Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 153: Chương 153: Thiên Hữu ngô tâm




“Bên ngoài chơi!”

Quả nhiên là ở chỗ Quách Cẩm Nhi. . . . . .

”Vậy sư phụ còn có thể chơi trò chơi?”

”Ừ. . . . . . Sư phụ ta tâm tình buồn bực! Vào tản bộ!”

Anh có thể có cái gì buồn bực ?

”Sao vậy? Cãi nhau với bạn gái ?” Cô cười hỏi, gửi một icon tươi cười.

Thế nhưng anh gửi lại một chuỗi cười to , “Không nói đề tài này nữa ! Nhất Nhất, hôm nay tôi với cậu đi khai thác vật liệu được không? Tôi làm công nhân cho cậu!”

Trong trò chơi, cho tới bây giờ anh đều là đấu tranh anh dũng, mà cô, thì canh giữ cho anh , bảo mẫu, chế tạo quần áo. . . . . . Khó trách anh nói, Nhất Nhất cùng người kia có chút giống, hai kiểu người quả thật giống nhau như đúc. . .

”Được!” Cô nói.

Chưa từng có cơ hội chỉ huy anh làm việc như vậy, cô đứng ở trong thành nơi NPC chế đồ, chỉ huy anh chạy khắp cả toàn thế giới:

”Sư phụ! Thăng cấp kỹ năng câu cá ở Thành Nam!”

”Sư phụ! Thăng cấp kỹ năng trồng trọt ở Lạc Dương!”

”Sư phụ! Lấy quặng Huyền Thiết ở Đôn Hoàng!”

Hôm nay cô cảm thấy anh tự chịu ngược rồi! Thế nhưng nghe cô chỉ huy suốt một đêm, kỹ năng sinh hoạt liền được nâng cấp thêm một bậc, cô nhớ, anh chơi trò chơi ghét nhất chính là chơi trò cuộc sống, bởi vì đó không phải là cuộc sống anh muốn,cái anh hướng tới cùng theo đuổi là giết trong nháy mắt! Là đứng ở đỉnh thế giới !

Khi ánh mặt trời từng tia sáng xuyên qua rèm cửa sổ thật dày, cô biết, trời đã sáng rồi.

Tiêu Y Đình điều khiển ngựa đi tới bên người cô, “Nhất Nhất! Mới cấp hai! Suốt một đêm chỉ mới cấp hai!” Cực kỳ tức giận và tâm không cam long, giọng nói như đứa trẻ. . . . . .

”Nghỉ ngơi đi, sư phụ. . . . . .” Cô nói.

”Không!”

”Sư phụ, hôm nay anh giống như có cái gì không đúng , có phải là có chuyện gì không?” Tự làm khổ mình như vậy, rõ ràng cho thấy đang giận dỗi!

”Còn thiếu một chút thăng cấp***! Cậu đừng trông nom tôi! Đi ngủ đi!” Anh vô cùng lo lắng, lại cởi ngựa chạy. . . . . .

Cô không có logout, thủy chung đứng ở trong thành, vẫn là một bộ áo trắng, yên lặng,chờ anh trở về.

Anh chạy mấy vòng xong, trở lại trong thành, gửi icon kinh ngạc, “Nhất Nhất, cậu còn chưa đi? Hay là đang treo máy?”

Cô không hốt hoảng đánh ra mấy chữ: Anh không đến , tôi không đi.

“. . . . . .” Anh đáp lại cho cô một chuỗi im lặng tuyệt đối, cuối cùng, hỏi, “Nhất Nhất, chờ tôi làm gì chứ ? Sao không đi ngủ?”

Cô suy nghĩ một chút, nói, “Chờ nói với anh ngủ ngon, nói với anh hẹn gặp lại. . . . . .”

Anh cười, vẻ mặt ưu thương, “Nhất Nhất, cậu cũng biết tôi thích tụ không thích tàn, không thích nhất nói hẹn gặp lại.”

Cô ngưng mắt nhìn chữ trên màn ảnh, nhìn trên chiếc áo lam Nhược Thủy của anh, nhẹ nhàng gõ bàn phím, âm thanh tích tích, như đánh từng nhịp trống, “Sư phụ, lúc đi, tôi nhất định sẽ nói hẹn gặp lại với anh. . . . . .”

Anh vũ động trường kiếm trong tay, kỹ năng hoa mỹ vẽ ra một đường vòng cung hoa lệ trên không trung, “Nhất Nhất, cậu cũng muốn đi?”

Cô cười không nói.

Từ lần di vật của cha bị xé, hình như cô chưa từng đăng nhập vào. . . . . .

”Cậu đã quên, đã đồng ý với tôi là theo tôi đến tận cùng thế giới!”

Nhưng mà, tận cùng thế giới đang ở đâu?

”Nhất Nhất!”

”Ở đây! Sư phụ!”

”Không được đi!”

”Này . . . . .”

”Nhất nhất, tôi chỉ còn lại cậu. . . . . .”

Hốc mắt cô hơi ướt, “Sư phụ, làm sao có thể? Anh còn có nhà, còn có cha mẹ, còn có anh em, còn có người anh yêu. . . . . .”

”Nhất Nhất, tôi chỉ còn lại mình cậu. . . . . .”

Anh chợt như vô lại, lặp lại những lời này, cả trang thoại đều lặp lại. . . . . .

Cô bất đắc dĩ, “Tôi chỉ là nói lời tạm biệt với anh, tôi đi ngủ.”

”Ừm! Này không còn sai biệt lắm! Cũng suốt đêm rồi, ngủ ngon!” Anh nói.

Ngủ ngon. . . . . .

Nàng xem những tia sáng len lỏi qua rèm cửa sổ, đúng là rất khuya . . . . . .

Mục Xuyên đã tới gọi cô ăn điểm tâm, cô log out, cùng Mục Xuyên dùng bữa sáng ở phòng ăn, nói quá mệt mỏi, trở về phòng đi ngủ.

Ngủ một cái liền trực tiếp ngủ thẳng tới buổi tối.

Buổi tối không tiếp tục vào trò chơi, cô và Mục Xuyên cùng nhau dọc theo đường phố quê nhà từ từ tản bộ, nhớ lại từng chút từng chút năm mười sáu tuổi trước kia.

Mục Xuyên ở nơi này cũng được mấy năm, hai người nhớ lại ban đầu, mặc dù nhói lòng phổi đau nhức như va chạm vào *** ngực, nhưng là, ấm áp ngọt ngào vẫn còn như không khí đêm hè Giang Nam này.

Bọn họ cùng đi qua ngôi trường cô đã từng học, đi qua hẻm nhỏ Diệp Tri Thu mang theo cô cùng nhau vẽ từng cảnh vật , thậm chí đi qua nơi đã từng là nhà cô, cửa sổ quen thuộc kia vẫn giống ngày trước, dây thường xuân xanh biếc không ai xử lý, đã bò đầy tường. . . . . .

”Đi thôi. . . . . .” Cô bước nhanh về phía trước.

Thời điểm bác Tiêu dẫn cô rời khỏi nhà, đã chứng minh một chuyện, cô đã không trở về được nữa. . . . . .

Mấy ngày nữa chính là tết Trung Nguyên, trên đường có bán các loại đồ cúng tế , Diệp Thanh Hòa cũng mua một chút, tuy là tập tục xưa, nếu gặp phải, cũng phải tùy tục.

Tết Trung Nguyên ngày ấy, cô và Mục Xuyên cùng nhau cúng bái cha mẹ còn có ông ngoại và bà ngoại.

Nhớ những năm trước, đều là ba mẹ mua đồ cúng ông ngoại, bà ngoại sau khi qua đời, muốn lễ tế nhiều người một chút, lúc ấy cũng không có quá nhiều bi thương, ngược lại chân chính lấy điều này làm một ngày lễ, hơn nữa buổi tối để lúc thả đèn hoa đăng, dòng sông ánh lên nhiều ánh nến, ở trong mắt cô quả thực là phong cảnh lộng lẫy.

Hôm nay, chính cô từng chút từng chút nhớ lại, đốt giấy tế tổ, mới biết, trong mắt người khác là phong cảnh, cũng là một vết đau thương trong tim mình.

Vào đêm, bên dòng sông đầy ấp người, thả hoa đăng, nguyện ý là làm một việc thiện, siêu độ Cô Hồn Dã Quỷ , đại khái là nói, từ Âm Gian đến Dương Gian con đường này vô cùng đen tối, vừa rồi không có đèn, nếu một ngày có ma quỷ có thể nắm một ngọn đèn hoa sen, là được đầu thai chuyển kiếp.

Mà nay, trên dòng sông người người thả đèn đuổi theo nhau, nghiễm nhiên đã là một tiết mục vui mừng của tết Trung Nguyên. . . . . .

Tự dưng, liền nhớ tới thời điểm Đại Ngọc mai táng bi thiết: Nay tôi than khóc tất cả mọi người cười tôi điên, một ngày người than khóc tôi biết là ai?

Hôm nay, trên dòng sông này, cô thắp sáng một chiếc đèn hoa sen cho một cô hồn không biết tên, cũng như cô, mấy năm về sau, người nào lại vì cô đốt đèn?

”Đèn này, vẫn còn cần thắp. . . . . .” Cô nhìn một ít ánh nến lảo đảo trên, ánh mắt trấn định, chỉ khóe môi ưu thương nhàn nhạt . Cái gọi là Nhân Quả tuần hoàn, hành thiện mà kết thiện duyên, hôm nay siêu độ một vong hồn, ngày sau hoặc có người khác siêu độ mình, cũng coi như thiện hữu thiện báo. . . . . .

”Tiểu Hà! Đừng quá bi quan!” Mục Xuyên kịp thời đánh thức cô.

Diệp Thanh Hòa từ trong cảm xúc bi thương thoát ra, cười cười, “Sư huynh nói phải! Không khí hôm nay thật là làm cho người ta thương cảm!”

”Không phải không khí làm cho người ta thương cảm! Là tâm của em! Tâm bất động là không có người vọng động!Em nhìn một chút chung quanh đây, người người đều là không khí ăn tết!”

Cô lần nữa cười một tiếng, đúng vậy. . . . . .

Cô vốn không nên tiêu cực như vậy. . . . . .

Trên sông chèo thuyền chầm chậm, mở ra sóng lớn tầng tầng, công ty du lịch có đầu óc buôn bán hơn lấy điều này như một nét văn hóa, thuyền chở du khách cất đầy tiếng cười lanh lảnh, từng chiếc đèn hoa sen từ mép thuyền trôi lềnh bềnh ra.

Sóng lớn mang từng chiếc đèn hướng phương xa, hai chiếc đèn cô và Mục Xuyên thả sớm chẳng biết đi đâu, lại thấy sóng dâng lên đẩy mấy chiếc đèn xung quanh đến bên bờ, trong đó một chiếc còn trôi đến bên chân cô.

Cô nhặt lên, chuẩn bị lại một lần nữa bỏ xuống nước, lại ngoài ý muốn phát hiện, trên đèn lại có chữ viết. . . . . .

Ai viết chữ trên hoa đăng?

Cô tỉ mỉ nhìn, bút lông công công chỉnh chỉnh viết chữ Khải nhỏ nhắn: Thiên Hữu.

Chữ vô cùng bình thường, bởi vì nước đánh thẳng vào, nét chữ có chút mơ hồ. Không biết đây là của người nào? Của người chết hay là người sống? Này, cũng không có quan trọng, mấu chốt là, thể chữ của hai chữ này sao có mấy phần quen thuộc, quen thuộc đến nỗi hai mắt cô vừa thấy hai chữ này, tim thế nhưng không tự chủ căng thẳng. . . . . .

Ánh mắt theo bản năng tìm kiếm ở trong đám người, không bỏ qua bất kỳ một bóng dáng nào, chỉ là, này lờ mờ, chưa từng gặp một người nào cô quen thuộc?

”Sao vậy?” Mục Xuyên thấy cô khác thường, vươn đầu qua nhìn.

Cô lắc đầu một cái, “Không có gì.”

Vì vậy lần nữa thả đèn hoa sen vào sông, nhẹ nhàng đẩy dòng nước, trợ giúpnó theo dòng nước trôi đi.

Thiên Hữu, khi phù hộ tất cả nên phù hộ người. . . . . .

Cõi đời này, chữ viết tương tự người rất nhiều, là cô đa tâm. . . . . .

Mục Xuyên cười, “Đến bây giờ văn hóa thả đèn hoa đăng, lại có công dụng cầu nguyện . . . . .”

Cô khẽ mỉm cười, “Có gì không tốt.”

”Đúng vậy . . . . . . Có gì không tốt. . . . . .” Anh cũng nói.

Đêm đó, đèn hoa sen sáng hơn phân nửa dòng sông, so với ngân hà càng sáng chói chói mắt hơn, cô và Mục Xuyên ở bên dòng hoa đăng sáng rực hồi lâu, tìm món ăn của quê hương, khó có được, sau khi trở về lại có khẩu vị, ở một cửa hàng nhỏ cô ăn hai chén canh đậu đỏ , chính cô ăn xong rồi không nói, vẫn chưa thỏa mãn, Mục Xuyên cười lấy một ít anh không động cũng cho cô.

Cô rất là thỏa mãn, “Em không quá thích ăn đồ ngọt, bánh ngọt cái gì đều không thích ăn, nhưng lại thích ăn cái này. . . . . .”

”Đúng vậy! Còn có hạt vừng tự tay mài nữa!” Mục Xuyên cười nói.

”Đúng vậy! Anh còn nhớ rõ?” Cô cười cười ha ha mà nói, trong mắt toát ra khát khao , “Đáng tiếc bây giờ không có bán rồi, trong cửa hàng chất phụ gia quá nhiều, ăn không ngon.”

Chén canh đậu đỏ thứ hai cô chỉ ăn một nửa, rốt cuộc ăn không nổi, lưu luyến đặt xuống, “Thôi! Ăn nữa muốn vỡ cái bụng rồi !” Cô cười mình.

”Thích ăn thì ngày mai trở lại!” Mục Xuyên nhìn cô, bị bộ dáng của cô chọc cười, tựa như nhìn Tiểu Trái Cây ăn dưa hấu mùa hè, gượng ép nữa, rõ ràng ăn đến cái bụng trở nên tròn trịa, còn cần phải ăn một nửa cho xong, tình hình này cùng một dạng.

”Ừ. . . . . . Trở lại. . . . . .” Cô mỉm cười,tiếng nói trong gió đêm thanh thanh thúy thúy , rất là dễ nghe.

”Đi thôi! Nên trở về khách sạn nghỉ ngơi!” Mục Xuyên đứng lên.

Diệp Thanh Hòa cũng theo đó đứng dậy.

Tiệm bánh ngọt này, làm một ý tưởng thể hiện tình cảm, sắp đặt khu viết lời nhắn cho du khách, hôm nay rất nhiều cửa hàng đều làm cái này , tràn đầy một tường, tất cả đều là giấy dán tiện lợi.

Chỗ ngang tầm chiều cao với cô, cô lơ đãng liền nhìn thấy phía trên , giấy dán màu xanh dương nhạt, bên góc một đóa hoa sen màu trắng, bút chì bấm viết hai chữ: Thiên Hữu. . . . . .

Cô có thể nhìn ra, chữ này và chữ trên đèn hoa sen là cùng một người. Người này, thật đúng là đủ chấp nhất. . . . . .

”Ngài khỏe chứ, ngài cũng muốn nhắn lại sao?” Chủ tiệm là một chàng trai, thấy cô đối với cái này có hứng thú, hỏi.

Cô lắc đầu một cái, nổi lòng hiếu kỳ, hỏi, “Xin hỏi anh có nhớ rõ hình dáng của người viết lời nhắn này không ? “ Cô chỉ vào tấm”Thiên Hữu” .

Chủ tiệm khó xử suy nghĩ một chút, “Nhớ không được. . . . . . Hình như. . . . . . Là một cô gái. . . . . .”

Cô gái? Cô gái có thể viết ra chữ này cũng thật là hiếm thấy. . . . . .

Chỉ là, cũng chưa chắc không thể, giống như chính cô, vóc dáng nho nhỏ, một tay chữ cũng giống như con trai. . . . . .

Cô chợt còn quả thật hứng thú, tìm chủ tiệm lấy giấy bút, tiện tay viết xuống:ngô tâm.

Rồi sau đó, lại mời chủ tiệm giúp cô dán lên.

”Được!” Chủ tiệm đáp một tiếng, lấy chữ cô dính vào bên cạnh “Thiên Hữu” .

”Thiên Hữu lòng ta?” Mục Xuyên thì thầm, cười, “Cũng xứng đôi!”

”Mục sư huynh có muốn lưu lại một cái không?” Diệp Thanh Hòa cười.

Mục Xuyên lắc đầu một cái, “Đây là sở thích của người trẻ tuổi, anh đã già. . . . . .”

Diệp Thanh Hòa cười ha ha, ra khỏi cửa tiệm, tiếng cười ở trong gió đêm, cùng cành liễu khẽ lay động theo tiếng gió hòa cùng một chỗ.

Trên đường,trong cửa tiệm bán món ăn vặt có bán rất nhiều bánh đậu xanh gạo nếp cao, Quế Hoa Cao, Diệp Thanh Hòa cũng không thích những thứ này, nhưng vẫn đứng ở cửa tiệm không nỡ đi.

Mục Xuyên thấy thế, liền mỗi dạng mua một chút, cho cô mang theo, “Buổi tối làm bữa ăn khuya cũng tốt.”

Diệp Thanh Hòa cười, “Những thứ này tất cả đều là dùng để lừa gạt du khách được rồi, cũng không bằng năm đó nhà mình làm.”

”Tất nhiên, bà ngoại làm gạo nếp cao liền đặc biệt ăn rất ngon, ký ức trong anh vẫn còn rất mới mẻ.” Mục Xuyên nhớ lại nói.

”Ừm! Nghe mẹ em nói, ban đầu bà ngoại cũng là đại gia khuê tú, cái gì cũng không biết, về sau gả cho ông ngoại , ngược lại thành người vợ Giang Nam chính hiệu, bà ngoại chính tay mài hạt vừng đặc biệt ngon.”

Hai người vừa đi vừa nói, liền trở lại khách sạn.

Cuộc sống như thế, khiến Diệp Thanh Hòa tìm được cảm giác như trở lại thời gian cũ, vì vậy có chút lưu luyến quên về.

Nơi này, là nơi cách cha mẹ gần nhất, là nơi cách hạnh phúc gần nhất, ở chỗ này, mặc dù sống ở khách sạn, nhưng lòng mình vẫn cảm thấy đây là nơi tốt nhất, vững vàng ổn thỏa, chân chân chính chính không hốt hoảng.

Mỗi ngày chỉ là đọc sách, lên núi với ba mẹ, hoặc là vác một cái cây kẹp vẽ, xuyên phố đi hẻm, qua cầu đạp hoa.

Đã rất lâu không có vẽ tranh………

Thời điểm cô lần nữa cầm lên cọ vẽ cảm thấy mấy phần mới lạ, nhưng cô nghĩ đến bức vẽ, bức vẽ này quen thuộc một nước một cái cầu, một phòng một mái hiên, tựa như vẽ cuộc sống năm mười sáu tuổi trước kia của cô . . . . . .

Thời tiết chẳng phải khô nóng, tìm một cây liễu che chắn, cưỡng ép Mục Xuyên làm người mẫu cho cô, cô liền bắt đầu vẽ chân dung, lại cứ không nghiêm túc họa người,mà miêu tả tất cả bờ đê, cái cầu sau lưng anh đều họa ra .

Mục Xuyên cười trách cô vẽ linh tinh.

Cô cười, ánh mặt trời hạ xuống , môi hồng răng trắng, “Em càng muốn vẽ linh tinh!”

”Tùy em vẽ thế nào!” Mục Xuyên cười nói, giờ khắc này dung túng tính tình thật của cô.

”Chị, Chị! Vẽ một bức chân dung bao nhiêu tiền? Vẽ cho em một bức!” Một đứa bé trai ở bên người cô dùng âm thanh giòn giã nói.

”Cái này. . . . . .” Cô từng có kinh nghiệm vẽ chân dung mưu sinh. . . . . . Nhưng đối với kỹ thuật vẽ của mình cũng không còn tự tin như vậy. . . . . . Suy nghĩ một chút, từ trước tới nay hiếm có người xem trọng bức vẽ của cô, vô luận như thế nào cũng muốn bêu xấu một lần, vì vậy vui vẻ nói: “ Chị vẽ cho em, không cần tiền! Miễn phí!”

Vì vậy bày ra giá vẽ, nghiêm túc chăm chỉ vẽ cho bé trai.

Lần này cũng không dám vẽ linh tinh giống như lúc vẽ Mục Xuyên, có tiếng cũng có miếng vẽ nhân vật chân dung kí hoạ, sau đó cho bé trai.

Bé trai vui rạo rực cầm bức vẽ chạy, “Cảm ơn chị.”

Diệp Thanh Hòa cũng rất có cảm giác thành công, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về, bé trai lại chạy trở lại, bĩu môi, “Chị, chị! Không được không được! Sao bức tranh chị vẽ cho chú ấy có phong cảnh, của em lại không có?”

”Cái này. . . . . .” Diệp Thanh Hòa nhức đầu, “Cái này không thể vẽ loạn được. . . . . . Bức phong cảnh cái đó là chị vẽ linh tinh . . . . . . Cái này của em tốt hơn. . . . . .”

”Không được! Em muốn có phong cảnh! Càng muốn!” Bé trai nháo lên. . . . . .

Được rồi. . . . . .

Dù sao tranh này cũng không thu tiền. . . . . .

Diệp Thanh Hòa không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt vẽ thêm phong cảnh vào cho cậu bé. . . . . .

Vậy mà đứa nhỏ này còn không biết dừng ! Sau khi xem vẫn không hài lòng, “Chị! Vẽ xong không phải còn có lạc khoản sao? Chị viết tên chị cho em đi!”

“. . . . . .” Diệp Thanh Hòa cảm thấy hôm nay gặp phải một người khó dây dưa rồi. . . . . .

Mục Xuyên nhìn quẫn cảnh của cô, bị chọc cho không nhịn được cười.

Diệp Thanh Hòa không thể làm gì khác hơn là ở phía trên tùy ý viết một tên: Nhất Nhất Phong Hà. . . . . .

”Cảm ơn chị!” Bé trai rốt cuộc hài lòng đi. . . . . .

”Khoan đã!” Diệp Thanh Hòa gọi lại cậu bé, dặn đi dặn lại, “Chị nói với em, tranh này em ngàn vạn lần đừng lấy ra cho người khác xem nhé!” Loại vẽ này mà lấy ra thật rất mất mặt. . . . . .

——— —————— —————— —————— ————————

Lại nói một ngày, các cha tụ họp một chút:

Tả ba ba: lão Tiêu, nghe nói nhà ngươi thu nhận tiểu cô nương, năm nay hai mươi?

Cha Tiêu( lập tức cảnh giác ): Thế nào?

Tả ba ba: nghe nói cầm kỳ thư họa không gì không giỏi?

Cha Tiêu ( hài lòng ): vậy cũng không phải. . . . . .

Tả ba ba ( nịnh hót ): xứng với Tả Thần An nhà ta. . . . . .

Cha Tiêu ( một vạn cái hối hận ): nào có! Tiểu nữ thật là ngu xuẩn không chịu nổi. . . . . .

Cha Trữ: con trai nhà ta ngược lại là một người thật thà. . . . . .

Cha Tiêu ( ho khan, vượt qua con mắt ): con trai của ngươi quá đen!

Cha Lục: con ta trắng. . . . . .

Cha Tiêu ( ho khan kịch liệt ): nước Pháp quá xa!

Cha Lục: lập tức triệu hồi về nước!

Cha Tiêu ( giễu cợt ): ngươi có thể làm chủ?

Cha Lục bỗng nhiên suy sụp. . . . . .

Cha Trữ ( nghi ngờ ): ngươi thu dưỡng cô gái này, vì sao không theo họ Tiêu?

Cha Tiêu( hồi lâu, ý vị sâu xa ): phiền toái. . . . . .

Nói xong nghênh ngang rời đi.

Cha Trữ ( không rõ ): vì sao phiền toái?

Tả ba ba ( chợt hiểu, ôm hận nhìn cha Tiêu đi xa ): nhìn xa trông rộng. . . . . .

Cha Lục ( khinh bỉ ): không có tốt bụng. . . . . .

Cha Trữ ( tiếp tục không rõ ): vì sao? Vì sao? Vì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.