Ma Nữ Nghê Thường

Chương 97: Chương 97: Đợi chờ




Nàng đang nói cái gì? Nàng nói, "chuyến đi kinh thành lần này, hai người ta với nghĩa phụ là đủ rồi."

Lúc nghe nàng nói như vậy, trong đầu thoáng mù mờ "ong ong".

Từ lâu đã quyết định, mặc kệ đoạn tình cảm này tương lai sẽ đi về đâu, cũng sẽ không tách khỏi người này nữa, thân phận giữa chúng tôi có thể thay đổi, nhưng điều bất biến tất nhiên là hai người sóng vai bước trên con đường phía trước, cho dù gian khổ, cho dù gian nguy, cho dù vị trí với nhau là gì.

Từng nói bất ly quân sườn*, cùng tiến cùng lui, trừ phi...

Trừ phi có một ngày ngươi không còn muốn ta làm bạn, chính miệng đuổi ta rời xa.

(*) bất ly quân sườn: không rời khỏi người, 'sườn' ở đây là bên cạnh

Vậy thì, hiện giờ, có tính không?

- Ê, ngươi đừng bày ra vẻ mặt đó được không, giống như ta bắt nạt ngươi.

Giữa lúc ngẩn ngơ bàn tay bị kéo lấy, người trước mặt không mấy dễ chịu, cau mày nói:

- Ta biết ngươi muốn đi chung, vốn dĩ sẽ đi chung, nhưng sau này nghĩ lại, lời bà lão nói lúc trước cũng có vài phần đạo lý, ngay cả nội thương trước kia của ngươi mà bà ta đều nói ra được, hẳn là có chút môn đạo, chúng ta cẩn thận vẫn hơn, để ngươi ở lại sơn trại tĩnh dưỡng, cũng là vì tốt cho ngươi nha.

Lúc Luyện nhi nói những lời này, nét mặt nàng dường như hơi sốt ruột, thấy nàng sốt ruột giải thích, làm tôi không khỏi nghi hoặc, cảm giác lúc này sắc mặt mình thật sự khó coi như vậy sao?

Nhưng không thể phủ nhận, những lời này đúng là kịp thời, ít ra ý nghĩ tiêu cực trong đầu đã ngừng lại.

Ít nhiều đã thả lỏng một chút, nhưng không có nghĩa sẽ cam tâm tình nguyện bằng lòng:

- Luyện nhi, ngươi nghĩ vậy làm ta rất vui.

Sau khi bình tĩnh, bắt đầu nghĩ biện pháp giãi bày:

- Chỉ là ngươi cũng thấy đó, những ngày qua thân thể ta cũng không có gì bất thường, vả lại, cho dù bà lão nói có lý, nhưng việc tĩnh dưỡng không cần gấp gáp thực hiện, ta nhất định phải đi kinh thành, một ngày chưa lấy về được kiếm phổ của sư phụ, là một ngày không yên lòng làm đệ tử, ngươi cũng nên hiểu chứ?

- Ta tự nhiên hiểu rõ, nhưng đều là đệ tử, ta đi truy tìm cũng xem như là ngươi đi, vậy còn muốn phân rõ như vậy làm chi? Hơn nữa à...

Thiếu nữ trước mắt dừng một chút, cười nói:

- Nói ra ngươi đừng buồn, sự thật là ta mạnh hơn ngươi, có ta ở đây, ngươi đi hay không đều như nhau.

Mặc kệ nàng ôm tâm tư nào khi nói lời đó, câu này, vừa hay đã đâm vào điểm yếu của tôi.

Trước đó vẫn luôn âm thầm để ý, để ý chuyến hành trình Tây Vực xa xôi này, bản thân mình suốt dọc đường thật sự không có bao nhiêu công dụng, tựa như có hay không đều được, lúc này dù là cố tình hay vô tình, thời điểm nàng nói lời ấy, tôi lập tức bị chặn lại, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào mới tốt.

Tiếp theo Thiết lão gia tử ở một bên cũng gia nhập, dường như ông ấy vẫn chưa thấy những hành động lúc đó của bà lão kia, bây giờ nghe không hiểu, truy hỏi, sau khi nghe Luyện nhi giải thích mới coi như hiểu đại khái. Ngay lập tức hai cha con người này hợp thành một mặt trận thống nhất, ngươi một câu ta một lời đã quyết định chuyện này, hoàn toàn bỏ qua lời đương sự nói thế nào, biện giải hết lời vẫn vô dụng, bởi vì lần này, lý lẽ tựa hồ không đứng về phía mình.

Lúc này thật không biết nên oán giận thể chất này, hay là nên giận bà lão nhiều chuyện kia, dù rằng giận người sau quả thật có phần không biết phải trái...

Đoạn đường còn lại, tôi vẫn tìm cơ hội thay đổi phương pháp giải thích để hai người kia đổi ý, thế nhưng Luyện nhi và lão gia tử trước sau vẫn không lay động, đáng tiếc bản thân tôi cũng không phải người ăn nói khéo léo, ít nhất không thể nói đen thành trắng. Dọc đường còn tìm cơ hội xin xem bệnh hai lần, đại phu này tuy không cảm nhận sâu như bà lão kia, nhưng tổng quát đều giống nhau, trái lại càng gây khó dễ cho lập trường của chính tôi.

Cứ như vậy kì kèo hơn nửa tháng, lúc tiến vào dãy núi Đại Ba, cưỡi ngựa đi vào con đường núi nhìn thấy Định Quân Sơn từ xa xa, tôi đã biết, lúc này đây e rằng rời xa đã là kết cục đã định.

Vì là việc riêng, lại không có thời gian, trên đường trở về chúng tôi vẫn chưa từng gặp qua người trong lục lâm, tất nhiên cũng không có cơ hội báo tin trước. Nhưng có lẽ là vì trạm gác ở sơn trại này được phân bố trải rộng, mới đến được chân núi, đã được một tốp nữ cường đạo nghênh đón từ xa, dẫn đầu chính là quản sự Đông Duẩn kia, dẫn người qua đây, thấy Luyện nhi đồng loạt cúi đầu hành lễ, khi đến gần sơn trại, cờ bay phấp phới trống hiệu nổi lên, dường như vô cùng vui mừng.

Tuy bình thường Luyện nhi không thích ồn ào náo nhiệt quá mức, nhưng hôm nay gặp lại những thủ hạ xa cách đã lâu, tâm tình rất tốt, cũng cười nhẹ nhàng. Hơn nữa huyên náo có chừng mực, không ầm ĩ quá lâu, vào sơn trại mọi thứ lập tức yên bình lặng lẽ, khôi phục trạng thái bình thường, mà bên trong chính điện đã chuẩn bị tiệc rượu đón gió tẩy trận, tất cả tuy vội vàng, nhưng cũng ngay ngắn rõ ràng.

Việc càng vụn vặt càng dễ nhìn rõ bản chất của nó. Trước khi trở lại bản doanh còn có chút âm thầm lo lắng, Luyện nhi rời đi lâu quá, lỡ như không còn được lòng người thì phải làm sao? Nhưng nhìn tình hình trước mắt tôi cũng có thể yên tâm rồi, cũng hiểu rõ, dù đã hơn nửa năm, nhưng uy danh của Ngọc La Sát trong bản doanh vẫn là không ai có thể dao động.

Ngẫm lại cũng đúng, bỏ chuyện ân nghĩa qua một bên, ở thế đạo dựa vào sức mạnh, nếu không nhờ vị trại chủ võ nghệ ưu việt này, một nhóm nữ tử ít có khả năng giành được một ghế ngồi trong nhóm lục lâm quần hùng, chẳng trách các nàng thấy Luyện nhi trở về thì hiện ra vui mừng khôn xiết như gặp được minh chủ.

Tiếc rằng vị minh chủ này, không thể nán lại lâu.

Ban đầu tiệc tẩy trần diễn ra rất suông sẻ. Thiết lão gia tử vốn đã có danh tiếng từ lâu, các nữ binh sớm đã lăn lộn ngoài đời, nhất định các nàng đã nghe qua oai danh của Long môn Thiết Phi Long, hiện giờ còn nghe nói là nghĩa phụ của trại chủ nhà mình, ánh mắt ai nấy đều vừa mừng vừa sợ. Các cô gái không ngừng chạy đến, có người làm quen cũng có người khen nịnh hùa theo, rất nhanh đã tụ thành một cụm, dụ được lão gia tử thư thả.

Bầu không khí vui vẻ không duy trì được lâu lắm, khi nghe nói Luyện nhi chỉ ở lại một ngày, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường tiếp, bữa tiệc tức khắc yên tĩnh rất nhiều. Sau một lúc mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Đông Duẩn dẫn đầu cẩn thận hỏi: .

||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||

- Trại chủ... Ngài rời đi lâu như vậy mới trở về, không nói đến trong trại còn rất nhiều việc cần trình báo, chỉ nói việc mấy tháng nay ngài đã ở ngoài bôn ba khổ cực, ngài cũng nên nghỉ ngơi thêm vài ngày đi chứ?

Luyện nhi cũng không nể mặt người khác, chỉ phất tay nói:

- Không cần, chuyện quan trọng, không thể ngừng lâu, trong trại có việc gì quan trọng hơn thì tối nay ngươi nói cho ta biết là được, sáng mai ta nhất định phải lên đường, có điều...

Nói một nửa, bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người về bên trái, vươn tay ra, tôi đang ngồi bên cạnh yên lặng quan sát xung quanh, không để ý bị nàng ôm vai. Tôi khó hiểu quay đầu nhìn, chỉ thấy nàng cười nói với đám người trong tiệc:

- Lần này đi kinh thành, ta muốn để lại một người cho các ngươi chăm sóc, người này hả...

Nói đến đây, giống như ra hiệu, bàn tay đặt trên vai chợt vỗ một cái:

- Đa số các tỷ muội trong trại đều quen biết, không cần phải nói nhiều, ta để nàng ở lại trại nghỉ dưỡng thân thể, các ngươi đối với ta thế nào, thì đối với nàng y vậy, nàng là người tính tình nhẹ dạ, khi về nếu ta biết ai gây khó dễ nàng, nhất định sẽ không dễ bỏ qua cho! Hiểu không?

Lúc đầu Luyện nhi nói chuyện còn nhẹ nhàng, đoạn sau như cười như không giọng điệu xoay chuyển, rõ ràng là giọng ra lệnh. Nhóm thủ hạ của nàng không dám thờ ơ, đồng loạt đứng dậy ôm quyền hô "dạ", nhìn cảnh này tôi cười khổ không thôi.

Bỗng nhiên cảm thấy, thay vì tĩnh dưỡng ở đây, chẳng thà quay về Hoàng Long động tốt hơn, đáng tiếc Luyện nhi chắc chắn không cho phép.

Ban đêm nghỉ ngơi, tuy lão gia tử thân thuộc, nhưng dù sao cũng là đàn ông, phía sau sơn trại toàn bộ đều là con gái, đương nhiên không tiện, cho nên đã sắp xếp ông ấy nghỉ ở phòng khách trước trại, còn tôi và Luyện nhi, tiếp tục trở về chỗ ở giữa biển cây mà nàng cố tình thiết lập đằng sau trại.

Từ lễ Hàn Y năm ngoái tôi đề nghị nàng bồi mình rời đi, chỗ này đã bỏ không, mặc dù trước đó đi vòng qua Thiểm Bắc, nhưng vẫn không ở lại. Nhà này để không một năm mà không hề có bụi bặm, có lẽ có người thường xuyên dọn dẹp lau chùi.

Lần trước gặp lại nàng ở đây, đã tuyên thề không rời không bỏ, vậy mà giờ đây phải xa nhau ngay ở chỗ này. Thật sự buồn vô cớ đủ điều. Có rất nhiều việc chính mình còn không thể nói rõ hay diễn tả được, hiển nhiên không thể giải thích với Luyện nhi. Chẳng qua là nghĩ đến nhìn nàng rời khỏi tầm mắt, gần giống như nhìn vận mệnh rời xa tầm tay, thật sự không thể nào yên lòng.

Lần này đi kinh thành sẽ xảy ra chuyện gì? Nói thật là tôi không nhớ ra được chút gì, chính vì nhớ không ra, nên mới càng lo sợ bất an. Cũng từng nghĩ qua sẽ lén lút đi theo, nhưng cho dù có thể thành công rời khỏi sơn trại này, sợ rằng cũng không có năng lực bám theo Luyện nhi...

Chẳng lẽ cứ chấp nhận như vậy? Chấp nhận, trả toàn bộ mọi thứ cho vận mệnh làm chủ... Cách đây không lâu, không phải vẫn nghĩ như vậy sao...

Trong lòng phủ định nhiều lần, chợt bên tai vang lên ba tiếng gõ nhẹ, là tiếng gõ cửa. Trước khi trời tối Luyện nhi đã ra ngoài nghị sự với thủ hạ, vẫn chậm chạp chưa trở về, tôi vô thức tưởng nàng trở lại, lúc mở then cửa mới nhớ ra Luyện nhi tuyệt đối sẽ không lễ phép chu toàn như vậy.

Quả nhiên, đứng ở phía ngoài chính là hai người, dù chưa quen thuộc, nhưng cũng không tính là xa lạ.

- Là các ngươi?

Tôi mỉm cười gật đầu xem như là bắt chuyện, lách người qua một bên để người khác tiến vào, lúc định trợ giúp tiếp nhận đồ trên tay các nàng, bỗng nhiên lại bị khéo léo tránh thoát.

- Không dám làm phiền ngài, hôm nay trại chủ nói gì mọi người đều nghe, nếu như dám để ngài ôm, đúng lúc lão nhân gia nàng vừa tới, chúng ta sẽ ăn không hết đó.

Đây là hai nữ binh một cao một thấp ngày trước từng chiếu cố tôi, có lẽ vì vậy nên bầu không khí cũng không gò bó lắm, người thấp hơn vẫn thích cười cười nói nói giống như trước.

Ngược lại, cô gái cao hơn vẫn nghiêm cẩn như cũ, trước tiên dạy dỗ đồng bọn một tiếng, sau đó cúi người nói:

- Đã quấy rầy, chúng ta đến thay đệm chăn gối mới, dù thường xuyên dọn dẹp phòng này, nhưng đồ dùng không thường đổi, hôm nay trại chủ trở về gấp rút, trước chỉ nhớ pha trà bưng nước, đã quên mất chuyện này, mong tỷ tỷ tha tội.

- Đừng nói vậy, làm phiền các ngươi rồi.

Buổi nói chuyện của Luyện nhi vô hình trung đẩy tôi lên một vị trí vi diệu, giờ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối đáp, chỉ đành mỉm cười đáp lại.

Sau đó mặc dù không quá nguyện ý, nhưng cũng chỉ phải ngồi yên nhìn người bận rộn. Hai vị này đều là người tay chân lanh lẹ, hai ba lần đã gọn gàng làm xong mọi thứ, kế tiếp rút ra vài tấm gỗ dưới đáy giường, bắt đầu dựng cái giường khác bên mép giường kia. Tôi thấy vậy, sửng sốt một chút, mới nhớ ra một năm trước mình và Luyện nhi đã sống chung như vậy, do dự giây lát, không biết có nên lên tiếng ngăn cản hay không.

- Các ngươi đang làm gì?

Đúng lúc này, cửa phòng truyền đến giọng nói quen thuộc, Luyện nhi đẩy cửa vào, đợi đến khi thấy rõ hai thuộc hạ đang làm gì, lập tức nghiêm mặt, trừng mắt nhìn tôi nói:

- Sao? Ngươi muốn tách nhau ngủ?

Nhìn vẻ mặt nàng, tôi không biết nên khóc hay nên cười, vội giải thích vài câu, lúc này nàng mới coi như hòa hoãn, lập tức phân phó thuộc hạ chuyển giường đi, thuận tiện đuổi người ra ngoài.

Nhìn loạt hành vi này, mới nhìn còn buồn cười, nhìn nữa lại cảm khái, thì ra thói quen ngủ cùng giường mới chỉ có một năm, lại tựa như đã quen ngủ chung một đời.

Đêm đó, đi ngủ rất sớm, có lẽ vì vậy mà không ngủ được. Nghe biển rừng bên ngoài thấp thoáng phát ra từng đợt sóng vỗ "xào xạc", thật giống với tâm tình nhấp nhô của chính mình. Ngày mai sắp phải ly biệt, vẫn chưa xác định được biện pháp, làm sao mà ngủ?

Ngủ không được, cũng không dám trở mình. Luyện nhi dù mạnh đến đâu, những ngày qua thật sự đã rất cực nhọc, không muốn quấy rầy nàng.

Mãi cho đến khi sau lưng có hơi ấm gần kề, một bàn tay vòng qua hông, mới biết được, thì ra nàng cũng không ngủ giống mình.

Bên kia không nói chuyện, cho nên bản thân cũng không nói, trong bóng tối chỉ có tiếng hít thở. Luyện nhi ở phía sau, tôi không thấy được vẻ mặt của nàng, chỉ biết bàn tay đặt bên hông liên tục ma sát nhẹ nhàng, giống như vô tình áp nhẹ, lướt qua, vẽ ra một điệu múa im ắng trên từng tấc bụng của tôi.

Đương nhiên cảm thấy hơi lạ, nhưng không rõ nàng muốn gì, cho nên lúc đầu còn có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Chỉ là khi cảm giác điệu múa nhẹ nhàng kia bỗng khều vạt áo, lòng bàn tay ấm áp trực tiếp chạm vào da thịt, tôi giật mình:

- Luyện nhi!

Tôi hít vào một hơi, vội cầm bàn tay quấy phá đặt bên hông, giữ chặt lấy.

Trong chớp mắt kia, nếu không phải biết rõ nàng không hiểu chuyện tình dục, tôi còn thật sự cho rằng đây là...

- Ngươi cho ta sờ đi, ta thật sự rất thích kiểu thân mật này...

Phía sau vang lên âm thanh, rất nhẹ nhàng so với tưởng tượng:

- Ta biết sau hôm đó ngươi không vui, nên không tiếp tục thân mật với ngươi nữa, nhưng mai chúng ta sẽ tạm xa nhau rồi, ngươi đừng khó chịu nữa được không?

Đã quen Luyện nhi vênh mặt hất hàm ra lệnh, rất hiếm khi nghe nàng dùng giọng điệu này nói chuyện, trong đó mang theo chút ủy khuất, thậm chí dẫn theo chút cảm giác nũng nịu, không biết bản thân nàng có nhận ra điểm này hay không, có lẽ là không.

Nhưng mà, cũng đã đủ hạ gục người có nàng trong lòng.

Im lặng thở dài, tôi trầm mặc, từ từ buông lỏng tay, trong bóng đêm, nhắm mắt lại.

Mũi ngửi được từng đợt hương thơm, rất nhẹ rất nhạt, lại thấm vào khiến người muốn say. Giống với lúc ở sa mạc, cái gọi là thân mật của Luyện nhi thật ra rất đơn thuần, đơn thuần đụng chạm, đơn thuần vuốt ve, ngay cả hôn cũng là đơn thuần, dù là mút lấy, dùng đầu lưỡi lượn quanh, chẳng qua cũng chỉ là đơn thuần đắm chìm trong tiếp xúc da thịt tốt đẹp.

Cũng may khu vực hoạt động của nàng có hạn, chỉ cần khống chế bản thân không liên tưởng, sẽ không cảm thấy giày vò khó nhịn lắm, ngược lại, có lẽ là vì ép buộc đại não chạy quá lâu, qua thời gian dài, ý thức bắt đầu hơi mông lung.

Không có lý do cự tuyệt giấc mộng, tỉnh táo càng khó chịu hơn, cho nên để mặc thân thể mất đi tri giác.

Cuối cùng, hình như có người đang nói bên tai gì đó... hình như... là cái gì...

... Một chút, chờ một chút à...

Không sao, ta... rất giỏi chờ đợi...

Một đêm không mộng mị. Lúc mở mắt một lần nữa, trong nắng sớm, giữa căn phòng nhỏ chỉ còn lại một mình tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.