Lưu Manh Lão Sư

Chương 153: Chương 153: Giả bộ khuôn mặt tươi cười






Thái Đông Phong lại bắt đầu xé quần lót của Lương Thi Mạn.

“Mày sẽ gặp báo ứng, Thái Đông Phong.” Lương Thi Mạn thấy mình không phải đối thủ của Thái Đông Phong, hơn nữa vừa rồi mình bị đánh đến nổi toàn thân đau nhức vô lực, chỉ đành ngoài miệng chửi mắng Thái Đông Phong.

“Mẹ kiếp, tao xem mày còn dám mắng nữa không?” Thái Đông Phong vừa nói vừa nắm chai bia bên cạnh lên, dùng miệng chai đút vào phía dưới của Lương Thi Mạn, dùng sức xuyên mạnh vào trong.

“A!” Lương Thi Mạn hét lên rất to, phía dưới nàng bị tên hỗn trướng Thái Đông Phong dùng bình rượu xuyên vào, nàng chỉ thấy phía dưới đang bị xé rách đau đớn. Tay nàng quơ quơ trong không trung: muốn đánh Thái Đông Phong, nhưng thân thể nàng lại bị Thái Đông Phong giữ chặt, không thể nhúc nhích.

“Ha ha ha, vừa rồi không phải mày nói có thể sao chứ? Rất giỏi mắng chửi mà? Mắng đi, mày cứ chửi tao nữa xem, hôm nay tao không chơi chết mày, tao không mang tên Thái Đông Phong nữa” Thái Đông Phong lộ ra bộ mặt hung tợn, lòng dạ độc ác của hắn, rốt cuộc đã lộ ra bản tính thật sự .

“Em, em không dám, anh tha cho em!” Lương Thi Mạn thấy Thái Đông Phong hạ thủ tàn nhẫn như vậy, hơn nữa còn lộ ra bộ dáng không chịu bỏ qua, nàng rất sợ hãi. Trước cường thế, nàng cảm thấy chỉ có bảo vệ mạng của mình, mới là điều quan trọng nhất.

“Ha ha ha, mẹ kiếp, giờ biết sợ rồi sao, con quỷ cái, không cho mày nếm mùi đau khổ, mày còn không biết ai là đại gia!” Thái Đông Phong cười ha ha, lôi chai bia ra, sau đó dùng dâm căn của mình kéo tới, đâm vào phía dưới của Lương Thi Mạn.

Lương Thi Mạn cắn chặt môi, nước mắt tuôn ào ào ở hai tròng mắt, bây giờ nàng chỉ có thể nuốt hận vào trong bụng, không dám lên tiếng, nàng sợ mình không cẩn thận lạu làm tên biến thái Thái Đông Phong nổi giận, nếu vậy chẳng biết hắn lại làm ra chuyện gì nữa.

“Mẹ kiếp, mày kêu đi, tao cũng không phải chơi xác chết” Thái Đông Phong thấy Lương Thi Mạn một chút phản ứng cũng không có, liền dùng tay đánh mạnh vào song nhũ của Lương Thi Mạn.

Bị ép bất đắc dĩ Lương Thi Mạn đành phải giả bộ tươi cười, giả vờ kêu lên thanh âm chăn gối: “A….. Ưm… Đừng…”

“Đúng, phải là như vậy, tao nghe tiếng như thế này cảm thấy đặc biệt sảng khoái.” Thái Đông Phong lớn tiếng kêu dâm, giờ hắn đã quên cái gì giao dịch ở Thiên Tinh Bang. Giờ hắn chỉ biết dùng sức khô, dùng sức chinh phục Lương Thi Mạn dưới hông mình….

***

Tám giờ tối, Trần Thiên Minh dẫn theo bọn người Lâm Quốc xuất phát.

Đi vào phụ cận Thiên Tinh Bang, bọn họ liền dừng lại. Sau đó, Lâm Quốc lấy ống nhòm từ trong phía sau túi lớn ra, nghe hắn nói, cái này tốn không ít tiền mua, phải thông qua người quen mới mua được, kính hồng ngoại, ban đêm cũng thấy như thường.

“Lão đại, anh nói bọn Thiên Tinh Bang sao lại chọn nơi giao dịch ngay ở trong bang của chúng, có điểm kỳ quái, sao không chọn ở bên ngoài?” Trương Ngạn Thanh nói với Trần Thiên Minh nghi ngờ của mình.

“Ngạn Thanh, không phải có câu là nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất? Đây là chỗ thông minh của bọn Thiên Tinh. Nếu như giao dịch thuốc phiện ở bên ngoài, cuối cùng, chúng vẫn phải vận chuyển thuốc phiện trở lại Thiên Tinh Bang, trên đường vận chuyển trở về sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Nhưng nếu như giao dịch tại Thiên Tinh Bang, như vậy sẽ giảm bớt không ít nguy hiểm, thuốc phiện ở bên ngoài có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến chúng.

Cho nên, thuốc phiện giao dịch tại Thiên Tinh Bang dễ thành công, những chuyện về sau bọn chúng không sợ. Thiên Tinh đã mua được chút ít quan hệ, phỏng chừng chẳng có ai đến kiểm tra chúng, hơn nữa, bằng toàn bộ lực lượng của chúng bảo vệ mà không bảo vệ được đống thuốc phiện, thì cũng khó tin rồi.” Trần Thiên Minh ngẫm lại, đem suy nghĩ của mình nói ra.

Thiên Tinh lần này dùng phương pháp như vậy, chuyển địa điểm giao dịch vào trong bang của hắn, để cho người khác không ngờ tới. Nếu như không phải Trần Thiên Minh nghe lén được Thiên Tinh cùng Thiên Bằng nói chuyện, hắn cũng không biết!

Hơn nữa, Thiên Tinh cũng không ngờ có người dám đến phá giao dịch. Bọn chúng đã chào hỏi cục công an trong huyện và trong thành phố cả rồi, nếu có một ngọn cỏ chiếc lá nào thổi qua, sẽ có người truyền tin trước cho chúng, hơn nữa, trước kia sử dụng cách như thế này cũng thành công, đến nổi Thiên Tinh cũng đã mất cảnh giác không ít.

“A Quốc, có thấy gì không?” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc ở bên cạnh đang giám thị.

“Vẫn chưa, cửa lớn Thiên Tinh Bang vẫn khóa chặt, chưa thấy ai đi ra, cũng chẳng thấy ai đi vào.” Lâm Quốc lắc đầu, nói với Trần Thiên Minh.

“Chú nghỉ đi, để Ngạn Thanh thay chú.” Trần Thiên Minh thấy Lâm Quốc đã giám thị suốt một giờ nên nói.

Quốc ca, để em tới thay cho.” Trương Ngạn Thanh tiếp nhận ống dòm từ Lâm Quốc, nhìn xuyên qua cửa kính xe, thật cẩn thận quan sát.

Hiện giờ bên ngoài Thiên Tinh Bang vẫn giống như trước, bất quá, Trần Thiên Minh cảm giác được không giống trước kia, đặc biệt ngọn đèn ở bên trong hình như phát sáng vô cùng có quy tắc, hiển nhiên là có người cố ý an bài như vậy để tuần tra.

“A Quốc, pháo ngư lôi chuẩn bị ra sao rồi?” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc. Loại pháo ngư lôi này không phải loại pháo ngư lôi dùng trong quân sự, mà chỉ là một loại tiên pháo của bọn con nít hay chơi. Sau khi cái này văng ra, chừng năm giây sau sẽ nổ, hơn nữa tiếng nổ cũng đặc biệt lớn, như trời long đất lở. Trần Thiên Minh muốn dùng loại pháo ngư lôi này để lôi kéo sự chú ý của bọn Thiên Tinh, để mình động thủ ở bên trong.

“Đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần em ra lệnh một tiếng, anh em bốn phía sẽ ném pháo ngư lôi vào bên trong Thiên Tinh Bang.” Lâm Quốc gật đầu nói.

“Chú nhất định phải bảo anh em cẩn thận, Thiên Tinh Bang cũng không phải bang hội bình thường, sau khi ném pháo ngư lôi xong, phải mau mau chạy, đừng có dừng lại, tránh để bọn Thiên Tinh Bang trả thù.” Trần Thiên Minh có chút lo lắng, đám anh em dù sao cũng không biết võ, mà bọn Lâm Quốc cũng không học được chút gì đi nữa, một lát nữa gặp bọn Thiên Tinh, vậy thì thảm rồi. Cho nên hắn mới dặn dò lần bọn Lâm Quốc lần nữa, ném xong liền chạy đi, đừng để bọn Thiên Tinh bắt được.

“Lão đại, cái này anh yên tâm, chúng ta tiến vào không giúp được anh, nhưng mấy chuyện ở bên ngoài vẫn có thể làm được. Bọn em hai người một tổ, một người phụ trách lái xe máy, một người phụ trách ném pháo, ném xong liền chạy, bọn Thiên Tinh Bnag dù có mọc thêm hai cái chân nữa cũng đuổi không kịp chúng ta. Hơn nữa, khi chúng phát hiện có tình huống dị thường, chúng phải khẩn trương lo cho hàng hóa của chúng, chứ không phải lo đi bắt người. Chúng bảo vệ hàng háo của mình còn không kịp, làm sao lo được chuyện bên người.” Lâm Quốc dù sao cũng từng đi lính, phân tích cũng có chút đạo lý.

Trần Thiên Minh ngẫm lại, cảm thấy cũng có đạo lý, bất quá hắn vẫn nói: “Chúng có chúng, các chú phải cẩn thận.”

“Lão đại, anh cũng phải chú ý, chúng có chúng.” Lâm Quốc nói. Vốn hắn muốn đi theo Trần Thiên Minh, nhưng Trần Thiên Minh nói muốn vào phải có khinh công mới được, nếu không chẳng vào được, đành phải từ bỏ.

“Chú không phải chuẩn bị cho ta áo chống đạn rồi sao? Đồ chơi này có thể chống đạn sao?” Trần Thiên Minh sờ sờ cái áo chống đạn không biết Lâm Quốc chuẩn bị từ đâu, yên tâm nói.

“Lão đại, cái áo chống đạn này chỉ có thể bảo vệ những bộ vị trên cơ thể, nhưng người ta đánh vào đầu anh, anh căn bản không có biện pháp.” Lâm Quốc lo lắng nói.

“Vậy được, anh nắm chắc không để cho chúng đánh vào đầu anh.” Trần Thiên Minh cười cười, nói. Mình học Hương Ba Công, cũng có thể đánh được viên đạn khi thấy, chỉ có điều không đáng mà thôi, đến lúc đó mình né lệch đi một chút, không phải là được sao? Nghĩ tới, hắn lại mỉm cười.

“Dù sao anh cũng phải cẩn thận.” Lâm Quốc nói.

“Anh biết, A Quốc, chúng ta dùng vô tuyến liên lạc.” Trần Thiên Minh chỉ chỉ cái tai nghe trong lỗ tai, cái này cũng không biết Lâm Quốc chuẩn bị từ đâu, cái này thật giống loại đặc công dùng trên TV, hắn nói, Lâm Quốc nghe được, Lâm Quốc nói, hắn cũng có thể nghe được.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng chuồn xuống xe, nhìn một chút bốn bề vắng lặng, liền bay vọt tới tổng bộ Thiên Tinh Bang. Hắn bay nhẹ lên bờ tường, phát hiện bên trong có rất nhiều người đang tuần tra qua lại, xem ra, muốn vào dùng phương pháp trước kia là không được.

Hắn cẩn thận xem xét tình huống bên trong, đột nhiên, hắn thấy một nơi có thể tiến vào, đó chính là góc tường phía trước, có một tên đang đứng ở đó canh gác, mặc dù nói nơi đây không thể vào, nhưng nếu như giải quyết gọn tên này, vậy không phải là có thể vào sao.

Ở nơi khác đều có hai người canh giữ, có thể là bởi nơi này quá nhỏ, nên chỉ có một tên canh gác. Ông trời có mắt, Trần Thiên Minh vừa nói vừa vuốt vuốt túi tiền của mình, sau đó thương tâm móc ra năm trương đại hồng ngưu (năm trăm đồng), tiếp theo ném nhẹ vào góc tường.

Sau khi ném tiền xuống, Trần Thiên Minh liền nghĩ tới nên làm sao để cho tên này phát hiện ra tờ tiền năm trăm bạc này. Hắn liền lấy ra một quả cương đinh, ném nhẹ tới góc tường.

“Bịch” một tiếng nhỏ, rốt cục đã lôi kéo được sự chú ý cho tên đó. Hắn nhìn một chút tờ năm trăm đồng, sau đó lại nhìn bốn phía một chút, không phát hiện tình huống gì. Chẳng qua, tên này cũng là người thông minh, tiền này là của anh em hắn làm rơi, hay là của kẻ khác dùng để dụ hắn, cho nên, hắn làm như nhìn thấy tờ tiền, sau đó lắc đầu, cũng không động đậy.

Trần Thiên Minh nhìn thấy tên canh gác kia vẫn đứng yên bất động, cũng không thể làm gì khác đành đứng ở bên cạnh sốt ruột, nghĩ nên dùng biện pháp gì kéo tên canh gác rời xa. Vừa mới đây hắn định dùng cương đinh đánh người kia, nhưng nghĩ cương đinh của mình xoay ngang, còn chưa đến nổi một đinh trí mạng, nếu như đả thương hắn, hắn hô to lên, sẽ kéo những người khác tới, như vậy mình lại càng thêm khó nữa.

Chuyện làm Trần Thiên Minh cao hứng cũng đã xuất hiện, tên canh gác kia thấy lâu như vậy, không có chuyện gì xảy ra, cho nên hắn cũng vững tin đây là tiền của anh em mình làm rơi. Những năm trăm đồng, hắn có thể nào không tham chứ? Tiếp theo hắn vội đi tới, ngồi xổm xuống, thật cẩn thận muốn nhặt tiền.

Trần Thiên Minh vừa thấy, liền phi thân phóng qua đầu tường, lấy chưởng hóa đao, chặt mạnh lên cổ tên canh gác kia . “Đừng” trong miệng người đó phát ra một tiếng, gục không dậy nổi. Trần Thiên Minh sợ hắn lát nữa tỉnh lại, đã không làm thì thôi, làm thi làm tới cùng, cầm lấy cổ người nó dùng sức xoay một cái “rắc rắc” một tiếng, tên nọ cũng chẳng thể phát ra âm thanh gì nữa, đã chết.

Trần Thiên Minh sợ người khác phát hiện, vội vàng kéo tên này vào góc, cởi áo ngoài của hắn, sau đó lại ném hắn vào chỗ tối, sau đó lấy mấy tấm vải bạt gần đó phủ lên, tiếp theo thay quần áo của tên đó. “Mẹ, sao lại nhỏ thế này?” Trần Thiên Minh giật giật y phục Thiên Tinh Bang mình vừa thay, bất mãn nói. Xem ra vóc dáng tên này chỉ trung bình, mình mặc vào, thật giống người lớn mặc quần áo của trẻ con.

“Lão Bát, mày ở đâu nói gì đi chứ?” Một tên cũng mặc y phục Thiên Tinh Bang đi tới chỗ Trần Thiên Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.