Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 95: Chương 95: Yêu vụng trộm




Editor: Yang3S

______

Vào ngày xuất viện, bầu trời trong xanh, ngay cả những hàng cây bên ngoài bệnh viện trông cũng đẹp mắt hơn.

Không ngửi thấy mùi Formalin* nữa, không thấy những bức tường trắng phơ nữa, và cũng không cần đối mặt với khuôn mặt khó chịu của y tá trưởng nữa.

(*Formalin: tên một loại hóa chất, Hợp chất hữu cơ formalin ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Dung dịch formanlin được sử dụng để làm chất tẩy uế hay để bảo quản các mẫu sinh vật. Ngoài ra dung dịch này còn được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết. Tóm lại là mùi bệnh viện trong truyền thuyết.)

Căn phòng gọn gàng sạch sẽ lúc trước đã có thêm nhiều đồ đạc cho trẻ con, chỉ thêm có mấy bình sữa, mà căn phòng của bọn họ đã trở lên chật chội hơn, trong không khí luôn có mùi sữa bột và mùi phấn rôm, Tiêu Diệu Thường ở lại Vân Phù Cư, mỗi ngày đều đến chăm sóc cô, để Tạ Đạo Niên có thể nghỉ ngơi được một chút.

Trong phòng tắm cũng có thêm nhiều đồ cho trẻ con, Tiêu Diệu Thường dạy Tạ Đạo Niêncách tắm cho trẻ con, anh học rất nhanh, chỉ mới làm một hai lần, mà kỹ thuật của anh đã trở lên thành thạo hơn, Tiểu Hồng Tảo ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh, mỗi lần thoa sữa tắm cho cô bé, cô bé đều cười hi hi ha ha, nhìn rất đáng yêu.

Trong thời gian ở cữ(1), cô đã ăn rất nhiều chân giò kho gừng(2), Tiêu Diệu Thường thường cho cô mấy miếng dán ấm bụng, mọi chuyện đều tốt đẹp, cho đến khi Lục Yên chỉ cần nhìn thấy giò heo liền cảm thấy buồn nôn, ngửi thấy mùi giấm thì axit pantothenic(3) trong dạ dày như muốn trào lên miệng.

(1)ở cữ: chỉ phụ nữ sau sinh trong một tháng đầu tiên.

(2)chân giò kho gừng: là một món ăn truyền thống của Quảng Đông, Trung Quốc. Nguyên liệu gồm có chân giò, gừng, giấm, trứng... Theo truyền thống, thì các bà mẹ mới sinh xong sẽ ăn nó để phục hồi sức khỏe. Thành phần chính là chân lợn, trứng và gừng.

(3)axit pantothenic: hay có tên gọi khác là vitamin B5.

Lục Yên đang trong thời gian hồi phục sức khỏe, Đào Nhạc không cho cô ngồi quá lâu, mỗi lần Lục Yên lười biếng, bà sẽ nói với cô, “Cứ ngồi đi, ngồi lâu như vậy, cẩn thận cái mông còn to hơn cái sọt.”

Giữ lấy phần eo của Lục Yên, vì Đào Nhạc lúc nào cũng sợ cô sẽ ngã.

Không cho cô ăn nhiều đồ dầu mỡ, thực đơn mỗi ngày của Lục Yên là gà nấu rượu gừng*, Đào Nhạc cố tình vớt lớp mỡ ở trên ra cho cô ăn, mỗi lần Lục Yên đều không ăn hết thịt gà, và đều để lại cho Tạ Đạo Niên giải quyết nốt.

(*gà nấu rượu gừng: Là món ăn địa phương phổ biến ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Nguyên liệu gồm: Gà, rượu, gừng rang... Là một món ăn bổ sung nhiều chất dinh dưỡng cho phụ nữ sau sinh, phụ nữ sau sinh phải ăn món này trong khoảng thời gian ở cữ.)

Cho uống sữa thì vẫn phải cho uống một phần sữa bột một phần sữa mẹ, Lục Yên không hiểu, “Mẹ, ngực của con căng đau rất khó chịu.”

Đào Nhạc nói với cô, “Hay là dùng máy hút sữa, nhiều sữa như vậy, con muốn ngực con xệ xuống à? Còn nữa, đến lúc cho con bé cai sữa sẽ rất khó.”

“Con không muốn bị xệ xuống.”

“Không muốn thì nghe lời mẹ.”

Nghe theo lời của Đào Nhạc và Tiêu Diệu Thường, thân thể của Lục Yên đã phục hồi rất tốt, đứa bé cũng ngày một bụ bẫm hơn.

Sau một tháng ở cữ, cả người Lục Yên thoải mái dễ chịu, cô lấy một hộp sữa chua trong tủ lạnh ra uống ừng ực.

Cô thèm muốn chết, cuối cùng cũng có thể uống đồ lạnh.

.......

Lục Yên và Tạ Đạo Niên đều là con một, Nam Chi rất được quan tâm, ngày nào ông ngoại và bà ngoại cũng đều sang đây thăm cô bé, được trưởng bối chăm sóc, Nam Chi vừa không kén ăn, vừa không khóc nhè, rất ngoan ngoãn.

Trần Lộ lúc nào cũng nói, Nam Chi giống Tạ Đạo Niên, lanh lợi từ nhỏ, đúng là giống nhau như đúc.

Lục Yên rất sợ cô bé có tính cách trầm lặng giống Tạ Đạo Niên, mỗi ngày cô đều trêu cho cô bé cười, cô gái nhỏ cũng rất nể tình Lục Yên, lần nào Lục Yên trêu cô bé cũng cười.

Lúc nào nhìn thấy Tạ Đạo Niên, cô bé cũng cười toét mồm ra, giơ tay lên muốn anh bế, Lục Yên bị bỏ mặc ở một bên.

Ngày nào Tạ Đạo Niên cũng mang theo dáng vẻ tươi cười, buổi tối về đến nhà, đều có thể thấy anh đang chơi với Tiểu Hồng Tảo, chơi không biết mệt.

Lần đầu tiên hai người làm bố mẹ, nên vừa thận trọng vừa hạnh phúc.

Hai vợ chồng rất thích chụp ảnh cho cô bé, bé con rất ăn ảnh, đường nét khuôn mặt của Nam Chi rất giống Tạ Đạo Niên, đôi mắt thì giống Lục Yên, vừa to tròn vừa long lanh, như thể được phủ một tầng sương mù. Cô bé thích đặt hai tay lên ngực, ánh mắt chăm chú nhìn cô, như muốn làm nũng, cô bé rất thích Lục Yên lắc trống lắc cho cô bé nghe.

Lúc không có ai, cô bé thích bì bõm kêu a a ê ê, lần nào A Bảo cũng tưởng cô bé xảy ra chuyện gì, nhảy lên xe đẩy kiểm tra xem cô bé có xảy ra chuyện gì không.

Khi gọi cô bé là Tiểu Hồng Tảo, cô bé sẽ nói ------ ư? Rồi nhìn bạn, như thể muốn nói, bạn gọi tôi?

Lục Yên rất thích bất thình lình gọi cô bé: Tiểu Hồng Tảo, sau đó có thể nghe thấy tiếng ư a của Nam Chi, đến gần chỗ cô bé, cô bé nhìn chằm chằm vào cô.

Công việc của Lục Yên đã quay về quỹ đạo, mỗi ngày Lục Yên đều đưa Nam Chi đến Vân Phù Cư, buổi trưa đến đó ăn, buổi tối đưa Nam Chi về nhà. Mỗi lần gọi video cho Tạ Đạo Niên, Lục Yên đều sẽ đưa camera về phía Nam Chi, cô gái nhỏ nhìn thấy bố, liền khua tay khua tây, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.

Trong đêm tối yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có ánh đèn lóe lên.

Nam Chi đang ngủ ở trong nôi, ngậm núm vú giả, thỉnh thoảng mút chậc chậc, hai tay nhỏ bé để trước ngực, tư thế ngủ rất ngoan hiền.

Lục Yên cảm thấy ngực căng đau khó chịu, trằn trọc mãi không ngủ được, cô nhẹ nhàng đánh thức Tạ Đạo Niên, “Trường Canh, anh hút giúp em với.”

Anh vẫn đang mê mang, bàn tay vô thức đẩy cái nôi, Lục Yên ghé sát vào tai anh nói: “Không phải Tiểu Hồng Tảo, em cơ.”

Lúc này anh đã nghe thấy rõ, xoay người lại, cởi áo của Lục Yên ra, hai bầu ngực căng phình lên, cao ngất, Tạ Đạo Niên đặt tay lên đó từ từ xoa bóp, sau đó vùi đầu vào ngậm núm vú của cô, Lục Yên cảm thấy là lạ, anh mút rất mạnh, Lục Yên cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng sau đó lại có một cảm giác kỳ diệu ập đến.

Chờ anh mút xong, cô hỏi, “Có vị gì a?”

Tạ Đạo Niên chép chép miệng, “Ngọt, có chút tanh.”

“Vậy anh hút hút bên này nữa đi.”

Anh nằm dịch đầu qua mút bên ngực khác, tay liên tục xoa bóp bầu ngực còn lại, Lục Yên ôm lấy lưng của anh, dần dần, bộ ngực không còn căng phình lên nữa, lúc anh mút, đầu lưỡi di chuyển liếm quanh quả anh đào, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn một cái, hai đùi của Lục Yên kẹp ngày càng chặt lại.

Sau khi mút sau, Tạ Đạo Niên lau miệng, trong đêm tối, Lục Yên không nhìn rõ được biểu cảm của anh.

Anh nói, “Ngủ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.