Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 40: Chương 40: Chương 39: Nguyệt Lưu Sương cực kỳ kiêu ngạo




Edit: Thảo My

Mẫu Đơn cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết nữa, mặc dù nàng có thể tùy ý ra vào Tiên giới, nhưng mà nếu thời gian ra ngoài quá dài, sẽ khiến người khác hoài nghi.

Hơn nữa ở Yêu ma giới ngốc thời gian dài, trên người nàng cũng sẽ dính hơi thở Ma giới, sẽ càng làm người ta nghi ngờ, nàng đã tới đây thời gian dài như vậy, mục đích không đạt tới, sự tình cũng không có bất kỳ tiến triển, cứ như vậy đi về, nàng thật sự không cam tâm, nhất định phải nghĩ biện pháp làm chút gì.

Trước bởi vì nàng quá kinh ngạc chuyện của Quý Phi Nhi, hiện tại nàng thật vất vả mới nhận rõ sự thật này, nửa đường nhảy ra một Nguyệt Lưu Sương, vả lại cả ngày quấn lấy Túc Ly Mị, nàng cũng không có cách nào tiếp cận hắn.

Mẫu Đơn đang suy nghĩ có nên mượn cớ đi tìm Túc Ly Mị hay không, thời điểm đi ngang qua vườn hoa, lại đúng lúc nhìn thấy hai người trước mắt, nàng nháy mắt đã bị một màn trước mắt kích thích.

Người Hồ Tộc trời sinh yêu mỵ tận xương, vô luận là dung mạo hay là khí chất đều tản ra một cỗ cảm giác quyến rũ như vậy, cho nên nàng rất nhanh đoán được nữ nhân trước mắt là Nguyệt Lưu Sương.

Bây giờ nàng đang thân thiết kéo tay Túc Ly Mị, hai người rõ ràng đang đi dạo vườn hoa, nhìn bộ dạng thân mật thắm thiết, hình như là tình cảm rất tốt.

Mẫu Đơn lập tức không thể nhẫn nại, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”

Túc Ly Mị thấy nàng xuất hiện, vẻ mặt cũng không có biến hóa gì, chỉ là đôi mắt hơi hơi híp lại, cũng không có tí ti ý tứ muốn che giấu, mặc cho Nguyệt Lưu Sương dính vào trên người hắn.

Ngược lại Nguyệt Lưu Sương, vừa nhìn thấy có người chất vấn như vậy, lập tức vênh váo tự đắc nói: “Nha hoàn từ đâu tới, lại dám ở trước mặt Đế Quân và bản công chúa hô to gọi nhỏ như vậy?”

“A ta không phải là nha hoàn.” Mẫu Đơn lạnh lùng nhìn nàng, sau đó chuyển ánh mắt sang Túc Ly Mị: “Đây chính là niềm vui mới của chàng? Chàng làm như vậy, không phụ lòng Tử Huyên và Phi Nhi sao?”

Túc Ly Mị nhàn nhạt quay đầu đi chỗ khác: “Cái này không liên quan tới ngươi.”

“Chuyện không liên quan đến ta? Tử Huyên là tỷ muội tốt của ta, Phi Nhi cũng là bằng hữu tốt của ta, hiện tại chàng lại cô phụ các nàng như vậy, cùng con hồ ly tinh này ở chung một chỗ, chàng xứng đáng với lương tâm mình sao?”

Mặc dù lời của nàng nói rất nặng nề, nhưng mà khoảng ánh mắt hai người giao nhau, tin tức đã truyền đến đại khái rồi, hơn nữa Quý Phi Nhi cũng đã nói chuyện Nguyệt Lưu Sương cho nàng, cho nên Túc Ly Mị biết Mẫu Đơn cố ý muốn dạy dỗ Nguyệt Lưu Sương, không có tính toán ngăn cản, bất quá vẫn phải làm dáng một chút.

Quả nhiên, Nguyệt Lưu Sương lập tức tức giận giậm chân: “Đáng chết, cái kẻ tiện nhân này, lại dám nói ta là hồ ly tinh.”

“Chẳng lẽ, ngươi không phải là hồ ly tinh sao?”

“Ngươi” Nguyệt Lưu Sương tức giận phát run, lại kéo tay áo Túc Ly Mị: “Đế Quân, chàng xem nha hoàn không biết chết sống này, lại dám nhục nhã ta như vậy.”

Nhìn Mẫu Đơn nhược liễu phù phong (liễu yếu đu đưa theo gió), bộ dáng xinh đẹp động lòng người, trong lòng nàng hết sức ghen tỵ, chỉ cần nữ nhân bộ dạng xinh đẹp, nàng đều không có hảo cảm, cảm thấy uy hiếp với mình, nàng không phải tới cướp đoạt Đế Quân với mình chứ?

Túc Ly Mị nhìn tay nàng đặt ở trên người mình, trong lòng suy nghĩ bộ y phục này lại nên vứt bỏ.

“Sương nhi, nàng ấy là bằng hữu của Phi Nhi, về sau nàng đều phải chung đụng thật tốt, không được vô lễ.”

Quả nhiên lại là có quan hệ với Quý Phi Nhi, khó trách nàng vừa đến liền đến ngay trước mặt chất vấn chỉ trích.

“Đế Quân, cho dù là như vậy, mới vừa rõ ràng là nàng nói năng lỗ mãng với ta trước, nàng đang nhục nhã ta.” Nguyệt Lưu Sương không thức thời vẫn quấn lấy Túc Ly Mị, hi vọng hắn có thể đứng ở bên mình.

Mẫu Đơn lạnh lùng bật cười: “Mẫu Đơn không biết đã đắc tội chỗ nào, nếu là công chúa Hồ Tộc, nơi đây lại là Yêu ma giới, ta gọi ngươi một tiếng hồ ly tinh chẳng lẽ sai sao?”

“Ngươi” Nàng nói không ra nguyên do vì sao, nàng biết, hồ ly tinh còn có một tầng ý tứ khác, nếu nàng chủ động nói ra, đó chính là tự rước lấy nhục.

Khóe mắt Túc Ly Mị khó nhịn ý cười, hắn cũng đã nhịn nữ nhân này rất lâu rồi, hiện tại đúng lúc có người giúp hắn hả giận.

“Đế Quân, chàng xem nàng.” Nguyệt Lưu Sương quả thật bị chọc giận.

Hắn rất nhanh thu lại biểu tình vui vẻ của mình: “Đã là chuyện giữa nữ nhân, Bổn vương cũng không nhúng tay nhiều, hơn nữa Mẫu Đơn vốn cũng không nói sai cái gì, để Bổn vương phán xét như thế nào?”

Nguyệt Lưu Sương hết sức phẫn hận, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp gì.

Nhưng không nghĩ đột nhiên Mẫu Đơn ra tay, lại đánh cánh tay nàng đang quấn lấy tay Túc Ly Mị xuống.

“A, ngươi làm gì đấy?” Nguyệt Lưu Sương lập tức muốn đánh trả, nhưng mà pháp lực của nàng cũng không phải đối thủ của Mẫu Đơn.

“Mẫu Đơn là tốt cho công chúa, Đế hậu là thân muội muội của ngươi, vả lại cùng Đế Quân thật lòng yêu nhau, ngươi thân là tỷ tỷ lại ban ngày ban mặt thân mật với muội phu mình như vậy, truyền đi đặt mặt mũi của Phi Yên ở chỗ nào?”

Nàng dám động thủ với mình như vậy, Nguyệt Lưu Sương tức giận nổi điên, nhưng mà nhìn Túc Ly Mị không có ý tứ muốn giúp mình, nàng càng thêm không cam lòng.

“A nếu ta cùng Phi Yên là thân tỷ muội, tỷ muội cùng hầu một phu chính là ông trời tác hợp cho, muội muội ta đều đã đồng ý, ngươi náo loạn xen tay vào? Huống chi tối hôm qua, ta đã là nữ nhân của Đế Quân!” Nàng cũng không để ý liêm sỉ lấy loại chuyện như vậy ra ngoài khoe khoang.

Sau khi nghe được câu này, Mẫu Đơn ngẩn ra, không dám tin nhìn về phía phương hướng Túc Ly Mị, chẳng lẽ hắn thật sự đụng vào Nguyệt Lưu Sương? Nếu không Nguyệt Lưu Sương cũng sẽ không ở trước mặt hắn lấy chuyện này ra ngoài.

Túc Ly Mị không cho nàng bất kỳ nhắc nhở gì, làm cho lòng nàng từ từ trầm xuống: “Vô sỉ!”

Cũng không biết là đang nói Nguyệt Lưu Sương hay là Túc Ly Mị, sau khi nói xong câu đó, nàng liền quay người bỏ đi.

“Đế Quân, chàng xem nàng hung hăng càn quấy thành cái dạng này, chàng lại cũng không quản, uy nghiêm ở chỗ nào?” Mẫu Đơn vừa đi, Nguyệt Lưu Sương liền bắt đầu hô to gọi nhỏ.

Túc Ly Mị cũng không muốn nhưng vẫn một mặt biểu tình nhàn nhạt: “Nàng cũng là một mảnh hảo tâm bất bình cho Phi Nhi mà thôi, thôi, không phải muốn ngắm hoa sao, đi thôi.”

Náo loạn như vậy, nào còn tâm tình ngắm hoa gì, nhưng mà nàng cũng sợ sẽ chọc Túc Ly Mị nổi giận, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi cùng hắn.

Thương Mặc Tuyết tự nhiên biết chuyện mấy ngày nay đã xảy ra trong Đế Cung, sợ Mẫu Đơn cảm thấy nhàm chán, lúc rỗi rãnh liền tới bồi nàng.

Vừa đi tới cửa, lại thấy Mẫu Đơn đùng đùng nổi giận trở lại, hắn liền ân cần hỏi han: “Làm sao vậy?”

Mẫu Đơn vừa nhìn thấy hắn, lập tức giả trang một bộ biểu tình ủy khuất: “Không có gì, chỉ là mới vừa thấy được chuyện không nên nhìn, nghe được lời không nên nghe, cho nên tâm tình có chút không tốt mà thôi.”

“Sẽ không phải là có liên quan đến Đại công chúa Hồ Tộc chứ?” Hắn lập tức nhạy bén nghĩ tới nguyên nhân.

“Chính là nàng! Trước ta nghe Phi Yên nói qua Mị chỉ là giả vờ qua lại với nàng, chính là vì tạm thời trấn an nàng, sau đó tìm cơ hội đi cứu mẫu thân Phi Nhi, nhưng mà ta thấy, bây giờ Mị đã kịch giả tình thật với nàng?”

Thương Mặc Tuyết dĩ nhiên sẽ không tin: “Điều này sao có thể, nàng hẳn là biết, bây giờ trong lòng hắn chỉ có Phi Nhi, sẽ không thích nữ nhân khác.”

“A nam nhân các ngươi chính là có thể nói lời ngon tiếng ngọt, ở trước mặt một bộ, sau lưng một bộ, ta đã chính tai nghe được Nguyệt Lưu Sương nói, nàng nói nàng đã cùng Mị làm chuyện kia, còn khoe khoang với ta nói bây giờ nàng đã là nữ nhân của Mị.”

Nàng tức giận như vậy là vì cái gì?

Hắn đợi Tử Huyên một ngàn năm, bây giờ lại mê luyến Quý Phi Nhi, cho dù nữ nhân vô sỉ như Nguyệt Lưu Sương đều có thể tính toán ở lại bên cạnh hắn trở thành nữ nhân của hắn, chỉ có Mẫu Đơn nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, dựa vào thân phận tỷ muội tốt của Tử Huyên, cái gì cũng không làm được.

Thương Mặc Tuyết cười ha ha: “Thì ra, nàng bất bình cho Phi Yên, nàng cũng không thể chỉ nghe lời nói một bên của Nguyệt Lưu Sương, Mị làm sao có thể đụng vào loại nữ nhân kia, đây là chuyện không thể.”

“Nhưng mà, Nguyệt Lưu Sương chính là nói trước mặt hắn, hắn cũng không phủ nhận, đây còn giả sao?”

“Phi Nhi không phải đã dặn qua nàng, tất cả chỉ là diễn trò mà thôi, Mị tuyệt đối không thể nào lại làm ra chuyện như vậy, đây chỉ là kế sách của hắn, theo ta thấy, hoặc là Mị làm huyễn thuật với nàng, hoặc là dùng thế thân.”

Nghe Thương Mặc Tuyết giải thích như vậy, trong lòng nàng nhất thời sáng tỏ: “Ta làm sao lại không nghĩ đến.”

“Có thể nàng thật sự bị Nguyệt Lưu Sương chọc giận, lấy hiểu biết của ta đối với Mị, đối phó loại nữ nhân như Nguyệt Lưu Sương này, hắn cả huyễn thuật cũng khinh thường sử dụng, trực tiếp sử dụng thế thân nhục nhã mới giống như chuyện hắn sẽ làm.”

Không hổ là huynh đệ tốt mấy vạn năm, thật đúng là hiểu Túc Ly Mị đầy đủ thấu đáo.

“Cũng là đáng đời nàng.” Nàng vội vã cười cười: “Ta cũng là bất bình cho Phi Nhi, nhất thời kích động, cho nên hiểu lầm Mị rồi, cũng đúng, hắn yêu Tử Huyên như thế, làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với Phi Nhi?”

Thấy tình hình quan hệ của nàng và Quý Phi Nhi như vậy, Thương Mặc Tuyết còn cảm giác rất vui mừng, lúc trước hắn còn có chút lo lắng Mẫu Đơn sẽ gây bất lợi với Phi Nhi, bây giờ ngẫm lại thật sự quá lo lắng, hắn cũng đã nói cho nàng biết chuyện Quý Phi Nhi chính là Tử Huyên, cho nên nàng làm sao có thể tổn thương nàng ấy chứ.

“Ta biết, tình cảm của nàng và Phi Nhi rất tốt, thấy các ngươi như thế, ta cũng vui mừng rồi.”

“Đúng rồi, đã đến đây rồi, cũng không thể vẫn đứng ở bên ngoài, đi vào ngồi một chút.”

Thương Mặc Tuyết vốn chính là sang đây xem nàng, tự nhiên cũng không sẽ cự tuyệt, cho nên theo nàng cùng nhau đi vào.

Tính tình Mẫu Đơn ôn thuận, khéo hiểu lòng người, mà còn khéo tay, một tay ngâm trà ngon, làm một người khéo tay điển hình, hắn thật sự càng ngày càng thưởng thức nàng.

Ngồi ở trên ghế, hắn nhìn Mẫu Đơn bận rộn châm trà, không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Mẫu Đơn, ở lại Yêu ma giới, không cần trở về được không?”

Ngàn năm trước ở thời điểm Mị hỏi những lời này với Tử Huyên, hắn cũng đã muốn hỏi nàng như vậy, chỉ là hắn biết người trong lòng nàng là Mị, cho nên không có cơ hội, hiện tại, hắn vẫn không nhịn được hỏi ra miệng rồi.

Mẫu Đơn quay đầu lại cười một tiếng, lắc đầu: “Mị cùng Tử Huyên đã từng trải qua nhiều đau khổ như vậy, bây giờ có thể lại ở cùng một chỗ, coi như là kỳ tích, ta không thể liên lụy ngươi.”

Nàng nói dễ nghe, nhưng mà ý tứ chân thật là, Túc Ly Mị đã đứng đầu tam giới, cuối cùng cũng không thể bảo vệ được Tử Huyên, công lực của Thương Mặc Tuyết còn không bằng Túc Ly Mị, làm sao có thể bảo vệ nàng? Là hắn hại nàng mới đúng. Cho nên Mẫu Đơn nàng muốn tìm, chỉ có thể tìm nam nhân ưu tú nhất trong trời đất này, Thương Mặc Tuyết thật sự tốt, nhưng lại so ra kém Túc Ly Mị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.