Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 50: Chương 50: Bạn trai là tang thi




Diệp Chi Châu chân trước vào phủ Trấn quốc công, chân sau Yến Minh Vĩnh từ bên cách vách đi qua đây.

Thanh âm cửa phòng bị đẩy ra truyền đến, Diệp Chi Châu đang ngâm mình, cao giọng nói, “Là Trường Thuận sao? Nước này rất nóng, ngươi đi lấy nước lạnh lại đây.”

Tiếng bước chân vào cửa dừng lại, sau đó thanh âm đóng cửa vang lên, tiếng bước chân dần dần đến gần, sau đó lướt qua bình phong.

“Hả? Không phải kêu ngươi đi lấy nước lạnh sao?” Diệp Chi Châu nghi hoặc xoay người, sau đó bị nam nhân cao lớn xa lạ đứng phía sau làm cho kinh sợ, trực giác khiến cậu rụt lui vào trong dục dũng, sau đó dùng tay hất nước qua, lớn tiếng quát, “Ngươi là ai!”

Yến Minh Vĩnh đưa tay lau nước trên mặt, đi đến phía trước, cẩn thận quan sát gương mặt của cậu, sau đó tầm mắt chuyển vào thùng nước, cười một tiếng, “Rất tốt, không ngờ ngay cả ta mà Nhạc Nhi cũng không nhận ra.”

Nhạc Nhi? Xưng hô này trừ bỏ người trong nhà, cũng chỉ còn … Diệp Chi Châu sợ hãi cả kinh, nhìn đại mỹ nam khí độ vô song diện mạo tinh xảo khí chất thanh lãnh trước mắt, đầu óc căng thẳng, “Ngươi, ngươi là Minh Vĩnh?” Đây là đột biến gien thời kỳ trưởng thành sao? Người này có phải quá cao rồi không, hơn nữa diện mạo diễm lệ trước đây sau khi trưởng thành sao lại biến thành bộ dáng lãnh tình thế?

“Nhạc Nhi.” Yến Minh Vĩnh xoay người, đưa tay vuốt mặt của cậu, ngón tay chậm rãi từ mặt trượt đến cổ, sau đó theo xương quai xanh tiếp tục đi xuống, dừng ở một vị trí nguy hiểm, chạm nhưng không chạm, “Lúc ngươi tắm rửa đều thích để những người khác tiến vào hầu hạ như vậy sao, hửm?” Ngón tay thon dài đi xuống, nhẹ nhàng chạm vào nơi nhô lên.

Diệp Chi Châu rùng mình, lông tơ dựng thẳng một đường đến cổ, vội bắt lấy tay y, nhìn ánh mắt của y, biểu tình chân thành tha thiết thành khẩn, “Minh Vĩnh, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi!”

“Phải không.” Ngữ khí Yến Minh Vĩnh thản nhiên, ánh mắt thản nhiên, khóe miệng tươi cười cũng thản nhiên nốt, bàn tay thon dài hữu lực chậm rãi rút ra, sau đó nắm chặt tay cậu, tiếp tục lại gần, hô hấp phun trên mặt cậu, “Trốn ta 4 năm … Rất vui vẻ phải không?”

Tiêu rồi! Yến Minh Vĩnh sau khi lớn lên hình như càng nguy hiểm! Cậu nuốt nuốt nước miếng, lặng lẽ dịch ra sau.

Ánh mắt Yến Minh Vĩnh đột nhiên thâm sâu, bỗng nhiên dùng sức kéo cậu từ trong nước ra, tay còn lại ôm thắt lưng cậu, sau đó buông ra luồn vào đùi cậu, vững vàng ôm lấy, Diệp Chi Châu đang lõa thể liền nổi trên mặt nước.

Diệp Chi Châu ngốc luôn rồi, ôm công chúa a! Rất khiêu chiến độ mất thể diện đó!

“Ngươi bỏ ta xuống!” Cậu ra sức giãy dụa, đưa tay gỡ cánh tay y, lại phát hiện người này thoạt nhìn cao gầy nhưng trên cánh tay đều là cơ bắp, khí lực rất lớn, căn bản gỡ không được! Tên gấu con này mấy năm nay rốt cuộc ăn cái gì thế, thật tưởng niệm con ma ốm có thể tùy tiện đánh đòn trước kia mà!

“Ngoan một chút.” Yến Minh Vĩnh không thèm để ý cậu giãy dụa, bàn tay để ngang sau lưng cậu vẫn còn thừa lực vỗ vỗ mông cậu, xoay người đi ra ngoài, “Đêm nay thành thân.”

“Không! Ta không đồng ý!”

“Vậy động phòng trước.” Sau khi lớn lên Yến Minh Vĩnh vẫn vô cùng “dễ” nói chuyện.

“Cái này càng không thể đồng ý!”

“Nhạc Nhi.” Yến Minh Vĩnh dừng bước, cúi đầu nhìn cậu thật sâu, trong mắt ẩn ẩn một tia yếu ớt, “Ngươi không thích ta sao?”

Diệp Chi Châu dừng giãy dụa, chột dạ cúi đầu, thành thật lại, “Không, không có, vẫn luôn thích ngươi mà …” Bên ngoài ngao du bốn năm trốn tránh không thấy tên gấu con, hình như có hơi quá phận …

“Ừm, ta cũng thích ngươi.” Trên mặt Yến Minh Vĩnh lộ ra một nụ cười, đi vào nội thất đặt người lên trên giường, cúi người áp lên, hắc bào rộng lớn che khuất đi nửa thân thể trần truồng của đối phương, mang lại cảm giác diễm lệ, “Cho nên động phòng trước đi.”

Lúc này Diệp Chi Châu mới phát hiện mình bị mắc bẫy, giãy dụa muốn chạy, nhưng lại nhanh chóng bị trấn áp, dần dần, giãy dụa biến mất, biến thành tứ chi giao triền, tiếng kêu sợ hãi cũng dần nhỏ xuống, tiếng ái muội rên rỉ vang lên.

An Thành Thắng cầm một tập thơ mới sưu tầm được gần đây kích động chạy đến cho đệ đệ xem dừng bước ở ngoài cửa, sau đó biểu tình rối rắm xoay người, cúi đầu thương tâm rời đi. Thật sự là đệ đệ đã lớn không giữ được mà …

Ba ngày sau, Diệp Chi Châu rốt cục được cho phép xuống giường, sau đó nhanh chóng tổ chức hôn lễ, cậu từ trên giường trong tiểu viện phủ Trấn quốc công dọn đến trên giường trong phủ Tiêu Diêu vương của Yến Minh Vĩnh sát bên, bắt đầu cuộc sống lười biếng thối nát.

Một năm sau, người được phái đi chiếu cố An Thành Kiệt truyền thư đến, nói độc trong cơ thể đối phương đã trừ hết, thần chí cũng khôi phục thanh tỉnh, nhưng do độc tố ở trong cơ thể hắn quá lâu, làm mất đi một phần ký ức.

Ba năm sau, An Thành Kiệt mở một tiểu thư các ở tiểu thành cách kinh thành nửa tháng lộ trình, cùng sống với một thương nhân hiền lành trong địa phương, sinh hoạt dần dần an ổn.

Vài năm đi qua, Yến Đế băng hà, tam hoàng tử đấu thắng tất cả huynh đệ thượng vị đăng cơ, Yến Minh Vĩnh mang theo Diệp Chi Châu ly khai kinh thành, đi tới đất phong trước đó, sống cuộc sống của thổ hoàng đế, thật sự giống như hai chữ “tiêu dao” kia.

Lại qua mấy chục năm, Diệp Chi Châu suy yếu nằm ở trong ngực Yến Minh Vĩnh, nắm chặt tay y, thở dài, “Đời này, rốt cục ta cũng đi trước ngươi, nhưng ngươi nên làm sao bây giờ …. Ta không muốn để ngươi một mình …” Đối phương rời đi trước cậu còn có thể trực tiếp đi tới thế giới kế tiếp tìm kiếm, nhưng chính mình rời đi trước, những năm tháng còn lại, đối phương nên làm sao bây giờ? Huống chi đời này người yêu lại có hùng tính như vậy ….

“Mệt liền ngủ đi.” Yến Minh Vĩnh đưa tay che khuất ánh mắt của cậu, cúi đầu hôn trán của cậu, biểu tình bình tĩnh nhìn không ra chút bi thương nào, “Ta sẽ nhanh chóng đi cùng ngươi.”

Tầm mắt dần dần mơ hồ, thanh âm bên tai cũng xa dần, Diệp Chi Châu còn chưa kịp nghe rõ câu nói của y, ý thức liền nặng nề lâm vào bóng tối.

[Sinh mệnh sắp biến mất, chuẩn bị đưa linh hồn ra, hình thức tân thủ luyện tập chấm dứt, nhiệm vụ chính thức mở ra, đang kết hợp thế giới … Thế giới kết hợp hoàn tất, phần thưởng đã phát xong, bắt đầu đưa linh hồn ra.]

Cái gương nhỏ đặt ở bên eo Diệp Chi Châu rung lên, vỡ thành bột phấn biến mất trong không khí, giống như chưa từng xuất hiện.

Yến Minh Vĩnh dịch tay trên mặt người yêu ra, mạnh mẽ ôm đối phương một hồi, đứng dậy, gian nan ôm lấy đối phương, đi ra ngoài cửa, “Người tới, chuẩn bị xe, đi lăng mộ!”

Người nối nghiệp Đức An là Hoài Châu nhìn Tiêu Diêu vương đã già ôm Vương phi tiến vào lăng mộ, khóc ở bên ngoài đóng cửa lăng mộ lại, quỳ xuống dập đầu vài cái, thật lâu không muốn đứng dậy.

Từ hôm nay trở đi, Tiêu Diêu vương phủ, biến mất.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Diệp Chi Châu cả người đau nhức, ý thức còn dừng lại ở thời điểm nắm tay người yêu trước khi chết, lờ mờ không hoàn hồn được.

“Liễu Thần cậu còn sững sờ cái gì, chạy mau! A! Coi chừng sau lưng!”

Một mùi hôi thối nồng nặc truyền đến từ phía sau, Diệp Chi Châu ở biên quan lăn lộn nhiều năm, sau lại cùng Yến Minh Vĩnh tập võ cường thân cơ hồ là phản xạ có điều kiện lăn một vòng, hoàn mỹ né tránh mùi tanh tưởi đang nhào tới phía sau. Cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thi thể bán hư thối cách cậu ba thước bị một khối băng xuyên qua, bộ dáng vô cùng ghê tởm dữ tợn.

Ngụy Húc thu hồi dị năng lui về sau, thấy cậu té trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhặt vật tư lên, không kiên nhẫn nói, “Không muốn bị tang thi ăn thì mau đi ra ngoài! Chút can đảm cũng không có, lần sau đừng xin tôi dẫn cậu đi nữa!”

Thanh niên thanh tú nhắc nhở cậu trước đó bước nhanh tới, đầu đầy mồ hôi lạnh kéo cậu dậy, dẫn cậu ra ngoài siêu thị hạ giọng vội vàng nói, “Liễu Thần cậu đừng chạy loạn, nơi này tang thi tương đối đông, cậu lại không có dị năng, vẫn là cùng mọi người hành động thì tốt hơn, cửa ra đã được thanh lý rồi, chúng ta đi mau.”

Diệp Chi Châu bị động đi theo hắn ra ngoài siêu thị, ánh mắt đảo qua từng nam nhân đang đeo vật tư cùng mấy thi thể hư thối đuổi theo phía sau, nhíu mày.

Thi thể biết cử động … Là tang thi?

“Gào —— “

“Không tốt! Tang thi cao cấp trên lầu bị kinh động, chạy mau!” Sắc mặt Ngụy Húc biến đổi, một bên phối hợp cùng những người khác không ngừng dựng tường băng tường đất ngăn trở tang thi cấp thấp đuổi theo, một bên cõng đồng bạn bị thương nên di chuyển tương đối chậm, cố gắng tăng tốc độ chạy tới xe vận tải đậu ở ngoài cửa.

Thanh niên thanh tú lôi kéo Diệp Chi Châu sợ tới mức run rẩy, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Diệp Chi Châu vội bắt lấy cánh tay của hắn ổn định thân thể hắn lại, phát hiện trên đùi hắn có vết thương, không nói hai lời ném hắn lên lưng mình, chạy tới chỗ xe vận tải gần ngay trước mắt.

“A? Liễu Thần không cần đâu, cậu để tôi xuống, tôi có thể tự chạy, thể lực cậu không tốt, tôi …”

“Câm miệng!” Diệp Chi Châu ngắt lời hắn, mùi hôi thối trong không khí càng dày đặc, cậu khuếch tán tinh thần lực bao bọc mọi người đang chạy trốn, sau đó đoạt lấy ống thép trong tay thanh niên thanh tú, dùng sức đập vào đầu một tang thi đang nhào qua, xong xuôi chạy vội tới xe vận tải phía trước, nghiêng người bỏ thanh niên thanh tú xuống, đẩy hắn lên trên xe, “Mau đi đi!” Nhiệm vụ thế giới gì gì đó đi gặp quỷ đi, lễ gặp mặt cũng quá kích thích rồi!

Đồng bạn tiếp ứng trong xe vận tải nhanh chóng kéo thanh niên thanh tú vào, sau đó vòng qua Diệp Chi Châu, chạy tới tiếp ứng các đồng bạn khác.

Diệp Chi Châu đang vươn tay ra thì khựng lại, nhìn về tráng hán đầu bóng lưỡng vòng xe qua cậu … Người anh em, không giúp thì thôi đi, còn trợn mắt là có ý gì hả.

Thanh niên thanh tú thấy thế xấu hổ vội vàng giữ chặt tay cậu, nhỏ giọng giải thích, “Vương ca chính là tính tình này, Liễu Thần cậu đừng để ý đến hắn, mau lên đây, Ngụy ca cùng dị năng giả khác sẽ ngồi xe việt dã bọc hậu phía sau, chúng ta rút lui trước, miễn kéo chân bọn họ.”

Cậu thu hồi tầm mắt, theo lực kéo của thanh niên thanh tú trèo lên xe, nhìn tang thi kéo thành đàn bên ngoài, vuốt mặt một cái.

Thế giới này, có chút nguy hiểm a.

Sau khi xe vận tải thoát khỏi bầy tang thi thì bắt đầu chạy như điên, Diệp Chi Châu ngồi ở trong góc làm bộ như đang nghỉ ngơi, bỏ bàn tay vào túi chọt cái gương nhỏ cũ nát bên trong, hỏi ở trong lòng, “Thông Thiên, tư liệu kịch bản.”

Cái gương nhỏ cũ nát rung lên, màn ảnh hiện ra.

Nhân vật chính thế giới này tên là Hứa Dịch, trước mạt thế là một sinh viên năm hai bình thường, sau khi mạt thế bắt đầu thì thức tỉnh dị năng chữa trị cùng dị năng không gian, trong không gian còn có một linh tuyền có công năng tẩy kinh phạt tủy cùng một khối linh điền có thể thúc đẩy thực vật phát triển nhanh hơn, bàn tay vàng quả thực nghịch thiên.

Tẩy kinh phạt tủy?

Cậu tiếp tục chọt cái gương nhỏ, “Thông Thiên, không gian của người ta so với cái mày cho tao hữu dụng hơn nhiều, có năng lực tẩy kinh phạt tủy cùng trồng trọt, mày nhìn mày đi, keo kiệt.”

Cái gương nhỏ càng kịch liệt động động, sau đó vèo một cái thu hồi màn ảnh, hóa thành một tia sáng chui vào không gian ở cổ tay cậu. Vầng sáng nhanh chóng hiện ra, cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giây tiếp theo, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi, từ thùng xe vận tải loang lổ biến thành tiên cảnh nhân gian trời xanh đất xanh chim hót hương hoa nồng nàn.

“Đây là … đâu?”

[Là không gian của cậu, Tử Hư động phủ.]

“…..” Cái này so với không gian bé như lỗ mũi kia chênh lệch cũng quá nhiều rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.