Lưu Manh Lão Sư

Chương 200: Chương 200: Anh phải tặng quà cho em






“Không” Tiểu cô nương lắc đầu nói với Trần Thiên Minh: “Mẹ nói con gái nhỏ thì không được nghĩ đến chuyện luyến ái nam nữ. Hơn nữa tên tiểu tử đó em cũng không thấy vừa mắt. Em muốn đợi khi trưởng thành tìm một chàng trai đích thực”

“Không sai, em sau này lớn lên sẽ là người rất thành công” Trần Thiên Minh khen ngợi Tiểu ma nữ. Kỳ thật thì không cần hắn nói ra, chỉ dựa vào dung mạo bây giờ, đến tuổi trưởng thành nàng nhất định sẽ trở thành một ngôi sao ca nhạc hay đại loại gì đó.

“Lưu manh ca ca, anh cũng nghĩ sau này em sẽ thành đạt hả?” Tiểu cô nương vừa nói vừa vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Trần Thiên Minh. Dường như nàng đã quên lúc trước Trần Thiên Minh vẫn còn là người xấu.

“Đúng vậy, hãy nhìn em xem, vừa xinh đẹp, đáng yêu như vậy, két quả học tập cũng rất tốt đúng không?” Trần Thiên Minh không biết tính lô gíc là gì cả. Dáng vẻ xinh đẹp thế kia liệu thành tích học tập có kém được không?

“Này, Thiên Minh, em không nên làm hỏng Tiểu ma nữ. Nếu không nó lại còn muốn bay lên ấy chứ” Chung Hướng Lượng từ trong phòng đi ra nói.

“Ba, ba đừng nói thế. Thiên Minh ca ca không trêu chọc con đâu. Hơn nữa bây giờ con cũng sẽ không dễ dàng bị phỉnh nữa” Tiểu cô nương hờn dỗi nói với Chung Hướng Lượng.

“Thiên Minh, đây là con gái yêu của anh, tên là Chung Oánh” Chung Hướng Lượng nói với Trần Thiên Minh: “Đây là sư đệ mà ba đã nói với con. Con phải gọi là Minh thúc thúc, không được gọi là ca ca. Không có trên dưới là cả”.

Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói thế hắn vội khoát tay nói: “Không sao, sư huynh. Cứ để cháu gọi là ca ca cũng được” Trần Thiên Minh thấy có người gọi là ca ca, hắn muốn còn không được nữa mà. Một cô gái lớn như thế gọi hắn là ca ca thay cho thúc thúc đương nhiên chứng minh mọt điều là hắn vẫn còn trẻ. Đây chính là mấu chốt cơ bản để sau này hắn có thể đi tán tỉnh các cô gái khác nên đương nhiên hắn cũng muốn được gọi như thế.

“Ba, ba thấy chưa, anh Bình Minh cũng không phản đối. Chắc ba lại nghĩ anh Bình Minh già rồi, đúng không? Anh Bình Minh vừa trẻ, vừa đẹp trai như vậy mà” Chung Oánh cứ một câu lại “Anh Bình Minh” lặp đi lặp lại, giộng nói ngọt ngào làm cho Trần Thiên Minh cảm thấy như đang lơ lửng trên mây.

“Thôi tùy hai người. Ba không sao cả, ba gọi gì là việc của ba, con gọi gì thì là tùy con” Chung Hướng Lượng nói xong lại đi vào nhà bếp giúp vợ chuẩn bị thức ăn.

“Anh Bình Minh, anh nói xem chúng ta lần đầu gặp mặt, anh có chuẩn bị quà gì cho em không?” Chung Oánh giảo hoạt nói với Trần Thiên Minh.

“Ồ, anh quên không mang đến rồi” Trần Thiên Minh nghĩ nhanh trong đầu, trước tiên lấy cớ quên mang đến, sau đó sẽ đi mua thứ gì đó là được.

“Ôi, tiếc quá. Em cứ nghĩ em sẽ được nhận bộ quần áo thể thao hiệu Li Ning ưa thích chứ? Chung Oánh vừa nói vừa thở dài làm ra vẻ buồn rầu.

“Quần áo thể thao hiệu Li Ning được không?” Trần Thiên Minh hỏi.

“Đúng vậy, có phải anh mua quà cho em là bộ đồ thể thao hiệu Li Ning không? Anh Bình Minh” Chung Oánh ôm cánh tay Trần Thiên Minh nũng nịu nói.

“Đúng, anh mua cái đó” Trần Thiên Minh thấy tim hắn như nhảy dựng lên. Hắn vội gật đầu trả lời.

“Vậy hay quá, bộ đồ thể thao hiệu Li Ning gồm quần áo, một đôi giày, một mũ cũng không đắt lắm, chỉ hơn một ngàn, chưa tới hai ngàn” Chung Oánh vui mừng vỗ tay nói.

“Cái gì? Hơn một ngàn, chưa đến hai ngàn?” Trần Thiên Minh giật mình, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Hắn hôm nay đã mắc bẫy của Tiểu ma nữ này rồi. Thì ra nàng đã biết hắn chỉ là nàng đang chơi trò giả heo ăn thịt hổ. Hắn đã xem nhẹ nàng. Tiểu ma nữ đúng thật là Tiểu ma nữ, rất lợi hại. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.

“Anh Bình Minh, Anh không sợ tốn tiền đấy chứ?” Chung Oánh hỏi lại Trần Thiên Minh.

“Có gì phải sợ chứ. Chỉ là món tiền nhỏ. Anh sao có thể tiếc món tiến nhỏ bé đó chứ?” Trần Thiên Minh cố ý vỗ tay vào ngực nói nhưng lòng hắn thì tiếc buốt ruột đi được. Đàn ông mà đôi khi cũng phải cố tỏ ra ta đây một chút.

“Tiểu Oánh, có phải con lại muốn Bình Minh đi mua sắm cùng con không?” Chung Hướng Lượng bưng một đĩa thức ăn từ trong bếp ra, cau mặt hỏi Chung Oánh.

“Không mà, ba, không tin ba hỏi anh Bình Minh xem. Ba cứ nghĩ oan cho con vậy” Chung Oánh nói xong, quay sang nháy mắt với Trần Thiên Minh.

“Còn không có? Lần trước con cũng bắt Tiểu Hạ ca ca đi mua đồ cùng con” Chung Hướng Lượng không tin.

“Anh Bình Minh, anh giải thích cho ba em nghe đi” Chung Oánh vừa nói vừa nháy mắt với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh đành cười gượng gạo nói: “Sư huynh, không có gì đâu, em và Tiểu Oánh chỉ nói chuyện phiếm thôi”.

Chung Oánh nghe Trần Thiên Minh giải thích giúp nàng. Nàng cười đắc thắng nói: “Ba, sau này không có chứng cứ thì không được đổ oan cho người tốt” Nói xong nàng nói nhỏ vào tai Trần Thiên Minh: “Anh Bình Minh, đừng quên vừa rồi anh đồng ý mua quà cho em đấy”.

“Ừ” Trần Thiên Minh khẽ gật đầu. Thôi cứ coi như món quà gặp mặt lần đầu với Tiểu ma nữ.

“Cơm nấu xong rồi. Mọi người đến ăn đi” Cổ Quyên từ trong bếp đi ra, hai ta bưng đĩa thức ăn.

“Hay quá, anh Bình Minh. Chúng ta đi ăn cơm nào. Để em tiếp anh những món ăn ngon nhất” Chung Oánh vui vẻ kéo tay Trần Thiên Minh, môi nở nụ cười ngọt ngào.

Trần Thiên Minh nhìn dáng vẻ tươi cười của Chung Oánh, hắn càng nhìn càng kinh hãi. Hắn thấy vẻ mặt tươi cười của nào giống như nụ cười của quỷ.

Ăn cơm xong, Chung Hướng Lượng nói với Trần Thiên Minh: “Tiểu Hạ đang đợi em bên dưới nhà. Hành lý của em cũng ở trên xe. Hắn sẽ lái xe đưa em quay về căn hộ của em. Ngày mai em tới trường ghi danh, tìm hiệu trưởng trường số chín, Vương hiệu trưởng. Ông ta sẽ sắp xếp mọi việc. Anh bận việc không đưa em đi được”.

“Dạ, em biết rồi” Trần Thiên Minh gật đầu nói.

“Có chuyện gì em cứ gọi điên cho anh” Chung Hướng Lượng lại nói.

“Được” Trần Thiên Minh nói.

“Thiên Minh, em phải nhớ kỹ những gì anh nói với em lúc trước. Bây giờ chưa phải lúc thể hiện mình. Em đi đi” Nói xong Chung Hướng Lượng vẫy tay ra hiệu cho Trần Thiên Minh.

“Anh Bình Minh, để em tiễn anh” Chung Oánh vừa nói vừa đi theo Trần Thiên Minh ra ngoài: “Anh Bình Minh, anh đến làm giáo viên ở trường số chín à?”

“Đúng” Trần Thiên Minh gật đầu trả lời.

“Ôi, sao chúng em không có giáo viên chủ nhiệm đẹp trai như anh vậy nhỉ?. Chủ nhiệm lớp em là một thầy giáo già, rất khó coi, khó coi” Chung Oánh thở dài nói.

“Tiểu Oánh, anh phải đi rồi” Trần Thiên Minh khoát tay nói với Chung Oánh.

“Anh Bình Minh, anh phải nhớ mang quà đến cho em. Lúc nào rỗi anh mang đến cho em hoặc nếu em rỗi thì em sẽ đến tìm anh” Chung Oánh khẽ nói với Trần Thiên Minh.

“Được, được” Trần Thiên Minh cười gượng gạo.

Tài xế Tiểu Hạ lái xe đưa Trần Thiên Minh đến dưới nhà. Hắn nói bản thân đang mắc chuỵen nên phải lái xe đi ngay. Trần Thiên Minh tự mình xách hành lý lên phòng. Hai tầng cũng không cao lắm.

Hắn vừa mở cửa phòng thì cánh cửa phòng bên cũng mở ra. Một phụ nữ từ bên trong đi ra, phải nói là một cô gái ngoài hai mươi tuổi trông rất nữ tính. Cô gái tóc ngang vai, mặt trái xoan, gương mặt xinh xắn, bộ ngực đầy đặn, vóc người xinh đẹp cũng đáng được gọi là một mỹ nữ.

Cô gái đó cảnh giác nhìn Trần Thiên Minh, hai tay khoanh trước ngực. Hình như Trần Thiên Minh chỉ có chút cử động gì thì nàng lập tức vung tay lên đánh hắn, sau đó hô hoán mọi người cứu giúp.

“Nhìn cái gì vậy, chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp trai à?” Trần Thiên Minh tức giận đứng đối mặt với cô gái, trừng mắt nhìn nàng, lòng thầm nhủ.

“Anh, anh muốn làm gì? Sao cứ đứng đây không đi đi?” Cô gái nọ lớn tiếng nói với Trần Thiên Minh.

“Vậy tại sao cô không đi? Đứng đây làm gì?” Trần Thiên Minh cũng không khách khí, hắn lớn tiếng nói với cô gái.

“Tôi đứng ở cửa phòng mình cũng không được sao?” Cô gái căm tức nhìn Trần Thiên Minh.

“Tôi cũng đứng ở cửa phòng mình không được sao?” Trần Thiên Minh cũng tức giận nhìn cô gái.

Trừng mắt thì trừng mắt. Ai sợ ai nào?

Cô gái tưởng rằng Trần Thiên Minh nói chọc tức mình, nàng càng tức giận nói: “Lưu manh, nếu ngươi không đi, tôi sẽ hô lên”.

“Cô gọi ai là lưu manh hả? Ta giở trò lưu manh gì với cô?” Trần Thiên Minh nói xong. Hắn làm ra vẻ dâm đãng nhìn hau háu vào bộ ngực cô gái.

Cô gái thấy Trần Thiên Minh mê mẩn nhìn ngực mình, nàng vội vàng đưa hai tay lên che ngực, sợ hãi nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Cô nói xem ta muốn làm gì?” Trần Thiên Minh cười nói. Hắn không tỏ thái độ gì chỉ muốn để cho cô gái liên tưởng.

Cô gái nghe Trần Thiên Minh nói thế lại càng sợ hãi. Nàng há miệng chuẩn bị kêu cứu.

“Tiểu Băng, em đang làm gì vậy?” Từ dưới cầu thang vang lên một giọng nói đàn ông mạnh mẽ.

“A Hoa, anh đến rất đúng lúc, gã lưu manh này muốn …..với em…..” Trần Thiên Minh nghĩ nàng muốn làm gì? Cô gái tên Tiểu Băng này thực sự không biết Trần Thiên Minh rốt cục muốn làm gì với nàng nữa.

“Cái gì? Mẹ ơi, tên lưu manh ngươi muốn giở trò với bạn gái của ta ư?’ A Hoa vừa nghe Tiểu Băng nói thế hắn tức giận kéo áo Trần Thiên Minh, hắn muốn giáo huấn cho Trần Thiên Minh một trận nên thân. Hắn vốn là một giáo viên thể dục, tối nay đến thăm bạn gái, muốn có được những giây phút vui vẻ bên bạn gái. Giờ hắn nghe có người muốn giở trò lưu manh với bạn gái mình càng tức giận. Hắn chỉ muốn đánh Trần Thiên Minh một trận trước mặt bạn gái để thể hiện chút ít bản lãnh của mình.

Mặc dù võ công của Trần thiên Minh bị phế nhưng mấy ngày nay hắn vẫn tập luyện Hương Ba Công, công lực trong cơ thể vẫn mạnh mẽ, đối phó với một người bình thường thì không có vấn đề gì. Vì vậy hắn nhẹ nhàng vung tay đẩy vào sườn của gã thanh niên tên gọi A Hoa một cái làm cho gã A Hoa suýt té ngã xuống nền: “A Hoa, anh không sao chứ?” Tiểu Băng vội đưa tay đỡ A Hoa, nàng cuống quýt hỏi hắn.

“Anh không sao” A Hoa tức giận nhìn Trần Thiên Minh nhưng hắn không dám coi thường Trần Thiên Minh vì một cái đẩy tay vừa rồi chứng tỏ thân thủ của đối thủ cũng không kém. Chính hắn cũng không chắc chiếm được tiện nghi của đối phương.

Trần Thiên Minh liếc mắt khinh bỉ nhìn hai người. Sau đó hắn rút chìa khóa phòng ra, tay mở cửa. Hắn nói với Tiểu Băng: “Ta vừa trở về, vừa mới mở cửa thì cô đi ra. Ta không muốn giở trò với cô, hơn nữa cô cũng không đáng để ta giở trò” Nói xong Trần Thiên Minh cố ý nhìn bộ ngực hấp dẫn của Tiểu Băng, hắn không bộc lộ chút lo sợ nào trước tình cảnh hiện tại.

“Ngươi, ngươi” Tiểu Băng thấy Trần Thiên Minh nói như vậy nàng tức giận đến không thốt lên được: “A Hoa, hắn coi thường em” Nói xong nàng cố ý dựa vào người bạn trai mình như để tìm chỗ dựa.

A Hoa nhìn ánh mắt sắc bén của Trần Thiên Minh. Hắn sợ không dám phản ứng gì. Hắn sợ hắn lại gặp bất lợi lần nữa.

“Anh bạn, nói thật cho anh bạn biết. Ta không muốn giở trò với bạn gái của anh bạn. Anh bạn tối nay cứ từ từ mà phi lễ với cô ấy” Nói xong Trần Thiên Minh càm túi hành lý đi vào trong phòng và đóng cửa lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.