Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 81: Chương 81: Tống huyên thua kiện




Giang Hạ kéo ghế ngồi xuống: “Còn có thể có lý do gì, cô ta phủ nhận sự thật đã chèn ép studio và lấy trộm thiết kế của chúng ta chứ sao.”

Nghe vậy, Tống Vy cười nói: “Cô ta vẫn giảo biện như trước.”

“Đúng vậy.” Giang Hạ gật đầu tán thành: “Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.”

Tống Vy chậm rãi uống một hớp nước: “Để phía Tòa án gửi lại giấy triệu tập cho cô ta.”

“Còn gửi nữa à?” Giang Hạ ngắn người: “Ngộ nhỡ cô ta lại trả lại thì làm thế nào?”

“Cậu ngốc hả.” Tống Vy dí trán cô một cái: “Trả lại thì cứ tiếp tục gửi, nếu Tống Huyền từ chối nhận ba lần thì bên Tòa án sẽ cưỡng chế mở phiên toà, nếu như cô ta không xuắt hiện, phía Tòa án sẽ trực tiếp tuyên chúng ta thắng kiện.” “Còn có thủ tục như vậy à?” Giang Hạ hơi kinh ngạc.

Nhưng cô ta lại nhanh chóng vẻ mặt hưng phấn xoa xoa bàn tay: “Để tớ liên hệ với bên Tòa án.”

Nói xong, cô ta đứng dậy đi đến sau bàn làm việc, cầm điện thoại cá nhân bắt đầu gọi điện thoại.

Sau khi gọi điện thoại xong, Giang Hạ làm động tác OK với Tống Vy.

Tống Vy cười cười, liếc nhìn điện thoại: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

“Được, ăn lẫu đi, lâu rồi không ăn.” Giang Hạ vừa nói vừa lấy túi xách treo trên giá xuống.

Tống Vy không nói gì.

Thế là hai người mang theo hai đứa bé cười cười nói nói đi đến cửa hàng lẫu gần đó.

Hai ngày sau, giống như Tống Vy đã nói, Tống Huyền đã lần thứ ba từ chối giấy triệu tập do Tòa án gửi đến, khiêu khích nghiêm trọng uy nghiêm của Tòa án nên phía Tòa án vẫn cưỡng chế mở phiên toà.

Dù Tống Huyền đã xuất hiện, nhưng kết quả vẫn thua kiện. Bởi vì Giang Hạ đã đưa ra được chứng cứ cô ta lấy trộm thiết kế, cũng như chèn ép phòng làm việc của cô.

Kết quả Tống Huyền bị Tòa án tuyên hủy bỏ tất cả quần áo mới gần đây của cửa hàng bán lẻ, tất cả lợi nhuận thu được cũng phải chuyển giao cho Giang Hạ, và đền bù một phần phí bản quyền thiết kế.

Tóm lại, lần này Tống Huyền gần như táng gia bại sản.

Giang Hạ cười trên nỗi đau của người khác gọi điện thoại cho Tống Vy: “Vy Vy, cậu không nhìn thấy bản mặt Tống Huyền khi thẩm phán tuyên án, ha ha ha tớ cười chết mắt.”

Tống Vy bật cười lắc đầu: “Được rồi được rồi, khi nào tiền bồi thường của Tống Huyền được gửi tới?”

“Tòa án ấn định trong ba ngày, nếu trong ba ngày mà cô ta không gửi tới thì bồi thường tăng thêm mười phần trăm.” Giang Hạ thu lại hưng phần trả lời.

Tống Vy ử một tiếng: “Đúng lúc, có số tiền đó, chúng ta gần như có thể thành lập nhà máy may mặc của mình, phải phiền cậu chọn địa điểm rồi, Hạ.”

“Yên tâm đi.” Giang Hạ vỗ ngực một cái, biểu thị không có vấn đề.

“Nhà thiết kế Tống.” Lúc này, đột ngột có tiếng gõ cửa văn phòng.

Tống Vy ngẩng đầu nhìn lên, là trợ lý Trình Hiệp: “Có chuyện gì không?”

“Tổng giám đốc bảo cô đi lên một chuyền.” Trợ lý mỉm cười trả lời.

Tống Vy mở to mắt: “Tổng giám đốc Đường?”

“Đúng thế.”

“Tốt, tôi đi ngay, cảm ơn.”

Trợ lý xua tay, biểu thị không cần cám ơn, sau đó quay người rời đi.

Tống Vy lại đặt di động bên tai: “Hạ, tớ có việc đi trước không nghe cậu nói nữa, chọn xong vị trí thì báo cho tớ một tiếng, tớ cũng đi qua nhìn một chút.”

“Nhắt định rồi.” Giang Hạ đáp lại.

Nói xong, Tống Vy đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, đi lên tầng cao nhất.

Đi tới ngoài cửa phòng Tổng giám đốc, Tống Vy giơ tay lên, vừa định gõ cửa, bỗng nhiên nghe trong cánh cửa khép hờ truyền đến tiếng nói chuyện: “Hạo Tuần, anh hãy giúp em một chút, hiện tại em thật rất thiếu tiền.”

Là Tống Huyền!

Tống Vy thả tay xuống, đang đắn đo nên tạm thời tránh một chút hay không thì âm thanh của Đường Hạo Tuần vang lên: “Cần bao nhiêu?”

“Sáu mươi tỷ!” Tống Huyền vội nói ra một con số.

Tống Vy nhíu mày.

Sáu mươi tỷ này không phải là mức bồi thường của cô ta sao.

“Được, lát tôi sẽ bảo Trình Hiệp chuyển cho cô.” Đường Hạo Tuần lạnh lùng đồng ý.

Còn không đợi Tống Huyền nói lời cảm ơn, môi mỏng của anh lại khẽ mở, nói: “Đây là lần cuối cùng.”

“Anh có ý gì?” Tống Huyền vẻ mặt cứng đờ, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác bắt an.

Tống Vy cũng có chút hiếu ký, áp gần tai lại khe cửa.

Trong văn phòng, Đường Hạo Tuần đặt bút xuống, cuối cùng nhìn thẳng về phía Tống Huyền: “Lần cuối cùng thu thập cục diện rối rắm thay cô, sau này tự cô gây họa, tự mình giải quyết, tôi sẽ không giúp nữa.”

“Tại sao?” Tống Huyền gấp.

Anh không giúp cô ta nữa thì người khác sẽ nghĩ cô ta bị anh chán ghét mà vứt bỏ.

Đến lúc đó, những kẻ trước kia nịnh bợ cô ta, a dua với cô ta đều sẽ rời xa cô ta, thậm chí những người mà cô ta từng đắc tội đều sẽ tới trả thù cô ta.

Nghĩ vậy, Tống Huyền cảm thấy hoảng hốt, tiến lên một bước, xiết chặt lòng bàn tay nói: “Hạo Tuần, anh không thể như vậy, năm năm trước anh đã từng nói, sẽ cho em tất cả những gì em muốn, bây giờ, anh…”

Đường Hạo Tuấn dựa vào ghé, lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Tôi đã từng nói như vậy, đó là vì cô đã từng cứu tôi, nhưng ân tình lớn hơn nữa cũng có còn một ngày kết thúc, mà gần đây, mỗi chuyện cô làm đều giãm lên ranh giới cuối cùng của tôi, tôi đã không thể nhịn cô được nữa, cô hiểu chưa?”

“Em…” Tống Huyền giật giật khóe miệng, không thốt nên lời.

Ngoài cửa, Tống Vy hoài nghỉ nhíu hàng lông mày thanh tú.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe thấy Đường Hạo Tuần nói năm năm trước Tống Huyền đã cứu được anh.

Rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?

Cô còn đang suy nghĩ thì âm thanh của Đường Hạo Tuần lại truyền ra: “Được rồi, tôi hi vọng sau này cô hãy an phận một chút, ra ngoài đi.”

Tống Huyền cụp mi mắt, che đi sự không cam lòng trong đáy mắt, bất đắc dĩ đi tới cửa.

Sau khi ra ngoài, nhìn thấy Tống Vy đang đứng ngoài cửa vẻ mặt trầm tư, cô ta giật nảy mình, tức giận quát mắng: “Cô muốn chết à?”

Tống Vy lấy lại tinh thần, cười nhạt một tiếng: “Chủ nhiệm Tống, đã lâu không gặp.”

Tống Huyền hừ lạnh, giọng điệu quái gở: “Tôi cũng đã bị sa thải rồi mà cô còn gọi tôi là chủ nhiệm Tống, cô đang cố ý giễu cọt tôi sao?”

Người đàn bà của đại phòng nhà họ Đường vừa ngu xuẫn vừa quá vô dụng.

Với thân phận vợ bác cả của Hạo Tuần, mà vẫn không thể đuổi được đồ đê tiện Tống Vy này, thật là tức chết cô ta mà.

“Không hè, tôi chỉ là gọi theo thói quen mà thôi, chủ nhiệm Tống tự suy nghĩ nhiều rồi.” Tống Vy khoanh tay.

“Cô cho rằng tôi sẽ tin chuyện ma quỷ của cô sao?” Tống Huyền cười lạnh giật giật khóe miệng, sau đó híp mắt hỏi: “Tôi hỏi cô, cô đứng ở đây bao lâu rồi?”

Tống Huyền khoanh tay: “Nếu cô dám nói ra những lời đó, thì tôi dám làm như thế, đừng quên, nếu ba muốn mang đứa em bệnh tật của cô về, thì cô và mẹ cô cộng lại cũng không thắng được.”

Nói xong, cô ta đắc ý liếc nhìn Tống Vy, dùng bả vai huých Tống Vy, lắc mông đi về phía thang máy.

Tống Vy nhếch môi đỏ, ánh mắt u ám nhìn về phía Tống Huyền rời đi, thầm cảm thấy giận dữ.

Sau một lúc lâu, cô hít sâu một hơi bình tĩnh lại, vỗ vỗ gương mặt, điều chỉnh tốt cảm xúc, lúc này mới gõ cửa phòng Tổng giám đốc: “Tổng giám đốc Đường.”

“Vào đi.” Âm thanh lạnh lùng của Đường Hạo Tuần từ bên trong rành mạch truyền ra.

Tống Vy đầy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Đường, tìm tôi có chuyện gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.