Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 98: Chương 98: Chương 97: Mẫu Đơn rời đi.




Edit: Thảo My

Túc Ly Mị cũng đã đuổi người, Thương Mặc Tuyết cũng không giúp nàng, Mẫu Đơn da mặt dù dày cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này, cho nên chuẩn bị trở về Tiên Giới.

Đi đến vội vã, cũng không cần mang thứ gì, cứ như vậy rời đi.

Nhìn này chuỗi thủy tinh châu, tâm ý Thương Mặc Tuyết nàng đã cảm nhận được, ngược lại Quý Phi Nhi cảm xúc hết sức rõ ràng, ôm nàng khóc lớn không thôi.

“Mẫu Đơn, ta nhất định sẽ rất nhớ ngươi, lần sau ngươi trở lại cũng không biết là lúc nào, khi nào ta có thể gặp lại được ngươi.”

“Ta có cơ hội, sẽ tới xem các ngươi.”

“Ta rất muốn nhìn thấy ngươi, nhưng lại không muốn ngươi thường xuyên đến, bởi vì ngươi mỗi một lần ra ngoài, ta đều sẽ lo lắng cho ngươi, chỉ vì an toàn của ngươi, ngươi không cần mạo hiểm như vậy.” Quý Phi Nhi một mực rối rắm, đủ loại rối rắm.

Bởi vì bốn phía Yêu Ma Giới sắp đặt kết giới, trừ Túc Ly Mị và Thương Mặc Tuyết không có ai có thể mở ra, lúc Mẫu Đơn tới chính là Thương Mặc Tuyết mang nàng tiến vào, Túc Ly Mị tự nhiên không thể nào đích thân đưa nàng, cho nên chỉ có Thương Mặc Tuyết đưa nàng về.

Quý Phi Nhi vẫn đưa Mẫu Đơn đến nơi nàng không thể đi, bởi vì nàng cũng không có pháp lực, không biết bay, theo không kịp bọn hắn.

Mãi cho đến bóng dáng của bọn họ biến mất ở chân trời, Quý Phi Nhi rốt cuộc quay đầu đi, cảm giác có chút mất mát.

Những ngày qua nàng đã thành thói quen có Mẫu Đơn ở bên cạnh, một tỷ muội tốt như vậy đột nhiên không còn, nàng nhất định sẽ hết sức tịch mịch, cũng may, Túc Ly Mị sớm đã có chuẩn bị, hắn thích Quý Phi Nhi như vậy, khẳng định cũng hiểu được tâm tình của nàng, hơn nữa hắn cảm thấy tính tình Phi Nhi quá mức đơn thuần, không thích hợp làm bạn với thứ người như Mẫu Đơn, vì vậy tìm cho nàng một nữ hài tính tình giống nàng, tin tưởng bọn họ rất nhanh sẽ có thể chơi cùng nhau.

Sau khi tiễn Mẫu Đơn trở lại cung điện, thấy Túc Ly Mị đang nhàn nhã ở trước bàn bên giường vẽ tranh, nàng lập tức chu môi tức giận đi tới: “Mẫu Đơn cũng đã đi, chàng cũng không biết ra ngoài đưa tiễn người ta, như vậy rất thất lễ đó.”

Túc Ly Mị lại là dáng vẻ không sao cả: “Không phải đã có nàng và Mặc Tuyết đi, nàng ta có thân phận gì, phô trương thật lớn, lại vẫn cần Bổn vương tự mình đưa tiễn.”

“Chàng làm gì tự cao tự đại như thế, Mẫu Đơn nàng là tỷ muội tốt của ta, chàng khinh thường nàng chính là khinh thường ta.”

Túc Ly Mị bất đắc dĩ, nàng không phải là bị Mẫu Đơn tẩy não, mà lại che chở nàng ta như thế?

“Nàng ta là nàng ta, nàng là nàng, nàng ta có tư cách gì mà đánh đồng với nàng, nếu như không phải nể mặt nàng, ngay ngày trở về từ Hồ Tộc, Bổn vương nên để người ném nàng ta ra khỏi Yêu Ma Giới.” Nói tóm lại, đã rất cho mặt mũi.

“Cái gì, chàng vẫn còn có loại ý nghĩ này, nàng chính là một nữ hài tử, làm sao chàng có thể xuống tay ác như vậy?” Đối với nữ hài tử mà nói, không có tôn nghiêm nào còn quan trọng hơn mất mạng.

“Cho nên, bởi vì nàng, ta mới không so đo với nàng ta, lần này nếu nàng ta đi, vậy thì tốt nhất chớ trở lại, không, nàng ta tuyệt đối không thể trở về nữa.”

“Làm sao chàng có thể nói như vậy? Cho dù ta không có ý kiến, còn Mặc Tuyết? Chàng cũng thấy đấy, hắn đã đưa thủy tinh châu tượng trưng cho thân phận Vương Hậu Lang Tộc cho Mẫu Đơn, Mẫu Đơn bây giờ đã có thể nói là Vương Hậu Lang Tộc, nàng nếu không đến, Mặc Tuyết chẳng phải rất đáng thương?”

Túc Ly Mị lập tức không có tâm tình vẽ tranh, hắn tiện tay cuốn bức tranh, ném qua một bên, sau đó nhìn chằm chằm nàng: “Nàng cứ quan tâm chuyện của người khác như vậy? Tâm tư của nàng, lúc nào thì có thể hoàn toàn đặt ở trên người phu quân mình?”

“Ách. . . . . . Ta vẫn luôn rất quan tâm chàng, nhưng Mẫu Đơn cũng bạn của ta, thật ra thì ta rất lo lắng lần này nàng trở về có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không. Ngộ nhỡ bị thủ vệ Nam Thiên môn phát hiện, ai. . . . . .” Vậy thì thật là không dám tưởng tượng.

Túc Ly Mị cười nhạo một tiếng: “Ta thật đúng là rất hiếu kỳ, nàng một tiên nga nho nhỏ làm thế nào chạy ra từ Nam Thiên môn thủ vệ sâm nghiêm, thời gian dài như vậy không trở về cũng không sợ bị người phát hiện.”

“Mẫu Đơn không phải đã giải thích, nàng là tiên tử mua đồ cho Tiên Giới, có lúc hạ phàm phụ trách mua, sẽ len lén đã chạy tới tìm chúng ta, cái này không có gì khả nghi.”

“Theo ta được biết, Thiên Đình mua đồ, mỗi lần đều là ít nhất mười tiên nữ trở lên, còn có thủ vệ Thiên Đình bồi hộ, nàng thế nào thoát khỏi tầm mắt thủ vệ, lại vẫn không bị ai phát hiện. Mà sau khi quay về Tiên Giới, nàng không đi theo mọi người, tự mình một người muốn đi vào Nam Thiên môn, chỉ bằng pháp lực của nàng không bị người phát hiện tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.”

“Cái này. . . . . . Mẫu Đơn nàng nhất định tự nhiên có biện pháp, chàng đừng hoài nghi nàng nữa, nàng vừa mới đi, Mặc Tuyết khẳng định rất khó chịu, chàng có thời gian đi an ủi hắn, người mình thích lại không ở bên người, cái này nhất định rất khổ sở, hắn khẳng định rất khổ sở.”

“Trên cái thế giới này, người khổ sở cũng không phải có một mình hắn, nhưng hắn cố tình nhìn trúng Mẫu Đơn, thật là không biết hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào.”

“Có ý gì?” Quý Phi Nhi có chút nghe không hiểu.

“Không có gì.” Túc Ly Mị khẽ mỉm cười: “Ta biết rõ nàng rất muốn có người cùng nàng, sau khi Mẫu Đơn đi nàng sẽ rất khổ sở, cho nên tìm một người bằng hữu mới cho nàng.”

“Bằng hữu không phải dễ dàng có thể kết giao như vậy.” Quý Phi Nhi ảm nhiên cúi thấp đầu, hu, bây giờ nàng rất nhớ Mẫu Đơn.

“Vậy nàng cũng không thể chỉ có một người bằng hữu là Mẫu Đơn, bài xích những người khác thân cận với nàng chứ?”

Nói như vậy không sai, nhưng Mẫu Đơn vừa mới đi, nàng thật không có tâm tình, nhưng lại không muốn làm cho Túc Ly Mị không vui, cho nên tùy tiện hỏi một câu: “Là ai à?”

“Nàng là công chúa Tinh Linh tộc, tên là Nhược Khê, là một nữ hài hết sức đơn thuần thiện lương, có nàng ấy ở bên cạnh nàng, dù sao cũng tốt hơn Mẫu Đơn nhiều.”

Túc Ly Mị liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, Mẫu Đơn tâm cơ quá mức nặng, không thích hợp ở lại bên cạnh tiểu nữ nhân đơn thuần của hắn thời điểmngàn năm trước Mẫu Đơn đi theo Tử Huyên, hắn đã mơ hồ có loại cảm giác này, nhưng không nói gì, kể từ một lần Mẫu Đơn coi hắn như Thương Mặc Tuyết, lại dám nói ra lời như vậy, hắn thế mới biết cho tới nay nguyên nhân bài xích Mẫu Đơn là vì cái gì, chỉ sợ đó mới là bộ mặt thật nàng che giấu ở dưới bề ngoài nhu nhược thôi.

“Hừ, không cho chàng nói xấu Mẫu Đơn, coi như chàng nói nữ tử này tốt như vậy, ta cũng không tiếp xúc qua, bây giờ ở trong lòng ta, Mẫu Đơn là quan trọng nhất.”

Một tỷ muội tốt đã cứu mạng nàng, thiếu chút nữa vì nàng mà chết, cùng một người chỉ lần đầu nghe qua tên, chưa từng gặp mặt bao giờ, ai nặng ai nhẹ là ai cũng phân rõ được?

Túc Ly Mị chỉ cười cười, cũng không trách cứ nàng cái gì: “Tùy nàng.”

Được rồi, Mẫu Đơn cũng đã đi, nàng dù thế nào cũng không thể nói cái gì, quan trọng nhất là nàng phải quý trọng cuộc sống bây giờ.

Chuyện tình Hồ Tộc mới vừa giải quyết xong, tảng đá lớn trong lòng không rơi xuống đất, Mẫu Đơn rời đi, tiết tấu nhanh khiến nàng không thích ứng được.

Nhưng mà nghĩ đến Hồ Tộc, nàng liền nghĩ tới một người.

Chôn ở trong ngực Túc Ly Mị, nàng lẩm bẩm nói: “Cũng không biết Nguyệt Lưu Sương hiện tại thế nào, có thật lòng hối cãi hay không?”

Thân thể Túc Ly Mị đột nhiên cương cứng một chút, sau đó vươn tay, dịu dàng vuốt ve tóc của nàng: “Không có việc gì nói những người không quan trọng kia làm cái gì?”

Quý Phi Nhi lập tức phát hiện hắn có cái gì không đúng, nếu như lúc trước, nhắc tới Nguyệt Lưu Sương, hắn nhất định sẽ giận dữ, nói gì để cho nàng chạy thật là quá tiện nghi các loại, nhưng hắn không nói, giọng nói còn bình tĩnh như vậy, đây nhất định thì không đúng.

Nàng lập tức ngẩng đầu lên: “Tiểu Bạch, chàng có phải biết cái gì không?”

Túc Ly Mị nhàn nhạt nhìn nàng: “Biết cái gì?”

“Chàng . . . . . Là biết tình huống Nguyệt Lưu Sương có đúng hay không? Chàng nói cho ta biết, chàng có phải phái người làm gì nàng hay không?”

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Túc Ly Mị thoáng qua một tia tức giận: “Ta đã đồng ý nàng sẽ thả nàng ta rời đi, còn cần thiết ở sau lưng đi mưu hại nàng ta sao? Nếu như mà ta thật có cái ý niệm này, lúc ấy thì sẽ không tha nàng ta.”

Ách. . . . . . Hình như đúng vậy, Quý Phi Nhi biết mình mới vừa nói quá đường đột, hiểu lầm hắn.

“Tiểu Bạch, chàng đừng tức giận, ta không phải cố ý, ta. . . . . . Ta chỉ là muốn hỏi rõ ràng tình huống bây giờ của Nguyệt Lưu Sương, chàng nhất định là biết bây giờ nàng như thế nào có đúng hay không?”

“Nàng không phải là đã đồng ý không hỏi tới chuyện của nàng ta nữa sao?” Bị nữ nhân yêu mến hoài nghi như vậy, Túc Ly Mị đương nhiên có chút tức giận.

“Ôi chao, ai, ôi, ta sai lầm rồi, chàng nói cho ta biết có được hay không? Ta thật sự vô cùng hiếu kỳ.”

“Vậy nàng nhất định phải đồng ý ta, sau khi biết rõ chân tướng không cho đau lòng, không được hỏi quá nhiều, nghe xong coi như tất cả chưa từng xảy ra?”

Đây là cái đạo lí gì? Mặc dù Quý Phi Nhi rất buồn rầu, nhưng vì biết được chân tướng vẫn gật đầu một cái: “Được, ta đồng ý chàng, nói mau đi.”

“Nguyệt Lưu Sương, nàng đã chết.”

“Chàng nói cái gì?” Quý Phi Nhi khiếp sợ mở to mắt, vừa mới chuẩn bị đau lòng, Túc Ly Mị đã trừng mắt nhìn nàng: “Đừng quên nàng đáp ứng ta cái gì.”

“Nàng. . . . . . Nàng làm sao lại chết, chúng ta không phải cũng đã thả nàng rời đi, coi như nàng muốn đi Hồ Tộc cũng không có gì?” Quý Phi Nhi vội vàng hỏi, mặc dù Nguyệt Lưu Sương làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng mà bây giờ nàng đối với nàng ta đồng tình nhiều hơn phẫn hận, hơn nữa sau khi mẫu thân, Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt đều chết hết, Nguyệt Lưu Sương cũng là huyết mạch duy nhất của bọn họ, nàng thật không muốn đuổi tận giết tuyệt.

“Nàng tự vẫn, sáng sớm hôm sau đuổi nàng ra khỏi Đế Đô, có người phát hiện nàng đã chết ở dưới tường thành Đế Đô.”

“Nàng tại sao có thể nghĩ quẩn như vậy?” Quý Phi Nhi nghe thật không dễ chịu: “Hơn nữa, đứa bé trong bụng nàng đâu.”

Túc Ly Mị cười lạnh một tiếng: “Nàng cho rằng nàng bảo toàn nàng ta như vậy, nàng ta sẽ cảm kích nàng sao? Đứa bé này của nàng ta không rõ lai lịch, chỉ sợ chính nàng ta cũng căm hận chết đi, nàng một lòng vì nàng ta, nàng ta lại không biết hối cải, trước khi chết, vẫn còn ở dưới thành tường dùng máu viết ra lời nguyền rủa nàng, thứ người như thế còn đáng giá cho nàng lo lắng cho nàng ta?”

Nghe đến mấy chuyện này, Quý Phi Nhi cũng không tức giận, chỉ là trong lòng hết sức khổ sở, thì ra là, đã chết!

“Nàng chết lâu như vậy, tại sao chàng cũng không nói cho ta?”

“A. . . . . . Nói cho nàng biết? Nàng tựa như bộ dáng hiện tại, chuyện mới vừa đáp ứng ta? Không phải nói không cho phép đau lòng, không cho khổ sở, nàng đều làm được sao?”

Nhìn dáng vẻ khổ sở của Quý Phi Nhi, giọng nói của hắn khẽ chậm xuống: “Được rồi, ta đã cho người đưa thi thể nàng ta đến Hồ Tộc, an táng tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.