Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 248: Chương 248: Chương 246: tiếp theo




Editor: Hạ Y Lan

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, anh cầm bộ tác phẩm thư pháp về văn phòng luật.

“Thanh Hòa.” Lúc anh đi qua bàn làm việc của cô liền kêu cô vào.

Diệp Thanh Hòa nhận được một kinh hỉ, là tác phẩm của ba, ban đầu treo trong thư phòng, về sau không biết tung tích, vậy mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

“Là giả? Hay là thật?” Anh bình tĩnh cười, hỏi cô. Trở về từ buổi đấu giá, tất nhiên anh đã biết đây là bút tích thật. . . . . .

Cô đã sớm bị vui mừng làm cho đầu muốn hôn mê, đưa tay ra, cũng không dám chạm tới, ngón tay khẽ run, “Là thật. . . . . . Quá quen thuộc. . . . . . Anh hai, anh tìm thấy nó ở đâu?”

“Là thật thì tốt rồi! Một người bạn đưa, cậu ta mua về từ hội đấu giá.” Anh nói thật.

Cô cẩn thận từng li từng tí bọc lại lần nữa, ánh mắt sau tròng kính sáng ngời, “Không ngờ. . . . . . Còn có thể thấy nó lần nữa . . . . . . Anh hai. . . . . . Đây là niềm vui rất lớn. . . . . .”

Cô vui mừng tới cực điểm, xưa nay dù có gì vui vẻ cũng khó khiến cô nói ra. . . . .

Trong lòng anh mềm mại, ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô đến vào lòng.

Mà cô, đã quen động tác như thế, thuận theo đi tới trước mặt anh, anh kéo vào trong lòng, ôm ở trên đùi anh, cằm theo thói quen khoác lên bả vai cô, môi không chút để ý cọ trên cổ cô , hưởng thụ vẻ mặt cô vui mừng thỏa mãn, nội tâm như được lấp đầy, không cần ngôn ngữ, anh biết, đây là tất cả những gì anh muốn. . . . . .

Yêu cầu của cô chưa bao giờ nhiều, không, trước giờ cũng không có.

Quen biết mười hai năm, cô chưa bao giờ đề cập tới muốn cái gì, trừ muốn anh đọc sách, muốn anh vươn lên. Từng chút từng chút anh đã làm được, điều cần phải cố gắng , là cô chưa bao giờ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, mặc dù không nói, anh cũng hiểu, cũng sẽ đi làm, chỉ cần là chuyện khiến cô vui vẻ, anh đều tận hết sức lực. . . . . .

“Em gái. . . . . .” Anh gọi cô vẫn như cách gọi suốt mười hai năm qua.

“Hả?” Cô để quyển tranh chữ xuống, quay đầu lại, ôm cổ anh, môi đỏ nhạt, khẽ vểnh lên.

Dưới ánh mắt của cô, anh có chút say mê, choáng váng nhìn cô, muốn nói những suy nghĩ trong nội tâm của anh vào giờ phút này, muốn nói lời hứa hẹn với cô, nhưng bỗng nhiên, lại cảm thấy tất cả thề non hẹn biển cũng không xứng với mười hai năm, với cuộc đời của bọn họ.

Thì ra những lời hứa hẹn, quá vô nghĩa, quá tầm thường. . . . . .

Lời hứa tốt nhất thế gian, chính là giây phút này, không nói câu nào, chỉ ôm cô, vẫn ôm cô, cô thõa mãn mỉm cười, mà anh cũng cười, nhìn cô thỏa mãn anh cũng cười ngây ngô. . . . . .

Cười như vậy, lại gần nhau hơn. . . . . .

Nụ cười, ánh mắt của anh lại làm say lòng người, lại càng ngây ngô, “Không có gì, muốn gọi em thôi. . . . . .”

“. . . . . .” Biểu tình của cô không tốt, nhưng cả gương mặt, tất cả đều là uyển chuyển phong tình.

Anh như đang ngâm mình trong rượu, càng thêm thần hồn điên đảo, ôm hông của cô, tăng thêm câu, “Còn muốn hôn em . . . . .”

“. . . . . .” Một ngày không biết hôn bao nhiêu lần, bây giờ còn giống như một cậu nam sinh vậy. . . . . . Phong tình giữa lông mày của cô càng thịnh, chóp mũi đối mặt nhau, khẽ thầm một câu, “Muốn hôn. . . . . . Liền hôn chứ sao. . . . . .”

Đột nhiên anh cười to, cười cô, “Thật không giống con gái!”

“Con gái thì như thế nào?” Người lạnh nhạt như cô, cũng bắt đầu có chút để ý đánh giá của anh.

“Con gái nên ngượng ngùng! Muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. . . . . . Ai lại trực tiếp như em chứ?” Có lúc anh thật không hiểu rõ tính tình của cô. Ngày đầu tiên gặp cô, cô là cô gái lạnh nhạt đầy lý trí, vững vàng nắm anh trong lòng bàn tay, chỉ huy anh đi hướng đông quyết không cho phép anh đi tây. . . . . .

Cô gái như vậy, lúc hai người sống cùng một chỗ cũng rất nghiêm túc, ngay cả lần đầu tiên của bọn họ, anh chỉ nói chuyện nói một chút, cô liền chủ động rồi. . . . . .

Hay là, cô thích nắm người trong tay? Bao gồm cả chuyện này?

Cô bị anh nói như thế, cũng có chút xấu hổ, nhất thời thẹn thùng, không nói tiếp nữa .

Anh cười ha ha, “Cũng đúng, sao anh có thể trông cậy vào cô gái chưa tới hai mươi tuổi đã lột hết đồ của anh mà không tỏ chút gì ngượng ngùng chứ! ?”

Cô nhìn anh chằm chằm, hoàn toàn một bộ dáng anh cứ cười đi. . . . . .

Anh càng cảm thấy buồn cười, tiếp tục trêu chọc cô, “Em gái, anh nói với em này, làm con gái, có đối lúc cần phải rụt rè mới tốt, quá chủ động đàn ông sẽ không quý trọng. . . . . .”

“Cho nên?” Cô nghiêng đầu, tiếp tục trừng anh.

“Cho nên. . . . . . Đối với hành động như vậy của em . . . . . Anh chỉ muốn nói. . . . . .” Con ngươi anh lóe sáng, nhìn cô cười, “Một lần nữa đi!”

Má cô càng đỏ như trái đào, mặc dù biết, anh như vậy, sao lại không quý trọng cô chứ?

Nhưng cô là Diệp Thanh Hòa, đối với sự cười nhạo của anh, chỉ nói một chữ, “Được.”

Được?

Anh kinh ngạc, được cái gì?

Cô bắt đầu cởi áo khoác của anh, sau đó cởi từng nút áo. . . . . .

Anh phản ứng không kịp, em gái thật sự muốn làm một lần sao? Ở chỗ này? Anh nhìn rèm cửa sổ, đang đóng. . . . . . Nhìn lại cửa, cực kỳ chặt chẽ. . . . . .

Đây là muốn kích tình trong văn phòng sao?

Cái gọi là thực sắc tính dã, đây châm ngôn của anh. Cho nên, làm đàn ông, tuyệt đối không phản đối thể nghiệm như vậy. . . . . .

Lại nói, anh đột nhiên nhớ loại chuyện này anh và em gái trải nghiệm cũng có chút đơn điệu, đa dạng một chút, anh thật không ngại . . . . . .

Cho nên, mặc cho cô thoát dây lưng của mình. . . . . .

Áo khoác, áo sơ mi, đã thuận lợi cởi ra, sau đó là giầy, quần. . . . . .

Anh rất vừa lòng hưởng thụ quá trình này, cảm giác kỹ năng cởi áo của em gái ngày càng thuần thục. . . . . .

Trong nháy mắt quần anh được cởi ra, anh thấy cô chợt ôm tất cả quần áo của anh vào lòng, sau đó bước nhanh chạy tới bên cửa, hơn nữa nhanh chóng mở cửa, đi ra ngoài. . . . . .

Anh lại một lần nữa , bị cô lột ra tất cả chỉ còn quần trong. . . . . .

Rồi sau đó, bên ngoài vang lên tiếng của cô, “Luật sư Tiêu! Tan việc! Có thể đi được chưa?”

“. . . . . .” Anh thật muốn cảm tạ cô, lúc đi ra còn nhớ đóng cửa lại. . . . . .

Đồng thời, cũng hiểu một cái đạo lý thật sâu, vợ, là không thể dễ dàng đắc tội. . . . . .

“Luật sư Tiêu? Anh không đi sao? Hôm nay em có hẹn với Kiều Tư, buổi tối ăn cơm với cô ấy, anh không đi, tự em đi trước!” Cửa mở ra một khe nhỏ, cô đứng ở cửa, lộ ra gần nửa gương mặt , nói với anh.

Anh bước nhanh xông tới, muốn bắt cô vào trong, nửa gương mặt liền không thấy đâu, ngoài cửa truyền đến tiếng cô vừa chạy vừa cười, cửa đóng lần nữa. . . . . .

Nửa giờ đã qua. . . . . .

Bên ngoài hoàn toàn không có động tĩnh. . . . . .

Anh gọi cho cô, cô nhận, đầu kia vang lên tiếng huyên náo nhốn nha nhốn nháo, “Anh hai, em đang trên đường, cùng Kiều Tư tìm chỗ ăn cơm, anh ăn chưa?”

“. . . . . .” Ăn! Anh ăn cái gì? ! “Em gái, anh sai rồi. . . . . . Trở lại cứu anh. . . . . . Không muốn em bỏ mặc anh như vậy đâu. . . . . .”

“Anh hai? Anh nói cái gì? Dì Vân ở nhà làm lẩu à? Thật tốt! Anh ăn nhiều một chút, chúng ta cũng ăn lẩu đi!” Bên phía cô còn truyền đến tiếng Kiều Tư, “Ăn lẩu à, tốt! Mình thích có nhiều tương vừng!”

“. . . . . .” Xấu xa như vậy sao? “Em gái, nói cho anh biết quần áo để ở đâu đi! Anh ra ngoài không được!”

“À? Anh không muốn ra à? Được rồi! Ăn xong em có thể tự về! Hoặc là gọi chú nhỏ tới đón em cũng được!”

“. . . . . .” Cô cố ý! Khó trách có câu nói độc nhất lòng dạ đàn bà. . . . . . Lời ông bà dạy dỗ quả nhiên không thể quên. . . . . . “Em gái, đừng làm loạn!”

“Được được được! Em không làm loạn! Anh ở nhà ăn thịt dê nhúng đi. Em và Kiều Tư cũng chuẩn bị đến nơi rồi!” Cô cúp điện thoại. . . . . .

Bên tai Tiêu Y Đình nghe âm thanh tút tút, nhớ lại năm chữ: khóc không ra nước mắt. . . . . .

Diệp Thanh Hoà và Kiều Tư đến một cửa hàng bán thịt dê, là Kiều Tư tìm được, hôm qua còn mới đến với Tiêu Thành Trác.

Diệp Thanh Hòa cảm thấy kinh ngạc, cười hỏi, “Cậu và chú nhỏ chơi bời suốt mấy ngày qua chán rồi hả? Còn nhớ tới mình à?”

Kiều Tư nhàm chán quậy miếng chanh trong ly, than thở, “Phồn hoa Như Mộng, chung quy cũng quay về nơi nhạt nhẽo. . . . . .”

“. . . . . .” Diệp Thanh Hòa xém chút bị sặc, “Nghe giọng như thất tình vậy?”

“Còn chưa yêu ! Lấy đâu thất tình?” Kiều Tư dùng sức đâm một miếng chanh, vẻ mặt cực kỳ như đưa đám.

“Tư Tư. . . . . .” Diệp Thanh Hòa hiểu tâm tư của cô, quan tâm mà thở dài , “Cậu tính cứ lãng phí mấy ngày nghỉ này trên người chú nhỏ sao?”

“. . . . . .” Kiều Tư nhìn cô một cái, ủy khuất chép miệng, “Vậy thì thế nào? Anh ta biết mình trở về, cũng không chủ động xuất hiện trước mặt mình, chỉ có Tiểu Suất Ca là tốt. . . . . .”

Phải! Tiểu Suất Ca tốt! Tiểu Suất Ca với cậu là huynh đệ mà! Diệp Thanh Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, “Tư Tư, rốt cuộc chịu thừa nhận? Người như Phó Chân Ngôn, cứng rắn giống như tảng đá, nhưng một khi thật lòng sẽ đối với một người rất tốt, tốt đến mức từ bỏ tất cả!”

“Ai nói là Phó Chân Ngôn chứ?” Kiều Tư lập tức phản xạ có điều kiện phản biện lại.

“. . . . . .” Còn mạnh miệng. . . . . . “Được rồi, không phải Phó Chân Ngôn, là mình đã đoán sai, vốn mình còn tính ngày mai mời anh ấy ăn cơm nữa. . . . . .”

“. . . . . .” Vẻ mặt Kiều Tư lập tức thay đổi, lấy lòng kéo tay áo cô, “Thanh Hòa, Thanh Hòa tốt, ngày mai mình cũng không có chỗ ăn cơm, mang mình đi nữa. . . . . .”

“. . . . . .” Một người có thể vượt cả đại dương để gặp người yêu, Diệp Thanh Hòa cảm thấy tình cảm rất sâu đậm, cô không biết rốt cuộc ấn tượng về Kiều Tư trong lòng Phó Chân Ngôn thế nào, nhưng cô đau lòng cho Phó Chân Ngôn, vẫn luôn đau, cho nên, cô rất hi vọng, anh có thể gặp được tình cảm thuộc về mình, đồng thời, cũng cho Kiều Tư một cơ hội, chỉ là, cô không mong muốn tình cảm đơn phương của Kiều Tư lại bị thương, vì vậy nói, “Tư Tư, Phó Chân Ngôn là người rất ương bướng, đuổi theo anh ấy là cả quá trình cực khổ, đồng ý với mình, không làm bản thân bị thương, nếu như quá khó khăn. . . . . .”

“. . . . . . Người nào đuổi theo anh ta chứ!” KiềuTư lập tức phủ nhận, chỉ là, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Diệp Thanh Hòa, phản ứng kịch liệt cũng bình thường trở lại, nhàm chán đẩy miếng chanh như cũ, “Mình hiểu rất rõ, nhưng mình muốn thử một chút, chưa thử qua, mình không cam tâm! Yên tâm đi, chị đây không phải chưa từng thất tình! Bây giờ máu mủ đều đã thành sắt! Thêm một lần thất tình nữa cũng chẳng sao!”

Lẩu và những món khác đều đã dọn lên, Diệp Thanh Hòa cười một tiếng, “Tốt lắm, ăn no bụng trước đi! Không ăn no sao hơi sức yêu!”

“Đúng!” Kiều Tư giơ ly nước lên, cụng nhẹ với cô một cái, mặc dù chanh bên trong đã bị cô đâm không ra dáng vẻ gì. . . . . .

Điện thoại Diệp Thanh Hòa lại vang, trừ người nào đó thì còn có ai? Suy nghĩ cô giỡn như vậy cũng nên đủ rồi, vì vậy nhận điện thoại, quả nhiên bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt, “Em gái. . . . . . Anh đói. . . . . . Anh lạnh. . . . . .Anh muốn bị cảm. . . . . . Hắt xì. . . . . .” Anh vẫn còn rất phối hợp hắt hơi một cái. . . . . .

“. . . . . .” Làm nũng giả bộ đáng thương cái gì, anh am hiểu nhất rồi. . . . . . Lạnh cái gì? Nhiệt độ cao như vậy. . . . . . “Ừ, mở cửa, bên cạnh có một cái túi lớn.” Làm sao cô có thể làm cho hình tượng của anh bị bêu xấu chứ? Cầm quần áo ra cũng không cho ai thấy, bỏ trong túi đặt cạnh cửa, chỉ cần mở một khe nhỏ là có thể cầm vào. . . . . .

“. . . . . .” Thì ra là anh tự nhốt mình. . . . . . Anh đi về phía cửa thật nhanh, không quên hỏi, “Em ăn cơm ở đâu vậy?”

Cô nói địa chỉ cùng tên quán, cúp điện thoại.

“Em rể mình muốn tới à?” Kiều Tư lại tràn đầy ý chí chiến đấu thưởng thức món ăn ngon rồi.

“Ừ. . . . . .” Anh có thể không đến sao? Tự dung Diệp Thanh Hòa run một cái, cảm thấy tối nay đúng là một đêm kinh khủng mà. . . . . .

Giờ cao điểm nên kẹt xe rất nghiêm trọng , nửa tiếng sau Tiêu Y Đình mới đến. . . . . . Quần áo chỉnh tề, lúc tiến vào nhìn Diệp Thanh Hòa mà cười, giống như đang nói…, Nhóc con, chờ coi. . . . . .

“Anh hai, anh đến rồi. . . . . . Ngồi. . . . . .” Diệp Thanh Hòa cảm thấy hôm nay mình không được tỉnh táo, nhất thời xúc động, gây ra phiền phức rất lớn. . . . . .

Tiêu Y Đình ha ha cười một tiếng, giống như đang nói…, bây giờ rốt cuộc biết sợ. . . . . .

“Em rễ, không phải trong nhà có lẩu rồi sao?” Kiều Tư hỏi.

“Lẩu ở nhà. . . . . . Sao ăn ngon bằng nơi này! ? Em gái, em nói đúng không?” Anh ý vị sâu xa mà cười hỏi Diệp Thanh Hòa.

Diệp Thanh Hòa cũng cười theo, “Có thể là. . . . . . khẩu vị của anh nặng thôi. . . . . . trong nhà lại luôn làm thanh đạm. . . . . . . . . . . .”

“Khẩu vị nặng?” Anh lặp lại lời cô…, cười, “Cũng không biết người nào khẩu vị nặng. . . . . . Chỉ là. . . . . . Đợi lát nữa chúng ta có thể anh bữa khuya khẩu vị nặng chút. . . . . .”

“. . . . . .” Diệp Thanh Hòa liếc mắt nhìn Kiều Tư, cầu xin cô nghe không hiểu lời của anh, lại nói những lời nói cong vẹo như vậy mà gặp người Mỹ gốc Hoa, không hiểu cũng khó?

Nhưng giờ phút này đầu Kiều Tư bị thức ăn ngăn chặn , điểm này cùng Tiêu Thành Trác cũng rất giống nhau, chận hoàn toàn thuần khiết rồi, một đôi mắt vô tội nhìn hai người, “Thật sao? Khẩu vị của tớ cũng nặng, chúng ta ăn chung đi!”

Thiếu chút nữa Diệp Thanh Hòa bị sặc nước. . . . . .

Chỉ là, lúc này điện thoại của Kiều Tư vang lên, điện thoại đến từ Vân Nam.

Chính cú điện thoại này, làm ba người bọn họ không có cơ hội ăn bữa ăn khuya khẩu vị nặng này, ước hẹn của Kiều Tư và Phó Chân Ngôn vào ngày mai cũng thất bại. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.