Ma Nữ Nghê Thường

Chương 101: Chương 101: Diệt




Sinh vào thời loạn lạc, xung quanh hẳn là không ai hiểu rõ chuyện này hơn tôi, mặc dù không nhớ được bao nhiêu kiến thức, nhưng lúc nhỏ từ khi biết được niên hiệu của thời đại này, đại khái tôi cũng đã biết, bản thân mình đang xoay chuyển trong thiên hạ như thế nào.

Hiện tại thời gian hơn mười năm thoáng vụt qua, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, thấm thoát đã thay đổi hai niên hiệu triều đại vua, ngay cả vua còn phải ăn bữa nay lo bữa mai, thì sao bách tính có thể sống yên ổn?

Thế nhưng, tuy nói như vậy, có lẽ là vì đã cố tình chọn con đường ở ẩn, hoặc có thể chỉ là đã quen thích ứng trong mọi hoàn cảnh, trên thực tế, trải qua những năm tháng trưởng thành, đối với riêng bản thân tôi mà nói, không hề hiểu sâu cái gọi là cảm xúc thời loạn thế. Những năm gần đây, quả thật các khu vực Vân Quý Xuyên Thiểm (Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Thiểm Tây) đều có năm mất mùa, cộng thêm thuế ruộng nặng nề, do đó trộm cướp nổi dậy khắp nơi, thỉnh thoảng dân tộc Mãn Châu còn tuyên truyền nội xâm. Nhưng nhìn chung, phần lớn các trấn, phủ, huyện đều chỉnh lý ngay ngắn, mà đại đa số mọi người, vẫn tận tụy cần cù trải qua cuộc sống tiểu dân chúng cằn cỗi mà bình an thuộc về bọn họ.

Đến tận bây giờ, cái loạn lạc mà bản thân tôi trải qua, càng liên quan tới giang hồ nhiều hơn, chứ không phải là thời thế. Cách đây không lâu, lúc nhàn rỗi sau giờ luyện công, xác thực tôi đã từng nghĩ như vậy.

Ngay lúc đó chính mình tuyệt đối sẽ không ngờ, không qua bao lâu nữa, kết luận này sẽ bị phá vỡ.

Mấy ngày sau, con đường núi Đại Ba uốn lượn xuất hiện kỵ binh đông nghịt, cờ bay phấp phới, quân dung (tác phong quân binh) chỉnh tề, hiển nhiên là quân Minh chính quy được huấn luyện nghiêm chỉnh, từ xa nhìn tới, rõ ràng đội quân đang đi thẳng đến nhánh núi Định Quân Sơn, xác định rõ mục tiêu hành quân, ý đồ gì thì không cần bàn cãi nhiều.

Không hề nghi ngờ, đây chính là "kham ưu" mà Mục Cửu Nương nói đến, dù sao thuở nhỏ dì ấy đã quen theo cha xông pha giang hồ, cho nên sẽ để ý những biến đổi của sự việc hơn người bình thường. Trên đoạn đường từ kinh thành tới đây, những lúc nghỉ chân ở các tiệm trà, dì đã nghe phong phanh không ít tin đồn triều đình có ý định "dẹp phiến loạn", còn để ý thêm hướng đi của binh mã dọc đường, cho nên trong lòng đã sớm xác định được.

Cũng bởi vì như vậy, ban đầu dì mới sốt ruột muốn đưa Thiết San Hô nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, thậm chí không ngại đêm khuya tìm đến trại, động thủ dùng sức định bắt người đi trước rồi nói sau.

Đáng tiếc, Thiết San Hô đang tức giận với dì, mềm không được cứng không xong, cuối cùng dì chỉ đành cùng nhau ở lại tùy thời hành động. Tuy trong lòng vẫn còn lo lắng âm thầm, nhưng bản thân lại không có chứng cứ xác thực, nói ra sợ khó có thể thuyết phục người khác, trái lại còn tự rước lấy chỉ trích nói bậy bạ làm nhiều người nghi hoặc. Vừa qua suy đi nghĩ lại, mới quyết định cảnh báo với người mình có thể tin tưởng.

Sau khi nghe Mục Cửu Nương nói, sáng sớm ngày hôm sau, tôi đã lập tức truyền đạt tường tận những tin tức kia cho nhóm quản sự trong trại.

Nhưng tiếc thay, kết quả nhận được lại khiến tôi thất vọng.

Thất vọng, cũng không phải ý nói nhóm quản sự hoàn toàn không tin, rất nhiều người trong đó kể cả đại quản sự Đông Duẩn đều tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ, các nàng cũng lập tức bày bố sắp xếp tại chỗ. Đầu tiên là thả thám mã (kỵ binh trinh sát), đến những thành trấn gần đây thu thập manh mối dò hỏi tin tức, quan sát xem có binh mã hành động khác lạ hay không; thứ hai cũng lên kế hoạch phòng bị quanh đỉnh núi, củng cố những hàng rào thành lũy, tích trữ vật tư để phòng ngừa vạn nhất.

Những bước trên xem như là ổn thỏa. Tuy nhiên quyết định cuối cùng của các nàng, ít nhất ở trong mắt tôi, chắc chắn là hỏng bét.

Không đến hai ngày, người dò hỏi đã rất nhanh mang tin tức trở về. Dù sao điều động binh mã trên địa phương cũng là chuyện lớn, nếu có ý nghe ngóng, không khó gom được chút ít đầu mối. Song, khi tất cả dấu vết đều chỉ rõ ràng triều đình thật sự có ý định tiêu trừ hàng loạt, thì việc Định Quân Sơn sắp xếp, chỉ là vừa tăng thêm phòng bị, bên cạnh đó cũng cho người ra roi thúc ngựa đi gấp ngày đêm, hướng về Thiểm Xuyên cầu viện đồng đạo lục lâm Vương Gia Dận đã từng ký kết hiệp ước đồng minh.

Đối với quyết định này, một trăm phần trăm tôi không đồng ý. Trong nhận thức của tôi, chiếm núi chiếm nước cũng được, vô luận ở trong dân gian lục lâm có uy phong lẫm liệt bao nhiêu, thực tế đều là tìm đường sinh tồn trong kẽ hở mà thôi. Bình thường náo loạn nho nhỏ không làm triều đình chú ý thì cũng cho qua, một khi dẫn tới nghiêm trọng gặp phải quân chính quy chinh phạt, nên lánh nặng tìm nhẹ có thể tránh thì tránh. Hiện tại địch thủ chưa đến, chính là lúc nên chạy là thượng sách, nếu hở ra là học theo Thủy Bạc Lương Sơn (Thủy Hử và 108 anh hùng Lương Sơn Bạc) dùng cứng chọi cứng với triều đình, chỉ sợ là quá mức không tự lượng sức.

Thế nhưng tiếc rằng không ai muốn nghe lời ấy. Trong tâm nhóm đội quân tóc dài, mọi người đồng tâm hiệp lực cố gắng vượt qua cửa ải này để bảo vệ sơn trại cõi cực lạc, mới là việc các nàng muốn làm nhất.

- Những năm gần đây biên ải liên tục chinh chiến, dù triều đình muốn tiêu diệt, cũng sẽ không bỏ ra nhiều sức lực.

Lần cuối cùng cố gắng thuyết phục các nàng thay đổi chủ ý, Đông Duẩn đã nói với tôi như vậy:

- Cho dù một mình chúng ta không thể đẩy lùi, chúng ta vẫn có thể đợi đồng đạo lục lâm tới cứu viện, trước đây đã từng uống máu ăn thề ước hẹn, ta tin chắc họ sẽ không lật lọng!

- Dù sẽ không lật lọng, nhưng lỡ như ngay cả bọn họ cũng không giữ nổi thân mình thì sao?

Lúc đó tôi cũng biện luận lại:

- Lần này chúng ta không rõ triều đình dùng binh quy mô cỡ nào, nếu Định Quân Sơn sắp bị chinh phạt, ai có thể chắc chắn những chỗ Thiểm Nam Thiểm Bắc còn lại không sao? Nếu khổ sở chờ đợi mà viện binh không đến, vậy khi đó nên làm thế nào?

Việc này vốn rất có khả năng, nhưng Đông Duẩn lại trả lời không hề do dự:

- Không đợi được đồng đạo lục lâm, ta cũng tin rằng có thể đợi được trại chủ về tới, chỉ cần lão nhân gia ngài ở đây, lấy thủ cấp thượng tướng trong vạn quân là chuyện dễ như trở bàn tay, Định Quân Sơn tuyệt đối sẽ không thua!

Lúc nói lời này, trong con ngươi của nàng ta đã không còn nét điềm tĩnh ngày thường, thay vào đó là hào quang lấp lánh, giống như trở lại thời điểm nào đó đã từng nói chuyện cùng tôi, cố chấp còn kèm theo một chút cường thế:

- Ta biết ý của ngươi, nhưng trại này là cơ nghiệp của lão nhân gia ngài, bọn tỷ muội ta xem trại như nhà, sao có thể tùy tiện nói bỏ đi? Ngươi không phải người trong sơn trại, phần tâm tình này, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu!

Một câu "vĩnh viễn không hiểu", cũng đủ làm người ta á khẩu không trả lời được.

Sau đó, ngoại trừ im lặng, thật sự tôi không thể nói được gì, cũng không có quyền nói.

Vì vậy chiến loạn, cuối cùng vẫn diễn ra trước mắt.

Nghiêm túc mà nói, đây cũng không tính là một cuộc chiến tranh, chẳng qua chỉ là quân đội nghiêm huấn vây quét sơn tặc giặc cỏ, là ba ngàn kỵ binh thiết giáp chinh phạt vài trăm nữ cường đạo, một bên lấy quốc gia làm hậu thuẫn, một bên chỉ là một sơn trại lẻ loi chiếm giữ đỉnh núi mà thôi. Bất kể từ phương diện nào, đều không phải là cuộc đọ sức giữa hai thế lực ngang nhau.

May mà tình hình chiến đấu vẫn không nghiêng về một phía. Định Quân Sơn vốn là địa thế hiểm trở, mấy năm vất vả tâm sức thiết lập những nơi hiểm yếu, từng đường núi sơn khẩu đều dễ thủ khó công, hơn nữa các cô gái trong sơn trại hầu như đều do đích thân Luyện nhi giáo huấn, luyện tập cực khổ, thân thủ tuy không bằng người trong võ lâm, nhưng đối đầu với quan binh thông thường cũng xem như là hoàn toàn vượt trội, với lại mỗi người nóng lòng bảo vệ sơn trại nên giao chiến cực kỳ hung ác mãnh liệt. Vì vậy, một cuộc đọ sức vốn chênh lệch xa, vậy mà giằng co rất nhiều ngày.

Rất nhiều ngày, nói chính xác là hơn mười ngày, hơn nửa tháng.

Có điều trong nửa tháng này, viện binh mà các nàng chờ đợi, vẫn chưa từng xuất hiện.

Buổi tối, bóng đêm thâm trầm. Dưới màn đêm, phía trước trại, một chỗ đổ nát thê lương tương đối an toàn, từng đốm lửa trại lập lòe. Mấy ngày trước, những mũi tên lửa tấn công gây ảnh hưởng không ít gian phòng, biến thành một đống tro tàn, những gian phòng may mắn an toàn cũng không còn ai muốn vào ở. Phần lớn mọi người đều tụ tập bên đống lửa vào tư thế sẵn sàng chuẩn bị ứng phó tình huống đột phát bất cứ lúc nào, một số ít bị thương nặng thì dời ra sau trại trị liệu, chỗ đó vẫn hoàn chỉnh an toàn.

Nửa tháng cố thủ, nhờ địa hình thuận lợi, thương vong bên tôi cũng không nhiều, tổn thất bên đối thủ còn lớn hơn. Tuy nhiên, những số liệu này cũng không thể giúp người phấn chấn. Nửa tháng qua, từ chân núi đến sườn núi, từng chút thất thủ, từng bước rút lui, cho tới hiện tại đã bị bao vây đại bản doanh, không thể lui thêm được nữa. Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, dưới ánh lửa phản chiếu, những gương mặt dính đầy tro bụi cùng vết máu đều lộ vẻ buồn rầu ngưng trọng, phảng phất kèm theo một chút bấp bênh.

Thời gian từng chút trôi qua, không biết đã đến canh mấy rồi (thời xưa chia đêm ra thành 5 canh, mỗi canh khoảng 2 giờ), ánh lửa yếu dần, chân trời đã có chút ánh sáng, bên cạnh đống lửa lớn nhất, một người bất ngờ đứng lên, nói lớn:

- Không được, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa, kéo dài thế này chỉ có thể là ngồi chờ chết!

Tôi không quen biết người này, nhưng cũng biết cô ấy là một trong những quản sự có quyền quyết định. Nửa tháng qua, những người này toàn thảo luận phòng thủ ra sao mới có thể kéo dài lâu hơn, công khai nói ra lời như trên vẫn là lần đầu tiên, Đông Duẩn bên cạnh lập tức đứng lên theo, quát:

- Bậy bạ! Đừng nói nhảm, nói như vậy là dao động lòng người có biết không!

Đông Duẩn vốn là người có địa vị cao nhất trong nhóm quản sự, nhưng lúc này người kia cũng không sợ nàng ta, phản bác lại:

- Gì mà dao động lòng người? Ta là suy nghĩ cho tỷ muội! Đã nửa tháng rồi, cứu viện lâu rồi vẫn không thấy, trại chủ xem ra cũng ngoài tầm tay với, bây giờ kẻ địch đã đánh tới trước trại, có lẽ ngày mai sẽ phá trại cũng nên, vậy mà chúng ta vẫn tiếp tục ngồi đây, không phải ngồi chờ chết chứ là gì? Kêu ta nói, chẳng thà thừa dịp hiện giờ sắc trời mờ ám, tỷ muội chúng ta tập hợp đột phá vòng vây, mở một đường máu mới là việc đúng đắn!

Vốn dĩ mọi người ngồi theo tốp ba tốp năm, hai người này tranh luận đã nhanh chóng thu hút nhiều sự chú ý, Đông Duẩn thấy thành việc lớn, định bắt người kia lại, nhưng đã bị nhóm người quản sự còn lại can ngăn:

- Đông Duẩn muội tử à, thật ra ta thấy muội ấy nói cũng có vài phần hợp lý.

Một người trong đó nói, tiếp theo đã có người thứ hai bên cạnh phụ họa:

- Đúng vậy, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt. Hiện giờ cứu viện không đến, ta thấy, làm sao bảo toàn nhóm người chúng ta mới là việc quan trọng hơn hết.

Đúng lúc đa số mọi người đều ở đây, câu chuyện vừa khơi ra, lập tức bắt đầu nhao nhao nghị luận. Trước khác nay khác, thực tại trước mắt, cuối cùng đại bộ phận đều nghiêng về đề nghị đột phá vòng vây. Những người vẫn giữ ý lấy thủ làm chủ cũng không thể nói được tiếng nào, thậm chí kiên trì như Đông Duẩn, thấy nhân tâm như vậy, cũng chỉ đành tối mặt đứng một bên, im lặng nghe theo phần lớn hành động.

Nhưng tiếp theo, lúc bàn bạc làm sao đột phá vòng vây, lại rơi vào thế bí. Có đề nghị tụ tập toàn bộ lực lượng đột phá xông ra, có đề nghị dương đông kích tây, có đề nghị chia thành nhóm nhỏ hành động. Nhất thời mỗi người nói một kiểu, mỗi người đều có mạo hiểm của riêng mình, mỗi lời đều khó thuyết phục người khác. Biện pháp của cấp trên thất bại, hình như càng dễ làm người ta khăng khăng ý nghĩ của mình hơn.

Mắt thấy sắc trời dần sáng, e rằng đợt công kích tiếp theo đang ở trước mắt, vậy mà tranh luận vẫn không ngừng nghỉ.

Từ lúc bắt đầu tôi vẫn im lặng thờ ơ quan sát, lúc này tôi đứng lên, tách khỏi nhóm người, đi tới bên cạnh một quản sự, hỏi:

- Các ngươi thật sự đã quyết định muốn liều phá vòng vây rồi?

Sau lần thuyết phục thất bại trước, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với nhóm quản sự này. Hơn mười ngày qua, tuy rằng tôi cũng hỗ trợ tham chiến, cũng làm vài việc cứu người, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề đưa ra chủ ý của mình, bởi vì trong lòng hiểu rõ, nói cũng sẽ không có mấy người nghe.

Cho tới hôm nay, thấy các nàng gật đầu, tôi mới lên tiếng:

- Địch nhiều ta ít, thủ tất nhiên là ngồi chờ chết, nhưng liều mạng mở một đường máu, thật ra cũng chỉ là hạ sách.

Mọi người nghe vậy, phản ứng không giống nhau, chợt có người khẽ động sắc mặt, nói:

- Chẳng lẽ... ngươi có biện pháp tốt à?

- Nếu các ngươi sẵn lòng tin lời ta. - Tôi trả lời:

- Vậy qua đây với ta.

Dứt lời, xoay người rời đi.

Đuổi theo đầu tiên là Thiết San Hô, cô bé nhảy vài bước về trước, gần như sóng vai đi cùng tôi, dửng dưng mỉm cười với tôi. Trên người cô bé có vài chỗ bị thương, trên mặt cũng có vết bẩn, càng nghĩa khí hơn so với tưởng tượng. Nửa tháng qua vì bảo vệ thành lũy, sức lực cô bé bỏ ra cũng không hề ít hơn người khác, thật sự đáng quý.

Bên cạnh cô bé tất nhiên là còn có một người khác, mà đi sau hai người này, là hai nữ binh một cao một thấp từng chăm sóc tôi, quan hệ cũng không tệ.

Dần dần, ngoại trừ những người có nhiệm vụ phòng ngự, đa số những người khác cũng lục tục đi theo.

Đi về phía sau trại, xuyên qua rừng trúc, là biển cây quen thuộc. Đó là nơi ở do Luyện nhi lựa chọn, cũng là khu vực mà phần lớn mọi người không dám bước vào. Mà nếu xuyên qua rừng cây rậm rạp này, sẽ đi tới phía đáy của vách đá cheo leo.

Vách đá này vừa cao mà còn dốc đứng sừng sững, ngọn núi cao không biết bao nhiêu trượng và hiểm trở vô cùng, vắt ngang ở phía sau biển cây sơn trại, người bình thường tuyệt đối khó mà vượt qua. Chính vì phía sau lưng nhờ vào tấm chắn thiên nhiên này, Định Quân Sơn mới không lo ngại gì, không lo lắng ở phía sau. Lúc này thấy tôi dẫn các nàng đến dưới vách đá cheo leo, có người không nhịn được cao giọng hỏi:

- Trúc Tiêm muội tử, ngươi dẫn chúng ta tới chỗ như vầy, cuối cùng là muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn chúng ta leo lên từ vách núi này? Biện pháp này không được, tay trần ai mà làm được?

Rút lại tầm mắt đang nhìn ngọn núi cao chót vót, tôi quay đầu, nghiêm mặt nói:

- Các ngươi không thể làm, nhưng có một người có lẽ có thể.

Bởi vì từ nhỏ người đó đã lớn lên và theo học cùng một sư phụ với Luyện Nghê Thường khinh công tuyệt đỉnh.

Không nói không có nghĩa là không nghĩ. Nửa tháng qua, đây là phương pháp duy nhất bản thân có thể nghĩ tới, là phương pháp có thể lưỡng toàn khi nguy cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.