Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 176: Chương 176: Anh luyến tiếc em




Phó Chân Chân lắc đầu, rơi lệ lần nữa, "Không phải! Tháng này anh ấy đã đi Vân Nam ba lần, chúng tôi cứ nghĩ là anh ấy đi công tác, không ngờ, trong tháng này, anh ấy lại bàn giao tất cả mọi chuyện, cổ phần công ty chuyển cho tôi và Điền Giản, tất cả công trình toàn quyền giao cho Điền Giản, cả tiền gửi ngân hàng cũng đổi thành tên của ba mẹ tôi, không quan tâm tôi, không cần ba mẹ, không cần anh em đã cùng anh ấy gây dựng sự nghiệp, chỉ vì chị, bởi vì chị muốn đi Vân Nam, nên anh ấy chỉ một mình đi Vân Nam! Tất cả chúng tôi cũng không bằng chị đúng không?"

Diệp Thanh Hòa cảm thấy kỳ quái, nếu như nói Phó Chân Ngôn chỉ vì cô mà đi Vân Nam, hoàn toàn không có cơ sở, cô tự hỏi hành động và lời nói của mình cũng coi như nghiêm cẩn, không ở trước mặt Phó Chân Ngôn làm ra hành động gì, càng không có tiết lộ nửa phần tâm sự của mình, vậy anh làm như vậy, chẳng lẽ là anh hiểu nội tâm cô đang suy nghĩ cái gì? Hay là, anh đi Vân Nam là có mục đích khác mà không liên quan đến mình?

Trong lòng nghi ngờ nặng nề, nhưng lại không thể không trấn an Phó Chân Chân, "Chân Chân, bây giờ tôi cũng giống như cô, tình huống thế nào cũng không biết, tôi chỉ có thể đồng ý với cô, nếu như có tin tức của anh trai cô, nhất định sẽ thông báo cho cô đầu tiên, lại nói, anh cô cũng không phải là người không chịu trách nhiệm, sẽ không một đi không trở lại, có lẽ, anh ấy đi Vân Nam vì chuyện của mình, bây giờ cô gấp gáp cũng vô ích, quan trọng nhất là trở về chăm sóc tốt ba mẹ, đừng làm cho bọn họ lo lắng, anh cô nhất định đã từng dặn cô, lúc anh ấy không có ở đây phải chăm sóc họ thật tốt, đúng không?"

Phó Chân Chân không nói chuyện, rốt cuộc gật đầu một cái.

"Vậy thì đúng rồi, làm theo lời anh cô đi, vẫn là câu nói kia, tin tưởng anh trai cô, anh ấy sẽ không bỏ mặc mọi người, anh ấy sẽ liên lạc với mọi người trong nhà." Cô nói với Phó Chân Chân, nhưng trong lòng không khỏi hoảng loạn.

"Ừ. . . . . ." Phó Chân Chân nhìn cô, nước mắt chưa khô trên khuôn mặt trẻ tuổi, ánh mắt chần chờ, vài lần muốn nói lại thôi.

"Còn có chuyện gì sao?" Cô hỏi.

Phó Chân Chân ấp a ấp úng, "Chị Thanh Hòa, em nói chị có tức giận không?"

". . . . . ." Tức giận? Phó Chân Chân sẽ nói cái gì? Có lẽ sắc mặt của mình quá nghiêm túc làm cô bé sợ, vì vậy trì hoãn, dịu dàng nói, "Em nói đi." Có cái gì mà cô chưa từng nghe qua? Như thế nào lại dễ dàng tức giận?

"Chị Thanh Hòa, em biết rõ anh trai là bởi vì chị mà đi Vân Nam, dù anh ấy không có việc gì, em có thể xác định 100%. . . . . ." Phó Chân Chân cắn cắn môi, lệ quang nhẹ nhàng ở trong mắt chớp động, "Chị Thanh Hòa, xin chị chăm sóc tốt cho anh trai được không? Anh ấy yêu chị như vậy. . . . . ."

". . . . . ." Cô tiếp xúc với Phó Chân Chân không nhiều lắm, lời như vậy, từ miệng Phó Chân Chân nói ra, Diệp Thanh Hòa không có nghĩ tới, nhất thời kinh ngạc. . . . . .

"Anh trai là người rất tốt rất tốt, hãy đối xử tử tế với anh ấy. Anh ấy thích ăn thịt heo chưng miến, thịt ba chỉ mỡ nhiều hơn một chút , da thịt đừng quá mềm, chỉ vừa thôi, nhưng khi anh ấy làm việc sẽ chẳng nhớ gì hết, thường quên ăn cơm, anh ấy cũng không chú trọng cách ăn mặc, quần áo cũ rồi cũng không mua một cái, nhưng, anh ấy lại luôn nhớ mua cho em và ba mẹ, nhưng mà, nếu như mua cho anh ấy áo vét anh ấy sẽ rất thích mặc; anh ấy. . . . . . lúc vui mừng sẽ uống chút rượu, nhưng đừng để cho anh ấy uống nhiều, bởi vì anh ấy bị đau bao tử. . . . . . Còn nữa, quan trọng nhất là. . . . . . Bản thân anh ấy cũng không chú ý thân thể, chuẩn bị sẵn cho anh ấy thuốc đau dạ dày, không biết ngày nào đó thì tái phát. . . . . ." Phó Chân Chân nói xong, nước mắt ào ào rơi xuống.

Diệp Thanh Hòa không nhịn được cắt đứt lời cô, "Chân Chân. . . . . ."

" Chị Thanh Hòa. . . . . . Đừng giận em. . . . . ." Phó Chân Chân không thốt nên lời, rồi sau đó, bụm mặt, xoay người chạy. . . . . .

Diệp Thanh Hòa nhìn bóng lưng cô, lâm vào ưu tư. Làm sao cô có thể giận Phó Chân Chân được? Cô chỉ muốn nói là, Phó Chân Chân, yêu Phó Chân Ngôn phải không . . . . . .

Phó Chân Chân quá giang xe đi, cô lập tức gọi điện thoại liên lạc Phó Chân Ngôn, nhưng mà, điện thoại di động của anh lại trong trạng thái tắt máy.

Sau lại, cô vẫn không ngừng liên lạc với anh, người này, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy, điện thoại cũng không kết nối được.

Cho đến một ngày trước khi cô tựu trường, đột nhiên nhận được điện thoại của anh, nói với cô, anh đang ở Vân Nam đợi cô.

"Phó Chân Ngôn! Anh đang làm gì vậy? Anh có biết người nhà anh. . . . . ."

"Tôi đã gọi về nhà!" Anh ở bên kia nói: " Tôi biết rất rõ mình đang làm gì, tôi cũng biết em muốn làm cái gì ở đây, nếu như em nhất định tới , tôi sẽ chờ em."

Diệp Thanh Hòa chấn động, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói kia thật lâu"Tôi cũng biết em muốn làm cái gì ở đây" . . . . . .

Đợi đến khi cô nhớ đến mình muốn hỏi anh một chút, rốt cuộc anh biết khi nào, bên tai đã chỉ còn lại tiếng tít tít.

Anh, cuối cùng biết cái gì? Làm sao biết? Không nghĩ ra. . . . . .

Dọn dẹp những đồ vật cuối cùng trong ký túc xá, bỏ vào túi nhỏ, đeo về nhà, ngày mai, tính trực tiếp từ nhà họ Tiêu lên đường , những năm này lớn lên ở nhà họ Tiêu, nơi đây giống như ngôi nhà thứ hai của cô, cho nên, đã nói rõ với nhà họ Tiêu.

Cùng bác trai bàn chuyện đi Vân Nam nghiên cứu, bác trai nghe rất nghiêm túc, lời Chân Chân nói đã trở thành chuyện khiến cô phải suy nghĩ, lúc ấy cô cảm thấy, bác trai không tán thành cô đi.

Nhưng mà, cô cũng không phải đến để thương lượng với bác trai, ý cô đã quyết.

Dĩ nhiên, cuối cùng cửa ải này cũng qua, còn chỗ Tiêu Y Đình, chắc anh cũng biết, hai ngày trước ngay cả lúc Quách Cẩm Nhi nhìn thấy cô cũng có vẻ hào hứng bừng bừng, "Đi Vân Nam à? Đó là một địa phương tốt! Rất đẹp rất đẹp!"

Đúng vậy! Rất đẹp. . . . . .

Cô đeo ba lô, bước chân dừng lại, cuối đường mòn người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng đang bước đến, đầu thu ánh mặt trời chiếu ánh vàng nhàn nhạt lên cỏ cây, hoàng hôn ửng sáng, bóng dáng anh cao lớn mà kiên cường, bước đi trong bóng râm ngổn ngang , không kém hơn bất kỳ một thân cây nào ở phía sau anh. . . . . .

"Anh đến đón em về nhà." Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở lá cây, loang lổ một vài điểm trên mặt hắn, trên người, từng sợi trên áo sơ mi như được phủ tầng ánh sáng. . . . . .

Một tay anh nhận ba lô của cô, một tay nhấc cặp công văn, "Đi thôi."

Cô yên tĩnh không nói mà đi bên cạnh anh, cúi đầu, đạp từng phiến đá trên con đường mòn phía trước, từng khối từng khối , ở trong lòng thầm đếm.

Thỉnh thoảng, sẽ có gió nhẹ qua, bay tới mùi hoa cúc thơm ngát quen thuộc từ trên người anh, đó là mùi giặt quần áo ở nhà, cô đã ngửi thấy sáu năm rồi.

Từng nhớ, ngày trước mẹ rất thích dùng Lavender hương cỏ giặt quần áo , đó là mùi như thế nào đây?

Cô cẩn thận nhớ lại, một trận gió qua, nghĩ tới, lại là hơi thở hoa cúc mát ,mơ hồ một mảnh. . . . . .

"Muốn đi Vân Nam thật sao?"

Trong sương mù, chợt truyền vào tiếng nói, khiến cảnh vật trước mắt lần nữa trở nên rõ ràng. Ánh mắt cô ngẩn ra, gật đầu một cái, "Ừ. . . . . ."

Anh liền dừng bước, cúi đầu nhìn cô,nháy mắt kia, ánh mặt trời nhuộm con ngươi màu hổ phách của anh thành vàng kim, "Bây giờ nói không đi còn kịp không? Nếu như anh nói, anh luyến tiếc em...em sẽ vì anh mà không đi chứ?"

Giọng nói của anh, tựa như ánh mắt trời vàng nhạt vào giờ phút này, không nóng, không lạnh, lại có ý vị.

". . . . . ." Ngay sau đó cô cúi đầu, không nhìn mắt của anh, đập vào mắt, là giày của anh và cô, đứng thành dáng vẻ đối lập nhau.

Dây giày chân trái anh có chút lỏng, cô ngồi xuống, đang muốn thắt lại cho anh, nghe được tiếng của anh vang lên từ đỉnh đầu, "Đừng động, nếu như em có thể ở lại, thì thắt cho anh, nếu như không thể, cũng không cần động nó. . . . . ."

Tay vươn ra chợt cứng đờ.

Rồi sau đó, yên lặng bỏ xuống, đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía trước.

Phải, nếu không cách nào bảo đảm có thể thắt dây giày cả đời cho anh, không bằng bắt đầu từ bây giờ từ bỏ chút thói quen này. . . . . .

Con ngươi lộ ra ánh sáng kia, trong phút chốc là một mảnh tro tàn, ngưng mắt nhìn bóng lưng cô đi xa, đúng là một mảnh nhẹ nhàng bay xa. . . . . .

Thật ra thì, đã sớm biết đáp án, chỉ là vẫn còn một tia không cam lòng . . . . . .

Hôm nay, mọi người trong nhà đều trở về đầy đủ, cũng thật sớm, coi như là vì cô tiễn đưa.

Tiêu Thành Hưng cười cười ha ha mà nói, "Chim nhỏ trưởng thành luôn luôn đi ra ngoài bay lượn để biết thế giới bên ngoài , Thanh Hòa của chúng ta cuối cùng đã trưởng thành, chỉ là, bác trai lại không bỏ được con chim nhỏ này bay đi, trở về sớm chút!"

"Đúng vậy! Đi nghiên cứu! Một hai tháng trở về! Đừng đi quá lâu! Bên kia ánh mặt trời rất mạnh, cũng đừng để nắng ăn đen!" Thường ngày Tiêu Y Bằng đều nói năng nghiêm túc, nay cũng có chút vui đùa.

Diệp Thanh Hòa cười đáp ứng, tiệc tiễn đưa, cô cũng không có quá nhiều bi thương hay vui mừng.

Khương Vãn Ngư giống như người mẹ vậy, nói với cô rất nhiều chuyện phải chú ý khi sống một mình, vẫn không quên dặn dò cô, nếu như ở bên ngoài cảm thấy cực khổ liền trở về nhà .

Nhà. . . . . .

Cái từ này, luôn khiến Diệp Thanh Hòa cảm thấy uất ức , giờ khắc này, cô thật lòng cảm kích Khương Vãn Ngư.

Quách Cẩm Nhi rất thích dùng quà tặng để diễn tả chúc phúc cùng tâm ý của mình, tặng một món quà nho nhỏ cho cô, cô cũng cảm ơn.

Tất cả đều ấm áp như thế, giống như, cô đi xa du học, hoặc là hương hoa quế nhẹ nhàng trở lại.

Tiêu Thành Trác càng cho là như thế, thậm chí biểu hiện tiếc nuối sâu sắc, "Nếu như có thể chậm một chút xíu thì tốt, Tiêu Y Bằng sắp kết hôn rồi!"

"Đúng vậy! Thật là đáng tiếc, không thể tham dự lễ cưới của anh cả, anh cả sẽ không trách em chứ?" Diệp Thanh Hòa nhớ tới Nhã Nhã kia, thay anh cả nhức đầu .

Sau khi nghe cuộc đối thoại ở ban công lần đó, cô "Bất hạnh" lại thấy qua Nhã Nhã mấy lần, mỗi một lần, đều làm cho cô có trình độ"Vui mừng" khác nhau . . . . . .

Cô cho là, cuộc sống sau khi cưới của anh cả sẽ vô cùng"Đặc sắc" . . . . . .

Nhưng mà, cô vẫn muốn chúc phúc anh cả. . . . . .

"Dĩ nhiên sẽ không!" Anh cả vẫn cười dịu dàng như vậy, "Nếu như bọn anh đi Vân Nam hưởng tuần trăng mật, sẽ tới tìm em, đến lúc đó vì em làm một bữa tiệc đơn giản lần nữa"

Hôn lễ vốn vào mùa hè, bởi vì tân phòng và mọi việc chuẩn bị không đúng thời hạn, vì vậy đổi thành tháng mười này kết hôn.

Diệp Thanh Hòa mím môi mà cười, đại hạnh trong bất hạnh, chính cô mỗi lần gặp cũng tốt như vậy. . . . . .

Sau bữa cơm chiều, Khương Vãn Ngư đi ra ngoài, ước chừng là là cuộc xã giao giữa những phu nhân, muốn Tiêu Y Đình lái xe, nhân tiện còn nói với Quách Cẩm Nhi, vì vậy, ba người liền đi ra ngoài.

Tiêu Thành Trác ở trong phòng Diệp Thanh Hòa phát chán thật lâu, nếu không phải hôm nay đã lớn, hiểu được nam nữ khác biệt, chỉ sợ giống như ngày trước vậy, ở trên giường cô một hồi liền ngủ mất rồi. . . . . .

Trước khi trở về phòng mình còn không muốn xa rời nói, "Chị, chị phải trở về sớm một chút, nếu không, phòng của chị sẽ bị người khác chiếm. . . . . ."

Cái gì gọi là bị người khác chiếm?

Diệp Thanh Hòa hiểu được. . . . . .

Tiêu Thành Trác thật sự nói: " Chị không biết đâu, mấy ngày trước em nghe Quách Cẩm Nhi nói với chị dâu, chờ chị đi rồi, chị ta có thể đổi đến phòng của chị hay không . . . . . ."

". . . . . ." Mặc dù trong lòng vẫn có một chút không thoải mái, nhưng mà, lời đề nghị của Quách Cẩm Nhi cũng không có lỗi gì, cô đã muốn đi, cần gì còn chiếm chỗ này chứ? Cô lạnh nhạt cười nói, "Nếu như chị ta thích, không có gì không thể . . . . . ."

"Chị dâu không có đồng ý ! Nhất định là anh cả không cho rồi! Cũng không phải chị đi không trở lại!" Tiêu Thành Trác lẩm bẩm, cuối cùng, lại nói, "Nhưng nếu chị đi quá lâu thì có thể cũng không chừng! Cho nên chị trở về sớm một chút! Em không quấy rầy chị nghỉ ngơi nữa, ngày mai chị còn phải lên máy bay! Chị ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

Sau khi Tiêu Thành Trác đi, cô lại kiểm tra hành lý một lần nữa, xác nhận không có sai sót gì, tính nghỉ ngơi sớm một chút, vậy mà, lúc này, lại có người gõ cửa.

Trong lòng dự cảm đến người nào đó, tối nay, chỉ có một người là từ đầu đến cuối không nói chuyện với cô .

Cô mở cửa, thật sự là anh. . . . . .

"Ngủ?" Sắc mặt anh bình tĩnh, nhìn áo ngủ của cô.

"Không có. . . . . ." Cô mở rộng cửa, cho anh đi vào.

Anh lấy trong túi ra một tấm chi phiếu, nhẹ nhàng để trên bàn của cô.

Đối với trường hợp này, cứ đẩy tới đẩy lui như vậy, cô đã có chút mệt mỏi, vừa muốn nói chuyện, bị anh đoạt trước, "Anh hiểu ý của em, em muốn tính toán rõ ràng với anh, được rồi, vậy chúng ta tính rõ ràng. Anh đã tra xét, tiền trong tấm thẻ này, đã vượt xa những gì nhà chúng ta cho em. Tối hôm qua anh đã tính toán xong, đã thống kê số tiền trong mấy năm qua nhà chúng ta cho em, hôm nay đi tổng kết lại, vậy bây giờ số tiền còn dư lại tất cả đều là của em."

"Anh hai, tiền này. . . . . ."

"Tiền này không phải của anh! Tiêu Y Đình anh còn chưa đến mức độ phải dùng tiền của phụ nữ! Nếu như em thật sự xem đây là khoản nợ, như vậy chúng ta sẽ phải tính rõ ràng! Nếu không, tại sao em có thể ra đi dứt khoát, lại muốn anh tiếp nhận một khoản lộn xộn này?" Anh hỏi.

Cô bị anh hỏi á khẩu không trả lời được.

"Còn nữa, cho dù em thiếu, cũng là thiếu cha anh , em còn có cái gì không phục, đi nói với cha anh đi! Xem phải làm sao tính toán rõ ràng!" Anh lại nói.

Vì vậy, rốt cuộc cô không lên tiếng, cũng mất hơi sức tiếp tục ở đó rối rắm.

Hai người ngắn ngủi trầm mặc.

"Ngày mai mấy giờ bay?" Anh lại hỏi.

"Chín giờ." Cô nhớ, hình như lúc ăn cơm tối bác trai đã hỏi vấn đề này. . . . . .

Anh khẽ gật đầu, "Ngày mai anh có một vụ án, phải cùng sư phụ lên tòa, có thể không có thời gian tiễn đưa em rồi."

"Ừ. . . . . . Không cần đưa."

"A. . . . . . Em gái. . . . . ." Anh nhẹ nhàng cười, kêu cô, giống như rất nhiều đêm như vậy, bọn họ vẫn còn đang học trung học, phiền não lớn nhất của anh làm thế nào để tránh thoát "Ma trảo" của cô , mà cô thì bằng tất cả phương pháp một kích đánh trúng vào chỗ hiểm của anh. . . . . .

"Hả?" Chợt dẫn theo giọng mũi.

"Hình như. . . . . . Chúng ta chưa từng tách ra lâu như vậy. . . . . ." Anh chậm rãi nói xong, âm cuối kéo dài.

". . . . . ." Cô trầm mặc, ê ẩm, "Ừ" một tiếng, âm thanh như không phát ra.

"Lúc nào thì trở về?"

"Không. . . . . . Biết. . . . . ." Cô nghe, tiếng nói của mình hơi run rẩy.

"Lúc trở lại nói cho anh biết, anh đi đón em. . . . . . Anh là anh em mà. . . . . ."

"Ừ. . . . . ." Âm thanh của nàng nhẹ giống như con muỗi kêu.

"Tới đó nhớ gọi điện thoại báo bình an."

"Ừ. . . . . ."

"Phải sống thật tốt. . . . . ."

"Ừ. . . . . ."

"Phải thường gọi điện thoại về nhà, đừng làm cho cha anh lo lắng. . . . . ."

"Ừ. . . . . ."

"Nếu như. . . . . . Anh nói nếu như. . . . . . Cảm thấy cực khổ, nhớ nhà, còn có anh. . . . . . Cùng người nhà. . . . . ." Cái này"Anh" cùng"Người nhà" dừng lại ở giữa chỉ có chính anh cảm thấy. . . . . .

"Ừ. . . . . ."

Dưới ánh đèn, Anh lẳng lặng nhìn cô, rồi sau đó mở rộng vòng tay, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, "Em gái, ngủ ngon."

"Ừ. . . . . ." Cô bị anh đè ở trong ngực, trừ "Ừ" , cũng không nói gì.

Ôm một cái xong, anh nhanh chóng ra khỏi phòng cô, hơn nữa thay cô đóng cửa lại, bên trong cửa, nước mắt của cô rốt cuộc tràn mi . . . . . .

Mà cô chưa từng biết, anh trở về phòng, cơ hồ một đêm không ngủ, mở điện thoại di động, lặp đi lặp lại, là ghi âm đêm cô hát ở KTV 《loving you》. . . . . .

loving you is more than just a dream e true,

and everything that I do is out of loving you.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.