính tan rã.

Mà quân đội 243 người của Cổ Trần Sa, lại không có loại năng lực này, tụ tập thành một đoàn, chỉ bằng thể lực giết địch, đối với chiến trường không có nắm chắc rõ ràng. Bọn họ cũng học tập qua binh pháp, huấn luyện qua chiến trận, đáng tiếc vận dụng được lại là chuyện khác. Này nhất định phải trải qua trăm ngàn lần chiến trường chém giết mới có thể làm được.

Từng người tự chiến giết địch như vậy, hiệu suất thấp không nói, còn tiêu hao thể lực, dần dần có vài người trẻ tuổi thể lực theo không kịp, nếu không có Giác Giao Khải bảo vệ, sợ rằng đã tổn thất một nửa.

- Kinh nghiệm chưa đủ.

Cổ Trần Sa liên tục lắc đầu, đội ngũ như vậy, cho dù có Giác Giao Khải, nếu gặp gỡ hơn vạn đại quân Man tộc vây công, cũng sẽ thể lực hao hết, bị bắt, cuối cùng tử vong.

Nghĩa Minh không có xuất thủ, mà đi theo phía sau Cổ Trần Sa, hắn là lá bài tẩy lớn nhất, chỉ chờ cao thủ xuất hiện.

Binh mã Man tộc trước mắt đã bối rối, tuy nhân số nhiều, nhưng thiếu hụt cao thủ chân chính, chính là thời điểm bắt tới luyện binh tốt nhất.

Rống!

Man binh bại lui, không có chút khí thế nào, đúng lúc này, đột nhiên từ trong Man binh giết ra một cây Phương Thiên Họa Kích, cuốn lên bão táp, nhắm ngay Cổ Trần Sa.

Sau lưng Phương Thiên Họa Kích là một bóng dáng cao lớn như ma thần.

Nguyên Soái Man tộc lại không có bị nổ chết.

Cổ Trần Sa sớm có dự liệu, Hàng Ma Chi Nhận biến hóa không chừng, đón đở công kích.

Đương!

Trên kích truyền tới lực lượng mạnh mẽ bá đạo, hiện ra hình đinh ốc thẩm thấu vào thân thể của hắn, phá hư kinh mạch, cổ ám kình này quả thực là diệu đến đỉnh phong.

- Nhật Nguyệt chi biến, tan rã băng tuyết.

Cổ Trần Sa liên tiếp lui về phía sau, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, thật không dễ dàng gì mới tiêu trừ ám kình, không có bị thương hộc máu.

Bởi vậy có thể thấy được, võ công của hắn tiến bộ hơn ngày đó rất nhiều.

Khi hắn lui về phía sau, đại kích kia nhô lên cao, lại một kích đánh xuống, kình khí thành lưới, tràn ngập bốn phía, căn bản không cho hắn có bất kỳ cơ hội thở dốc. Nguyên Soái Man tộc dù sao cũng là Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt, coi như Cổ Trần Sa lại lợi hại, cũng chỉ là Phàm cảnh Tông Sư, rất khó ngăn cản.

- Nghĩa Minh.

Cổ Trần Sa ra lệnh.

Nghĩa Minh động thủ, thậm chí không gọi động thủ, trống rỗng xuất hiện mấy đạo tiên thiên cương khí, biến thành dây thừng, cuốn đại kích lên, sau đó quấn về phía Nguyên Soái Man tộc.

Trong nháy mắt, thân thể của Nguyên Soái Man tộc cứng ngắc, hoàn toàn bị tiên thiên cương khí khống chế.

Nếu là tiên thiên cương khí của Đạo cảnh lục biến, chỉ có thể phát không thể thu, Nguyên Soái Man tộc còn có thể tránh né, nhưng cương khí thất biến lại cương nhu hài hòa, thu phóng tự nhiên, biến hóa vô tận, nhanh như chớp, hắn nơi nào là đối thủ.

Một người là tam biến, một người là thất biến, xê xích thật quá lớn, một chiêu bị bắt là lẽ đương nhiên.

Nguyên Soái Man tộc rống giận, còn muốn giãy dụa, lại bị Cổ Trần Sa đâm thủng hai mắt, mũi kiếm tiến vào não bộ, phá hư đại não, nhanh chóng giết chết.

Chỉ đơn giản như vậy.

Đồng Bì Thiết Cốt cũng có nhược điểm, ánh mắt là sơ hở rõ ràng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.