Ly Thiên Đại Thánh

Chương 229: Chương 229: Tuyệt Linh Chi Địa




Editor: Wave Literature

Vị Xa tướng quân kia nói rất nhiều, nhưng chỉ xoay xung quanh một vấn đề.

Đó chính là, lấy công chuộc tội!

Uyên Sơn cưỡng bức lao động, có nhẹ có nặng, người nhẹ thì chỉ vận chuyển hàng hóa, giúp đỡ công nhân; nặng thì đi vào trong Uyên Sơn, thu thập thảo dược, diệt trừ hung thú.

Bất luận nặng nhẹ, mỗi một vị tội nhân, chỉ cần hoàn thành công việc của mình, đều có quyền lợi tiếp tục sinh tồn.

Nhưng chỉ là sinh tồn mà thôi.

Nếu muốn giảm tội xuống, đạt được tự do, thì chỉ có giảm bớt thời gian nhàn nhã của mình, làm nhiều việc hơn!

Đối với những tiên thiên ở đây, chỉ làm những việc mà phạm nhân làm thì sẽ không có thuốc giải của Tán Khí Đan.

Mà niên hạn cưỡng bức lao động của bọn họ, động tý là ba năm năm năm, mà niên hạn của Tôn Hằng, là khoảng chừng ba giáp!

Nếu muốn sinh tồn được, giảm đi thời gian cưỡng bức lao động, thì vào sâu trong Uyên Sơn, là lựa chọn duy nhất của bọn họ!

Và tình huống ở sâu trong Uyên Sơn thì…

Vị Xa tướng quân kia chỉ nói: “Tình huống ở trong đó rất đặc thù!”

...

Tiến nhập Uyên Sơn Cổ Thành, chờ đợi bọn họ, không phải là nghiêm hình tra tấn lập uy, mà là thời gian dài tu chỉnh.

Có ăn có ở, hơn nữa không phải hạn chế gì cả, giường làm bằng xốp, khiến cho người nằm trên đó sẽ không bao giờ quên.

Đây đối với một đoàn người đã bôn ba mấy tháng, quả thật là ban ân!

Nhưng đãi ngộ này, chỉ giới hạn với những người tiên thiên như bọn họ mà thôi.

Những người khác, vừa tiến vào Uyên Sơn Cổ Thành, là đã bị cưỡng bức lao động.

Nghỉ ngơi ngày thứ ba, Tôn Hằng nhận được Âm Hồn Hồ Lô và Lôi Vẫn Đao của mình, Thanh Ngọc đạo nhân vẫn không có phụ lòng kỳ vọng của hắn.

Năm ngày sau, một nhóm tiên thiên theo sau mấy trăm tinh binh, dưới sự hướng dẫn của vị Xa tướng quân kia, đi vào sâu trong Uyên Sơn.

Dọc theo con đường này, cứ cách mười dặm, là lại có một thị trấn nhỏ, với tư cách là trạm trung chuyển vật tư vào sâu trong Uyên Sơn.

Từng chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa,

Từng vị tráng hán khiêng một đống vật liệu, đi trên đường núi này, nối liền không dứt.

Trên xe ngựa, tiếng thở dốc, hòa với cảnh sắc đẹp ở nơi này.

“Ở sâu trong Uyên Sơn rất hoang vu, nhưng ở trong đó, vật tư phong phú, gần như có tất cả những gì mọi người cần!”

Giọng nói của Xa tướng quân vang lên: “Tráng Cốt Thảo, Thuần Khí Hoa, Tuyết Lan, Thiết Bì Thạch Dung…, những vật này, lại càng là đặc sản của Uyên Sơn.”

“Nhiệm vụ mỗi tháng của mọi người, là trăm phần Tráng Cốt Thảo, nếu như có thể thu thập thêm mười phần, là có thể giảm đi một ngày lao động.”

“Mặt khác, giống như Linh Chi năm năm, Động Minh Thảo, Thiên Linh Quả và những vật tương tự như vậy, chỉ cần thu hai gốc, là có thể giảm một tháng lao động.”

“Xa tướng quân!”

Trong đám người, có người chắp tay hỏi: “Vậy linh dược ngàn năm thì sao? Một cây ngàn năm linh dược, thì có thể miễn đi bao nhiêu năm lao động?”

“Ngàn năm linh dược?”

Xa tướng quân cổ quái cười cười: “Chư vị, Uyên Sơn cái gì cũng có, nhưng chỉ không có linh dược ngàn năm mà thôi!”

“Hả? Vì sao vậy?”

Mọi người sững sờ.

Xa tướng quân cười cười, chỉ tay về phía trước, nói: “Đi sâu vào một chút, là các ngươi sẽ hiểu.”

Tôn Hằng ngẩng đầu, nhìn về chân trời ở phía xa xa, sắc trời âm u, khiến cho hắn cảm thấy không được thoải mái.

“Bịch…”

Đi được thêm một đoạn, bước chân mọi người cứng lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Xảy ra chuyện gì?”

Có người thấp giọng hỏi, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

Đôi mắt của Tôn Hằng cũng sáng lấp lánh lên, thử bước lùi về sau một bước.

Chỉ chênh lệch một bước, là cảm giác khác hẳn.

Lui về sau một bước, thì tất cả đều bình thường; tiến lên một bước, thì cảm giác kinh người của tiên thiên cao thủ với thế giới bên ngoài, bắt đầu trở nên mơ hồ.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, bước lên một bước, dường như sắc trời mờ đi rất nhiều.

Mấy người xung quanh cũng đi tới đi lui, sắc mặt trở nên âm trầm.

“Đây chính là nguyên nhân, Uyên Sơn không xuất hiện ngàn năm linh dược.”

Sắc mặt của Xa tướng quân như thường, chậm rãi nói: “Theo tiên sư nói, bởi vì nơi này rất đặc thù, khí cơ phức tạp, linh khí mỏng manh. Ở nơi sâu nhất trong Uyên Sơn, thậm chí còn không có linh khí, không có vật sống.”

“Nên vậy, nơi này không có khả năng sinh ra ngàn năm linh dược.”

“Linh khí mỏng manh...”

Có người buồn bực nói: “Vậy việc tu luyện của chúng ta, sẽ chậm hơn rất nhiều sao?”

Người tập võ tu hành, trừ việc ăn uống để cung cấp tinh khí ra, thì cũng cần thổ nạp thiên địa linh khí, để tăng tu vi.

Thậm chí tu vi càng cao, thì người tập võ càng cần linh khí tinh thuần, nhu cầu cũng nhiều hơn, giống như người tu pháp vậy.

Một đám tiên thiên, nếu chỉ lấy tinh khí từ việc ăn uống, thì sẽ không đủ bù đắp sự tiêu hao của bản thân.

“Đúng là có hơi phiền một chút.”

Xa tướng quân gật đầu: “Có điều, phàm là những thứ có thể sống trong Uyên Sơn, đều có thể cung cấp lượng tinh khí khổng lồ, chỉ cần mọi người chú tâm thu thập, thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.”

Nói xong hắn nhẹ nhàng cười cười, tiếp tục nói: “Ngược lại thì những tiên sư kia, không có nhiễm được trọc khí, nên sẽ không tiến vào sâu trong Uyên Sơn đâu.”

“A!”

Có người chớp mắt một cái, nói: “Ý của Xa tướng quân là, bên trong Uyên Sơn, không có người tu pháp?”

“Có thì cũng có.”

Xa tướng quân nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Nhưng mà tu vi của bọn họ không cao, cũng do bất đắc dĩ mới đi vào trong đó.”

“Nơi đây linh khí mỏng manh, khí cơ hỗn loạn.”

Tôn Hằng đột nhiên mở miệng: “Vậy nếu vào trong chỗ này, thì thực lực của bọn họ sẽ yếu đi rất nhiều sao?”

Khí cơ hỗn loạn, thì sẽ ảnh hưởng tới người tập võ.

Nhưng linh khí mỏng manh, thì rất nhiều pháp thuật của người tu pháp, sẽ không sử dụng được, bọn họ sẽ yếu đi rất nhiều!

“Không sai!”

Xa tướng quân gật đầu, nói: “Cho nên, ở sâu trong Uyên Sơn, là thiên hạ của người tập võ chúng ta!”

Hắn vừa mới nói xong, một đám tiên thiên ở đây không kìm được nở nụ cười.

Không có người tu pháp áp chế, những người như bọn họ, là đỉnh cao của nơi này!

Khó trách, thái độ của người nơi này với bọn họ rất ôn hòa, ngay cả tiên sư, cũng không có khinh miệt bọn họ như ở bên ngoài.

“Có điều, mọi người cũng đừng cao hứng sớm!”

Xa tướng quân thấy sắc mặt của mọi người, nên cao giọng nói: “Uyên Sơn khác nơi khác, tuy đã gặp nhiều khó khăn trắc trở, nhưng hơi hai ngàn năm đóng thủ ở đây, con đường võ đạo vẫn chưa bị cắt đứt hoàn toàn.”

“Ở bên trong Uyên Sơn Cổ Thành, càng có tiên thiên hậu kỳ cao thủ!”

“Tiên Thiên Hậu Kỳ?”

Sắc mặt mọi người khẽ biến, có kinh ngạc, có cảnh giác, như nhiều hơn, là kích động.

Đối với những người đã bị cắt đứt con đường võ đạo phía trước như bọn họ, thì tiên thiên hậu kỳ, tương đương với một cái đèn sáng trong đêm đen vậy!

“Chư vị, đi thôi!”

...

Nơi này là một ngọn núi đá, thân núi bị người ta đào ra, tạo thành một thị trấn, dòng người đi ra đi vào đông đúc.

Ở dưới chân núi, người tới người đi, mọi người đều hối hả, đứng ở trên sườn núi nhìn xuống, thì chỉ thấy toàn đầu người.

Nhưng thị lực của tiên thiên cao thủ rất tốt, cho dù cách xa như vậy, nhưng bọn họ vẫn nhìn rõ cảnh ở dưới.

Giữa sườn núi, có một mái đình bằng đá.

Trên đình đá, có hai người đang đánh cờ, có hai người khác đang chắp tay sau lưng, cúi đầu quan sát.

“Là người của Đông Dương phủ sao?”

Một người trong đó, híp mắt, đưa tay chỉ về đám người Tôn Hằng.

Nơi này khí cơ hỗn loạn, giác quan của tiên thiên cao thủ bị ảnh hưởng, nên cái tay này của hắn, không bị đám người Tôn Hằng phát hiện.

“Đúng vậy.”

Bên cạnh hắn, một vị nam tử dáng người gầy còm, vóc dáng thấp bé gật đầu một cái, đưa mắt nhìn sang, ánh mắt tóe ra ánh sáng.

Tuy tướng mạo của người này xấu xí, nhưng lại là tiên thiên cao thủ!”

“Hắn tiên thiên trung kỳ à, sao nhìn không giống vậy?”

Người mở miệng nói, dáng người thon dài, tướng mạo tuấn lãng, đôi môi anh đào khiến cho nữ tử vừa nhìn vào đã có cảm tình.

Người này, cũng là một vị tiên thiên!

Người có vóc dáng nhỏ gầy nhếch miệng cười cười: “Hắn trúng độc, xem ra cũng không nhẹ, ta cảm thấy không cần chúng ta động thủ, thì hắn cũng chịu không nổi thôi!”

“Giết hắn đi, mười bình Thanh Dương Đan!”

Trong đình đá, một vị đang đánh cờ buông quân cờ trong tay xuống, nói: “Đây là thù lao của Đăng Tiên Ti.”

“Thù lao không ít.”

Người nhỏ gầy kia sờ cằm mình một cái, nói: “Có điều, tiên thiên trung kỳ cũng không có dễ đối phó. Như vậy đi, mấy ngày nữa, tìm một người thử sâu cạn của hắn, xem hắn còn bao nhiêu phần thực lực?”

“Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.