Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 82: Chương 82: Bạch Đào




Bản án của Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư trải qua sự liên hợp thẩm vấn của Cục Cung Chính và Chấp Hình Ti, cuối cùng đã lộ rõ chân tướng. Nghĩ cũng biết, trước đó không có chứng cứ là bởi vì thân phận của hai người Trần Hoắc. Hiện giờ đều đã nhận tội thì chính là tội phạm, không còn là Chiêu nghi và Tiệp dư. Như vậy thì có khác gì các cung nữ và thái giám khác? Trước tiên thẩm vấn, thẩm không được liền đánh, đánh xong lại thẩm, sau đó lại đánh, lại thẩm... Đến cuối cùng phạm nhân không bị đánh chết cũng là bị tra tấn đến điên rồi.

Có điều rốt cuộc Hoàng hậu vẫn nhớ tới thể diện của Thiên gia, cho nên Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư đều không bị dùng hình. Chẳng qua là một lần lại một lần thẩm vấn, hỏi lặp đi lặp lại. Có đôi khi một vấn đề cũng bị hỏi đến hơn mười lần. Hai người đều là phi tần quen sống trong nhung lụa, làm sao chịu nổi loại khổ này? Cho dù là người vô cùng dẻo miệng như Trần Chiêu nghi, qua mấy lần thẩm vấn cũng đều khai sạch sẽ, huống chi là Hoắc Tiệp dư?

Mắt thấy hai huyền án* hành thích cùng sảy thai hiện giờ đều sắp được phá, tâm trạng của Hoàng hậu vô cùng tốt. Mấy ngày nay sáng sớm thỉnh an đều mang vẻ mặt tươi cười, đối với các vị phi tần cũng nhã nhặn ôn hòa hơn. Mọi người chịu ảnh hưởng của Hoàng hậu, cũng đều rất vui vẻ. Trong Hậu cung nhất thời gió êm dịu thổi.

(*huyền án: án treo, chưa được giải quyết)

Quan hệ của Khang phi cùng Dương Quỳnh dường như tiến gần hơn một bước, nhưng lại giống như không có gì thay đổi. Trước mặt, Dương Quỳnh như cũ làm cận vệ của nàng. Sau lưng, thỉnh thoảng trộm hương gì gì đó, Khang phi cũng sẽ không quá để bụng.

Tóm lại gần đây trong Hoàng cung sóng yên biển lặng. Ngược lại, Chu Cẩm phi thường xuyên đến la cà, nói chút chuyện hỗn tạp, nghe cũng coi như thú vị. Khang phi rất tĩnh lặng, lúc nhàn hạ thì luyện chữ, đọc sách. Ngẫu nhiên sẽ thêu mấy cái túi thơm, sau đó liền cất đi. Dương Quỳnh nghĩ có lẽ là làm cho Hoàng thượng. Nói đến Hoàng thượng, từ sau khi Khang phi khỏi bệnh phong hàn, Hoàng thượng thế nhưng một lần cũng chưa tới. Đây là chuyện trước đây chưa từng có.

Trong Hoàng cung mơ hồ xuất hiện lời đồn đại Khang phi đã thất sủng. Có điều vì e ngại thủ đoạn địa vị của Khang phi, mà cũng chỉ lặng lẽ lan truyền. Khang phi nghe xong “Mật thám” Yên Xảo hồi báo, chỉ mỉm cười, “Trên đời vốn vô sự, lo sợ không đâu làm gì, để tùy các nàng đi.”

Sang tháng chạp, Tây Bắc cống nạp một chiếc áo lông cáo màu trắng và một chiếc màu đen, đều vô cùng trân quý. Hoàng thượng nói: “Khang phi thích màu trắng, đem chiếc màu trắng này ban cho nàng. Còn chiếc màu đen, đưa đến Cung Phượng Từ đi.” Lần này, tất cả lời đồn đại đều bị đánh nát.

Gần tới năm mới, trong Hoàng cung cũng là khung cảnh vui sướng hân hoan. Các cung đều bận rộn thu dọn quét tước, đến Phủ Nội Vụ nhận phần công việc như thường lệ. Dương Quỳnh như cũ không quản bất kì việc gì, cả ngày như cái bóng dính ở sau lưng Khang phi. Khang phi ngược lại đã thành thói quen, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nàng, khi tâm tình tốt cũng sẽ thưởng cho một cái mỉm cười.

Mọi thứ đều tuần tự mà đến, cho tới ngày mười bảy tháng chạp, Khang phi được Chu Cẩm phi mời đến nếm thử một vò rượu thanh mai (quả mơ) mới mở, Dương Quỳnh đương nhiên cũng đi theo. Tại Cung Hồng Huy, Khang phi cùng Chu Cẩm phi hai người vừa phẩm rượu vừa nói chuyện phiếm. Chu Cẩm phi đuổi một đám cung nữ đều đến tiểu hoa viên phía sau. Dương Quỳnh vốn không muốn đi, nhưng thấy bên người Chu Cẩm phi cũng không giữ lại cung nữ nào, nàng ở lại cũng không tốt. Khang phi thấy vậy biết Chu Cẩm phi là có chuyện muốn nói, liền cũng đuổi Dương Quỳnh ra ngoài.

Dương Quỳnh đi theo mọi người đến tiểu hoa viên, thấy bên trong còn có một gian phòng sưởi nhỏ, đã sớm có người ủ chậu than, trong phòng vô cùng ấm áp, các cung nữ đều tiến vào. Lần này ngoại trừ Dương Quỳnh, Khang phi còn dẫn theo Như Quyên cùng Yên Xảo. Yên Xảo là một “Mật thám”, Như Quyên cũng giỏi ăn nói. Bởi vậy rất nhanh liền tán gẫu với các cung nữ của Cung Hồng Huy. Chỉ có Dương Quỳnh là không quen nói chuyện cùng người lạ, nàng chung quy không phải người của thời đại này, cũng không dám tùy tiện nói chuyện, sợ nói lỡ miệng, làm bại lộ thân phận của mình.

Phù Dung là đại cung nữ bên cạnh Chu Cẩm phi, rất hiểu sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt). Nàng thấy Dương Quỳnh không có hứng thú lắm, liền đi tới cười nói: “Thanh Diệp, nếu ngươi không thích nghe những chuyện này, hai chúng ta đi ra ngoài chút đi. Hôm nay thời tiết khá tốt, không tính quá lạnh.”

Dương Quỳnh và Phù Dung có cơ hội gặp mặt tương đối nhiều, xem như quen biết. Vì thế gật đầu, đi theo Phù Dung ra khỏi phòng sưởi.

Hai người đi đến hành lang gấp khúc, Phù Dung dừng bước, nhìn những cây thực vật không sợ gió rét trong tiểu hoa viên nói: “Thanh Diệp hình như không quá thích nói chuyện?”

Dương Quỳnh nói: “Cũng không phải. Chỉ là không quen nói chuyện cùng người lạ mà thôi.”

“Như thế thì ở trong cung là không được lòng người rồi.” Phù Dung nhìn nàng, “Có điều ngươi được Khang phi nương nương sủng ái, nói vậy chắc cũng sẽ không để ý những chuyện này đâu.”

Dương Quỳnh cảm giác lời này của Phù Dung là có hàm ý khác, “Phù Dung tỷ tỷ vào cung được mấy năm rồi?”

“Ta theo chân nương nương vào cung tới bây giờ, cũng sắp mười năm rồi.” Khi Phù Dung nói lời này có chút bùi ngùi.

Dương Quỳnh nhìn nàng, cảm giác dường như nàng có lời muốn nói.

Phù Dung nói: “Từ nhỏ ta đã theo hầu nương nương, vốn dĩ cùng ta hầu hạ nương nương còn có một người nữalà Bạch Đào. Lúc trước nương nương vào cung mang theo hai người chúng ta.” Phù Dung nói tới đây cười cười, tiếp tục nói: “Bạch Đào xuất thân từ Chu gia quân, thân thủ rất lợi hại. Chu lão tướng quân lo lắng cho nương nương, mới phái Bạch Đào đến bảo hộ nương nương.”

Dương Quỳnh tựa hồ đã hiểu vì sao Phù Dung muốn nói với nàng những lời này, “Sau đó thì sao?” Nàng cảm giác Bạch Đào này nhất định đã xảy ra chuyện.

“Bạch Đào từ nhỏ trầm tĩnh ít nói. Ngoại trừ nương nương cùng ta, nàng rất ít khi nói chuyện với những người khác. Sau khi nương nương vào cung, bắt đầu dần dần được sủng ái, chúng ta cũng bị những người khác chú ý. Tính tình ta giống như bùn nặn, bị người bên ngoài nói một câu hai câu cũng không phản bác, bị nhóm các chủ tử khác xử oan, trước tiên cũng luôn tạ tội, tiếp tục nghĩ biện pháp tìm nương nương đến giải vây. Thế nhưng, Bạch Đào không như vậy. Nàng đến từ Chu gia quân, đã từng chinh chiến. Mọi người trong Chu gia quân đều là tính tình ngay thẳng, đúng sai rõ ràng, thà chết cũng không chịu khuất phục. Tính khí như vậy ở trong quân binh được mọi người kính trọng, nhưng trong Hoàng cung này, sẽ luôn đắc tội với người khác. Có một lần ta theo nương nương đi dạo trong ngự hoa viên, gặp được vài vị Mỹ nhân cùng Tiệp dư thì nán lại một lúc. Sau khi trở về mới biết, trong lúc đó Bạch Đào đã bị Vương Đức phi dẫn đi. Nương nương nghe xong vội vàng đến cung của Vương Đức phi, liền thấy Bạch Đào bị đè xuống đất đánh bằng bàn tử (cái bàn vả: to, bè dần về phía đầu gậy). Lúc ấy là tháng ba, Bạch Đào bị bọn hắn ấn xuống nền đất lạnh như băng, trên mông đã nhuốm máu đỏ tươi. Lúc ấy nương nương chỉ là Chiêu viện, đối với Vương Đức phi chỉ có thể dè dặt cẩn thận. Lên tiếng hỏi rõ ngọn nguồn, hóa ra là người trong cung của Vương Đức phi nói Bạch Đào trộm bạc của các nàng. Bạch Đào tính tình chất phác, làm sao có thể trộm đồ của người ta? Những người đó đơn giản là đố kị nương nương được sủng ái, lại không dám động đến nương nương, cho nên mới trút giận lên đầu bọn ta. Tính khí Bạch Đào như vậy, làm sao có thể nhận sai xin tha với các nàng? Vì thế bị đánh năm mươi đại bản.” Phù Dung một hơi nói tới đây, dường như có chút nghẹn ngào.

Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp, “Ngày thường chúng ta phạm lỗi, phạt hai mươi đại bản cũng đã có thể mất mạng, huống chi là năm mươi đại bản? Ngay cả bọn thái giám cũng không chịu nổi, mà Bạch Đào chỉ là một cô nương. Chờ nương nương giải thích rõ ràng, Vương Đức phi chịu thả người, thì Bạch Đào đã nằm trên mặt đất gần một canh giờ. Chúng ta nâng Bạch Đào trở về, không sống quá ba ngày, nàng liền tắt thở.”

Phù Dung lấy khăn tay ra, xoa xoa khóe mắt, cười nói, “Ngươi xem tính khí nương nương nhà ta bây giờ, một chút cũng không chịu oan uổng chính mình, đều là do chuyện kia bức bách. Từ đó trở đi, nương nương liền thề, không bao giờ chịu nuốt giận nữa. Phàm là người dám ức hiếp đến trên đầu nương nương, nàng sẽ đem chuyện này chọc đến tận trời xanh. Âm mưu đến cuối cùng đều biến thành dương mưu, cũng không ái dám trêu chọc nương nương chúng ta nữa.”

Dương Quỳnh nghe đến đó cuối cùng cũng hiểu được một phần. Khó trách từ sau chuyện ám sát, Chu Cẩm phi đối với mình luôn có phần coi trọng. Ngoài sáng trong tối đều muốn kéo mình qua. Nàng ở trong Chu gia quân rõ ràng biết có nữ tử biết võ công, nhưng lại không chịu điều người tiến cung. Hóa ra đều là bởi vì Bạch Đào đã chết kia. Mình xuất thân từ quân đội, Bạch Đào cũng là từ Chu gia quân, cho nên ít nhiều cũng sẽ có điểm giống nhau.

“Tại sao Phù Dung tỷ tỷ lại nói với ta những lời này?”

Phù Dung thở dài, “Nhìn thấy ngươi, đều làm ta nghĩ đến Bạch Đào. Tính tình của các ngươi quá giống nhau. Trước đó vài ngày ở Cung Phượng Từ, trong lúc thẩm vấn Hữu nhi, ngươi bước ra ta cũng nhìn thấy. Cũng may ngươi còn nghe theo Khang phi nương nương, nếu không cũng không biết sẽ gây ra tai vạ gì. Trong cung này không phải là nơi mà ngươi có thể xen vào việc của người khác, nhất là khi chúng ta còn là nô tài, nói nhiều một câu, cũng có thể liên lụy đến tính mạng, càng có khả năng gây phiền toái cho chủ tử.”

Mặc kệ Dương Quỳnh có tán đồng với lời này của Phù Dung hay không, trong lòng cũng đều rất cảm kích. Phù Dung là vì muốn tốt cho nàng, sợ nàng bước trên con đường cũ của Bạch Đào, “Lời vàng ngọc của Phù Dung tỷ tỷ, ta nhớ kỹ.”

Phù Dung cười nói: “Lời vàng ngọc gì chứ, bây giờ ngươi chính là nữ quan đại nhân. Ngươi không chê ta dài dòng là tốt rồi.”

“Làm sao có thể được?” Dương Quỳnh cũng nở nụ cười.

Hai người đang trò chuyện, liền thấy một tiểu cung nữ chạy tới, nhìn thấy Phù Dung lập tức nói: “Phù Dung tỷ tỷ, người của Chấp Hình Ti đến, tỷ mau xem đi.”

“Chấp Hình Ti?” Bất luận là ai nghe được ba chữ này cũng sẽ không thấy vui vẻ. Trong lòng Phù Dung vô cùng giật mình, còn chưa kịp phản ứng, người của Chấp Hình Ti đã vào đến hậu viện.

Ba thái giám, nhìn bước đi thì chính là biết võ công, còn có hai cung nữ vẻ mặt trang nghiêm, năm người này tuổi đều không nhỏ, tiến vào nhìn thoáng qua tình hình, lập tức bước tới trước mặt Phù Dung cùng Dương Quỳnh. Thái giám dẫn đầu nói: “Chấp Hình Ti phụng chỉ bắt người. Những ai không liên quan tránh lui!” Nói xong nhìn về phía Dương Quỳnh, “Chấp Hình Ti phụng chỉ đưa nữ quan tứ phẩm Thanh Diệp về tra hỏi. Dẫn đi!”

Hai cung nữ phía sau lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay Dương Quỳnh, kéo nàng đi.

Phản ứng đầu tiên của Dương Quỳnh chính là phản kháng, nhưng bị Phù Dung ngăn lại. Lần này Dương Quỳnh cũng bình tĩnh xuống. Lúc này nàng phản kháng, tuyệt đối sẽ không có thứ gì ngon ăn. Vì thế nàng giao kiếm Ánh Nguyệt cho Phù Dung, tuy rằng không nói thêm điều gì, nhưng nàng tin tưởng nhất định Phù Dung sẽ đi tìm Khang phi cứu nàng.

Dương Quỳnh bị đưa đi. Chu Cẩm phi cùng Khang phi đứng ở bên cửa sổ tại chính điện nhìn đoàn người dần dần đi xa. Chu Cẩm phi hỏi: “Thế nhưng không nỡ bỏ?”

Khang phi gật đầu, “Đương nhiên không nỡ. Nhưng Hậu cung có quy định, Chấp Hình Ti phụng chỉ bắt người không được can thiệp. Ta có biện pháp gì đây?”

Chu Cẩm phi bất mãn vung khăn một cái. “Ngươi thật có thể! Ta cũng không tin ngươi không cứu được nha đầu kia. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, Chấp Hình Ti là nơi nào, chúng ta đều hiểu rất rõ. Thanh Diệp rơi xuống địa phương kia, nếu ngươi không mau cứu nàng, coi như nàng đi ra được cũng gần như là phế nhân.”

“Ta biết.” Khang phi lại nhìn về hướng nơi Dương Quỳnh biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.