Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 93: Chương 93: Bác gân




Khang phi nghe Dương Quỳnh lên án, đắc ý nhướng mày, “Vậy thì thế nào?”

Dương Quỳnh cúi đầu nhìn tay của mình, âm thầm hối hận.

“Đi đi. Vị trí phía sau bổn cung vẫn còn giữ lại cho ngươi đó.” Khang phi đơn thuần nở nụ cười, cố ý lơ đi ánh mắt giả bộ đáng thương của Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh bất đắc dĩ, nhìn sắc trời xác thực cũng nên đi, liền thi lễ cáo lui.

Dương Quỳnh đi rồi, Khang phi sờ lên môi mình, hơi hơi đỏ mặt.

Vào đêm, cạnh núi giả trong hậu viện của Cung Lung Hoa có bóng người chợt lóe, đã đến trước mặt Dương Quỳnh.

Âu Dương Đình vẫn mặc y phục màu đen như trước, chỉ có điều khăn đen che mặt đã được tháo xuống, “Ta không ngờ nhanh như vậy ngươi đã tìm ta tới.”

“Hả?” Dương Quỳnh khó hiểu nhìn hắn.

“Đáng lẽ theo tính toán của ta, ngươi còn phải nằm ở trên giường thêm năm mười ngày nữa. Xem ra tư chất thân thể ngươi không tệ, nhanh như vậy đã có thể nhảy nhót tưng bừng.” Thấy Dương Quỳnh khỏi hẳn, tâm tình của Âu Dương Đình dường như cũng tốt hơn.

Dương Quỳnh cũng không nể tình nói: “Nói cứ như ngươi rất quan tâm ta vậy.”

Âu Dương Đình nói: “Không quan tâm ngươi thì sẽ không đến giúp ngươi bác gân.”

Dương Quỳnh đột nhiên quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn, “Ngươi biết mục đích ta tìm ngươi tới?”

Âu Dương Đình lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ta là người tập võ. Tay của ngươi bị thương thành cái dạng gì, ngày đó ngươi chịu hình ta liền biết.”

“Đừng nói với ta là khi ta chịu hình ngươi ở đó nhìn lén.” Dương Quỳnh nguy hiểm nói.

“Vốn không phải nhìn lén, mà khi ta đi qua Chấp Hình Ti bị tiếng kêu thảm thiết của ngươi hấp dẫn, liền vụng trộm vào xem. Không ngờ bình thường ngươi ngốc ngếch, thời khắc then chốt vẫn còn có thể nói hưu nói vượn.” Âu Dương Đình vừa nói vừa sờ sờ đầu Dương Quỳnh, dáng vẻ “Ta rất coi trọng ngươi.”

Dương Quỳnh tức giận đến vỡ phổi. Đây là sư phụ gì vậy? Mắt thấy mình bị tra tấn, cũng không ra tay cứu. Nếu hắn xuất hiện, thì mình cần gì phải biến thành cái dạng này? “Ngươi ở đó vì sao không cứu ta?”

Âu Dương Đình nhìn nàng, hỏi: “Vì sao ngươi không tự cứu?”

“Ta...” Dương Quỳnh nghẹn lời. Công bằng mà nói, người của Chấp Hình Ti, Dương Quỳnh muốn đánh ngã tất cả có lẽ không dễ, nhưng muốn đào thoát từ trong tay bọn họ cũng không khó. Thế nhưng nàng thà chịu hình cũng sẽ không phản kháng, còn không phải là vì không muốn gây phiền phức cho Khang phi. Nghĩ như vậy, nàng cũng liền được hiểu nguyên nhân vì sao Âu Dương Đình không ra tay cứu nàng. Hắn là thủ lĩnh của Cấm Long Vệ, muốn cứu nàng đương nhiên không khó, thế nhưng sau đó thì sao? Một lần ra tay, liên lụy rất rộng, chỉ sợ đây cũng không phải kết quả mà Dương Quỳnh muốn thấy.

“Được rồi. Vậy ngươi có thể giúp ta không?” Dương Quỳnh mềm giọng, đáng thương nhìn Âu Dương Đình.

“Không vội, trước tiên để ta xem tay ngươi đã.” Âu Dương Đình bắt lấy tay Dương Quỳnh, xoa bóp vài cái, lại cẩn thận dọc theo gân mạch sờ sờ. Lúc này mới gật đầu nói: “Vấn đề không lớn.”

“Thật sự!” Dương Quỳnh hưng phấn nói.

Âu Dương Đình gõ đầu nàng một cái, “Ngươi nhỏ giọng một chút.”

“A.” Dương Quỳnh mếu máo. Khi luyện công vẫn luôn bị hắn gõ, hiện tại mình thành cái dạng này rồi mà vẫn còn bị gõ.

“Bác gân giống như bó xương, là đưa gân sai chỗ của ngươi chuyển về chính vị. Cho nên sẽ vô cùng đau đớn, ngươi cần chuẩn bị tâm lý.” Âu Dương Đình giải thích nói.

Dương Quỳnh gật đầu: “Ta hiểu.”

“Có muốn tìm cái gì để cắn không? Hơn nửa đêm, nếu ngươi không nhịn được đau mà kêu lên, người trong nửa Hoàng cung này cũng sẽ bị ngươi đánh thức.” Âu Dương Đình vốn không phải người nói nhiều, nhưng đối mặt với Dương Quỳnh, hắn luôn không nhịn được mà sinh lòng vui đùa.

“Không cần! Ta chịu được!” Dương Quỳnh giận dỗi nói.

“Tốt.” Âu Dương Đình không cần nhiều lời nữa. Trước tiên nắm chặt lấy tay phải của Dương Quỳnh bắt đầu bác gân. Dương Quỳnh chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cường đại xông thẳng vào tay của mình, sau đó chính là đau nhức, giống như gân tay của mình đều bị rút ra. Nàng cắn chặt răng không rên một tiếng. Mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy xuống.

Âu Dương Đình cũng không dễ chịu. Nếu không có nội lực mạnh mẽ, làm sao có thể đem gân mạch đã cố định kéo về vị trí chính xác. Chờ đến khi tất cả gân mạch ở hai bàn tay đều được kéo về chính vị, thì Dương Quỳnh đã đau đến ngất đi, rốt cuộc nàng vẫn không thốt ra một lời. Âu Dương Đình một tay ôm nàng, một tay giúp nàng lau mồ hôi trên mặt.

Lúc này, một bóng người màu trắng đi về phía bọn họ. Âu Dương Đình ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh người nọ, tâm vừa mới treo lên lại thả xuống.

Thân ảnh màu trắng đang đến gần, chính là Khang phi.

“Vi thần Âu Dương Đình tham kiến Khang phi nương nương.” Âu Dương Đình đang ôm Dương Quỳnh, không tiện hành lễ, chỉ gật gật đầu.

Khang phi nói: “Âu Dương ca ca không cần đa lễ. Huynh cứu Thanh Diệp, ta còn phải cảm tạ huynh mới đúng.”

Âu Dương Đình cười, “Cũng phải. Cho dù là nhằm vào ngươi, ta cũng muốn cứu nàng.”

“Tay nàng thế nào?” Đây là chuyện Khang phi quan tâm nhất.

“Đã không còn đáng ngại. Chỉ cần dưỡng thật tốt, qua một tháng là có thể luyện kiếm.”

Nói đến luyện kiếm, Khang phi cười nói: “Đồ đệ này không dễ dạy đi?”

Âu Dương Đình nói: “Thanh Diệp thiên tư thông minh, có chút võ công căn bản. Chỉ là võ công căn bản này rất hỗn tạp, ảnh hưởng đến việc học kiếm pháp của nàng. Cũng may nàng coi như chịu khó, đối với nhiệm vụ ta giao không hề lười biếng. Nhìn chung cũng không tổn hại thanh danh của ta.”

“Vậy thì tốt rồi. Nếu là nàng không nên thân, ta lại phải xin lỗi huynh rồi.” Khang phi nói đùa.

Âu Dương Đình cũng cười cười, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Nương nương, thích khách ám sát ngày đó ta không ra tay...”

“Âu Dương ca ca.” Khang phi ngắt lời hắn, “Ngày đó huynh làm rất đúng. Ta chưa bao giờ trách huynh. Ngược lại, ở thời khắc cuối cùng huynh có thể cứu Thanh Diệp một mạng, trong lòng tiểu muội ta vẫn luôn cảm kích.”

Âu Dương Đình thấy ánh sáng nhàn nhạt trong mắt Khang phi, gật đầu nói: “Chuyện này vẫn luôn đặt ở trong lòng ta, hiện giờ nói với ngươi, ta cũng buông được rồi.”

“Thẩm gia cùng Âu Dương gia nhiều đời qua lại thân thiết, ta đương nhiên biết huynh dụng tâm lương khổ. Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa. Âu Dương ca ca ôm Thanh Diệp đến tẩm điện của ta là được, huynh cũng nên về nghỉ ngơi đi.” Khang phi nói xong liền xoay người đi về phía tẩm điện.

Âu Dương Đình theo sát phía sau. Hai người cũng không nói gì thêm.

Đặt Dương Quỳnh ở trên giường Khang phi. Âu Dương Đình thi lễ nói: “Nương nương, vi thần cáo lui.”

Khang phi gật đầu, đưa mắt nhìn Âu Dương Đình rời đi. Quay đầu lại nhìn thoáng qua Dương Quỳnh nằm trên giường nói: “Ngươi thật sự là may mắn. Ngay cả người như Âu Dương Đình cũng đồng ý giúp ngươi.”

“Nương nương người biết hắn?” Dương Quỳnh mở mắt ra, nhưng vẫn là vẻ mặt mệt mỏi.

Khang phi cũng không bất ngờ khi Dương Quỳnh tỉnh lại, “Nếu bổn cung không nói gì, ngươi định cứ dựa vào lòng Âu Dương Đình như vậy sao?”

Dương Quỳnh vừa nghe thấy lời nói của đối phương không tốt, vội vàng nói: “Đâu có? Ta cũng mới tỉnh mà.”

Khang phi còn muốn nói nữa, nhưng nhìn thấy tóc rối trên trán Dương Quỳnh bị mồ hôi dính ở trên mặt, dáng vẻ rất chật vật. Nghĩ đến vừa rồi nàng nhịn đau bác gân, thì cũng không tiện nói gì nữa.

“Ngươi còn không nằm?” Khang phi nói.

Dương Quỳnh vội vàng nghe lời nằm xuống giường. Trong chăn tản ra mùi hương nhàn nhạt, Dương Quỳnh ngửi được, cả người liền mềm yếu.

Khang phi cởi áo khoác ngoài, cũng đi tới lên giường. Thấy Dương Quỳnh ánh mắt sắc mị nhìn chằm chằm ngực mình, liền sẵng giọng, “Bổn cung cảnh cáo ngươi, bây giờ tay của ngươi vẫn chưa thể động, còn phải dưỡng một thời gian. Cho nên những tâm tư không đứng đắn kia, tốt nhất ngươi cũng không cần nghĩ.”

“Nương nương!” Dương Quỳnh thấp giọng kêu thảm.

Khang phi trộm cười, nằm xuống song song với nàng, “Ngươi ngủ yên một lúc đi, đừng dằn vặt lung tung nữa.”

Dương Quỳnh âm thầm rơi lệ. Có ngươi ở bên cạnh, làm sao ta ngủ yên được?

Mười lăm tháng giêng, ngày hội Thượng Nguyên.

Người trong Hoàng cung tuy rằng không thể đi ra ngoài dạo chợ đêm, ngắm hoa đăng (đèn hoa), thế nhưng trong cung cũng rất náo nhiệt. Hàng năm tết Nguyên Tiêu đều sẽ tổ chức thi đấu hoa đăng. Chủ tử cũng được, nô tài cũng được, đều có thể tham gia. Đêm Tết Nguyên Tiêu, Hoàng thượng sẽ tự mình chọn ra hoa đăng đẹp nhất, ban thưởng cho trăm lượng bạc. Chuyện này đối với các nô tài đương nhiên là hấp dẫn rất lớn. Nhóm chủ tử tuy rằng không thiếu trăm lượng bạc thưởng kia, nhưng có thể được Hoàng thượng tán thưởng, thì chính là ban thưởng lớn nhất. Bởi vậy các cung các điện, từ năm ngoái đã bắt đầu rục rịch, tâm tư đều tính toán muốn một bước lên mây.

Xưa nay Khang phi không thích tham gia náo nhiệt. Năm nay lại muốn luyện tập thiên sí vũ, bởi vậy đem việc này cho Nguyên Hương phụ trách. Nguyên Hương cùng Như Quyên đều là người không tranh không đoạt, đối với chuyện này cũng không có hứng thú. Chuyện này tìm tới tìm lui liền rơi xuống đầu Yên Xảo. Yên Xảo là một người hiếu động, đương nhiên vui vẻ tiếp nhận. Từ lúc nhận việc thì cả ngày đều minh tư khổ tưởng. Khang phi ngược lại rất hào phóng, cho Yên Xảo hai mươi lượng bạc để làm hoa đăng. Yên Xảo liền quyết chí phải làm ra thành tựu.

“Tỷ tỷ tốt, ngươi vẽ hoa văn lợi hại nhất, ngươi giúp ta đi.” Yên Xảo đi theo sau Thiên Linh, van vài liên tục từ bên ngoài vào đến trong phòng.

Thiên Linh nói: “Không phải là ta không giúp ngươi. Nhưng thật sự ta không có bản lĩnh kia. Ta biết vẽ hoa văn, nhưng không biết vẽ đèn lồng. Ngươi đây không phải là làm khó ta sao?”

Yên Xảo cong môi nói: “Ta nào có biện pháp? Chuyện nương nương dặn dò, nếu làm không tốt, nương nương trách phạt không nói, nhưng ở trước mặt Hoàng thượng không phải là làm Cung Lung Hoa chúng ta mất mặt sao?”

Dương Quỳnh nằm ở trên giường rốt cuộc cũng hiểu, “Nương nương không để ý chuyện này đâu. Yên Xảo, ngươi coi như là làm hoa đăng để chơi thôi, đừng tạo cho mình áp lực lớn như vậy.”

Yên Xảo nói: “Đúng là nương nương dặn dò như vậy. Nhưng mà ta muốn tranh mặt mũi cho cung chúng ta, để các cung khác đều phải lau mắt mà nhìn.”

Tranh mặt mũi cũng phải có năng lực mới tranh được. Dương Quỳnh vốn định mở miệng nói câu đó. Nhưng nghĩ một chút vẫn là ngậm miệng. Nói thế nào thì Yên Xảo cũng là có ý tốt, mình vẫn không nên đả kích nàng.

“Ngươi muốn ta vẽ, còn không bằng đi Văn Tàng Quán mời người ở đó vẽ cho ngươi. Bọn hắn mới là hành gia (người trong nghề).” Thiên Linh đề nghị nói.

Yên Xảo buồn rười rượi, “Đó đều là đại nhân, làm sao ta mời được?”

Thiên Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Ai bảo ngươi mời đại nhân? Bên cạnh bọn họ không phải là có tiểu thái giám học nghề sao? Ngươi lôi kéo một người, cho hắn mấy lượng bạc, còn sợ hắn không theo?”

Ánh mắt Yên Xảo sáng ngời, “Ai nha! Tỷ tỷ tốt của ta, ngươi đúng là cứu tính của ta mà!” Nói xong bổ nhào qua ôm lấy Thiên Linh, sau đó như một làn khói không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thiên Linh thở ra một hơi, “Cuối cùng cũng đuổi nàng đi được.”

Dương Quỳnh hỏi: “Ngươi nói có tin được hay không?”

Thiên Linh lắc đầu nói: “Không biết. Nhưng dù sao vẫn đáng tin hơn là tìm ta vẽ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.