Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 38: Chương 38: TÂM LOẠN NHƯ MA




Thu Địch Phỉ mắt không nháy, nhìn chằm chằm Hoa vương gia, ánh mắt chăm chú mà suy tư làm cho trên mặt Hoa vương gia hiện ra chút chờ mong.

Hồi lâu, Thu Địch Phỉ mới lên tiếng “ sắc trời không còn sớm, đã tới lúc nghỉ ngơi rồi, xin hỏi vương gia ta sẽ ngủ ở đâu?”

Hoa vương gia thần sắc ngẩn ngơ, giống như không nghĩ Thu Địch Phỉ sẽ nói những lời này.

Mặt phấn vương gia ôn nhu nói “ ngươi muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó đi” dừng lại một chút, ánh mắt thâm thúy nhìn hai má Thu Địch Phỉ, nhẹ giọng nói tiếp “ dù sao bây giờ cũng là buổi tối, ngủ như thế nào là do ngươi quyết định”

Thu Địch Phỉ thần sắc cả kinh, hai mắt trừng lớn nhìn khuôn mặt vui vẻ của Hoa vương gia, kìm lòng được mà bật kêu lên “ ngươi là Đại Bảo”

Hoa vương gia tươi cười như hoa, hân hoan nói “ ngươi cuối cùng cũng nhớ ra ta, Tiểu Bảo”

Lúc này trong lòng Thu Địch Phỉ có trăm ngàn câu hỏi và nghi vấn, nàng không thể nào ngờ được cháu trai ngơ ngơ ngác ngác, ngây ngốc ngu ngơ của thừa tướng Mẫn quốc lại trở thành Hoa vương gia dưới một người mà trên vạn người của Lăng quốc.

Nhìn mặt phấn vương gia vẫn mỉm cười nhìn mình, Thu Địch Phỉ lúng ta lúng túng hỏi “ ngươi rốt cuộc là Uông Tử Lâm hay là Hoa vương gia của Lăng quốc?”

Hoa vương gia ôn nhu đáp “ ta là Hoa vương gia của Lăng quốc, ta tên gọi là Tấn Hoa, nhưng mà Tiểu Bảo, ta thích nghe ngươi gọi ta là Đại Bảo”

Thu Địch Phỉ liếc mắt khinh thường nhưng lại thoáng qua rất nhanh như sợ bị người ta nhìn thấy: ta hỏi ngươi rốt cuộc là ai, chứ không hỏi ngươi tên gì, nói nhiều như vậy làm gì, người Lăng quốc đối với chuyện này thật là cố chấp, có hỏi là có đáp, có điều hỏi một đường, trả lời một nẻo.

Thu Địch Phỉ cẩn thận đánh giá Tấn Hoa, hồi lâu mới phát biểu suy nghĩ “ ta từng nghe ta nói qua, Lăng quốc có một cao thủ dịch dung, trong một thời gian hắn có thể tạo ra bảy mươi hai hình dáng tướng mạo khác nhau cho một người, hơn nữa một chút sơ hở cũng không có, thậm chí ngay cả giọng nói cũng có thể thay đổi. Giang hồ truyền rằng người này quỷ thần khó lường, cho nên tới giờ chưa có ai nhìn thấy khuôn mặt thật sự của hắn, hơn nữa người này cũng chưa từng dùng gương mặt thật để gặp người, nhưng danh hào của hắn trên giang hồ lại rất vang dội, nếu ta nhớ không lầm thì hắn được xưng tụng là Thiên vương dịch dung a” nói một hơi dài như vậy, Thu Địch Phỉ có hơi gắt cổ nên dừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp “ hẳn ngươi là Thiên vương dịch dung?”

Tấn Hoa vô hạn ôn nhu nhìn Thu Địch Phỉ, tươi cười hồi lâu mới chậm rãi đáp “ Tiểu Bảo, ngươi quả nhiên rất thông minh, nhưng mà Thiên vương dịch dung cũng không phải ta, mà là sư phụ ta, ta thật ra là Tiểu thiên vương dịch dung”

Dịch dung “Tiểu” Thiên Vương…

Run ah…

Nếu vậy thì nàng là tiểu thiên hậu cắn dược sao?

Thu Địch Phỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, khẽ cau đôi mày thanh tú hỏi tiếp “ đêm hôm đó ngươi thổ huyết không ngừng, là thật hay là giả bộ?”

Thu tam cô nương tâm địa thiện lương, thật ra muốn hỏi: thân thể của ngươi đã tốt hơn chưa, có còn thổ huyết không?

Tấn Hoa động dung “ Tiểu Bảo, ngươi quả nhiên vẫn rất quan tâm tới ta. Ngày đó ta bị thương là thật”

Thu Địch Phỉ hỏi: “Vô duyên vô cớ, ngươi làm sao lại bị thương?”

Tấn Hoa than nhẹ một tiếng nói “ phú thương Tập Cạnh Đường ngày đó tới phủ thừa tướng làm khách nhất định không phải chỉ là một thương nhân đơn giản như vậy đâu, ta và hắn chỉ nhìn nhau một cái liền cảm thấy tâm thần bất định, đầu óc trở nên mơ hồ, ta lập tức âm thầm vận công chống lại, ai ngờ người này công lực sâu đậm, tuy ta đã có sự chuẩn bĩ mà vẫn bị nội thương, mới đầu ta còn chống đỡ được nhưng tới nửa đêm, khí tức cuồng cuộng làm ta không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, cho đến lúc Uông Uyên mang ta đi thì ta đã hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì nghe nói ngươi đã bị người ta bắt cóc giữa đường rồi”

Nói đến đây, Tấn Hoa dừng lại một chút, hai mắt nhìn chằm chằm Thu Địch Phỉ hồi lâu mới nói tiếp “ Tiểu Bảo, sau khi ta trở về Lăng quốc đã phái rất nhiều người đi tìm hiểu tin tức của ngươi, lại nhận được tin ngươi bị cường đạo cướp đi, ép làm áp trại phu nhân vì vậy ta lại sai người đi dò xét từng sơn trại một phụ cận kinh thành Mẫn quốc nhưng vẫn không tìm được tung tích của ngươi. Ta vốn đã định từ bỏ nhưng không ngờ lại gặp được ngươi ở đây. Tiểu Bảo, đây có lẽ là thiên ý, là ông trời đã đưa ngươi trở về bên cạnh ta”

Thu Địch Phỉ nghe mấy lời của Tấn Hoa thì khiếp sợ không thôi, há miệng cả buổi mới đứt quãng được một câu “ ngươi…ngươi làm gì thế…làm sao lại giả thành Uông Tử Lâm?”

Tấn Hoa không ngờ những lời thổ lộ của hắn lại bị Thu Địch Phỉ hoa lệ gạt sang một bên, cho nên không khỏi thấy buồn “ Tiểu Bảo, ngươi đừng hỏi nhiều quá, có khi biết quá nhiều chuyện chưa hẳn đã là tốt”

Thu Địch Phỉ lại liếc mắt xem thường lần nữa.

Cái rắm. Chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra không phải tốt hơn sao, cứ úp úp mở mở làm gì.

Thật ra cho dù Tấn Hoa không nói thì Thu Địch Phỉ cũng có thể đại khái đoán được một hai phần.

Hắn đường đường là vương gia của Lăng quốc lại hạ mình đến Mẫn quốc giả thành một kẻ khờ dại, mục đích cũng chỉ là sưu tập tin tức tình báo hoặc là gây chia rẻ nội bộ mà thôi, có điều hắn đột nhiên dùng biện pháp mất tích mà rút về Lăng quốc, không biết hắn đã đạt được mục đích chưa hay có ý đồ gì khác, có phải hắn còn muốn giả thành một người nào khác mà trà trộn vào Mẫn quốc lần nữa không?

Thu Địch Phỉ tuy cha không thương, người nhà không yêu nhưng trái tim lại nồng cháy lòng yêu nước thương dân, nghĩ tới Hoa vương gia nhìn như vô hại trước mặt, trong nháy mắt sẽ giả thành người khác đi gây rối cho Mẫn quốc thì Thu Địch Phỉ lại cảm thấy bất an.

Nếu lỡ có ngày nào đó hắn lẩn vào hoàng cung Mẫn quốc, bắt cóc hoàng đế nhà mình, sau đó dịch dung thành hoàng đế mà ngồi lên ngai vàng thì chẳng phải lúc đó hắn và ca ca cầm thú của hắn đã chiếm lĩnh cả thiên hạ sao?

Thu Địch Phỉ nghĩ tới đây, sắc mặt ngưng trọng hỏi “ có phải Lăng quốc các ngươi muốn thôn tính Mẫn quốc của ta?”

Tấn Hoa thu hồi dáng vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói với Thu Địch Phỉ “ Tiểu Bảo, Mẫn quốc và Lăng quốc đối với ngươi đều giống nhau, cho dù là quốc gia nào thì chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi”

Thu Địch Phỉ cau mày, từ chối cho ý kiến, than nhẹ “ tục ngữ có câu: liệt nữ không thờ hai chồng, trung quân không thờ hai chủ, ta là người Mẫn quốc, đó chính là quê hương của ta.Ngươi lại là vương gia Lăng quốc quyền cao chức trọng, vô số mỹ nhân trong thiên hạ sẽ vì ngươi mà điên đảo tâm hồn thiếu nữ, mà Thu Địch Phỉ ta nhan sắc chỉ bình thường, hơn nữa trong lòng chỉ có một quê hương là Mẫn quốc, cho nên ta không thể làm bạn bên cạnh vương gia được”

Thu Địch Phỉ uyển chuyển bày tỏ lập trường của mình, Tấn Hoa càng nghe, sắc mặt càng thiên biến vạn hóa. Vừa tức giận nữ tử trước mặt không biết phân biệt sắc mặt của một vương gia tôn quý như hắn, trong lòng chỉ biết có trung quân ái quốc ngu xuẩn, lại đau lòng vì hắn nhớ nàng không thôi mà tiểu nha đầu này dường như không có ý gì với hắn.

Tấn Hoa trong lòng trăm mối tơ vò, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài, hồi lâu nghiêm nghị nói với Thu Địch Phỉ “ Tiểu Bảo, theo như lời ngươi nói: liệt nữ không thờ hai chồng, mà ta và ngươi đã bái thiên địa, như vậy ta đã là phu quân của ngươi, mà ta là vương gia Lăng quốc cho nên ngươi cũng trở thành vương phi Lăng quốc, như vậy Lăng quốc chẳng lẽ không phải là quê hương của ngươi?”

Thu Địch Phỉ nghe vậy không khỏi cười rộ lên, nói như vậy..thực sự là quá cưỡng từ đoạt lý ah.

Đúng là miệng nhà quan có gang có thép, dường như mỗi lời nói ra đều là chân lý, không thể cãi được, cho dù là con nai mà quan nói con ngựa thì sau này con nai cũng phải trở thành con ngựa ah.

Thu Địch Phỉ trả lời “ cùng ta bái thiên địa thật ra không phải là ngươi mà chính là người mà ngươi giả dạng kia, cho nên từ đầu tới cuối ta vẫn không phải là người Lăng quốc, ta chỉ là con dân của Mẫn quốc mà thôi”

Ánh mắt Tấn Hoa nhìn Thu Địch Phỉ dần dần ngưng trọng, đường đường là vương gia một nước,muốn dạng nữ nhân gì mà không có? Thế như hắn hết lần này tới lần khác lại muốn bám dính nàng không buông, hết lần này tới lần khác lại động tâm với một nữ tử bình thường như nàng. Vốn nghĩ rằng sau khi nàng biết thân phận thực sự của hắn nếu không phải kinh hỉ ngoài ý muốn thì cũng là cao hứng bừng bừng cùng hắn tâm tình, không ngờ được hắn đối với nàng chỉ như một áng mây, không để ý lắm.

Tấn Hoa thanh âm trầm thấp, chậm rãi hỏi “ Tiểu Bảo, từ lúc chúng ta chia xa tới giờ, ngươi có từng nhớ tới ta?”

Thu Địch Phỉ nhìn Tấn Hoa, cau mày đáp “ Hoa vương gia, cho dù ta có nhớ thì cũng là nhớ đến tên ngốc mà ngươi giả dạng kia chứ không phải ngươi”

Khuôn mặt của Tấn Hoa hết xanh rồi lại trắng, lạnh lùng “ồ” lên một tiếng rồi lớn tiếng hô với bên ngoài “ người tới”, nháy mắt đã thấy một cung nữ đẩy cửa tiến vào.

Tấn Hoa lạnh giọng phân phó cung nữ dìu Thu Địch Phỉ về phòng.

Từ lúc gọi người tới rồi Thu Địch Phỉ rời đi, Tấn Hoa vẫn một mực quay lưng lại, không liếc nhìn nàng lấy một cái.

Thu Địch Phỉ toàn thân mềm mại vô lực, dưới chân như đạp lên bông, dựa vào người cung nữ đi về phòng.

Nằm ở trên giường, Thu Địch Phỉ cảm giác tâm loạn như ma

Không phải năm nay nàng được sao đào hoa chiếu mạng hay không mà dường như các nam nhân rất có hảo cảm với nàng.

Mà người thổ lộ mới nhất lại là vương gia Lăng quốc, cũng chính là Đại Bảo giả mạo cùng nàng bái đường trước kia.

Nếu Tấn Hoa là Đại Bảo giả, vậy Đại Bảo thật hiện đang ở đâu?

Mà Đại Bảo giả đã thay thế Đại Bảo thật từ khi nào?

Trong lòng Thu Địch Phỉ có trăm câu hỏi nhưng không có câu hỏi nào có lời giải đáp, suy nghĩ hoài vẫn không thông, rốt cuộc nàng cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi

*********************************

Mấy ngày kế tiếp, Thu Địch Phỉ vẫn ở trong phòng của mình yên lặng chờ đợi,nhưng Tấn Hoa cũng không có tái xuất hiện trước mặt nàng.

Ngày lại ngày qua đi, cõi lòng vốn bình tĩnh như mặt hồ của Thu Địch Phỉ bắt đầu có chút gợn sóng.

Thỉnh thoảng nhịn không được lại nghĩ đại ca có tới cứu nàng không?

Cho dù nàng nhan sắc bình thường thì dù sao nàng cũng đã kết bái với Mộ đại gia, cũng đã lập lời thề son sắt, cho nên không đến nỗi khi nàng gặp hoạn nạn thì đại ca sẽ bỏ rơi nàng chứ?

Không phải chỉ trong giang hồ mà tất cả các cô nương trong thiên hạ đều giống nhau, nói không là có, nói có là không, nói không để ý nhưng thật ra trong lòng lại rất quan tâm, nói không lo lắng nhưng thật ra là sợ mình chờ đợi uổng công mà thôi.

Thu Địch Phỉ tuy ngoài miệng nói Mộ Thiên Sơn nhất định sẽ không tới cứu nàng nhưng thật ra trong lòng lại nghĩ: đại ca phải mất mấy ngày mới tới được Lăng quốc?

Trong lúc Thu Địch Phỉ đang âm thầm chờ đợi thì thánh chỉ của Lăng hoàng đế đã tới chỗ Ấn Thương: trẫm lệnh cho ngươi chém đầu nàng kia ngay lập tức, sau đó dùng vải rách bao lại, dùng khoái mã đêm đến Thiên Khuyết cung ném cho Mộ Thiên Sơn.

Thu Địch Phỉ nghe xong đạo thánh chỉ này, trong lòng nghĩ: quốc gia biết thái chết tiệt, không chút nhân tính, chỉ biết nghĩ cách hành hạ người khác, đầu tiên là cắt ngón tay, sau đó là chặt ngón tay, bây giờ thì thăng hoa lên thành chém đầu rồi. Quân chủ cầm thú này cũng vô cùng sáng ý nha, bạo lực thăng cấp không ngừng.

Ấn Thương tiếp chỉ, sau đó lại khó hiểu mà hỏi công công truyền chỉ “ sao hoàng thượng lại hạ đạo thánh chỉ như vậy?”

Công công truyền chỉ trần thuật một phần sự thật.

Mộ Thiên Sơn của Thiên Khuyết cung hồi âm cho Lăng hoàng, nội dung chỉ có tám chữ: muốn chém, muốt giết, làm gì cũng được.

Ấn Thương hoàn toàn hiểu rõ.

Lăng hoàng cho rằng Mộ Thiên Sơn đã vũ nhục nghiêm trọng đến tôn nghiêm của người đứng đầu một nước như hắn, cho nên quyết định chém đầu Thu Địch Phỉ đưa vềcho Mộ Thiên Sơn để trả đũa.

Ngươi đã nói muốn chém, muốn giết, làm gì cũng được. Vậy thì ta tùy tiện cho ngươi xem.

Ấn Thương bất đắc dĩ mang đao hướng về phía Thu Địch Phỉ.

Từ lúc hắn tiếp xúc với tiểu nha đầu này, luôn có liên quan tới đao kiếm ah.

Lòng của Thu Địch Phỉ lúc này cũng như tro tàn.

Đại ca của nàng, thật sự không đến cứu nàng

Sớm biết như vậy, trong lòng cần gì phải chờ mong và hi vọng, ít ra sẽ không cảm thấy thất vọng và đau đớn như lúc này.

Thu Địch Phỉ nhận mệnh nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng chờ đợi đao của Ấn Thương.

Không ngờ đời này nàng lại chết nơi đất khách quê người.

Đao của Ấn Thương giơ lên nhưng không hạ xuống được, không phải là hắn không dám mà là hắn không thể.

Tấn Hoa hai mắt đỏ ngầu phẫn nộ quát lớn “ ngươi dám”

Ấn Thương vội quỳ xuống nói “ là hoàng thượng hạ thánh chỉ ah”

Tấn Hoa đoạt đao trong tay Ấn Thương, nghiêm giọng nói “ ta sẽ đi tìm hoàng huynh nói chuyện, từ khoảnh khắc này về sau, không cho bất kỳ ai động tới nàng, ngươi lại càng không. Mặc kệ trước kia ngươi và hoàng huynh ta có bao nhiêu tình nghĩa, đừng quên hiện tại ngươi là thị vệ của ta, tại đây do ta định đoạt. Cho dù có mười hai đạo thánh chỉ đi nữa, ta cũng không cho ngươi động tới nàng”

Tấn Hoa nói xong, gương mặt của Ấn Thương lúc trắng lúc xanh.

Thu Địch Phỉ mở mắt, thấy Tấn Hoa đi đến bên cạnh thì sầu thảm nói “ chém thì chém, không chém thì ta lại có thêm mấy năm sống vui vẻ”. Dù còn sống nhưng sống không vui vẻ thì có gì đáng nói. Cuối cùng vẫn là đại ca không nghĩ tới nàng.

Tấn Hoa nhìn dáng vẻ tươi cười tuyệt vọng của Thu Địch Phỉ, lòng chợt thấy đau, ôn nhu nói “ Tiểu Bảo,đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể gây thương tổn cho ngươi”

Thu Địch Phỉ nhắm mắt, tựa như hết thảy những chuyện phàm trần đều không đáng để quan tâm nữa.

Tấn Hoa cau mày, lạnh lùng phân phó cho Ấn Thương “ chăm sóc cho nàng, nàng có việc gì thì ngươi cũng chôn cùng đi”, sau đó thẳng tiến về phía hoàng cung.

Tấn Hoa đi rồi, Thu Địch Phỉ gọi cung nữ tới, muốn nàng dìu mình đi ra phòng ngoài, ngồi xuống, cho cung nữ lui, Thu Địch Phỉ si ngốc nhìn xa xa đến ngẩn người.

Tình cảnh từ lúc quen biết Mộ Thiên Sơn đột nhiên hiện lên trong mắt, đó là tại tửu lâu Không Muốn Ngừng

Lần đầu tiên độ công cho Mộ Thiên Sơn, hai người không có mặc quần áo.

Khi nàng trúng độc thổ huyết, Mộ Thiên Sơn vận công chữa thương cho nàng, rồi hắn nổi giận muốn giết chết đám sư huynh của hắn.

Mộ Thiên Sơn dùng thân phận Tập Cạnh Đường mà xuất hiện trước mắt nàng ở trong phủ thừa tướng.

Nàng và Mộ Thiên Sơn cùng kết bái ở Thiên Khuyết cung, hai bọn họ đã thề: sinh không cùng lúc, chết nguyện cùng năm.

Từng chuyện, từng chuyện tái hiện trước mắt nàng.

Thu Địch Phỉ lại lơ đãng phát hiện ra nàng đang khóc không thành tiếng.

Không dám chờ mong nhưng vẫn hi vọng, để giờ lại thất vọng thật nhiều, trái tim trong lồng ngực như bị ai vò ai xé.

Thu Địch Phỉ hai mắt mờ lệ nên không nhìn rõ chung quanh, đột nhiên cảm giác có một cỗ khí tức quen thuộc bao quanh mình.

Thu Địch Phỉ cố kiềm chế cảm xúc, nàng không muốn lại hi vọng thêm gì nữa.

Thu Địch Phỉ chậm rãi xoay đầu, hướng về chỗ phát ra cỗ khí tức quen thuộc.

Hai mắt đẫm lệ, đập vào tầm mắt là một thân ảnh màu trắng xuất trần tuyệt thế.

Nước mắt rơi xuống như mưa, thân ảnh màu trắn kia phong hoa tuyệt đại, giống như trích tiên hạ phàm làm người ta đỏ mắt rối tâm.

Thân ảnh màu trắng đi đến bên cạnh Thu Địch Phỉ, thấy nàng nước mắt lưng tròng thì thương tiếc vô cùng, đưa tay ôn nhu lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng hỏi “ Thu nhi, sao lại khóc?”

Thu Địch Phỉ cũng nhịn không được nữa mà bật khóc thành tiếng, nhào mình vào lồng ngực của thân ảnh màu trắng, hai tay ôm chặt cổ hắn, khóc lóc kể lể “ đại ca, ta nghĩ ngươi không quan tâm ta”

Thân ảnh màu trắng chính là Mộ đại gia Mộ Thiên Sơn, được Thu Địch Phỉ chủ động ôm ấp thì trên mặt nhu tình càng thêm nồng đậm.

Mộ Thiên Sơn ôm chặt Thu Địch Phỉ vào lòng, thấp giọng nỉ non “ nha đầu ngốc, đại ca sao lại không muốn ngươi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.